"Thưa ngài, đối phương đã rời khỏi lâu đài, có nên dứt khoát xử chúng —"
Người nọ hạ giọng:
"Tuy rằng là Tử tước, chẳng qua gia tộc của chúng cũng không thể duỗi tay tới tận phương nam xa xôi — nếu thuộc hạ nhớ không lầm, tên kia có
thể tới từ Barta, đó là nơi xa nhất ở biên giới phía nam vương quốc."
"Ngu xuẩn!"
Tuy Nam tước Grudin đang trong cơn giận dữ, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Y thóa mạ một câu, hừ lạnh nói:
"Phái ai đi? Tên kia ít nhất cũng có thực lực Hoàng Kim, ngươi không
nghe bộ xương kia nói sao? Ả tóc đỏ bên cạnh hắn chỉ sợ cũng có thực lực như vậy, ngươi chê ta chưa đủ nhiều phiền phức sao?"
"Ngài Nam tước, là do thuộc hạ cân nhắc không chu toàn."
"Nếu không thì khóa cửa thành, nhốt chúng trong này là được."
Một nam sủng khác dè dặt hỏi.
Grudin nghe xong liền hít một hơi, đạp ngã tên kia xuống, mắng:
"Ngươi là thằng óc lợn hả, ai mà nhốt được chúng? Nếu không ta phái ngươi đi?"
Nam sủng kia kêu thảm, lại vội vàng đứng dậy, mặt trắng bệch lắc đầu. Tuy gã không biết thực lực Hoàng Kim là tiêu chuẩn nào, nhưng cũng biết mình đi chắc chắn là chết.
"Vậy mời bộ xương kia xuất mã là được, không phải chúng ta đã ký hiệp ước đồng minh sao?"
Nam sủng đứng cạnh Nam tước Grudin vui sướng khi thấy người gặp họa, càng kính cẩn đáp.
Nhưng Nam tước Grudin cũng lạnh lùng lắc lắc đầu, khinh thường nói:
"Chúng? Chúng sẽ không ra tay. Madala vừa ký hòa ước với Erewhon,
hiện giờ chúng sẽ không đắc tội với một gia đình quý tộc khác. Tuy ta
không biết quan chỉ huy của chúng muốn làm gì ở đây, nhưng chắc hẳn một
chốc một lát nó sẽ không đồng ý rời đi."
Trong lòng y còn một câu chưa nói, thực ra đôi bên cũng chỉ lợi dụng
lẫn nhau mà thôi. Hiệp ước đồng minh ngầm này căn bản không thể có khả
năng trao đổi ngoài sáng gì, chỉ là Randenar có thể mượn quân đội Madala đang ngừng tại chỗ này để chèn ép quân đoàn phương nam của vương quốc,
củng cố thêm cho thế lực của mình.
Đây là ý nghĩa chân chính của phần hiệp ước này.
Đương nhiên, không cần nói rõ những lời này với một tên nam sủng. Y lắc cổ, sờ vết thương trên má, oán hận nói:
"Nhưng chuyện này cũng không dễ bỏ qua như vậy. Ta nhất định phải xử
đẹp mặt tên kia. Cha có lẽ sẽ không đồng ý khai chiến với gia tộc khác,
nhưng ta thấy tên Tử tước Stingan kia còn không bảo vệ được người bên
cạnh hắn —"
Y cười lạnh, lập tức nói:
"Lấy giấy bút tới cho ta. Ta lập tức viết thư cho ngài Bá tước."
"Vâng, thưa Nam tước."
Nam sủng bên cạnh y kính cẩn cúi đầu, đang chuẩn bị đi làm việc. Đúng lúc này, cửa thư phòng im hơi lặng tiếng mở ra, một bóng ma trượt vào,
giọng trầm thấp nói:
"Ngài lãnh chúa, chuyện bên phía Carey đã làm tốt. Thuộc hạ vừa nhận được bồ câu đưa tin của bọn gã —"
Grudin ngẩn ra một chút mới nhớ ra việc này. Y lập tức gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vừa vặn, giao vật kia và thư tới tay cha ta, vậy ông ta sẽ không thể không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này của ta."
Y quay lại, nhìn thấy bóng đen kia vẫn nhúc nhích, hỏi:
"Còn chuyện gì sao?"
"Ngài lãnh chúa, trong thành dường như hơi bất ổn. Thuộc hạ lo đám lính đánh thuê…" Bóng đen kia thấp giọng đáp.
"Không cần phải xen vào bọn chúng. Tuy bộ xương Madala kia sẽ không
giúp ta đối phó với tên Tử tước khốn kiếp kia, nhưng chúng cũng sẽ không dám kích động đám bạo dân kia gây bất lợi cho ta. Ta hiểu rõ điều này
hơn ngươi."
