Trên thực tế, Heukire vừa thoát khỏi chiến trường không bao lâu đã nhận được tin tức từ một đội thủ hạ khác, cho nên mới biết thì ra Connord đã sớm
bỏ chạy mất tăm. Gã tức giận chửi um lên. Có điều chửi thì chửi, trong
lòng gã lại mừng thầm một phen. Vốn lần này nếu hắn rút lui trước, bỏ
lại một mình Connord, cuối cùng không thể tránh được bị dạy bảo một hồi, không chừng còn bị trừng phạt.
Nếu không phải trong tay có bí mật của mộ vua tinh linh, gã thật không
dám tùy tiện bỏ lại thủ hạ chạy trốn, bằng không có khả năng không gánh
được tránh nhiệm. Nhưng vì Connord đã đi trước gã, như vậy tính chất
hoàn toàn khác biệt. Connord sẽ thành con dê thế tội, mà gã lại thành kẻ gương mẫu ở lại liều chết chống cự. Nếu không phải đám tinh linh bạc
này tính đi tính lại vẫn là do mình dẫn tới, có lẽ chỉ bằng nhược điểm
này thôi, gã đã có thể cho cái tên mà xưa nay mình không vừa mắt kia nếm mùi đau khổ.
Chẳng qua chỉ cần như vậy cũng đủ làm cho tâm tình Heukire sướng khoái.
Với lại, trên tay gã chẳng phải vẫn còn tấm thẻ đánh bạc khác đó sao?
"Lũ tinh linh đáng chết."
Gã vừa nghĩ tới việc này, tâm trạng đang tốt đẹp lập tức tụt dốc, liền
mắng một câu. Bất kể nói thế nào, tài phú mà gã cướp được mấy năm nay
đều đặt trong sảnh tế lễ của miếu thần Balugan, phải chắp tay nhường cho người ta như vậy, gã thật sự hận đến ngứa răng. Trong lúc gã đang oán
thầm chợt thoáng đụng vào phụ tá đang đi trước mở đường.
Vừa vặn đang có lửa giận không chỗ phát, lần này Heukire tìm được cơ hội bùng nổ:
"Đồ ngu xuẩn không có đầu óc! Ngươi đang làm —"
Vị thủ lĩnh người thằn lằn bỗng nhiên cảm thấy không ổn. Gã ngẩng đầu
lên, trong con ngươi hình thoi đã phản chiếu một bóng dáng cao lớn.
Không, nói chính xác thì kia hẳn là một vị kỵ sĩ cưỡi trên một con ngựa
một sừng cao lớn màu trắng tuyết. Toàn thân kỵ sĩ được bao phủ bởi bộ
giáp xích hạng nặng màu bạc, đội chiếc mũ giáp màu vàng kim đỉnh nhọn có hai cánh phía sau; trên đỉnh mũ giáp buộc chiếc lông màu trắng rũ xuống tận bả vai.
Mà khi gã nhìn lại phía sau, một loạt kỵ sĩ giống như vậy đang đứng
chỉnh tề sau lưng. Các kỵ binh tinh linh cao lớn đó giống như được đúc
từ một khuông, mỗi cá nhân đều cao thấp ngang nhau.
Họ lẳng lặng đứng sừng sững trong rừng rậm. Mảnh rừng tĩnh lặng không
một tiếng động —kỵ sĩ từ trên cao nhìn xuống vị thủ lĩnh cường đạo người thằn lằn, trong con mắt màu bạc là thần sắc lạnh nhạt, khiến người ta
cảm thấy rét run. Sau đó kỵ sĩ mở miệng, giọng nói hiền hòa, trầm thấp:
"Nếu ta không đoán sai, ngươi tên là Heukire? Tiên sinh Rizal Heukire, đúng không?"
Heukire há miệng. Bản năng mách bảo gã phải phủ nhận, nhưng gã phát mình bị khí thế của đối phương áp bách đến mức không nói nổi một lời.
"Tốt lắm."
Kỵ sĩ gật đầu.
"Thực ra ta và đồng bạn đã tìm ngươi khá lâu."
Heukire cảm thấy mắt mình tối sầm.
Trên thế giới này chri có một đội quân gọi chiến hữu của mình là "Đồng bạn".
Họ là tinh linh bạc, đoàn kỵ sĩ Thánh Ca—
…
Burlando ném thẻ bài đã xám xịt trong tay ra ngoài. Thẻ bài Bạch Kim
Chiến Câu bốc cháy trên mặt đất, sau đó không còn cả tro tàn. Trên mộ
phần lại có thêm một lá bài, điều này khiến hắn hơi khó chịu. Mộ phần
này chẳng những không ít đi mà lại còn ngày càng nhiều thêm, kho bài của hắn vốn đã mỏng, quả đúng là họa vô đơn chí.
