Tiếng cười lanh lảnh như xuyên thấu sự yên tĩnh nơi đất rừng.
Trong khu rừng này có sự tồn tại thứ ba? Burlando và Thần sứ Đại địa
không hẹn mà cùng ngẩng đầu — lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc
nào trên cây đã có một cô bé nhỏ con ngồi trên cây, khoảng mười bốn,
mười lăm tuổi, mái tóc đuôi ngựa hơi xoăn màu vàng kim. Cô bé dùng tay
nâng khuôn tròn tròn bầu bĩnh, hứng thú từ trên cao nhìn xuống. Trong
mắt thiếu nữ đầy sự vui vẻ, hoặc không bằng mà nói, trong con ngươi xanh biếc như nước hồ chứa đầy sự tò mò — nàng mặc trang phục bằng da truyền thống của đa số nhà mạo hiểm, đung đưa đôi giày da của mình.
"Tiên sinh Burlando, cần hỗ trợ không?" Thiếu nữ nâng khuôn mặt, cười tủm tỉm hỏi.
"Cô là ai?"
Burlando sửng sốt. Cô bé này gây cho hắn cảm giác thoáng quen thuộc. Hắn nheo mắt.
"Arous." Cô bé đáp.
"Arous?"
Thần sứ Đại địa gầm nhẹ một tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai
người. Hiển nhiên nó không hài lòng với sự quấy rầy của vị khách không
mời mà tới này, chẳng qua trên người đối phương ẩn chứa hơi thở nguy
hiểm khiến nó không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một trăm bốn mươi
nghìn mảng vuông trong đôi mắt kép của nó phản chiếu sự tồn tại của cô
bé, đồng thời cơ thể hơi trầm xuống, bày tư thế cảnh giác.
Động tác này dẫn tới sự chú ý của Burlando.
"Thật đáng ghét, ngắt lời người ta —"
Cô bé con hừ khẽ một tiếng, sau đó nhảy thẳng xuống. Trong tay cô bé đột ngột xuất hiện một thanh kiếm lớn; không một câu nói thừa, hai nay nắm
kiếm đã bổ xuống. Ekmen hét một tiếng nhảy về phía sau. Đôi chi trước
hóa đá giao nhau nghênh đỡ. Thế nhưng, "Rắc" một tiếng giòn vang, lưỡi
kiếm bổ tới khoảng cách một mét, tầng hộ thuẫn nham thạch chợt xuất hiện rồi tan rã ra như thủy tinh vỡ. Kiếm tiếp tục đi xuống dưới, tầng đá
bám trên chi trước vỡ tan, dòng máu màu đồng xanh phun ra giữa khe nứt.
Thế kiếm vẫn chưa hết. Lưỡi kiếm dọc theo vết cắt, gọt theo chi trước
của Ekmen đánh trúng ngực nó. Ầm ầm, thanh kiếm lớn đã quét bay Ekmen ra xa.
Vào lúc đó, Burlando ngây ra như phỗng.
Từ lúc công kích bắt đầu, một loạt động tác hoàn thành như điện chớp, mà lúc này cô bé con mới rơi xuống mặt đất. Giống như chỉ trong khoảnh
khắc, Ekmen vừa rồi còn hung thần ác sát đã bị đánh bẹp như một con chó
chết; đợi chút, đó thật là Thần sứ Đại địa sao? Thế nào lại có cảm giác
còn không bằng sói xám đẳng cấp thấp nhất bên ngoài Bucce…
"Cô là…"
Nửa câu sau còn chưa kịp nói xong, Burlando đã há hốc mồm nhìn cô bé con thuận tay ném cây kiếm lớn về hướng Thần sứ Đại địa văng đi như ném một cây tăm xỉa răng. Sau một tiếng nổ uỳnh, rừng rậm lại trở về yên tĩnh.
"..."
"Thật là mèo con không nghe lời, phải dạy dỗ một phen mới biết an phận."
Cô bé vỗ vỗ tay mới quay đầu lại. Vì thấp hơn Burlando nhiều, cô bé
không thể không ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn nhìn "Người cao cao" kia:
"Anh muốn hỏi gì sao, tiên sinh Burlando"
Hàng mi nhọn màu vàng kim của cô bé nhíu nhíu, hoạt bát hỏi.
"Chuyện đó… không sao, tôi có việc đi trước."
Burlando chẳng phải thằng ngốc. Tuy rằng giống như là hắn bị "Cướp"
quái, nhưng đầu tiên là với năng lực của hắn căn bản không có biện pháp
xử lý Thần sứ Đại địa Ekmen, nếu mà đảo trình tự lại có khi được. Tiếp
theo, cô bé con này vừa thấy đã biết là phần tử bạo lực. Burlando biết,
trong trò chơi có rất nhiều NPC biến thái. Tuy rằng trên người họ phần
lớn có nhiệm vụ ẩn tuyệt thế, nhưng không chọc vào vẫn tốt hơn.
