Ngực, cánh tay, và nơi cằm bị siết bởi ba ngón tay đều có cảm giác không giống với những lần trước đó. Hắn thật dùng sức, đầu lưỡi luồn sâu vào, quấn lấy nàng, ngang ngược quấy loạn hơi thở của nàng.
Tưởng Linh bị hắn đè trên kệ sách, hơi thở hỗn loạn.
Các dây thần kinh mẫn cảm khắp toàn thân như thể đều tập trung hết ở nơi môi lưỡi, theo động tác của Lâm Thanh Khải liếm mút, sinh ra một dòng điện tê tê dại dại, lan đến tận cột sống cùng.
Ngực cũng bị vuốt ve đến cực kỳ tê ngứa. Đầu nàng trống rỗng, không còn rảnh rỗi mà suy nghĩ vì sao hắn lại ở nơi này.
Đầu lưỡi hai người hợp lại rồi lại tách ra, Lâm Thanh Khải nhìn giữa đôi môi tinh tế của nàng dính nước bọt, thanh âm trầm thấp hỏi: “Hiện tại thì sao?”
“Hả?” Mắt Tưởng Linh phủ sương mù. Nàng đại khái cảm thấy bản thân nàng chỉ mỗi hôn môi thôi cũng đã muốn tắt thở.
“Không phải nói không quen tôi à?” Lâm Thanh Khải thấp giọng cười: “Vậy hiện tại có quen không?”
Trong lòng Tưởng Linh chầm chậm nổi lên một trận uất ức nho nhỏ nhàn nhạt.
Xung quanh kệ sách thật yên tĩnh, trong không khí tràn đầy mùi sách cũ được cất đã lâu. Nàng dường như có chút giận dỗi, mở miệng nói: “Vẫn không quen.”
Vốn dĩ đã không thân quen gì cả.
Lâm Thanh Khải nhìn nàng trong chốc lát. Bước đến trước áp sát lại: “Kiểu này phải đè em xuống làm thì mới chịu thành thật phải không?”
Tưởng Linh cứng đờ. Trên mông có thể cảm nhận thật rõ gậy thịt thô cứng cò cọ, cách hai lớp quần vẫn cảm thấy giống như bị cọ bỏng.
Bắp đùi nàng rụt lại một chút: “Anh làm sao lại......”
“Ừ.” Lâm Thanh Khải tiếp lời nàng, nhếch cao dương vật chọc giữa mông nàng, “Mới sờ vú em một cái mà tôi đã cứng mất rồi.”
Bàn tay to vòng đến trước người nàng, từ dưới vạt áo thun trườn đi lên, đẩy áo ngực nàng ra.
Tưởng Linh hít một hơi cố giữ thanh tỉnh. Ngón tay nam sinh có vết chai mỏng dán trên thịt mềm mà nắn nắn núm vú của nàng. “Thật là mềm.” Hắn thấp giọng cảm thán: “Hai ngày rồi không có chạm vào em, tôi liền nhớ nhung đến không chịu được.”
Tưởng Linh buồn bực buông ra một tiếng rên rỉ không đàng hoàng. Cúi đầu, vừa hay có thể nhìn thấy năm ngón tay thon dài của Lâm Thanh Khải khóa ở mặt trên. Khớp xương theo động tác xoa bóp nhô lên, thịt mềm tràn ra giữa mấy ngón tay do không thể bao hết.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng trắng trợn như thế này, trong lòng không khỏi rung động. Đầu vú bị lòng bàn tay hắn cọ xát, đã sớm dựng đứng.
“Núm vú cứng lắm rồi này.” Âm thanh của Lâm Thanh Khải có chút ám ách, dùng ngón cái và ngón trỏ cùng với lòng bàn tay khiêu khích nàng: “Thấy thế nào rồi?”
Tưởng Linh run giọng: “Đừng chọc em nữa......”
Lần nào nàng cũng nghèo từ như thế.
“Có phải muốn lắm rồi đúng không hả?” Hắn ái muội hỏi nàng.
Tưởng Linh lắc đầu.
Lâm Thanh Khải cười cười, côn thịt thật mạnh chọc nàng: “Ngoan một chút.”
Tưởng Linh cắn môi cảm thấy xấu hổ. Ướt là thật rồi cho nên có chút chột dạ.
Lâm Thanh Khải duỗi tay mò xuống dưới sờ giữa hai chân nàng: “Hắn có biết em thế này không?”
“Chỉ mới xoa hai bầu vú, mà dâm thủy lại có thể chảy hẳn xuống đùi.”
“...... Ai cơ ạ?” Mắt Tưởng Linh dán chặt vào gáy quyển sách đầy chữ in trước trước tràn đầy hốt hoảng, chỗ nào còn nhớ rõ vụ việc của lớp trưởng lần đó nữa.
Lâm Thanh Khải không trả lời.
Hắn khẽ cắn hai phát vào vành tai của nàng, bàn tay khô ráo chui vào trong váy, trực tiếp đẩy quần lót qua một bên. Ngón giữa dọc theo môi âm hộ ướt mềm lộng hành trên dưới.
Tưởng Linh nhíu mày nhẫn nại. Chỗ trong âm đế luôn ngứa nhất, hắn lại cố tình vòng vòng, vài lần như vậy cũng không chịu đi vào trong. Ngược lại khiến nàng càng cảm thấy khó chịu.
“A......” Tưởng Linh nhỏ giọng mở miệng thở dốc. Nàng bám vào cánh tay hắn, lòng bàn tay nằm dưới lướt qua miệng huyệt. Cánh tay rắn chắc của hắn hạ xuống, đầu ngón tay thuận thế chui vào vài đốt.
