“Cao trào rồi?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Chân Tưởng Linh gắt gao quấn chặt hông hắn, sâu trong thân thể co rút không quy luật. Giọng nói của nàng đã chuyển thành hơi khàn: “Đủ rồi.”
Lâm Thanh Khải thấp giọng cười:
“Chỗ nào đủ rồi? Tiểu huyệt còn đang hút tôi đây này.”
Giống như muốn chứng minh cho nàng xem, hắn làm bộ nâng eo rút ra ngoài. Thịt mềm dính nhớp bám rịt lấy côn thịt, bị ép phải chuyển động theo.
Khoái cảm từ nơi đó dọc theo xương sống lan ra khắp người. Tưởng Linh nhịn không được lại rên rỉ.
“Đừng mà...” Nàng gắt gao bắt lấy cánh tay hắn tựa như bám vào khúc gỗ cứu mạng duy nhất.
Lâm Thanh Khải áp sát, ở bên tai nàng chạm chạm, “Tôi còn chưa thao đủ đâu.”
Eo hắn lại thong thả đong đưa, côn thịt ở chỗ lầy lội đâm sâu rút hẳn.
Thật là chặt. Rõ ràng là thân thể chưa từng bị người khác chạm qua, nhưng thịt huyệt lại dường như trời sinh biết kẹp hút thế nào. Cao trào một lần rồi nhưng vẫn hút vừa chặt vừa chắc.
Lúc này Tưởng Linh đã mẫn cảm đến cực kỳ, động tác hắn thọc vào rút ra cũng chậm dần, ngược lại hồi nãy, mỗi cú nhấp đều cố tính được kéo dài.
Dâm thủy không ngừng tràn ra bên ngoài, là do bị dương vật kéo theo ra, dọc theo bắp đùi của hai người mà chảy xuống dưới. Drap giường dưới thân rất nhanh đã ướt đẫm.
Lâm Thanh Khải ngồi dậy, tay đè lên chân nàng lấy đà thúc đến tận trong cùng, ra vào thật mạnh vài lần: “Bò qua đây, làm từ phía sau đi.”
Tưởng Linh nghe lời xoay người, cánh tay Lâm Thanh Khải vừa nhấc khỏi nàng, thuận tay mở luôn đèn nhỏ đặt trên tủ đầu giường.
Nàng vừa mới bò qua xong, trước mắt đột nhiên sáng ngời, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay che mặt lại: “Sao anh lại bật đèn!”
Lâm Thanh Khải cười: “Thao cũng đã thao rồi, còn sợ tôi nhìn?”
Cánh tay hắn vươn lại đây, đỡ người nàng tạo thành tư thế nửa quỳ, rồi đỡ côn thịt to lớn đút vào cái miệng nhỏ đang khép.
Tóc Tưởng Linh dài rũ xuống tận trên giường, tay trái vẫn không chịu bỏ che mặt, mơ hồ rên rỉ.
Tư thế này vốn đã đi vào rất sâu, đằng trước côn thịt của Lâm Thanh Khải lại có chút lớn, khi cắm vào, càn quét toàn bộ nhục bích, vô tình lướt qua một nếp uốn nhỏ gồ lên. Ngứa đến tê dại. Tưởng Linh nháy mắt mềm nhũn chân, “A” một tiếng, eo cũng theo đó ngã sụp xuống.
Lại bị Lâm Thanh Khải vớt trở về.
“Thọc tới rồi?” Hắn bắt lấy một bầu vú xinh xắn đang rũ xuống của nàng xoa nắn, “Nơi đó có phải là nơi dâm đãng nhất không?”
Toàn thân Tưởng Linh chỗ nào cũng không ngứa bằng chỗ đó, bị dương vật của hắn cố ý nghiền nát, so với chơi đùa bằng ngón tay càng kích thích hơn nhiều.
“Đã quá...” Nàng kêu nhỏ.
“Đã đến thế à?” Đầu lưỡi Lâm Thanh Khải liếm dọc theo xương sống lưng của nàng đi lên, “Có khó chịu không?”
Trên lưng cũng bị hôn đến ngứa ngáy.
Đầu ngón tay Tưởng Linh nắm chặt thành giường, choáng váng mà đáp lại hắn: “Anh vừa đụng tới chỗ đó liền thoải mái...”
“Chỗ nào?” Lâm Thanh Khải lúc này càng kiên nhẫn.
Ánh đèn không quá sáng, phản chiếu ra cái bóng eo thon mông tròn của nàng. Hắn híp mắt, nhìn cặp vú lắc lư của nàng và lông mu đen ướt át giữa hai chân nàng.
Xoay người thẳng lưng, đôi mắt chỉ hơi rũ xuống đã có thể nhìn thấy dương vật hắn lúc ra vào như thế nào. Hai bối thịt non rất nhạt màu, bị căng đến mức phải bám lấy côn thịt gắt gao, mỗi khi cử động, liền lôi theo cả mép thịt đỏ tươi ở bên trong ra bên ngoài.
Ngón tay hắn xoa lên.
Môi âm hộ của Tưởng Linh được bàn tay hắn xoa nắn, bên trong liền co rúm lại rồi phun ra càng nhiều nước hơn. Cả người nàng đều khó chịu: “Chỗ phía trong đó...”
Lâm Thanh Khải tập trung thúc vào chỗ đó nhiều một chút, “Vậy còn muốn dương vật thao nữa không?”