Grudin vẫy vẫy tay.
"Đi xuống đi. Nếu lũ lính đánh thuê kia không biết an phận, ta sẽ dạy cho chúng biết nghe lời —"
Bóng đen gật đầu, im lặng lui ra ngoài.
Ở nơi khác, dù Anditina một lòng muốn thời gian còn lại của ngày hôm
nay bình an qua đi, nhưng trên thế giới này có một số chuyện sẽ không di chuyển theo ý người. Tiểu thư quý tộc tới từ Braggs này không thể tưởng tượng được rằng, sự tình từ đầu đã phát triển vượt qua dự tính của
nàng.
Sau khi xung đột với lãnh chúa địa phương, tự nhiên không thể tiếp
tục ngây người trong thành Linh Sam. Tuy rằng Burlando không sợ Grudin
trả thù, nhưng cũng không thể không cân nhắc tới khả năng bị Madala bắn
trộm sau lưng. Dù sao đôi bên cũng đã giao chiến một lần ở Riedenburg,
sau đó ở Braggs lại bị đối phương nhằm vào, không chừng bây giờ còn là
mục tiêu trên danh sách ám sát của Istaron.
Kabais có lẽ sẽ e ngại thân phận Tử tước Stingan của hắn mà kìm chế
một thời gian, nhưng thân phận này chẳng qua chỉ là thứ giả dối, giấu
diếm được một lúc, không thể gạt được một đời.
Rời khỏi Tuniegel sớm đã là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng khi đoàn người bọn họ mới đi chưa được ba giờ đã phải nghênh
đón một nhánh kỵ binh của Grudin — Carey? Burlando cũng kinh ngạc. Có
điều, gã đội trưởng kỵ binh có khuôn mặt hung ác như một cái đầu linh
cẩu trên thân người lại kinh ngạc vì vận may của gã. Gã tham lam nhìn
mấy vị nữ giới trong đoàn người, Martha ơi, trước giờ gã chưa từng nhìn
thấy người phụ nào xuất sắc như thế tại khu vực này.
Cho dù trong lãnh địa có vài người thì cũng là đàn bà của ngài lãnh
chúa, gã không dám có suy nghĩ không an phận. Còn lại, hoặc là đám bần
dân xanh xao vàng vọt, hoặc dứt khoát là kỹ nữ thường lui tới trong
khách sạn.
Con gái có khí chất và gương mặt đẹp hạng nhất như thế này, gã chưa từng gặp.
Sói Ác Carey không nhịn được day day mắt, suýt cho rằng mình đang mơ. Gã nghĩ, nếu giao mấy cô gái như vậy cho ngài lãnh chúa sẽ đổi được lợi ích gì. Đương nhiên, bản thân vụm trộm giữ lại một người có lẽ cũng
không phải là không thể. Gã thầm liếm môi, mắt đảo qua đám đông ngăn cản trên đường lớn — chỉ là một lũ lính đánh thuê mà thôi — cũng chẳng phải lần đầu tiên gã tiếp với bọn người này. Một ả đàn bà của ngài lãnh chúa lúc trước chẳng phải là em gái của một đoàn trưởng lính đánh thuê sao.
Đám không biết điều kia chẳng phải cũng do gã đi dạy dỗ?
Carey thầm đếm đầu người đối phương, mới hơn chục. Tuy gã mới có thực lực Hắc Thiết bậc trung, hơi khó giải quyết, chẳng qua trước mặt trên
trăm thuộc hạ của mình quả thực không đáng nhắc tới. Gã càng xác nhận,
đây là chiếc bánh thịt cực lớn do ông trời tặng cho gã.
Tay gã đã lén lút đặt trên cán búa đinh của mình, mắt theo dõi người trẻ tuổi cầm đầu trong nhóm kia.
Một người còn trẻ tuổi?
Xem ra là một quý tộc nhỏ.
Dòng dõi quý tộc ra ngoài lũ hành, Carey xác nhận thân phận đối
phương. Người như thế không hiếm ở khắp Wanze, có điều cái loại một lòng một dạ chạy tới nơi man hoang như Tuniegel thông thường đều là loại
hàng ngây thơ.
Thật sự cho rằng, chỉ cần treo một cái mác quý tộc là có thể chạy loạn khắp nơi? Vị đội trưởng kỵ binh liếm môi cười lạnh, hỏi:
"Các ngươi là loại người nào?"