Dù sao trong trò chơi còn có cơ hội hồi sinh, còn nơi này không có. Cho
nên hắn lập tức cáo từ, tránh gặp phải phiền toái lớn bằng trời.
Đáng tiếc, phiền toái này xem ra là tìm tới tận cửa —
"Đợi một chút."
Cô bé thấy Burlando thật muốn đi, duỗi tay phải bắt lấy góc áo hắn —
không ngờ xoạc một tiếng — tiểu cô nương kinh ngạc nhìn mẩu dã trên tay
mình, thè lưỡi:
"Xin lỗi, hình như dùng sức quá độ…"
Burlando bất đắc dĩ, đành phải quăng nửa mẩu giáp da còn lại xuống đất. Hắn thở dài một hơi, quay đầu lại hỏi:
"Tôi có nhận thức cô không, tiểu thư Arous?"
"Đương nhiên, ngay cả món quà quý trọng như vậy của người ta, anh cũng đã nhận."
"Đợi đã, tôi không nghe rõ, món quà gì?"
Arous chỉ chỉ ba lô hắn.
"Cô nói…"
Cô bé gật gật đầu.
Sắc mặt Burlando thoáng cái trầm xuống. Quả táo vàng tất nhiên sẽ không
vô duyên vô cớ chui vào ba lô của hắn. Hắn đã sớm hoài nghi, chẳng qua
là thiếu đối tượng hoài nghi mà thôi. Hắn thậm chí từng nghi tới người
bác chưa từng gặp của Roman, nhất là sau khi gặp học giả Turaman, nghi
ngờ của hắn ngày càng tăng. Chẳng qua hắn chẳng hề nghĩ tới, vậy mà lại
là một… cô bé con?
Hắn nhìn cô bé hoạt bát như búp bê này, làm thế nào cũng có phần khó tin.
"Anh có biết đó là cái gì không? Quả táo yêu tinh, ngạc nhiên chưa?"
Quả nhiên.
"Nói vậy, lúc trước cô cũng ở đó?"
"Ai da da, tiên sinh Burlando, anh nghi ngờ như vậy thật làm người ta
đau lòng! Đương nhiên tôi biết chỗ kia, thung lũng Thánh giả — loài
người các anh gọi nơi đó là di tích Vương giả, đúng không?"
Loài người các anh, Burlando bắt được những lời này. Cơ bản là hắn đã
tin lời cô bé này. Lúc ở thung lũng Thánh giả, thậm chí bản thân hắn
cũng không biết trong ba lô mình chứa một thứ như vậy, cho nên lời nói
của Arous ít nhất đáng tin đến chín phần mười.
"Như vậy, vì sao cho tôi thứ này?"
Burlando suy nghĩ, mở ba lô lấy quả táo vàng rực rỡ kia ra, dùng bàn tay đỡ quả táo, hỏi về mối nghi ngờ trước giờ. Quả táo vàng không phải món
đồ phổ thông. Trong truyền thuyết dân gian, quả táo vàng chính là trái
cây kết trên Cây hoàng kim, được nước trong dòng sông vận mệnh hun đúc,
cho nên nó cũng ẩn chứa lực lượng vận mệnh có thể thay đổi một đời
người.
"Tôi không quen cô thì phải, tiểu thư Arous?"
Cô bé nhỏ con cười rộ lên. Đôi mắt nàng cong thành vầng trăng khuyết, cười hì hì nói:
"Đương nhiên là có lý do, xem như đưa cho anh một món quà cảm ơn."
"Quà cảm ơn?"
Arous gật gật đầu.
Đầu Burlando đầy vệt đen:
"Sao tôi cảm giác là phiền toái lớn bằng trời."
"Chính là vì vậy mới muốn cảm ơn anh nha, tiên sinh Burlando."
"Cho nên lần này tới cứu tôi cũng là để cảm ơn sao?"
Burlando đang suy nghĩ về cái phiền toái lớn bằng trời, nhưng dường như
mình không có làm gì thương thiên hại lí cả. Hắn nghĩ nửa ngày cũng
không rõ, có điều Arous dường như không lừa hắn — hoặc nói không cần
thiết dùng một quả táo vàng tới đùa hắn.
Một quả táo vàng làm quà cảm ơn, phiền toái này bao lớn? Nhất thời, chàng trai cảm thấy bầu trời u ám.
"Vậy thì lại không phải."
Arous lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa màu vàng kim vung vẩy.
Burlando nhìn nàng.
"Là có một vấn đề cũng muốn hỏi anh, nhưng nhất thời còn chưa nghĩ ra là hỏi hay không hỏi. Bởi vì nếu hỏi có thể đạt được niềm vui khi nhận đáp án, nếu không hỏi lại có được niềm vui suy đoán, thật đáng ghét, thật
mâu thuẫn. Có điều nếu con mèo nhỏ hư đốn kia giết chết anh, chẳng phải
tôi liền mất đi một niềm vui sao?"
Cô bé nhỏ con thầm thì:
"Không làm không làm!"
