Thanh Huyền

Chương 9: Q.2 - Chương 9: Hoàng Lương nhất mộng, Tam Sinh phù đồ




"Tam Vấn sư huynh, tuổi thọ của huynh đã sắp hết, tại sao không đi cầu xin Chưởng môn một viên Ngoại đan, ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba trăm năm nữa." Đạo giả trẻ tuổi nghiêm mặt nói.

"Đan thành không hối hận, cho dù dùng Ngoại đan, bất quá chỉ sống lây lất thêm một đoạn thời gian, chẳng bằng sớm vào Luân Hồi." Tam Vấn đạo nhân lạnh lùng trả lời.

"Trên thế gian này thật sự có Luân Hồi sao, ta chỉ cầu kiếp này, không cầu kiếp sau." Đạo giả trẻ tuổi phủi y phục đứng lên, thản nhiên ra ngoài.

Một mảnh ánh trăng lạnh lẽo cô độc chiếu xuống, đúng lúc chiếu đến dưới chân Tam Vấn đạo nhân.

Ánh trăng tựa như hạt cát, không ngừng tụ tập cuối cùng hóa thành một bóng người, hiển nhiên đó là Tam Vấn đạo nhân, hoa văn nơi góc áo, tất cả đều rất sống động.

Đạo nhân khép cửa phòng lại, ánh trăng tản đi, trong phòng âm u.

Lại nói đến sau khi xuất khiếu, thần hồn ngưng tụ, có thể hấp thụ ánh trăng giúp cho nó trông không khác gì người sống, cũng chẳng biết mạnh mẽ hơn thần hồn của Thẩm Luyện gấp bao nhiêu lần.

Tuy rằng Thẩm Luyện cũng có thể hấp thụ dị lực thiên địa, tỷ như ánh trăng, nhưng sinh ra hình người lại không thể tồn tại lâu dài, cũng rất khó đạt đến cảnh giới ngưng đọng thực chất này.

Nhưng nếu bàn về cảnh giới thần hồn thì thật ra bản chất của hai người cũng không khác nhau.

Đương nhiên Thẩm Luyện không nhìn thấy tình hình nơi này.

Theo nguyên khí tràn vào cơ thể, lực lượng thần hồn của Thẩm Luyện xem xét tỉ mỉ quá trình nguyên khí nhập thể, dẫn tới biến hóa bên trong.

Loại cảm giác đó, cũng giống như một người đi trên sa mạc lâu ngày, khát nước sắp chết bỗng nhiên nhìn thấy một ốc đảo, tìm được nguồn nước, rồi bổ sung lượng nước cho cơ thể mình một lần nữa.

Sự thần bí của nguyên khí không chỉ như vậy, lúc lực lượng thần hồn của Thẩm Luyện thâm nhập vào trong nguyên khí, hắn bỗng rơi vào một cảnh giới rất kỳ quái.

Cũng không phải tất cả nguyên khí đều giữ trong người, vẫn còn nguyên khí tiết ra ngoài.

Thần hồn của Thẩm Luyện ký thác vào bên trong, cũng theo đó mà đi ra bên ngoài cơ thể.

Hắn cảm thấy khác hẳn so với vô số lần lực lượng thần hồn tản ra bên ngoài trước đây, lần này thế giới không còn giống như thế giới trong mắt hắn nhìn thấy nữa.

Có lẽ vì nguyên khí trong nhà trúc này dày đặc hơn gấp mười gấp trăm lần so với bất cứ nơi nào hắn từng đi qua, tựa như nhìn vào một chiếc kính phóng đại, hắn thấy được cảnh tượng mà trước giờ chưa từng nhìn thấy.

Loại cảm xúc kỳ lạ này khiến cho hắn cảm nhận được thế giới này ngoại trừ nguyên khí kia ra, còn có tám loại sức mạnh vĩnh hằng bất biến, cấu tạo thành toàn bộ thế giới.

