Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Ý chí song phương




Ánh nến lúc sáng lúc tối trong đại sảnh bị lâm thời chiếm dụng, ngọn đèn tận lực bị cắt giảm, tia sáng mờ mịt họa nên từng vệt khắc ngấn thật sâu trên hoa văn gỗ.

Trong một góc xó hẻo lánh tĩnh lặng, không khí tràn ngập một tia âm lãnh.

Chư vị đang ngồi nơi này chẳng phải thích ứng ánh lửa sáng ngời cho lắm, thế nhưng chỉ cần vị trung niên nhân sắc mặt tái nhợt mang theo một cái bịt mắt ngồi trên ghế đầu kia chưa mở miệng, tất cả những người còn lại đều không dám tùy tiện lỗ mãng.

Nếu Tô Phỉ ở trong này hẳn là có thể nhận ra người nọ, bởi vì diện mạo của hắn mười năm sau cơ hồ không có gì biến hóa: đây là phó thủ của ‘Hắc huân tước’ Istaron, Nam tước ma cà rồng, ‘Độc nhãn’ Tagus. Hắn là người gia tộc Manlein, ma cà rồng đời thứ mười bốn, cũng là đồng lứa thế hệ trẻ. Có điều nếu so lịch duyệt trong quân Madala, hắn vẫn hơn Istaron hiện còn non nớt một mảng lớn.

Bất quá không có vấn đề gì, đây chẳng qua là bắt đầu cho sự hợp tác giữa hai người bọn chúng mà thôi ——

Tagus nhìn lính khô lâu chuyển một chồng tư liệu từ kho văn thư ra, dừng một hồi, quay đầu lại, hỏi tên Lich bên cạnh: “Nói đi, Roscoe lưu ngươi lại để báo cáo chuyện gì?”

“Tướng quân Tagus tôn kính, chủ nhân của ta phát hiện một thám báo tại trong tòa trang viên kia.” Lich cúi đầu, đáp bằng giọng nói khô khan.

“Và?” Hắn liếc nó một cái, ánh mắt thu hồi, ngừng lại trên tấm bản đồ chiến thuật đang mở.

“Hắn ta chạy thoát.”

Chung quanh truyền đến vài tiếng cười nhạo khinh thường.

Vị tướng quân ma cà rồng này ngẩng đầu, thanh âm lập tức biến mất. Hắn ngừng một chút rồi mới nói: “Ta đã biết, Roscoe làm tốt lắm. Nhưng ta hi vọng hắn làm tốt hơn, bảo hắn không cần phân tâm vào mấy chuyện vặt vãnh —— ta muốn nhìn thấy hắn đến rừng Belledo kịp trước giữa trưa.”

Lich cung cung kính kính gật đầu, lui trở ra ngoài.

Nhưng nó vừa mới ly khai, trong phòng hội nghị lại truyền ra thanh âm bất hòa. Lúc này kẻ lên tiếng là một bộ khô lâu cao lớn, toàn thân nó bao phủ một bộ giáp trụ đồng thau cũ kỹ, ngọn lửa màu vàng trong hốc mắt tối om toát ra vẻ căm giận:

“Tagus đại nhân, nói không chừng nhân loại đã phát hiện ý đồ của chúng ta, tên thám báo kia —— ”

Nó há to miệng, nhưng xương cổ họng bỗng nhiên tắt tiếng. Bởi vì nó nhìn thấy Tagus đang dùng con mắt còn sót lại theo dõi nó, loại ánh mắt này khiến nó theo bản năng câm miệng.

Chung quanh truyền đến một trận cười nhẹ, sự châm chọc ẩn chứa bên trong khiến ngọn lửa trong mắt nó lóe lên nỗi bực dọc.

“Kabais.”

“Có!” Khô lâu cao lớn lập tức ưỡn ngực đáp.

“Ngươi đi đánh hạ chỗ này.” Tagus chỉ vào vị trí một thôn trang trên bản đồ.

“Trước khi mặt trời mọc,” hắn lại chỉ nóc nhà một chút: “Ta muốn nhìn đến kết quả —— ”

“Rõ, Tagus đại nhân.”