Côn thịt chen giữa hai mông vẫn luôn chọt chọt nàng, nay lại càng trướng càng lớn hơn.
“Rất muốn cắm em cho đã.” Hơi thở Lâm Thanh Khải cũng không còn ổn định nữa, nhẹ nhàng đẩy đưa đốt ngón tay.
Chân Tưởng Linh tự động khép chặt lại, nhưng lại bị hắn ép phải mở. Nàng cảm nhận được hình dáng ngón tay rất rõ ràng, theo dâm thủy chen từng chút một vào trong thân thể nàng, rồi lại rút ra, rồi lại chọc đi vào.
Nàng khép mắt lại, muốn kêu ra tiếng.
So với cái ngày mà dương vật của hắn tiến vào cảm giác không quá giống nhau. Ngón tay gầy gầy, nhưng lại rất linh hoạt, gập lên nghiền nát nếp uốn trên vách thịt. Nàng bị moi móc vừa tê lại vừa trướng.
Phía dưới Tưởng Linh gắt gao thít thặt. Dường như muốn gãi ngứa cho cả nơi sâu cùng bên trong.
“Đừng cắn.” Lâm Thanh Khải đè thấp tiếng nói, cười: “Kẹp chặt như vậy là do thích tôi dùng tay thao em hả?”
“Dạ......” Eo Tưởng Linh dán trên người hắn, cọ trúng dương vật đang sưng to của hắn. Trong nháy mắt đó, nàng rất muốn vật đi vào trong thân thể mình chính là cây gậy thịt này, thô thô, nóng nóng, vừa to vừa cứng.
Giọng nói Lâm Thanh Khải khàn đi hẳn: “Thích ngón tay hơn hay vẫn thích dương vật hơn?”
Tưởng Linh gian nan tự hỏi mình: “Đều thích cả......”
Đôi mắt Lâm Thanh Khải u ám, ngón tay thử thăm dò vào sâu bên trong hơn một chút: “Đau thì nói với tôi.”
Tưởng Linh như cũ dựa vào cánh tay hắn, không thể nói rõ là chống cự hay là khát vọng.
Ngón tay đi vào thật sâu nơi vẫn chưa được khai phá mà tìm kiếm, thịt huyệt thật sự rất chặt, trơn mềm ngậm lấy hắn. Trên trán Lâm Thanh Khải sớm có một lớp mồ hôi mỏng.
Côn thịt sưng đến phát đau, cực kỳ muốn được thay thế, dùng sức mà thọc vào, thao đến độ nước chảy tràn lan.
Động tác hắn có chút trầm nặng, lòng bàn tay thô ráp nghiền qua một chút, Tưởng Linh bỗng dưng a một tiếng.
“Đau?” Lâm Thanh Khải dừng lại.
“Không có......” Nàng thở gấp rên rỉ: “Đặc biệt tê......”
Giống như toàn bộ ngứa ngáy trong âm hộ đều tập trung hết ở một chỗ đó, khi hắn chạm vào một cái, nàng tức khắc tê rần cả người.
Đôi mày Lâm Thanh Khải nhíu lại, hiểu ra vấn đề.
Hắn cong ngón tay nghiền nát chỗ kia một lượt: “Sướng đến vậy à?”
Tưởng Linh nhịn nổi nữa. Cảm thấy cả người run rẩy cả lên dưới đầu ngón tay của hắn. “Dừng lại đi......” Nàng đẩy hắn, “Bên trong thật là khó chịu......”
“Dừng lại thì sao tiểu huyệt sướng được nữa?”
Tưởng Linh hàm hồ kêu loạn: “Sắp......”
Muốn nói gì đó, nhưng âm điệu lại theo động tác của hắn đột nhiên cao vút lên.
“Đừng có kêu phóng đãng đến vậy.” Lâm Thanh Khải cố ý lừa nàng: “Tôi chưa có đóng cửa đâu.”
Tưởng Linh nháy mắt im miệng. Nàng cắn môi, tiếng rên rỉ nhỏ vụn bật ra từ kẽ răng thoát ra bên ngoài.
“Xoay người qua, tôi muốn hôn em.” Lâm Thanh Khải thấp giọng nói.
Tưởng Linh nghe lời quay đầu lại, môi bị hắn mút lấy thật mạnh. Chỉ mới có thế mà khoái cảm một đợt lại cao hơn một đợt. Sắp ra rồi, nàng nắm chặt ngón tay hắn, do dùng quá sức mà trắng bệch.
Lâm Thanh Khải cắn mút môi lưỡi nàng. Tay trái luồn đi xuống, tìm được âm đế sưng đỏ của nàng, liền dùng đầu ngón tay đánh vòng nhấn nhá. Ngón giữa thọc vào rút ra bên trong bị thịt mềm gắt gao cắn chặt.
Tiếng rên rỉ của nàng bị hắn chặn lại giữa răng môi hai người.
Thật con mẹ nó chặt. Nếu như đổi thành dương vật, hẳn là hắn có thể bị cắn đến bắn mất.
Yết hầu Lâm Thanh Khải khẽ lăn, dùng lực tay vuốt ve.
Thịt mềm phía dưới của Tưởng Linh càng lúc càng bóp chặt, dâm thuỷ không ngừng theo ngón tay hắn trào ra ngoài.
Lâm Thanh Khải dời môi.
“Sướng lắm phải không?” Hắn kéo người nàng nhích tới, ôm vào trong ngực.
Hai đùi Tưởng Linh vẫn chưa hoàn sức. Cái trán nàng gác trên vai hắn, thấp giọng thở dốc.