Rất khó hình dung, phảng phất như khi thì bay lên bầu trời vô biên vô tận, lúc lại rơi xuống mặt đất dày chắc.

Nhìn thấy đất đai nhô lên, tích đất thành núi, mưa gió nổi lên, nghe được tiếng sét trên chín tầng trời, mưa to nhấn chìm mặt đất, dần dần trở thành hồ biển, trên đất bằng rừng rậm dày đặc, sau đó lại bốc cháy hừng hực.

Hắn chợt nhớ tới Dịch kinh, Thiên Địa Sơn Trạch Thủy Hỏa Phong Lôi – tám loại quái tượng.

Tám sức mạnh khác nhau dưới sự gắn kết của nguyên khí, liên tục chuyển đổi tạo thành thế giới vật chất chân thực.

Còn quy luật chuyển đổi bên trong hắn hoàn toàn không hiểu.

Càng không có cách nào tác động tám loại sức mạnh này.

Nguyên khí thoát ra khỏi cơ thể hắn, lại hòa vào nguyên khí trong thiên địa tự nhiên, hồn lực không còn bị bó buộc nữa, lại trở về cảm giác như mọi ngày.

Trong lòng Thẩm Luyện hơi động, những tia nguyệt quang len lỏi qua khung cửa bị hồn lực tản ra của hắn hấp thụ.

Ánh trăng không ngừng ngưng kết lại, cuối cùng hình thành một ngọn lửa nhỏ lay động không ngừng.

Hồn lực rõ ràng không có cảm giác tiêu hao nhanh chóng như trước kia.

Chập chờn đung đưa, đi đến trước mặt hắn, Thẩm Luyện mở mắt ra, chậm rãi thổi một hơi, dập tắt hỏa diễm, tia hồn lực kia quay lại cơ thể, so với hồn lực ban đầu nó đã có thêm một chút cảm giác vững chắc.

*******

Rạng sáng ngày thứ hai, Lư Thủ Nghĩa rất sớm đã đến gõ cửa phòng Thẩm Luyện.

Một đêm nghỉ ngơi, xem ra tinh thần hắn rất thoải mái.

Dạo bước trên hành lang, Lư Thủ Nghĩa nói: "Thẩm huynh, huynh có thể không ăn khói lửa (*thức ăn chín) rồi à?"

Thẩm Luyện đáp: "Vẫn còn thiếu chút hỏa hầu nữa, trái lại Lư huynh ở Vấn Tâm Lộ lâu như vậy, đến giờ cũng không ăn uống, hẳn là đã đến cảnh giới Ích Cốc rồi nhỉ."

Lư Thủ Nghĩa thoạt nhìn thân thiện hay cười, nhưng có thể vào , nào phải là nhân vật đơn giản, Vấn Tâm Lộ nói khó thì không làm khó được loại người thần hồn mạnh mẽ tâm trí cững cỏi như Thẩm Luyện, bảo dễ nhưng cũng không phải chuyện dễ, biết là giả đấy, nhưng chưa chắc có thể thoát khỏi ảo cảnh đó.

"Chắc là Thẩm huynh không biết, thật ra ta cũng không phải tu luyện nội khí từ bé như các ngươi, mà thuở nhỏ ra sức học tập Tứ Thư Ngũ Kinh, đến mười hai tuổi liền trúng cử nhân, vào năm ngoái, cũng là lúc ta mười bảy tuổi thì lên kinh thi, khi ấy trên đường đi, dừng chân trong một gian khách sạn, nếu không xảy ra chuyện đó sợ là hôm nay tên ta có lẽ đã đề lên bảng vàng rồi." Lư Thủ Nghĩa nhớ tới chuyện này, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

"Không biết Lư huynh đã trải qua chuyện gì, mới sinh lòng hướng Đạo." Thần sắc Thẩm Luyện ôn hòa, thuận miệng bèn hỏi.