“Huesa, Ebdon.”

“Có!” Hai miệng một lời đáp.

“Các ngươi đi công kích Verbin, đồng thời phong tỏa bãi sông Chủy Thủ.”

“Rõ, Tagus đại nhân.”

“Dicrurus.”

“Có!”

“Cho ngươi hai tiểu đội, lùng tìm và quét sạch khu vực này.”

“Rõ!”

Tagus ngẩng đầu, lạnh lùng đảo qua mọi người: “Các ngươi đều là quý tộc bóng đêm, ta muốn nhìn thấy các ngươi tao nhã và nhanh chóng chấp hành mỗi một mệnh lệnh của ta, từng li từng tí. Riedenburg, đây là của mục tiêu kế tiếp của chúng ta.”

Hắn dẫn đầu đứng lên, đặt cánh tay tái nhợt lên vai trái, thì thầm: “Madala tất thắng —— ”

Chư vị vong linh đều vươn người đứng dậy, trầm giọng đáp lại: “Madala tất thắng —— ”

Tagus cúi đầu, ánh mắt lại lần nữa lướt xuống bản đồ. Hắn đầu tiên nhìn vào cánh rừng tùng đỏ phía nam Bucce, sau đó chuyển lên tới thôn Xanh, rừng Belledo, rồi tới Riedenburg —— tiếp tục hướng lên trên, lòng chảo Đá Nhọn.

Thám báo nhân loại? Hắn lạnh lùng cười.

...

Mà cùng thời khắc đó, khi trăng tròn chiếu thẳng lên đỉnh rừng tùng.

Vùng núi Usson không có sói tru, nhưng rừng tùng đen lại có gió, làn gió âm lãnh tựa như khói nhẹ xuyên qua chạc cây, lạnh buốt, khiến người kiềm không được cảm thấy một cơn rùng mình lan khắp toàn thân. Những người trẻ tuổi Bucce trước giờ vẫn chưa từng qua đêm ở bên ngoài, sương mù trong rừng rậm tràn ngập hắc ám cứ làm cho họ nghi thần nghi quỷ, giống như dưới mỗi cái bóng đều là một con quái vật đáng sợ.

Nhưng một thanh âm lại khiến bọn họ yên tâm trở lại ——

“Chặn chỗ này.”

“Ừ, chính là như thế.”

“Nước —— ”

“Băng vải.”

“Giữ cho kỹ.”

Rốt cục hoàn thành, Tô Phỉ lau mồ hôi một phen, thở phào một hơi dài.

Hắn nhìn thấy một dòng ký tự +2 màu xanh lá nhạt hiện lên từ thân thể người trẻ tuổi, lúc này mới yên lòng.

Sau khi kỹ năng cấp cứu đạt tới sơ cấp (cấp 0), hiệu quả hồi phục của băng vải tự nhiên cũng tăng lên theo. Chỗ này không có gì khác trò chơi cả, có điều hễ một lần xác minh trí nhớ của hắn là đúng lại khiến Tô Phỉ an tâm hơn nhiều.

Làm sao rửa miệng vết thương, phòng ngừa cảm nhiễm, cầm máu, băng bó cùng với những kỹ xảo chi tiết cần phải chú ý, hắn đều chỉ đạo Makomi và Niberto hoàn thành hết thảy. Dĩ nhiên, bản thân hắn không có thể lực gì để thao tác, thương thế của hắn vẻn vẹn cũng chỉ tốt hơn Jolson đang hôn mê một chút mà thôi.

Đợi đến khi hắn nhắc Niberto hoàn thành xong một khâu cuối cùng, Tô Phỉ ngẩng đầu, mới phát hiện mỗi một người đều đang trợn mắt há mồm nhìn hắn.

Chuyên nghiệp.

Trong lòng bọn họ chỉ có duy nhất một lời bình này.

Thậm chí nhóc Fenice còn quay đầu lại, một bộ nghiêm trang nói với Freya ở đằng sau: “Chị Freya à, hình như thủ pháp của chị có chút kém hơn thì phải —— ”

Về phần Freya thì đang đứng bên cạnh đám người, sắc mặt như nước.

