Thanh Huyền

Chương 53: Q.1 - Chương 53: Bạch Cốt Ai




Thẩm Luyện vẫn luôn muốn tầm Tiên cầu Đạo, nhưng đến khi thật sự đối mặt với cao nhân biết đạo thuật thần kỳ thì trong lòng hắn lại nổi lên một chút kinh hoảng, nếu không thì tội gì hắn phải vận chuyển Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải để cho mình nhất niệm không sinh.

Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, hắn nghĩ hóa ra bản thân mình lại là Diệp Công thích rồng (1), không khỏi cười thầm.

Định cảnh bình yên ôn hòa kia theo đó bị phá vỡ.

Đợi đến lúc hắn nhìn xung quanh, lại phát hiện mình không còn ở trong đại sảnh nữa.

Cơ thể tự động bước đi theo chủ nhân Tô Gia Bảo, hắn đi cuối cùng, phía trước là Khổ Tuệ và Tiêu Trúc.

Người bình thường đi đường, nếu như đi thành đoàn, như vậy người phía sau sẽ không tự giác mà bước theo người phía trước.

Mà điểm này, trong giới động vật càng hiện ra rõ ràng hơn.

Đây là vô tâm chi niệm.

Nhưng bất kể Khổ Tuệ hay Thẩm Luyện, thậm chí cả Tiêu Trúc đều là người có ý thức mạnh mẽ, vị chủ nhân Tô Gia Bảo kia có thể điều khiển bọn họ đi theo hắn, loại bản lĩnh này thật sự khiến cho Thẩm Luyện run sợ.

Hắn đã vào cảnh giới ngưng thần định tâm, chỉ có thể định tâm, lại không thể thủ phách.

Hồ tiên Tân Khứ Bệnh từng bảo thần hồn hắn không phù hợp với cơ thể, chính là ám chỉ hồn phách hắn không thể trọn vẹn hợp làm một.

Thế nên thần hồn của hắn dễ dàng xuất khiếu, nhưng tai hại cũng không hề nhỏ.

Bằng không người tu hành bình thường phải đợi một lúc lâu mới xuất khiếu được, sao có thể giống như hắn, thần hồn thoát khiếu ngay trong lúc đối địch chứ.

Trong lúc Thẩm Luyện miên man suy nghĩ, bước chân hắn cũng không ngừng lại.

Bởi vì chân khí và thân thể hắn đều thích ứng với tiết tấu này, chỉ đành phải chờ chủ nhân Tô Gia Bảo dừng lại hắn mới có thể dừng lại theo mà thôi.

Tuy hắn có thể mạnh mẽ thoát khỏi sự điều khiển này, nhưng nếu làm thế thì hồn và phách sẽ xung đột nhiều hơn.

Trái lại loại tiết tấu đặc biệt này khiến cho hắn cảm nhận được vách ngăn giữa 'Hồn' và 'Phách' mình một cách rõ ràng…

Đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn còn ý thức…

Xung quanh lại là sương mù trắng xóa, cũng không biết đi đến nơi nào rồi.

Không phân biệt ra đông tây nam bắc.

Bỗng nhiên cảnh vật phía trước thay đổi, dòng nước róc rách, đang tuôn chảy bên cạnh.

Sương mù kia tản đi, dưới chân là một con đường mòn khúc chiết vắng lặng.

Hai bên ngoại trừ nước chảy ra, còn có lùm cây, bên ngoài thì có rừng trúc um tùm, tiếng lá vang lên xào xạc, nô đùa với cơn gió đêm.

Một ngôi đình nghỉ mát u ám độc lập.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, rốt cuộc Thẩm Luyện cũng đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Mà Tiêu Trúc với Khổ Tuệ dường như không nhận ra sự mê man lúc trước, sau khi ngồi xuống mới sực tỉnh lại.

"Đây là nơi nào?" Tiêu Trúc hỏi, ban nãy sau khi nàng đồng ý ở lại thì lập tức giống như ngủ gật, lúc tỉnh lại thì đã ngồi ở chỗ này.

"Nơi này là vườn hoa của bỉ nhân, chư vị chớ nghĩ nhiều." Chủ nhân mỉm cười chắp tay, hắn vỗ tay một cái lập tức có gót sen uyển chuyển.

Một nhóm mỹ tỳ nối bước mà đến, tám người phía trước lần lượt bưng mâm, trong mâm là sơn hào hải vị, lại không biết nấu bằng nguyên liệu gì.

Bốn người đằng sau mỗi người mang theo một cái bình bạc, cùng với ly rượu.

Chiếc bàn hình vuông, bốn người mỗi người một phía.

Thẩm Luyện ngồi đối diện với chủ nhân Tô Gia Bảo.

Mỹ tỳ dâng rượu dâng món ăn vừa đi thì hai mỹ tỳ phía sau liền tiến lên.

Một người đánh đàn, một người thổi sáo.

Một mỹ tỳ trong đó mở miệng nói: "Chủ nhân, hôm nay ngài muốn nghe bài nào?"

Giọng nói dịu dàng, rồi lại thiếu một chút sức sống.

Thẩm Luyện âm thầm quan sát từng ả mỹ tỳ, mỗi người đều xinh đẹp quyến rũ, nhưng trong mắt lại vô thần.

Làm cho hắn nghĩ đến mấy bức tượng sáp ở kiếp trước, tuy rằng trông rất sống động nhưng không hề có linh động.

Chẳng qua tượng sáp đứng yên bất động, ngược lại để mọi người phân rõ thật giả.

Còn mỹ tỳ nơi này, mỗi người đều hành động như người bình thường, tuyệt đối không phải vật giả.

