Cửa đang khép hờ, làm như thế để cản gió tuyết bên ngoài, mà không phải để ngăn khách nhân đi vào.
Cửa chính từ từ mở rộng, đi kèm theo đó là cơn gió lạnh như đao khiến cho nhiệt độ trong đại sảnh đột ngột giảm xuống một phần, thứ xuất hiện trước tiên không phải một người… mà là một bàn chân.
Nếu như gió lạnh lùa vào làm cho người trong đại sảnh run rẩy, thế
thì bàn chân này chắc chắn có thể khiến mọi người cảm thấy rạo rực.
Tất cả mọi người ngoại trừ Thẩm Luyện đều đang nín thở.
Bởi vì bàn chân còn lại cũng bước vào, phía trên không mang giầy, lộ ra đôi chân ngọc thon nhỏ tú lệ.
Có thể tượng tượng được chủ nhân của đôi chân này chắc chắn là bước
trên băng tuyết lạnh lẽo bên ngoài mà vào, nhưng phía trên không có bất
kỳ vết tích gì, cũng không bị nứt nẻ vì lạnh, trắng noãn như dương chi
bạch ngọc, như lưu ly trong hoàng cung.
Người sở hữu một dôi chân như thế này, chỉ cần không quá xấu, tin chắc sẽ có vô số nam nhân vì nàng mà mê muội.
Chẳng ai tin chủ nhân của đôi chân này là nam, tất nhiên trên thực tế chủ nhân đôi chân này xác thực cũng không phải nam nhân, giống như mọi
người suy nghĩ, bước vào là một người con gái, một người con gái còn
phong tình vạn chủng hơn so với mọi người tưởng tượng.
Đến từ đêm đông ngập tràn băng tuyết, nàng mặc một chiếc áo lụa màu đỏ, đang ôm một cái bao bọc bằng vải xám.
Bao kia rất dài, nhìn hình dạng giống một cây gậy, hoặc một thanh kiếm, cũng có thể là một cây đao.
Áo quần trên người cô gái rất ít, lại không có nhiều chỗ bị lộ ra,
huống chi thứ làm mọi người chú ý nhất vẫn là đôi chân kia, đẹp đến nỗi
người ta tình nguyện để nó dẫm chết.
"Luyện ca, đôi chân này bà mẹ nó có thể cho lão tử chơi một chút được không." Người nói chuyện An Nhân Kiệt của Thanh Trúc Bang, tuổi hơn hai mươi.
Ngoài ra An Nhân Kiệt còn có một thân phận khác, đó là con trai độc nhất của An Vạn Lý trong Thanh Trúc Bang.
Thẩm Luyện nhận được võ học người áo xanh không phải chuyện gì kỳ lạ, ngay cả Lăng Xung Tiêu cũng từng chính miệng thừa nhận.
Lạ một điều là, trong khoảng thời gian dài trước kia, vô số cao thủ
giang hồ muốn cướp đoạt võ công của người áo xanh từ trên người Thẩm
Luyện, không ngờ vừa đến Thanh Châu Thành liền đi mất rồi.
Lúc đầu tất cả mọi người đều nói năng thận trọng, trong đó còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong chốn giang hồ.
Nhưng sau đó thì đám cao thủ kia đều đối với Thẩm Luyện khen ngợi hết lời, âm thầm bội phục trong lòng.
Người giang hồ phần lớn là hạng người coi trời bằng vung, dù cho cao
thủ như Lăng Xung Tiêu cũng rất ít nhận được sự tán thưởng của mọi
người.
Đa phần là đánh không lại chỉ cần để lại một mạng, sau đó luyện thêm mười năm trời rồi lại tới lĩnh giáo.
Thẩm Luyện lại không như vậy, tính cả tuổi mụ hắn cũng chưa đến
trưởng thành, vẫn chưa đến cái tuổi hoàng kim trong luyện võ, đó là hai
mươi đến ba mươi tuổi.
Nhưng dù như vậy những cao thủ giang hồ này, đều không ai đỡ được một chiêu của Thẩm Luyện. Khiến cho người tuyệt vọng hơn chính là Thẩm
Luyện chỉ dùng một thanh Đàn Mộc Kiếm.
Có thể đánh bại những cao thủ này nhờ vào bản lĩnh thật sự.
Còn về phần tại sao có nhiều người biết Thẩm Luyện dùng Đàn Mộc Kiếm, là bởi vì hơn nửa năm trước, lúc đầu mùa xuân, Kim Đao Vương một mình
hẹn gặp Thẩm Luyện ở Già Lam Tự ngoài thành.
Đến tuổi của Kim Đao Vương, đã không còn muốn tranh đấu tàn nhẫn nữa, mà là vì tiến bộ.
Của cải, người đẹp thậm chí quyền thế, hắn đều thưởng thức qua rồi, cũng đều vứt bỏ hết cả.
Thứ duy nhất không từ bỏ được chính là niềm đam mê tìm hiểu võ đạo.
Nhưng hắn vẫn thất bại, lần đầu tiên trong đời bị bại một cách triệt để như vậy.
Trận chiến đó tạo nên chấn động tuyệt đối không thua gì năm xưa Lăng
Xung Tiêu liên tiếp đánh bại bốn mươi vị cao thủ trong Châu phủ.
