Trong tay Thẩm Luyện vẫn cầm chặt Đàn Mộc Kiếm do mình tự vót ra, mùi đàn hương bay lên khiến cho tâm thần mọi người kiên định.
Nhưng vẫn không loại bỏ được khí tức buồn bực khó chịu kia, giống như mùa hè chói chang, dù có băng lạnh cũng không xua đi hết thời tiết nóng bức.
Một tay của nam tử trẻ này sờ khắp người Diêm thị, khiến cho bà ta
liên tục thở gấp, mặt đỏ lên. Bỗng nhiên thanh niên dường như tăng thêm
sức mạnh, vô cùng thô bạo, làm cho Diêm thị đau đớn la lên một tiếng,
như oán như tố.
"Sư môn ngươi ở phương nào, lần trước làm tổn thương ta, ta vẫn chưa
tính sổ với ngươi." Khóe mắt của nam tử trẻ dường như hiện lên một chút
hắc văn, càng thêm tà mị.
"Đừng phí lời nữa."
Kiếm gỗ khẽ vung, tựa như hất lên một trận mưa gió, đột nhiên lao tới.
Kiếm thuật của Thẩm Luyện không do ai dạy cả, kiếm gỗ này tấn công về trước, tuy rằng kiếm ảnh tầng tầng lại không nhìn thấy có bao nhiêu lực sát thương.
Nhưng rơi vào trong mắt người thanh niên thì lại rất khác biệt, mũi kiếm kia run run giống như vô số quang điểm.
Mỗi quang điểm đều trong suốt và thuần khiết.
Ánh mắt Thẩm Luyện ảm đạm đi một phần, thì những quang điểm kia lại sáng thêm một phần.
Người ngoài không nhìn thấy những điểm sáng này, chỉ có nam tử trẻ mới nhìn thấy nó.
Đây là hồn lực của Thẩm Luyện dùng phương thức của 'Diệt Thần Kiếm'
phát ra ngoài, có một loại uy lực thần bí, chém giết sinh hồn người
sống, không giống như chiêu thức võ học, cũng không giống như Chân khí
nội gia, nó không thể làm vỡ bia nứt đá, nhưng đối với nam tử trẻ mà
nói, nó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Trên thế gian này mọi người đều có hồn phách, suy nghĩ nhớ nhung
trong lòng nếu như khắc sâu rồi thì sẽ biến thành niệm, ký thác vào một
loại ý tưởng hoặc sự vật nào đó, tụ cát thành đất, vì thế liền hóa thành thần linh hoặc là ma đầu.
Bản chất của nam tử trẻ kia chính là 'niệm' do tham dục trên thế gian hóa thành, nên hắn mới có chút thần bí, bởi vậy tuy không thanh tịnh
sạch sẽ, nhưng vẫn tồn tại bản thân.
Cũng giống như Thẩm Luyện buồn bực chán ghét hắn, mà trong lòng hắn thì cảm thấy tức giận nóng nảy với Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện không có tạp niệm, tinh thần trong sạch.
Khiến cho tà dị trên người hắn mơ hồ bị khắc chế.
Hắn vẫn nhớ rõ nhiều năm trước cũng có một người mang đến cho hắn cảm giác như vậy.
Đó là một phàm nhân, là một vị thư sinh suy nghĩ chính trực, khí phách ngưng tụ.
Phá miếu thờ của năm huynh đệ bọn họ, đập vỡ kim thân, khiến cho bọn
họ lưu lạc khắp nơi, cuối cùng dựa vào mê hoặc Từ Hoằng, mới dần dần
khôi phục lại tu vi.
Chiêu kiếm hư ảo này của Thẩm Luyện, nếu như cao thủ giang hồ nhìn
thấy, sẽ cười nhạo không coi vào đâu, nhưng nó cũng có chỗ đáng khen, đó là tiết tấu vô cùng tốt.
Cao thủ tranh đấu, chớp mắt đã vạn biến, nên không thể nói chiêu thức của ngươi càng tinh diệu thì có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch, tung
hoành thiên hạ.
Ví dụ như một chiêu 'Thương Tùng Nghênh Khách' đơn giản, tuy rằng múa lên thì giống như gió mát thổi qua tùng xanh trong khe núi, dưới một
kiếm, kiếm thế biến thành vòng cung.
Nhưng nếu như xuất ra nhanh, địch thủ đã sớm dự đoán được, nhìn thấy
sơ hở của ngươi sẽ lập tức bắt lấy nó. Bởi vì dùng toàn lực nên khó có
thể thay đổi phương hướng, do đó chắn chắn sẽ thất bại.
Còn nếu như xuất kiếm quá chậm, giữ lại sức lực, thì lại dễ dàng bị
địch thủ dùng một đòn sấm sét mà đánh tan kiếm thế của ngươi, một khi
rơi vào hạ phong, sẽ biến "Thương Tùng Nghênh Khách" thành "Dẫn Lang
Nhập Thất".
Chiêu kiếm này của Thẩm Luyện cũng không có tên, chỉ tiện tay mà đâm
ra, không có biến hóa ảo diệu tinh vi gì cả, lại hơn ở chỗ mũi kiến rung giật, kiếm ảnh tầng tầng, khiến cho người khác khó phân hư thực, lại
còn giữ lại một phần lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát động công kích từ bốn phương trên dưới…
Nam tử trẻ tuổi kéo Diêm thị chắn ở trước mặt, khiến cho thế kiếm kia bao phủ cơ thể của Diêm thị.
Hắn là Tà Thần nên không cần lễ nghĩa liêm sỉ, càng không có đạo đức nhân nghĩa, chỉ vì bản thân.
