Cuộn tranh từ từ mở ra, lúc đầu Thẩm Luyện còn tưởng bên trong có gì huyền diệu, hóa ra lại trống rỗng.
Hắn chần chừ một lúc rồi hỏi: "Đây là báu vật của Thanh Trúc Bang?"
"Chính là nó, lại nói nó cũng là vật mà tổ sư của Lăng Xung Tiêu mang khỏi Thanh Huyền." Tân Khứ Bệnh khẽ cười nói.
"Bức tranh này rốt cuộc có huyền bí gì?" Thẩm Luyện có chút ngạc
nhiên, đây là thứ người áo xanh nhớ mãi không quên, nếu như nó trống
rỗng, hẳn là bên trong còn có bí mật khác.
Tân Khứ Bệnh hiện ra vẻ mặt kỳ quái, tiện tay ném cuộn tranh về phía lò lửa.
Lửa trong lò đang cháy hừng hực, khi cuộn tranh rơi vào đó thì vẻ mặt Thẩm Luyện lập tức biến đổi.
Lửa kia dù cháy mạnh đến thế nào đi nữa cũng không thể đốt cháy cuộn
tranh, hóa ra nó làm bằng một loại vật liệu chịu nhiệt quý giá vô cùng.
Cánh tay khô quắc của Tân Khứ Bệnh luồn vào lò lửa rồi lấy bức tranh
ra, nói: "Thẩm công tử, ngươi thử dùng phi đao cắt qua cuộn tranh này
xem, nhớ truyền nội khí vào."
Thẩm Luyện làm theo lời lão, phi đao kia tuy làm bằng sắt thường nhưng vô cùng sắt bén.
Nội khí của Thẩm Luyện cũng có chút thành tựu, khi truyền vào phi đao thì sức mạnh đâu chỉ nghìn cân. Dù cho tảng đá to như quả dưa cũng
không cản được độ sắc bén của nó.
Nhưng khi quét xuống cuộn tranh này thì không thể lưu lại dù chỉ một vết cắt nhỏ.
"Quả nhiên là một vật kỳ lạ, chẳng trách có liên hệ với Tiên gia." Thẩm Luyện trầm giọng nói.
"Tranh này có nguồn gốc từ Thanh Huyền, nhưng dường như không ai để ý tới nó, cũng không có người đến đây đoạt về, ví như Thần Túc Kinh mà
ngươi luyện tập, cuối cùng cũng chỉ là võ học giang hồ, dù cho sau này
người kia thành đạo, cũng đã sớm cắt đứt quan hệ với Thần Túc Kinh rồi.
Lại nói tiếp tranh này còn là vật mà một vị tiền bối nào đó trong môn
phái của Lăng Xung Tiêu biếu tặng cho An gia của Thanh Trúc Bang, bên
trong có duyên cớ gì thì lão phu cũng không rõ ràng. Những chuyện này ta tình cờ biết trong lúc dạo chơi nhân gian.
Mà tranh này ngoại trừ nước lửa bất xâm, đao kiếm khó thương thì căn bản cũng không bị người khác phát hiện ra huyền bí gì.
Thật ra nếu không phải lần trước Dương Hiên ra tay cướp tranh, chắc cũng không có mấy người biết đến vật này.
Ở Thanh Châu, Thanh Trúc Bang người đông thế mạnh, An Vạn Lý lại là
kẻ đa mưu túc trí, che giấu vật này kín vô cùng, người ngoài dù biết một chút tin tức cũng không thể đoán được rõ ràng.
Nếu không phải xuất hiện nhân vật như Diệp Lưu Vân, lại không sợ tội
mang vật quý, cộng thêm An Vạn Lý cứ âm thầm gợi ý huyền bí của bức
tranh này đã bị ngươi khám phá nên mới tiến bộ thần tốc, trở thành nhân
vật nhất lưu trong giang hồ.
