Thanh Huyền

Chương 56: Q.1 - Chương 56: Chỉ có kiếm đạo độc tôn




Bốn Đạo môn giống nhau như đúc, không tìm ra điểm khác biệt nào.

Cả bốn Đạo môn đều mở ra, có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Cảnh vật bên trong đương nhiên là ngôi đình mát lúc trước.

Đạo môn thứ nhất từ trái sang phải đột nhiên đóng lại, Đạo môn thứ hai vẫn đang mở ra, Thẩm Luyện chần chừ một lúc rồi đi vào.

Trước mắt rộng mở trong sáng, chính là ngôi đình nghỉ mát lúc trước.

Đình nghỉ mát có một người đang ngồi khoanh chân, râu dài phả ra, lại giống như đã từng quen biết.

Thẩm Luyện đột nhiên kinh hãi, đây chẳng phải là khuôn mặt của hắn hay sao, chẳng qua đã đổi từ thiếu niên tuổi đôi mươi thành thanh niên.

Thanh niên mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Luyện, lại không hề ngạc nhiên, chậm rãi mở lời: "Đã mười năm ta không nói chuyện với người khác, không nghĩ tới người đầu tiên ta nói chuyện lại là chính mình."

Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cảm nhận gió thổi cỏ lay xung quanh, hơi mỉm cười rồi nói: "Nói như vậy, hóa ra ta chưa hề ra khỏi đình viện này."

"Quả thực chúng ta không đi ra."

"Nếu như ngươi là ta, thì tại sao lại muốn lừa gạt mình." Thẩm Luyện hờ hững nói.

"Phải chăng đôi khi ngươi cho rằng mặt trăng trên trời không phải đang di chuyển, mà mỗi khi ngươi di chuyển đến chỗ nào đó, phương hướng gió thổi cũng thay đổi. Hiện tại, phương hướng gió thổi và vị trí của mặt trăng, cũng không phù hợp với suy đoán lúc trước ngươi nhìn thấy bốn Đạo môn?" Thanh niên nhìn chằm chằm Thẩm Luyện, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp và thương cảm.

"Vậy đã qua mười năm rồi, tại sao ta vẫn chưa chết."

"Bởi vì nơi này chỉ làm cho người ta cảm thấy đói khát, nhưng sẽ không bao giờ để người ta thật sự chết đi." Thanh niên trả lời.

"Những hoa cỏ cây cối này kỳ thật có thể ăn được, lại thêm nước chảy bên cạnh, thì làm sao đói khát chứ?" Thẩm Luyện từ tốn hỏi.

Người thanh niên nhặt một hòn đá lên, ném về phía vườn hoa, tiếng xé gió vang lên, hòn đá đi xuyên qua vườn hoa, nhưng một cánh hoa cũng không hề rơi xuống.

Thẩm Luyện tận mắt thấy hòn đá kia xuyên qua cánh hoa, cành hoa rồi rơi vào dòng nước róc rách không chút trở ngại, nhưng không làm bắn lên bọt nước.

Tựa như hình ảnh lập thể, không hề chịu ảnh hưởng khi bị chạm vào.

"Những thứ này đều là giả?"

"Ta là thật, ngươi biết tiếp theo ta muốn làm gì không?" Thanh niên nói.

"Nếu ngươi rất đói bụng thì tất nhiên muốn ăn thứ gì đó."

"Nhưng mọi thứ nơi này là giả." Thanh niên ngoảnh mặt nhìn Thẩm Luyện nghiêm túc nói.

"Tà là thật, ngươi ăn ta thì được rồi." Thẩm Luyện bỗng nhiên nở nụ cười, nếu như thanh niên chính là mình mười năm sau, như vậy bây giờ mình sẽ bị mình của mười năm sau ăn mất.

Đây là một loại nghịch biện.

Người ăn thịt người vốn là chuyện tàn khốc, huống chi mình ăn chính bản thân mình.

Thanh niên di chuyển, từ ngồi khoanh chân đến lăng không phi kích, lúc hành động vô cùng tự nhiên.

Hai tay tạo thành hình phi trảo, hư không trong lòng bàn tay tựa như có một luồng khí lưu vô hình.

Thẩm Luyện cảm nhận được gió, gió lôi kéo y phục hắn, muốn kéo hắn lao vào phi trảo của thanh niên.

Hắn tựa hồ sợ đến ngẩn người, hoặc đối mặt với phi trảo đang bay tới này không có bất kỳ sức đánh trả nào.

Không khí phát ra âm thanh vù vù, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ nhạt, đó là đốm lửa sinh ra do không khí ma sát với tốc độ cực nhanh.

Trong chớp mắt, một trảo này bắt lên ngực Thẩm Luyện.

Ngực hắn bị khoét ra một lỗ máu, moi ra trái tim đang nhúc nhích.

Thanh niên giống như nhìn thứ ngon lành nhất trên thế gian, Thẩm Luyện vẫn mở mắt như trước, như đang nhìn trái tim người khác.

Thanh niên cầm trái tim này tựa như đang cầm một trái đào đỏ tươi, cắn xuống một ngụm rồi khen: "Quả là mỹ vị."

"Giả vờ ra vẻ đang thưởng thức món ngon, nhất định rất khó khăn cho ngươi nhỉ." Khóe miệng của Thẩm Luyện hơi cong lên, không kềm được mà nói một câu trào phúng.