Kiếm gỗ phá không vang lên âm thanh vù vù, giống như kim thạch bị kích ra những âm điệu du dương ngắn ngủi.
Mũi kiếm sắp đâm vào gò núi chập trùng của Diêm thị thì chợt ngừng lại.
Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười đầy tà mị, tay kia phát ra hắc khí, giống
như múa tỳ bà, từng sợi từng sợi hắc tuyến kéo dài ra như muốn trói chặt Thẩm Luyện lại.
Quang điểm trên mũi kiếm tựa như những ánh sao băng, rơi xuống hết lần này đến lần khác.
Mưa gió mịt mù cũng không hơn nó là bao…
Tuy là kiếm gỗ, nhunge trên kiếm kia lại phát ra hàn ý dày đặc, khiến cho Diêm thị kinh hồn bạt vía, lập tức hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
Những quang điểm này không phải bay hướng về phía Diêm thị, chúng
xoay một vòng trên không rồi chạm vào hắc khí như dây đàn tỳ bà của nam
tử trẻ, những tia hắc khí kia đều là niệm biến hóa từ tham dục trong
lòng người, hơi chạm vào thôi cũng đủ khiến cho người bình thường tinh
thần rối loạn, làm ra những hành động điên rồ.
Quang điểm giống như thánh quang tinh lọc mọi thứ, rơi vào hắc khí khiến cho nó như tuyết tan băng tiêu.
Nam tử trẻ thầm nghĩ: tiểu tử này tinh thần vô cùng tinh khiết, nếu như nuốt hắn thì…
Vừa nghĩ đến đây, hắn không kềm được mà bốc lên tham dục, hồn lực
tinh khiết như thế này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không giống với
hồn niệm dương cương của tên thư sinh năm đó, nóng như liệt nhật, tràn
ngập hạo nhiên chính khí.
Hồn niệm của Thẩm Luyện chỉ đơn thuần là tinh khiết, hồn lực mạnh mẽ, sau khi nuốt xong sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian luyện hóa.
Nếu hắn độc chiếm được chỗ tốt này, bản lĩnh hiển nhiên sẽ tăng mạnh.
Hắn có lòng muốn độc chiếm riêng nên không thông báo cho bốn vị huynh đệ cùng tu hành trong miếu.
Đại sảnh tràn ngập khói đen như thực chất, trong khói đen có một cái
đầu heo mọc ra hai chiếc răng nanh thật dài, mũi miệng to lớn.
Thẩm Luyện nhìn thấy rõ ràng, đây chính là một con lợn rừng mọc đầy lông cứng như sắt thép, ranh nanh chưa rút.
Nam tử trẻ vốn là một con lợn rừng trong núi, nhưng hắn khác với đồng loại, giữa núi rừng mênh mông, ăn được không ít linh vật nên đã khai
tuệ.
Sau đó gặp phải bốn huynh đệ, phát hiện ra động phủ do một vị tu sĩ
tu luyện Thần đạo để lại, học được một ít pháp môn thôn phệ tạp niệm con người, vì thế dần làm mạnh thần hồn, có một chút thần thông.
Đầu tiên bọn hắn ở trong sơn thôn giả thần giả quỷ, thu được một ít
tín ngưỡng của ngu phu ngu phụ, thôn phệ tham dục tả niệm của những
người muốn phát tài, không làm mà đòi hưởng thụ, rồi tìm hiểu xã hội
nhân loại.
Danh tiếng Ngũ Thông Thần cũng vì thế mà truyền ra.
Năm tên ôn thần vốn là động vật, ý nghĩ cũng thuần khiết, chỉ vì hấp thu quá nhiều tà niệm mới trở thành Tà Thần.
Lại bởi vì có người không biết tốt xấu, xây dựng miếu Ngũ Thông Thần, mới để cho năm tên này có cơ hội tăng tiến tu vi.
Có lẽ địa phương mà bọn họ ở đã rất lâu không có thần linh hiện ra,
năm tên ôn thần này nhờ nắm giữ được một ít bản lĩnh báo mộng cho nên
càng trở nên thần quái.
Hấp thụ tạp niệm con người, cũng có được nhân tính, lại biết cách mê hoặc lòng người.
Nhưng cuối cùng vẫn là tà niệm sinh thần, làm việc không kiêng nể gì
cả, tên nam tử trẻ này dùng luôn cách biến ảo thành nhân loại đi gieo vạ cho không ít phụ nữ lương thiện, rốt cuộc dẫn đến một vị thư sinh chính trực.
Năm tên Tà Thần bản chất vẫn là súc sinh, sau khi dùng quen thần thông rồi trái lại quên mình là thứ gì.
Tà pháp mê hoặc con người, gặp phải hạo nhiên chính khí của thư sinh, lập tức bị áp chế, một chút cũng không dùng được, cuối cùng bị người ta đập vỡ tượng thần, trọng thương mà chạy.
Trong đám chỉ có nam tử này là bị thương nhẹ nhất, khôi phục nhanh chóng mới có thể ra ngoài gieo họa cho Từ gia.
Trong Ngũ Thông Thần thì con lợn rừng này là dâm tà nhất, cũng tâm tư nhiều nhất. Nó muốn lợi dụng Thẩm Nhược Hi để thông qua Thẩm gia mở
rộng thêm nhiều tín đồ cho nó, trợ giúp nó tu luyện.
Bên trong khói đen, lơn rừng khập khiểng chân nhào tới Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện cầm kiếm mà đứng, vẻ mặt hờ hững giống như đã thành tượng khắc.
Bỗng nhiên xuất hiện hai tên Thẩm Luyện, một kẻ trên tay cầm kiếm,
đứng im bất động, một kẻ bồng bềnh bay lên, chân không chạm đất.