Thì sợ là hắn đã sớm không bảo vệ được vật này rồi, đương nhiên hôm
nay Thanh Trúc Bang vẫn không thể giữ lại nó." Tân Khứ Bệnh thuận miệng
kể luôn chuyện này, giống như tận mắt nhìn thấy vậy, chẳng rõ hắn biết
bao nhiêu chuyện bí ẩn trên giang hồ.
"Nếu Thiếu An tiên sinh biết điều huyền bí của bức tranh này, tại sao không mang nó về nghiên cứu sớm một chút, mà nhất định phải đợi Diệp
Lưu Vân đoạt nó thì ngài mới tới lấy."
Thẩm Luyện nói thẳng điểm mấu chốt, trong lòng hắn cũng không hiểu
nổi hành động của lão giả, loại nhân vật hồ tiên như Tân Khứ Bệnh chắc
chắn là vô địch trên thế gian, trừ phi hắn sợ hãi thứ gì đó.
"Sau này Thẩm công tử sẽ hiểu nguyên nhân bên trong, tranh này quả
thật có một chút huyền bí, sợ là người trong Thanh Huyền cũng chưa chắc
biết rõ, ta chỉ tình cờ biết một chút thôi, đáng tiếc bức tranh này thật sự vô dụng đối với ta, còn với công tử, trái lại nó có một chút chỗ
tốt."
"Lẽ nào tiên sinh muốn tặng ta bức tranh này?" Thẩm Luyện mỉm cười.
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Đôi mắt phượng của Tân Thập Tứ Nương lóe lên một tia giận dữ.
"Thật ra vật đó đưa cho ngươi cũng không sao, chẳng qua vẫn chưa đến
lúc. Tiên lưu thế ngoại kỳ thật cũng chia ra nhiều môn phái khác nhau,
nếu nói đến môn phái thích hợp với công tử nhất, thì có lẽ đó là Thanh
Huyền, ta nghĩ Lăng Xung Tiêu cũng đã nói với ngươi lai lịch võ học của
sư môn hắn rồi, ngươi cũng nên biết một chút. Ngày Trùng Dương sang năm
chính là thời điểm Thanh Huyền mở sơn môn, nửa năm sau cũng là thời kỳ
Thanh Huyền tổ chức pháp hội chọn đệ tử, nếu như công tử muốn biết kỹ
hơn thì tốt nhất là đi hỏi Diệp Lưu Vân một lần." Tân Khứ Bệnh cười nhạt một tiếng, cuối cùng lão cũng nói đến điểm quan trọng.
"Những chuyện liên quan đến Tiên môn quả thật vãn sinh rất mơ hồ, sau khi nghe lời của Thiếu An tiên sinh ta mới hiểu thêm một chút, nhưng
không biết tiên sinh cần ta làm gì?"
"Nếu như sau này công tử thật sự vào được Thanh Huyền, lão phu đúng
là có chuyện đến cầu xin ngươi, đến lúc đó ta sẽ không làm khó dễ ngươi
đâu, thậm chí có Thanh Huyền làm chỗ dựa nên ta cũng không làm gì ngươi
được, nhưng ta tin tưởng vào phẩm hạnh của công tử, nhất định không đến
nỗi làm ra chuyện như vậy."
Lời đó quả đúng là lời thật lòng của Tân Khứ Bệnh, Thẩm Luyện làm
người chính trực, những ngày qua Tân Khứ Bệnh vẫn luôn âm thầm dùng thần thông quan sát Thẩm Luyện.
Đây cũng là lý do hắn không để cho Tân Thập Tứ Nương mời Thẩm Luyện lên núi ngay mà phải trì hoãn thêm mấy ngày.
"Tiên sinh đã tin ta, ta cũng không nghi ngờ tiên sinh hãm hại ta,
nếu không còn chuyện gì khác thì tại hạ muốn về nhà trước, dù sao ta
cũng cần thời gian để chỉnh đốn lại tin tức vừa nghe được." Thẩm Luyện
tỏ ra áy náy nói.
"Hừ! dây dưa dài dòng, đúng là kẻ nhàm chán." Tân Thập Tứ Nương ở một bên lạnh lùng nói.