Bởi vì Thẩm Luyện trẻ hơn hắn, hơn nữa hắn chỉ dùng một kiếm.
Huống hồ bốn mươi vị cao thủ năm đó cũng chưa chắc được một vị sánh ngang với Kim Đao Vương hôm nay.
Chính vì như thế, danh tiếng của Thẩm Luyện đang rất nổi trong giang
hồ, tuy hắn chưa từng hành tẫu giang hồ, nhưng đã được liệt vào nhân vật không thể trêu chọc.
Người áo xanh giết rất nhiều người, vẫn cứ có người muốn gây sự với hắn.
Thẩm Luyện chưa từng giết người, đến bây giờ lại không có bao nhiêu người muốn đến trêu chọc hắn.
Có thể thấy muốn làm cho cho mọi người sợ hãi tuyệt không bởi vì ngươi hung ác bao nhiêu, mà còn có lý do khác.
An Nhân Kiệt sinh ra ở Thanh Trúc Bang, trông còn giống công tử bột hơn cả Thẩm Luyện.
Lúc hắn nhận ra sống trong 'Hữu Gian khách sạn' còn thoải mái hơn ở
nhà rất nhiều thì quyết định ở luôn nơi này không chịu trở về.
Theo lời hắn nói, so với phòng chữ Thiên thì nhà hắn quả thật là ổ
chó, đương nhiên lời này tuyệt đối không đến tai phụ thân hắn là An Vạn
Lý, bằng không lúc này chưa chắc hắn còn có thể ngồi đây.
Thậm chí nếu không phải Từ Hoằng đau lòng một ngày một nghìn lượng bạc cũng chưa chắc chịu đi.
Từ Hoằng đã từng trả giá với Thẩm Luyện, Thẩm Luyện lại cười tủm tỉm nói đây là giá đặc biệt cho hắn, không thể thay đổi.
"Nếu là ta, chắc chắn ta không dám đụng đến đôi chân này đâu." Thẩm
Luyện thấp giọng nói một câu, An Nhân Kiệt lại chưa kịp nghe.
Bởi vì chủ nhân của đôi chân này nói chuyện rồi, nàng chắp tay sau
lưng từ từ lùi về phía sau, khép cửa lại, mỗi cử động đều phát ra phát
ra phong tình, chẳng những không cách nào diễn tả bằng lời mà còn khiến
cho mọi người hồn xiêu phách lạc.
Có lẽ nàng đã hơn ba mươi, nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời, còn có
một vẻ đẹp tự nhiên, thật sự ngay cả thiếu nữ mười sáu, mười bảy cũng
không thể so sánh.
Trên cổ khoác một chiếc khăn lụa, che đi làn da nhẵn nhụi trơn bóng,
trong đêm đông khắc nghiệt này lại hiện ra một chút lười biếng, khiến
cho mọi người nghĩ đến mùa xuân hoa nở khắp núi đồi.
"Ai là ông chủ nơi này." Trên mặt nàng còn mang ý cười nhàn nhạt,
giống ánh nắng mai xuyên qua tấm lụa mỏng, vừa long lanh vừa mông lung
mờ ảo.
"Ta là ông chủ nơi này, tiểu nương tử có chuyện gì, muốn ở trọ chăng, chẳng qua bản điếm đã hết phòng rồi, nếu nàng không ngại cứ đến ở phòng của ta." An Nhân Kiệt không chịu được mà chạy tới, kinh công của hắn
không tốt lắm, nhưng lúc này lại chạy qua nhanh như thỏ.
Nếu như lúc luyện công hắn nhiệt tình được như thế, thì có lẽ phụ thân An Vạn Lý của hắn đã không lo lắng nhiều.
"Không phải ngươi."
"Tại sao lại không phải ta." An Nhân Kiệt nhìn đôi chân trần của
nàng, đột nhiên cảm thấy rất đói, rõ ràng là mới ăn cơm xong mà.
"Bởi vì ta biết ông chủ nơi này là Ngọc công tử, mà không phải Chu
công tử." giọng nói của nàng rất dễ nghe, nhưng không phải chất giọng
diệu dàng mềm mại như hoàng oanh sắp hót.
Giống như suối nước mùa xuân, va vào nham thạch phát ra âm thanh lanh lảnh.
'Ngọc công tử' đương nhiên là Thẩm Luyện, đây là biệt hiệu người giang hồ đặt cho hắn.
"Tiểu nương tử nói đùa, tại hạ không phải họ Chu, nơi này cũng không
có Ngọc công tử gì cả." An Nhân Kiệt không quá quan tâm đến chuyện giang hồ, đương nhiên không biết ngoại hiệu của Thẩm Luyện.
Bởi vì An Vạn Lý biết sự tích của Thẩm Luyện, nên mới cho phép An
Nhân Kiệt không về nhà, ít ra cái tên nhi tử ăn no chờ chết này cuối
cùng cũng làm đúng được một chuyện.
"Chu mà ta nói là 'Trư' trong trư nhục (*thịt heo, cả hai đồng âm đọc là zhū), mà không phải là 'Chu' của chu sa." Cô gái thản nhiên nói.
Câu nói này quả thật không lớn lắm, nhưng cũng không ngăn cản được lỗ tai của người trong đại sảnh.
Bọn họ đều cười lên một trận, Thẩm Luyện cũng không ngoại lệ.