"Lúc ấy ta đi đường mệt mỏi, nên định nghỉ chân ở khách sạn, khách sạn này nổi tiếng nhất là món cơm kê vàng, ta nghe đại danh đã lâu, sau khi đi vào liền gọi một bát. Món cơm kê vàng kia phải làm ngay tại chỗ mới có vị ngon, ta bèn tìm một cái bàn thong thả chờ, phía kia bàn còn có một vị đạo trưởng đang ngồi.

Khi đó ta thật sự rất buồn ngủ, người đạo trưởng ấy liền lấy ra một cái gối sứ nhỏ cho ta ngủ, ta đặt gối sứ lên bàn, nằm nhoài lên trên thì lập tức ngủ thiếp đi rồi, ngay tức khắc ta bỗng tiến vào một giấc mơ, trong giấc mơ ta hưởng thụ hết vinh hoa phú quý cả đời. Lúc tỉnh lại thì cơm kê vàng vẫn chưa chín.

Nói thật, ta tuổi trẻ thành danh, vốn dĩ muốn ra sức hưởng thụ công danh phú quý, nhưng sau khi mơ giấc mơ kia thì lại chợt cảm thấy hứng thú tẻ nhạt.

Đột nhiên sinh ra đạo tâm, muốn cầu đạo tầm chân, nhìn xem thế giới này phải chăng cũng giống như một giấc mộng."

Dường như Lư Thủ Nghĩa đã giấu việc này trong lòng rất lâu rồi, nói ra vô cùng thoải mái.

Trong lòng Thẩm Luyện nở nụ cười, Lư Thủ Nghĩa nhìn như khôi ngô cường tráng, thật ra tuổi hắn cũng không lớn, hắn rời nhà vạn dặm, chạy đến để cầu Đạo, không biết cha mẹ hắn có biết không.

Nếu Lư Thủ Nghĩa có thể trúng cử, tất nhiên từng nhận được giáo dục tốt, trên đời này cái gọi là nhà nghèo ra trạng nguyên, tính khả thi nhỏ bé không đáng kể, dù sao khoa cử đã phổ biến rất lâu trên thế giới này, giáo dục của con cái nhà bình thường sao có thể so sánh với nhà giàu có, nhưng nói về giải đề, chỉ người có tiền mới có thể mời danh sư đến chỉ dạy cho mình, còn gia đình bình thường làm sao được như thế.

Hắn nghĩ tới những chuyện này, lại không khỏi liên tưởng đến bản thân, thật sự mình cũng xem như kẻ không có trách nhiệm, rời khỏi Thẩm gia, cầu tiên vấn đạo, quả thật là người chạy năm mươi bước cười kẻ chạy một trăm bước.

Lư Thủ Nghĩa thấy Thẩm Luyện mỉm cười, bèn hỏi: "Thẩm huynh tại sao cười ta?"

"Ta chỉ đang nghĩ, Lư huynh đi đến nơi thiên sơn vạn thủy này, liệu người trong nhà có lo lắng hay không thôi." Thẩm Luyện thu lại nụ cười, chậm rãi nói.

"Ta dự tính mười năm sẽ tu đạo thành công, sau đó, nếu như đây không phải một giấc mơ, vậy liền giúp cho cha mẹ ta trường sinh bất lão, ta đã để lại thư nhà nói rõ căn do, bọn họ sẽ hiểu được." Lư Thủ Nghĩa vô cùng nghiêm túc nói.

"Vị sư đệ này ngược lại rất tự tin, mười năm tu đạo thành công, dù cho Phật đà, Đạo chủ chuyển thế cũng không có tốc độ tu hành nhanh đến vậy." Chợt một bên khác của hành lang, có một đạo giả trẻ tuổi dựa vào lang can, khoanh tay nhìn hai người, mỉm cười lên tiếng.

-----oo0oo-----

Chú thích:

*Hoàng Lương nhất mộng: giấc mơ kê vàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.