Hắn nhìn vào trong rừng. Khu rừng tịch liêu, vắng vẻ. Khứu giác của
Ekmen cực kém, nhưng thính giác và thị giác lại vô cùng linh mẫn. Trên
sáu chi của nó đều có cơ quan thính giác, có thể bắt được hơn bảy trăm
nghìn loại âm thanh khác nhau trong thế giới tự nhiên, có thể phân biệt
tần suất âm thanh gấp ba lần loài người. Chẳng qua khoảng cách tới bốn,
năm cây số, nếu hắn không gây ra chút tiếng động thì đối phương cũng rất khó tìm tới đây. Burlando suy nghĩ, thật ra hắn định chờ một lát, nhưng sợ đối phương mất kiên nhẫn lại quay về gây sự với Akane. Nếu quả thực
như vậy thì việc vui sẽ to lắm — nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra,
hiện tại con nhóc tóc đỏ nanh cọp kia có lẽ không đánh lại nổi người
thường.
Bởi vậy hắn lập tức vươn tay phải, dùng nhẫn Phong Hậu bắn một phát về phía khu rừng kia.
Dù sao thì tác dụng của thứ này đối với quái vật khai hóa yếu tố là bằng không, dùng để gây ra tiếng động lớn dẫn đối phương mắc câu coi như là
tận dụng triệt để. Quả nheien, Burlando vừa hạ tay xuống đã nghe thấy
tiếng cây cối đổ gãy trong rừng. Phản ứng của Thần sứ Đại địa rất nhanh, hầu như ngay lập tức đã đánh tới bên này.
Chẳng qua Burlando không căng thẳng. Hắn hít một hơi, sau đó lấy viê
ruby từ trong quần áo ra. Hắn nắm chặt viên ruby trong tay, lẳng lặng
đếm thời gian — mười, chín, tám... tiếng cây cối gãy đổ tiếp cận cực kỳ
mau, giống như vừa mới lát trước còn như ảo giác, mà lát sau đã trở nên
chân thật.
Năm, bốn, ba... Đến rồi. Burlando dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp viên
ruby, đặt nó ngay chính giữa khu vực mà các nữ phù thủy gọi là tam giác
ma lực. Sau đó hắm thầm niệm từ khởi động. Viên ruby chợt lóe ánh sáng
hồng, trong phạm vi mười mét chung quanh không còn chút tiếng động —
tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, thậm chí tiếng tim đập, hít thở, máu
chảy, tất cả đều biến mất.
Burlando nhìn lên trên võng mạc của mình, thấy xuất hiện chữ số màu lục nhạt: 6/10.
Thần sứ Đại địa Ekmen nháy mắt dừng lại. Con quái vật to lớn trông như
côn trùng này nghi hoặc nhìn chung quanh. Nó mau chóng chán nản phát
hiện, bản thân đã hoàn toàn lạc mất tiếng tim đập kia. Có điều đang lúc
bộ não có cấu tạo đơn giản của nó đang do dự vì nghĩ đến vấn đề phải
chăng nên trở lại, từ trong rừng bỗng có một con hươu trắng duyên dáng
xuất hiện trong tầm nhìn của con quái vật.
Cừ thật, thứ này cũng dám thong dong đi bộ trước mặt nó. Đối với Ekmen
đang ở trong trạng thái hung bạo quả thực là khiêu khích trần trụi. Nó
gào lên trầm thấp, rồi lập tức vọt tới. Đáng tiếc, hươu trắng do
Burlando dùng linh hồn khống chế chỉ là một ảo ảnh. Nói từ góc độ quang
học, nó có thể muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, muốn linh hoạt
bao nhiêu thì linh hoạt bấy nhiêu, cho nên Thần sứ Đại địa bị đùa giỡn
lòng vòng mà không có biện pháp.
Burlando tránh sau một gốc cây già, cầm pho tượng linh hồn hươu trắng,
trêu đùa kẻ địch mà lúc trước còn vô cùng đáng sợ kia như đang chơi trò
chơi. Khi ló đầu ra nhìn cảnh tượng này, hắn không nhịn được mà cười
nhạo một tiếng trong lúc vẫn được thuật Trầm mặc bao phủ — đương nhiên
có lẽ nên nói là tiếng cười nhạo không tiếng động. Vì mỗi phát Trầm mặc
kéo dài 5 phút, bởi vậy 6 phát còn thừa đủ cho hắn vô tư suốt 30 phút.
Thêm Bạch Kim Chiến Câu tranh thủ cho hắn 10 phút, tổng cộng hắn có thể
tranh thủ cho Namenis 40 phút.
Hơn nữa, cho dù thuật Trầm mặc dùng xong, hắn còn có thể lợi dụng 5phút
bất tử của thiên phú Bất khuất để cắt đứt nhịp tim và hô hấp của mình,
tiếp theo dùng băng vải quấn chặt lại thêm được 5 phút. Theo lý thuyết
thì được đến 50 phút, Burlando tin tưởng các tinh linh bạc dù có bò đi
cũng có có thể tới kịp.