Quả nhiên, quả nhiên trước đó là kiếm cớ tiếp cận mình, vô sỉ! Trong lòng nàng kiềm không được hạ kết luận, nàng lại có chút lo lắng nhìn nhìn Roman, lại thấy được Roman đang đắc ý kiểm kê chiến lợi phẩm trên đất.

Nha đầu chết tiệt này.

Nhưng có trời minh giám, chỉ có bản thân Tô Phỉ biết được, những tri thức này hoàn toàn là đến từ chính kỹ năng ‘Cấp cứu chiến trường’, chỉ khi hắn hồi tưởng lại kỹ năng này trên danh sách, những nội dung học vấn mới nhất loạt hiện ra trong trí nhớ hắn. Mà trong trí nhớ người trẻ tuổi, tri thức cấp cứu chiến trường sơ cấp phần lớn đều đến từ ba chương đầu quyển sách 《 Thánh giá Gerson 》, chủ yếu giảng thuật kỹ xảo băng bó. Tô Phỉ trùng hợp cũng quen biết Gerson trong trò chơi, đó là Đại thần quan Braggs đương nhiệm.

Nội dung trong quyển sách này hắn vừa gặp đã thân, phảng phất như trải qua hơn trăm lần đọc ngấu nghiến. Cái loại cảm giác thuận buồm xuôi gió kia, giống như là bật hack học tập kỹ thuật cứu hộ.

Đáng tiếc, hết thảy loại hack đều cần trả một cái giá lớn ——

Chuyển sang chuyện khác.

Tô Phỉ rất nhanh đã hỏi thăm được, thực tế phân đội dân binh Bucce thứ ba tính cả Freya tổng cộng có mười thành viên, đầu tiên là Makomi, Essen, Ike và nhóc Fenice khá quen thuộc với hắn.

Sau đó tới Niberto và Fraud không thích mở miệng cho lắm, gia đình hai anh em là sơn dân vùng Borah chuyển tới, thừa hưởng tính cách trầm mặc ít lời của người bản xứ, thích hành động hơn là nói suông.

Sau tới Jolson, bất quá vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa tỷ lệ tỉnh lại không lớn.

Cuối cùng là tiểu thư thương nhân thích mơ mộng và thiếu nữ đi chung kia. Tô Phỉ sau mới biết đó là con gái thợ bánh mì trên trấn, bất quá biểu hiện của nàng có chút ngượng ngùng hướng nội, cũng không hào phóng như hai cô gái khác.

Thiếu nữ này tên Bertha, tính tình dịu dàng, ít nhất là một cô bé tâm địa thiện lương.

Đây là tất cả những người Tô Phỉ cần tiếp xúc, thoạt nhìn giống như đều là người trẻ tuổi ưu tú, nhưng Tô Phỉ biết, đây là một đám tay mơ còn hơn cả tay mơ, căn bản không rõ bọn họ sắp sửa phải đối mặt thứ gì.

Bởi vậy hắn suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi: “Mọi người có tính toán gì không?”

Ngay sau đó vẻ tươi cười trên mỗi một người đều tiêu thất, đổi lấy một mảng trầm mặc.

“Chúng ta đi Riedenburg.” Đợi một hồi, Essen mới đề nghị.

“Đúng đúng, nhóm của Đội trưởng Marden nhất định cũng sẽ tới đó.” Ike phụ họa.

Không nằm ngoài dự đoán, nhưng Tô Phỉ lại lắc lắc đầu.

Hắn ngẩng lên nhìn những người tuổi trẻ này, từ trên mặt bọn họ có thể nhìn ra được sự trầm mặc bất an và nỗi bàng hoàng lo lắng cho ngày mai của mình. Dù Freya thoạt nhìn hơi chút đỡ, nhưng khớp ngón tay nắm chặt đến trắng bệch trên chuôi kiếm đã bán đứng tâm tình chân thật của nàng.

Chỉ có Roman đương nhiên hồi đáp: “Mình thì đi theo Burlando.”