"Ta vốn ở hồng trần, toàn thân lún trong bùn thì làm sao vui vẻ được, tại hạ chưa bao giờ dối lòng." Thẩm Luyện nhìn về phía Tân Thập Tứ
Nương từ tốn trả lời.
"Ta cũng không giữ ngươi lại, công tử cứ đi đi."
*******
Thẩm Luyện đi xuống núi, cha con hồ tiên kia cũng không phải để hắn trở về tay không.
Ít nhất Thẩm Luyện còn nhận được phương pháp nấu Tỉnh Thần Thang kia. Tối nay tuy nói rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng chỉ vén lên một chút bí
ẩn trong giới tu Tiên mà thôi.
Hắn cảm thấy cha con hồ tiên này dù cho không có bao nhiêu ác ý với hắn, nhưng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Thế nhưng bất kể là Tân Thập Tứ Nương hay Tân Khứ Bệnh, cả hai người đều sâu không lường được.
Thẩm Luyện tự hỏi, nếu đối phương muốn làm khó hắn thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa hồ tiên tinh thông nhân tình, tuyệt đối không phải loại yêu
quái bình thường đơn giản, nhìn cách hành xử của nó còn lão lạt hơn cả
Thẩm lão gia.
Ngoảnh đầu nhìn lên núi, dường như hắn vẫn có thể thấy ánh mắt thâm
trầm của Tân Khứ Bệnh và dung mạo hoàn mỹ của Tân Thập Tứ Nương.
Hắn còn lâu mới có được phong thái hờ hững như vậy, hơn nữa nếu Tân
Khứ Bệnh không lừa gạt hắn, như vậy khi Thanh Huyền Môn mở cửa thu đồ
chính là cơ hội tốt nhất cho hắn.
Chỉ khi tiến vào Tiên môn hắn mới không còn mơ hồ với việc tu luyện như hiện tại nữa.
Lần này đi khắp thiên sơn vạn thủy, nhân gian trăm năm hắn cũng không hối hận.
Thoạt nhìn hắn tính tình chậm chạp, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ tuyệt đối làm đến cùng không quay đầu lại.
Tiên đạo mờ ảo, dù chỉ có một tia hy vọng hắn cũng phải bắt lấy bằng được.
Lúc về tới khách sạn thì đêm đã rất khuya.
Dù Ngô quản sự là người chịu khó làm việc, lúc này hắn cũng đã lên giường rồi.
Bước vào cửa khách sạn, Thẩm Luyện quả không nhìn thấy Ngô quản sự, nhưng lại thấy Bạch Ngọc Phi.
"Tối nay là ngươi trông tiệm?" Thẩm Luyện hỏi, trí nhớ hắn vô cùng
tốt, lần trước có xem danh sách chức vụ Ngô quản sự sắp xếp, lý ra tối
nay chưa đến phiên Bạch Ngọc Phi mới đúng.
"Ta đặc biệt thay ca, đợi ông chủ ngươi trở về đấy." Dưới ánh đèn, Bạch Ngọc Phi đột nhiên cười nói.
"Có chuyện tìm ta à?"
"Ta biết ngươi sắp đi xa, nên đi tìm Ngô quản sự ứng trước tiền công
tháng sau, mời ngươi uống rượu, nhưng không biết ngươi có chịu nể mặt
uống với ta hay không thôi…"
"Có người mời rượu, ta làm sao từ chối được." Thẩm Luyện nở nụ cười, Bạch Ngọc Phi quả là người thú vị.
Hắn tin mình không nhìn lầm Bạch Ngọc Phi, Hữu Gian khách sạn chỉ cần có Bạch Ngọc Phi ở đây thì nhất định có thể bình an.
"Thật ra cũng không có việc gì, chỉ đột nhiên muốn tìm ngươi uống
rượu một lần, nếu có thể chuốc cho ngươi say khướt thì ta vui rồi." Bạch Ngọc Phi cười khà khà nói.