Tất nhiên hắn sẽ không lấy mạng mình ra để đùa. Không có phần chắc chắn
nhất định, Burlando sẽ không dễ dàng ném chính mình lên bàn đánh bạc để
làm tiền cược.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua — khi Burlando đang chuẩn bị sử
dụng thuật Trầm mặc thứ tư, bỗng cảm thấy giật nảy mình. Bởi vì đúng lúc đó, hắn phát hiện Ekmen bỗng nhiên ngừng lại. Lực chú ý của nó không
còn đặt trên con hươu đực màu trắng cứ khiêu khích trước mặt nó. Cổ họng của con quái vật phát ra tiếng gầm rút trầm thấp — Burlando nhận biết
âm thanh này.
Đây là cảnh cáo.
Có người đến.
Là ai?
Nhóm Namenis?
Trong đầu Burlando lập tức lóe lên vô số suy nghĩ. Có điều hắn không dám chậm trế, lập tức sử dụng thuật Trầm mặc lần thứ tư. Con số trên ruby
chớp mắt chỉ còn ba lượt. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn phát hiện điều
không đúng. Bởi vì ánh mắt của con quái vật kia không ném về hướng bắc,
ngược lại, nó lại đang theo dõi về hướng hắn.
Người trẻ tuổi căng thẳng, "Tình huống gì thế này?" Hắn thầm nói. Nhưng
không nên mới phải, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì. Hắn lần lượt hồi
tưởng lại hành động của mình, nhưng đều không phát hiện bất kỳ chỗ nào
quên mất.
Đúng lúc đó — 'Rào rào', Burlando nhìn thấy bụi cây rậm rạp phía trước
mình bị người vạch ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Đó là một
thanh niên, không, xác thực mà nói là người thanh niên mà Burlando từng
gặp ở trấn Charbury, mà còn là nhân vật trung tâm dẫn tới một loạt sự
kiện này.
Burlando đương nhiên nhớ được tên của cậu ta, Erko. Erko Rantoniran
Opheria, thậm chí bao gồm thân phận của cậu ta, hắn cũng vô cùng rõ
ràng: Con trai độc nhất của Đại Công tước Lorn, cũng là người kế thừa
công quốc Rantoniran tương lai.
Nhưng hiện giờ tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là Erko bỗng nhiên xuất hiện khiến tình cảnh khu rừng bỗng
chốc trở nên quỷ dị. Thực ra tình cảnh lúc ấy là như thế này, vị trí của Erko là đối diện với Burlando — tất nhiên cậu ta có thể nhìn thấy
Burlando tránh sau thân cây, cùng với con quái vật đáng sợ phía bên kia
thân cây già. Đồng thời, Burlando có thể nhìn thấy Erko, nhưng không
thấy Thần sứ Đại địa Ekmen phía sau mình có phản ứng gì, nhưng hắn có
thể đoán được một chút.
Bởi vì giống như hắn đoán, Thần sứ Đại địa đang chằm chằm nhìn vị khách
không mời mà đến kia bằng con mắt kép có một trăm bốn mươi nghìn mảnh
nhỏ. Đương nhiên, nó không biết đằng sau thân cây còn có một mục tiêu
khác của nó.
Đối diện với tình cảnh này, người thanh niên tên Erko kia chợt ngẩn ngơ. Đôi mắt cậu ta đầu tiên là nhìn về phía giáp trụ bằng nham thạch và đôi chi trước đã hóa đá của Ekmen, hiển lộ đặc thù của yếu tố. Đây là biểu
hiện của khai hóa yếu tố, sắc mặt người thanh niên thoáng cái tái nhợt.
Có điều khi ánh mắt cậu ta nhìn về phía Burlando, lại thấy đối phương
đang phức tạp nhìn mình.
Lúc này Burlando rất muốn bóp chết cậu ta. Người tính không bằng trời
tính, đánh chết hắn cũng không ngờ, ở trong vùng hoang vu dã ngoại này
bỗng dưng xuất hiện một tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra.
Erko do dự một chút, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía con quái vật. Cậu ta ấn kiếm, lớn tiếng nói:
"To con bên kia, thế nào, muốn đánh một trận với ta không?"
Cậu ta nói xong lập tức rút kiếm, lao thẳng về một hướng khác — tình huống gì đây?
Burlando trơ mắt nhìn tên thanh niên có gương mặt trẻ con kia vòng ra xa chỗ mình. Hắn là người nào, kinh nghiệm phong phú bao nhiêu, nháy mắt
đã nhận ra đối phương vậy mà muốn dẫn quái vật kia đi. Mà tất cả chẳng
qua chỉ vì một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên (Hoặc là lần thứ hai).
Trong giây lát đó, quả thực hắn có nghìn vạn câu muốn nói mà không nên
lời, giống như hàng nghìn vạn ý tưởng trong lòng hiện giờ đều biến thành một câu:
"Mẹ! Thằng giời đánh thánh đâm!"