"Trước cửa Trường Sinh nhiều xương trắng, hôm nay hãy đàn một khúc 'Bạch Cốt Ai' đi." Chủ nhân nở nụ cười, cũng không hỏi bọn Thẩm Luyện muốn nghe bài gì.

Cả lúc ăn cơm uống rượu cũng cần thanh nhạc, đủ thấy khí thế của chủ nhân nơi này không giống phàm tục.

Thẩm Luyện chỉ đành đến đâu thì hay đến đó.

Khổ Tuệ nói ít nhất, còn Tiêu Trúc thì nhiều nhất.

Ba người cũng không phải bằng hữu thân thiết gì, nhưng lúc này lại âm thầm hiểu ý nhau.

Rốt cuộc vị chủ nhân Tô Gia Bảo này thần bí khó lường, giống như thuộc về Tiên lưu, nên bọn họ đành ôm nhau sưởi ấm theo bản năng mà thôi.

Đồng thời Thẩm Luyện cũng cảm nhận được, tuy Khổ Tuệ là người ít nói nhưng lại đối với hắn rất có hảo cảm, không hề có ác ý.

Còn vị chủ nhân này tuy trông hiền lành, tâm tư lại khó suy đoán nhất, thần hồn Thẩm Luyện dù mẫn cảm cũng không thể thăm dò sâu cạn của đối phương.

Nếu vô tình dò xét, khi hồn niệm tới gần đối phương thì lập tức có một bức tường chắn vô hình bắn ngược ý nghĩ hắn trở lại, không cho dòm ngó.

Rượu kia vào miệng ấm nhuận, dư vị vô tận, mùi vị của thức ăn thì muôn vàn, ngay cả người xuất thân danh môn như Tiêu Trúc cũng chưa từng ăn qua món ngon như vậy.

Thế nhưng ở vào nơi thần bí này, ngồi trước chủ nhân thần bí này, dù có gan rồng mật phượng, lại làm sao nuốt nổi.

Cho nên Tiêu Trúc cũng không ăn ngon miệng, nàng lén nhìn những người khác, sắc mặt của Khổ Tuệ không hề khổ.

Kêu hắn dùng bữa thì dùng bữa, kêu uống rượu thì uống rượu, trên đời này e là không tìm ra tên hòa thượng thứ hai biết nghe lời như vậy.

Tiêu Trúc lại biết hòa thượng này hành tẩu giang hồ rất nhiều năm, lúc nàng mới ra đời hắn đã nổi tiếng rồi. Trong giang hồ, kẻ có danh tiếng, còn có thể sống lâu… thế thì chắc chắn phải có một thân bản lĩnh và trí tuệ cao vô cùng.

Trên đời này bất cứ người nào nếu có thể sống đến lúc chết già, vậy hắn tất có chỗ bất phàm.

Hòa thượng tuy còn chưa đến cái tuổi chết già kia, nhưng tuổi thật của hắn đã rất lớn rồi.

Tiêu Trúc biết nếu lần này muốn ra đi bình an, sợ là còn phải dựa vào tên lão hòa thượng này, dù sao mèo già hóa cáo, bọn họ luôn có một chút biện pháp.

Một bên khác, Thẩm Luyện thật sự đang hưởng thụ sơn hào hải vị…

Thẩm Luyện ăn cơm trái lại rất từ tốn, mỗi lần dùng món ăn đều ngậm miệng, cẩn thận nhai.

Lúc hắn ăn cơm, cho người một cảm giác tao nhã ung dung tuyệt đối không lãng phí.

Loại khí độ này của hắn phảng phất như trời sinh, mà không phải lớn lên dưỡng thành.

Mỗi một món ăn, sẽ không ăn nhiều quá, cũng sẽ không ăn ít quá, dù thấy món mình thích đi nữa cũng không ăn nhiều.

Sự kềm chế dục vọng nội tâm này thể hiện ra một kiểu tu dưỡng.

Có vài người cảm thấy buông thả bản thân mới bộc lộ được bản tính, họ cho đó là tiêu dao tự tại.

Lại không biết tiêu dao tự tại thật sự không phải ở chỗ để mặc cho dục vọng thao túng, mà phải biết kềm chế dục vọng.

Tự do tuyệt đối cũng không phải thật sự tự do…

Mỹ tỳ cầm tiêu xướng họa, khúc nhạc tên Bạch Cốt Ai quả thật không thẹn với một chữ 'Ai'.

Tràn ngập ý cảnh 'buồn nhưng không ủy mị', nên lúc ăn cơm uống rượu cũng không cảm thấy quá buồn lòng mà không nuốt trôi.

"Bài này thế nào?" chủ nhân mỉm cười.

"Trên trời có, nhân gian không." Khổ Tuệ đặt đũa xuống, rất chân thành nói.

"Quả thật rất hay." Tiêu Trúc hoàn toàn để lộ ra sự chênh lệch giữa trình độ học vấn và gia thế của nàng, tất nhiên nàng biết trên đời không kẻ nào không thích được vuốt mông ngựa.

Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp, khi một vị mỹ nữ nói lời tâng bốc với một người đàn ông, lực sát thương của nàng vẫn vô cùng rõ ràng.

"Từ khúc rất hay, tài nghệ cũng rất cao siêu, nhưng chẳng qua còn thiếu một chút thần vận…" Lời này là Thẩm Luyện nói.

Chủ nhân kia dường như không thích, lạnh nhạt nói: "Xem ra tiểu ca có cao kiến, chắc ngươi cũng không biết, cho dù là hoàng cung đại nội cũng chưa chắc tìm ra nhạc công có tài nghệ tốt hơn các nàng."

Trong lúc nói chuyện, hắn lại ho khan vài tiếng, có vẻ như vị chủ nhân thân mang Đạo thuật này, thân thể cũng không tốt lắm…

-----oo0oo-----

Chú thích:

(1) Diệp Công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không. (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.