Lời đáp này làm Tô Phỉ vừa bực mình vừa buồn cười. Bất quá sự bộc trực của vị tiểu thư thương nhân thật khiến người ta sinh hảo cảm, người trẻ tuổi ngừng một chút, nói: “Được rồi, có một điều tôi cũng đồng ý —— trước tiên chúng ta cần phải lập tức rời khỏi nơi này.”

“Vậy cần phải có một đích đến, đúng không?” Freya hỏi.

Tô Phỉ gật gật đầu: “Ai có bản đồ?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai lại đi mang thứ này làm gì? Tuy rằng bọn họ là dân binh, thế nhưng phần lớn tình huống dân binh đều là nghe theo Đội phòng vệ địa phương chỉ huy. Nói trắng ra, bọn họ cũng chỉ là đội dự bị mà thôi.

Tô Phỉ cũng ý thức được mình lỡ lời, ở Erewhon, nếu không được thánh điện trao quyền, tự ý mang bản đồ là sẽ bị xử tội gian tế. Hắn luôn suy xét với thân phận lữ nhân của hắn, lại quên hiện tại hắn đã là một thành viên ở thế giới này.

Mà nơi đây, không có cái gì gọi là người chơi cả.

“Hình như Đội phòng vệ có đấy...” Makomi ở sau đám người lắp bắp hồi đáp.

Tô Phỉ lắc đầu, thầm nghĩ đây không phải nói nhảm sao. Hắn thở dài quay đầu sang nói với tiểu thư thương nhân bên cạnh: “Roman, cho tôi một thanh kiếm.”

“Đây, Burlando.”

Tô Phỉ tiếp nhận kiếm, vẽ ra hai vạch trên đất xốp.

“Đây là sông Webster, đây là sông Usson.”

Hắn dùng mũi kiếm điểm vài chỗ giữa hai con sông: “Nơi này là Bucce, nơi này là thôn Xanh, nơi này là Verbin.”

Hắn chẳng qua là đơn giản vạch mấy nét vòng quanh thành một hình đại khái, lại khiến những người trẻ tuổi này một lần nữa được mở nhãn giới. Dù sao ở thời đại này cũng không mấy ai hiểu biết thế giới này như hắn ——

“Đó không phải ba trấn sao?” Bertha kiềm không được che miệng nhỏ.

“Quá thần kì, hóa ra nơi chúng ta ở là như thế.” Ánh mắt Ike nhìn Tô Phỉ đã mang một chút sùng bái.

“Vậy ra Bucce ở chỗ này sao?”

“Burlando, anh làm sao mà biết được?” Mọi người bảy miệng tám lời hỏi, dù sao cũng là người trẻ tuổi, vẫn là không ngăn được phần tâm tính ấy.

Tô Phỉ lại lắc đầu.

Nói đùa gì a, nếu ngay cả ba cái tân thủ thôn hắn còn không biết, vậy không bằng hắn đi tìm miếng đậu hủ đâm đầu chết quách cho xong. Đương nhiên cũng không thể trả lời như vậy, hắn cố ý hỏi lại: “Mọi người chưa được học sao, bản đồ chiến thuật ấy?”

Bản đồ chiến thuật? Đó là thứ gì?

Mọi người đồng loạt mờ mịt, Martha tại thượng, chẳng lẽ dân binh Braggs đều phải học cả thứ này?

Mọi người nhất thời không khỏi có chút sùng bái mù quáng.

Bất quá nhân vật chính của chúng ta lại cười thầm trong bụng, thứ này bình thường ngay cả sĩ quan hạ cấp quân chính quy đều không thể nắm giữ, dân binh có thể học được mới lạ. Có điều hắn đương nhiên sẽ không tự vạch trần chính mình, mà điểm một chút ở chỗ hai con sông giao nhau:

“Nơi này là Riedenburg.”

“A, nơi này là Riedenburg sao?” Roman tò mò hỏi.

“Sao thế?” Tô Phỉ rõ ràng nghe được chung quanh có tiếng cười nghẹn phù phù, hắn kiềm không được ngẩng đầu hỏi.