"Cho nên?"
"Không, tôi đã đổi ý. Vừa rồi tôi đã nghĩ xong, tôi quyết định hỏi anh vấn đề này —"
Tiên sư, Ekmen, chú mày chết thật oan uổng! Burlando không nhịn được
phải kêu oan cho Thần sứ Đại địa. Lời này nghe sao giống như là "Hôm nay tâm tình của ta tốt, cho nên ta muốn gây chuyện với ngươi —", ngữ này
sao giống như cái tộc Rồng không thèm giảng đạo lý trên đại lục Wanze —
cái lũ không được bất cứ nơi nào hoan nghênh?
Có điều hắn vẫn nhịn không được hỏi:
"Nói vậy, theo như lời cô nói, chẳng phải cô sẽ tổn thất niềm vui suy đoán sao?"
"Không phải tôi nói rồi sao, tôi đổi ý."
"Được rồi, cô muốn hỏi cái gì —"
Arous chỉ chỉ quả táo trên tay hắn.
"Có liên quan tới nó?" Burlando sửng sốt.
"Tiên sinh Burlando hẳn là biết giá trị của nó — quả táo yêu tinh — tiên sinh Burlando không muốn ăn luôn nó sao?"
Burlando lắc đầu. Hắn hiểu rõ quyết định của mình. Có điều thái độ của
thiếu nữ đã khiến hắn hoài nghi. Hắn nghi hoặc nhìn quả táo trên tay
mình một cái — đây không phải hàng giả chứ? Hay là có bí ẩn khác? Xưa
nay Burlando không tin trên trời sẽ có lúc rơi bánh thịt xuống.
"Anh lo lắng tôi lừa anh sao? Yên tâm, lần này tôi không hạ độc, chỉ bỏ thêm vài thứ thú vị vào đó thôi —"
Cô bé con đáp.
Burlando đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thầm nhắc bản thân cảnh giác:
"Thứ gì thú vị?"
Hắn hỏi như vậy, nhưng dường như Arous không đồng ý trả lời. Hắn trông
thấy nàng một mình tách bụi cây chạy tới chỗ thi thể Thần sứ Đại địa,
kéo nó ra — chỉ một tay tóm lấy chi sau của nó, lôi xềnh xệc như lôi một bịch rác. Nàng mân mê trên thi thể nó một chốc lát, ném ra một cây
trường cung, nói thầm:
"Quái lạ, sao xói mòn ma lực lợi hại như vậy?"
"Đệch, cái đồ tay thối, đừng có đụng vào thi thể!"
Burlando nghe thấy lời nàng lập tức điên cuồng gào thét trong lòng, "Xói mòn ma lực" là một thiết lập trong trò chơi trước kia. Khi kẻ sở hữu
vật phẩm phép thuật chết đi, ma lực của vật phẩm phép thuật sẽ xói mòn
theo tinh thần tiêu vong, trang bị phép thuật cũng có khả năng bị hư
tổn. Bởi vậy, khi ta giết chết một con quái vật, có khả năng ta không
thể nhận được trang bị trên người nó. Cụ thể có thể nhận được bao nhiêu
thì toàn dựa vào vận may.
Hoặc mượn thuật ngữ trong trò chơi — toàn xem trình độ tay thối.
Trước kia Burlando chính là vua thối tay trong đoàn, đương nhiên còn có
người còn thối hơn cả hắn, đó chính là đàn chị. Cái thối của bản thân
Burlando còn ở trong phạm vi hệ thông, mà hắn cho rằng đàn chị kia của
hắn đã vượt qua cả hệ thống vòng ánh sáng. Rất nhiều lần nàng mạnh mẽ mở thi thể, kết quả là tất cả vật phẩm có lực đều xói mòn hết sạch. Thế
nhưng chuyện nát nhất là, Burlando ít ra còn tự biết cái thối của mình,
mà vị đàn chị của hắn lại đặt sở thích vào sự nghiệp mở thi thể — giống
như mục tiêu suốt đời của nàng chính là chiến thắng vận mệnh tay thối
vậy.
Thế nhưng tục ngữ nói rất đúng, vận mệnh là không thể chiến thắng. Bởi
vậy, sự khiêu chiến của nàng cuối cùng đều thất bại trong xấu hổ.
Mà hôm nay Burlando lại một lần nữa thấy một cái tay thối xứng đáng cùng trình độ với đối phương sinh ra. Đường đường một con Boss cấp 55 trong
kịch bản hoàn mĩ, thi thể Boss gần như đạt trạng thái đánh giá hoàn mĩ
cấp 30, vật phẩm đầu tiên mà nàng mò được là một cây cung? Trong danh
sách vật phẩm rơi ra từ Thần sứ Đại địa Ekmen thực tế cũng chỉ có đúng
một cây cung.
Trường cung Nham Thạch cấp Đồng Thau.
"Đừng thế chứ… đó là Lực lượng núi sông đấy!" Burlando muốn khóc ra máu.