Thanh niên dần dân tiêu tan, hóa thành một vũng nước.

Hào quang màu trắng chợt lóe lên, ánh trăng vẫn lung linh như trước, bốn phía Thẩm Luyện vẫn là tòa đình viện lúc trước.

Trên đất vô cùng sạch sẽ, không hề có bất kỳ vệt nước nào.

Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn, phương vị mặt trăng trên trời không khác gì lúc trước khi quyết định rời đi.

Ngay cả phương hướng gió thổi cũng không thay đổi.

Giống như hắn chưa bao giờ rời khỏi đây.

Có lẽ lúc nãy hắn chỉ trải qua một trận ảo giác.

Người chủ nhân kia lúc này bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Thẩm Luyện, hơi mỉm cười nói: "Ngươi không hề cảm thấy những thứ này là thật ?"

"Lúc trước ta đoán cánh cửa thứ nhất thử thách dũng cảm, bởi vì ta đã chứng minh dũng cảm rồi nên cửa thứ nhất đóng lại, thử thách của cửa thứ hai chính là trí tuệ." Thẩm Luyện không cần phải nói gì thêm, có thể phân biệt bản thân thật giả chính là một loại trí tuệ.

"Xem ra bây giờ ngươi đã có cách nhìn bất đồng rồi." Chủ nhân tỏ ra rất thú vị, tiểu tử này quá thông minh, thông minh đến nỗi để cho hắn có chút kinh hỉ.

"Bởi vì ta đột nhiên nhận ra ta rất ngu ngốc, tại sao ngài nói gì ta phải tin đó, ngài bảo với ta thử thách thứ hai là đi ra khỏi đình viện này, nhưng 'vốn không có thật', nên ta cần gì phải ra ngoài, nếu đều biết thật giả vậy ta cũng không cần phải đi." Thẩm Luyện chậm rãi mà nói rõ, giọng điệu không có tác dụng chém đinh chặt sắt, lại khiến cho người ta có thể cảm nhận được sự tự tin vô cùng của hắn.

Chủ nhân vỗ tay, tiện tay vung lên, đình viện biến mất không còn tăm hơi, bên cạnh nào có nước chảy róc rách gì, để lộ ra một con kênh, bên trong chỉ có ánh trăng, ngoài ra không còn vật gì khác nữa.

"Ngươi có dũng khí, lại phân rõ hư thực, đã có tư cách học kiếm thuật của ta, đương nhiên đây là vận may của ngươi." Chủ nhân cười nói.

Thẩm Luyện cũng không khước từ, chắp tay nói: "Vậy xin đa tạ chỉ giáo." Bây giờ hắn không cảm thấy người chủ nhân này tự cao tự đại nữa, tuy hắn đã phân rõ hư thực, nhưng nếu muốn biến giả thành thật như vị chủ nhân này, không biết phải cố gắng bao nhiêu năm tháng.

Người thông đạt là thầy, hắn có thể học tập từ một vị cao nhân như vậy, đó hẳn là vận may của hắn.

"Ngươi biết ta họ Tô, có thể gọi ta là Tô tiên sinh." Tô tiên sinh mỉm cười nói, lại còn không hoàn toàn tiết lộ họ tên.

"Vâng."

"Trước kia ngươi đã từng tiếp xúc với công pháp tu hành?" Lúc này Tô tiên sinh thu lại nụ cười nhạt, trở nên hơi nghiêm túc.

"Vãn bối đã học được một ít pháp môn ngưng tâm nhập định, còn có một môn công phu luyện khí." Hắn cũng không nói Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, chỉ dùng 'Ngưng tâm nhập định' để thay thế.

"Ta đã sớm nhìn ra thần hồn ngươi mạnh hơn nhiều so với người thường, đúng là hạt giống tu Đạo, công phu nhập môn Luyện Khí Trúc Cơ của ngươi tuy không xưng được tuyệt diệu, nhưng cơ sở lại vô cùng vững chắc, công phu đó giống như một nhánh khác của Thanh Huyền, Thanh Huyền là môn phái luyện khí chính thông trong thiên hạ, xem ra ngươi cũng coi như có chút duyên phận."

"Khí công mà tại hạ tu luyện, quả thật bắt nguồn từ Thanh Huyền." Thẩm Luyện thành thành thật thật nói.

"Khà khà, dù Thanh Huyền có tốt, đó cũng là chuyện của nhiều năm trước, tạm không nhắc đến nó nữa, vạn vật trên thế gian đều có thể tu hành, ở trong mắt ta, chỉ có kiếm đạo độc tôn." Tô tiên sinh nói đến đây, vô cùng ngạo nhiên, có khí phách xem thường vạn vật.

Tô tiên sinh nhìn thấy Thẩm Luyện không cho là đúng, tiếp tục nói: "Ngươi cho là ta nói ngoa đúng không?"

"Không dám."

"Ta đoán ngươi cũng là một người thông minh, chỉ cho rằng vạn vật đều có thể nhập đạo, không phân cao thấp, lại không biết phàm nhân trên đời, còn biết 'Mọi thứ đều thấp kém, chỉ có đọc sách cao', kiếm đạo độc tôn… ta cũng không hề thổi phồng phóng đại." Vẻ mặt Tô tiên sinh tỏ ra lạnh lung, ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn, góc cạnh rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.