“Anh Burlando, chuyện là thế này. Chị Roman hồi nhỏ vô cùng hâm mộ những người bán rong ở Riedenburg, mỗi ngày đều ầm ĩ muốn đi làm thương nhân, có một lần chị ấy chạy ra, tự xưng là muốn tới Riedenburg làm buôn bán lớn, kết quả nha ——” nhóc Fenice chẳng những lập tức theo địch phản nước, hơn nữa còn bày đặt úp mở.

Người chung quanh kiềm không được thấp giọng cười.

“Kết quả làm sao?” Tô Phỉ hỏi.

“Ha ha, chị ấy nửa đường bị lạc trong rừng rậm, sau vẫn là đại thúc Sears tìm chị ấy trở về.” Nhóc Fenice cười lớn một tiếng.

“Không, chuyện không phải như thế.” Hai hàng lông mi của Roman đều dựng thẳng cả lên.

Tô Phỉ liếc tiểu thư thương nhân tương lai một cái, nhịn không được suy nghĩ, xem ra là vẫn chưa hấp thu đủ giáo huấn a.

“Được rồi, trở lại việc chính. Vì sao mọi người muốn đi Riedenburg?” Hắn hơi điều chỉnh cảm xúc, lại tiếp tục hỏi.

“Nơi đó có quân đội.”

“Đội trưởng Marden khẳng định sẽ đến đó.”

“Chú của em cũng thế.” Mọi người lại lần nữa bảy miệng tám lời cả lên, bất quá ý tứ chỉ có một, mỗi người trong số họ đều có thân nhân của mình, tuy rằng nhất thời tách ra, nhưng nói không chừng thân nhân của họ sẽ tới Riedenburg, như vậy tại sao lại không đi Riedenburg chứ?

Câu trả lời này khiến Tô Phỉ có chút khó phản bác, dù sao cũng chuyện thường tình, ai có thể bỏ lại thân nhân của mình a? Thế nhưng hắn biết rõ, những người chạy đi từ Bucce, tám chín phần mười đều sẽ bị đại quân Madala bắt kịp. Mà hiện tại đi Riedenburg, cũng chỉ tổ chui đầu vào lưới.

Tô Phỉ vô cùng rõ ràng lúc này bọn họ phải chạy song song với đội quân của ‘Tử thần’ Kabais, sau đó đoạt trước nó một bước tiến vào rừng Belledo, lại vượt qua bãi sông Chủy Thủ trước khi bị Ebdon và Huesa vây kín. Từ nơi đó, bọn họ sẽ tiến vào khu rừng săn hươu, lách qua chủ lực của Istaron, chạy đến Anzek, sau đó báo cho Đội phòng vệ nơi đó biết về kế hoạch tiến công của Gusta —— quân bên cánh của Istaron.

Chỉ có vậy mới có thể giữ được tính mạng của những người này, và Erewhon cũng không đến mức quá thảm bại giống như trong lịch sử.

Nhưng hắn phải làm sao mở miệng đây?

Quên đi, vẫn là theo cách cũ, tới đâu hay tới đó. Hắn xoa xoa cái trán có chút nặng nề của mình, sửa lời nói: “Cũng tốt, chúng ta có thể đi về hướng Riedenburg trước, xem tình huống rồi lại quyết định bước tiếp theo làm gì.”

Sau đó hắn ngẩng đầu, vừa vặn đối diện gương mặt lo âu của Freya, thiếu nữ rõ ràng không quá tin tưởng lí do thoái thác của hắn.

“Có chuyện gì sao Burlando?”

“Không có gì, chẳng qua là một phán đoán mà thôi. Nói không chừng tình huống sẽ có biến hóa.” Hắn khẽ nở nụ cười với người thiếu nữ. Có điều nói thì nói vậy, thế nhưng trong lòng hắn vẫn kiềm không được thở dài một hơi.

Hiện thực thật tàn khốc, không phải lực lượng còn quá bạc nhược của hắn có thể chống lại. Đương nhiên, nếu quả có cơ hội, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp liều thử một phen.

Trạch nam, chính là ngây thơ như vậy đấy.

Hắn kiềm không được tự giễu ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.