Tay gã vẫn đặt trên vũ khí, giọng nói dõng dạc như thổi ống bễ làm cho người ta khắc sâu:
"Không biết đây là nơi nào sao? Nhiều người mang vũ khí trái lệnh cấm như vậy, chẳng lẽ là —"
Vốn gã muốn nói "Cường đạo dã ngoại lẻn vào", nhưng nửa câu sau của
gã rất nhanh không thể nói được nữa. Bởi vì, vị đội trưởng kỵ binh đã
nhìn thấy người trẻ tuổi kia nhìn gã bằng ánh mắt quái dị, cảm giác
giống như đang nhìn một thằng ngu.
"Các ngươi tới từ thôn Xanh?"
Burlando như không nghe thấy câu hỏi của đối phương, hỏi lại.
Carey ngớ người, chợt phản ứng lại.
"Tiểu tử khốn kiếp, ngươi cho là ngươi đang nói chuyện với ai? Biết
bọn ta là ai không? Kỵ binh thủ hạ của ngài Grudin. Hiện tại ta nghi ngờ các ngươi là đội cường đạo từ dã ngoại chui vào, lập tức vứt vũ khí,
ngoan ngoãn giơ tay chịu trói!"
Gã hung tợn rống lên:
"Bằng không, đợi ta ra lệnh một tiếng, các ngươi không còn thời gian hối hận nữa!"
"Cho nên?"
"Cho nên cái gì?"
Sói Ác Carey không nghe ra sát ý đè nén trong ngữ khí của Burlando,
hoặc là kẻ hoành hành đã quen như gã vốn không tưởng tượng được rằng một đám lính đánh thuê tiêu chuẩn Hắc Thiết có gan phản kháng mình. Phải
biết, ở sau lưng gã là hơn trăm kỵ binh — không phải là đá mua may võ
thuật đẹp mắt trong quân đoàn, mà cũng là hạng người khát máu dùng nhiều tiền thuê được từ lính đánh thuê.
Gã tự đắc đáp:
"Chẳng qua, hiện giờ bổn đại gia cho các ngươi một cơ hội hối cải làm người."
Đội trưởng kỵ binh chỉ về phía lính đánh thuê:
"Nữ ở lại, kẻ khác ngoan ngoãn cút đi cho ta."
Anditina sau lưng Burlando nghe thấy cũng không cảm thấy tức giận bao nhiêu. Ngược lại, nàng đã quá quen thuộc với sự ngang ngược của tư quân quý tộc, chẳng qua là nàng thở dài một hơi.
Chẳng lẽ tên kia không thấy là gã đang đụng đầu vào một họng súng sao?
Thiếu nữ liếc Burlando một cái.
Từ lúc chàng trai rời lâu đài Nam tước tới nay vẫn luôn đè nén lửa giận, giờ khắc này rốt cuộc bùng ra ngoài.
Tay phải hắn buông lỏng khỏi vỏ kiếm, thả xuống, sau đó nghiên đầu, tự hỏi tự đáp:
"Ta nhớ vừa rồi ngươi hỏi ta là ai, đúng không?"
Sói Ác Carey khó hiểu, thầm nghĩ đầu óc tên này có vấn đề? Vị đội
trưởng kỵ binh quý tộc "Thân kinh bách chiến" vẫn nắm chặt búa đinh
trong tay mình theo bản năng, không hiểu sao cảm thấy bất ổn.
"Tiên sinh kỵ binh, không biết ngươi có từng nghe qua một câu chuyện cổ tích?"
"Truyện cổ tích?"
"Truyện cổ tích Vô nghĩa và mất hứng."
Lần này không chỉ Carey, ngay cả Anditina, Hổ Tước cũng ngớ người.
Truyện cổ tích nổi tiếng dùng để kê gối tại Wanze này thực ra tới tới
lui lui cũng chỉ có vài truyện, nhưng chưa từng nghe nói có truyện nào
lại tên là Vô nghĩa và mất hứng.
Đây coi là tên?
Mọi người kinh ngạc, Carey cũng cảm thấy phổi mình tức khí sắp nổ. Gã cho rằng mình bị đùa cợt, liền hung tợn đáp:
"Thật xin lỗi, ta chưa từng nghe câu chuyện cổ tích này. Hơn nữa, ta cũng không có hứng dỗ trẻ con."
Gã nghiến răng nghiến lợi.
"Ngươi đừng nghĩ kéo dài thời gian với ta. Ta đếm tới ba, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi —"
Gã quay đầu ngựa, hô:
"Một!"
Chợt Burlando lắc đầu:
"Không cần đếm."
Hắn nói:
"Ta muốn nói là, tên của ta, chính là Mất Hứng —"
Hắn vung tay, tất cả mọi người chỉ thấy một bóng người lóe lên, sau đó là tiếng xương cốt gãy rời.
Đội trưởng kỵ binh bị bẻ gãy cổ vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc cuối cùng, sau đó uỵch một cái rơi xuống ngựa —