Tưởng Linh thiếu chút nữa bị hắn làm cho chảy nước mắt. Đã hưởng thụ qua cảm giác sung sướng tận cốt tủy, cho nên lại nhớ đến mùi vị bị hắn đánh úp vừa nhanh vừa bất ngờ vừa rồi.
Nàng quay đầu lại, tựa như khẩn cầu: “Muốn... Muốn anh thao em.”
“Không chịu nổi nhất em như vậy.”
Lâm Thanh Khải hung hăng nhéo mông nàng một cái, “Vừa ngây thơ vừa lẳng lơ.”
Lần đầu tiên mà đã phóng đãng thành như vậy.
Yết kết hắn lăn lộn, rút ra toàn bộ, nhắm đến đằng trước, rồi cắm vào thật mạnh.
Cả người Tưởng Linh bị dập đến đổ về phía trước. Dương vật đi vào so với vừa nãy càng sâu hơn, kỳ thật có hơi đau, nhưng phần nhiều là tê dại thấm ra khắp người.
Nàng muốn hét lớn lên, nhưng lại cảm thấy xấu hổ cho nên che miệng rên rỉ trong cổ họng.
Lâm Thanh Khải không nghe thấy nàng kêu ra tiếng, đoán được nàng lại chịu ngược ẩn nhẫn lúc trên giường.
Côn thịt trong lúc ra vào cực lực càng thêm sưng to. Hắn cũng theo đó kêu rên vài tiếng, nhưng vẫn chưa muốn bắn ra, liền bắt lấy bàn tay nàng kéo ra sau thắt lưng.
“Kêu ra đi.”
Tưởng Linh nhịn vài lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nàng quay đầu qua: “Anh nhẹ một chút... A...”
“Nhẹ không được.” Lâm Thanh Khải bóp chặt cằm nàng, cúi người hôn xuống, “Muốn thao chết em.”
Thân dưới hắn nhấp vừa mạnh vừa vội, môi lưỡi Tưởng Linh bị hắn mút, thân thể dường như không còn chịu nổi sức nặng mà bò rạp trên giường.
Lâm Thanh Khải lại lần theo áp xuống. Tay phải áp lên chỗ bụng nhỏ của nàng, nâng mông nàng hướng ra sau đón ý nói hùa cho dương vật ra vào.
Nhục bích bị càn quét đến mức căng trướng khó chịu, Tưởng Linh muốn trốn ra xa, lại bị hắn kìm chặt không thể động đậy. Nàng ô ô ra tiếng, cảm giác như sẽ bị hắn giết chết. Rõ ràng không nên thế này, tuy Lâm Thanh Khải có chìm trong dục vọng nhưng đáng lẽ vẫn có thể thanh tỉnh khắc chế mới đúng.
Nàng nhíu mày chịu hắn dồi dào sức lực cắm đến khi cao trào lần nữa.
Thịt huyệt giống như vô số cái miệng nhỏ há lớn, bấu vào côn thịt lúc lỏng lúc chặt mà mút cắn. Thỉnh thoảng còn trào ra thêm dịch thể ấm áp, phóng ra một luồng nước đánh vào trên thân gậy. Lâm Thanh Khải bị kích thích đến phải cắn răng hít sâu, động tác dưới háng rốt cuộc cũng chậm lại.
Tưởng Linh há lớn miệng thở dốc. Lần này khoái cảm phá lệ kéo dài, thịt bên trong còn đang vừa kéo vừa co rút, mỗi một lần co rút, đều có thể gây ra cảm giác ngứa ngáy.
“Từ lâu đã muốn làm em từ phía sau.” Lâm Thanh Khải vén mái tóc mướt mồ hôi của nàng qua một bên, “Có phải cắm quá sâu rồi không?”
Tưởng Linh gối đầu lên một cánh tay của hắn, nhẹ thở gấp, từ dưới ngước đầu lên nhìn vào đôi mắt hắn. Có ánh đèn vàng chiếu sáng, có chút hoang dâm nhàn nhạt và cũng có sự dịu dàng.
“Dạ.” Nàng đáp, “Còn anh, có thoải mái không?”
Lâm Thanh Khải cười rộ lên.
Qua một lát. “Thoải mái.” Hắn giơ tay sờ sờ vành tai nàng, “Bị em kẹp sướng muốn chết.”
Tưởng Linh vùi mặt vào drap trải giường.
Bàn tay Lâm Thanh Khải lần đi xuống, dọc theo xương sống lưng của nàng vỗ đến tận cặp mông, “Cho tôi làm thêm chốc lát nữa, được không?”
Âm thanh Tưởng Linh rầu rĩ: “Được ạ.”
Côn thịt hắn chôn trong thân thể nàng giật vài cái, lại bắt đầu một chuỗi động tác thô bạo khác. Tưởng Linh bị đâm đến kiệt quệ, rên rỉ không thành tiếng.
Nàng cho rằng chính mình đã cao trào hai lần, hẳn là không thể tiếp tục có cảm giác mới đúng. Nhưng chỉ cần Lâm Thanh Khải dừng ở bên tai nàng thở dốc cũng đủ dụ người. Dương vật càng thêm thô cứng, ra vào phá lệ mãnh liệt, mỗi lần cắm vào đều khiến cho thịt mềm bên trong căng đầy tràn.
Vẫn rất tê rất ngứa...
Động tác xâm chiếm đi liền với tiếng nước. Lâm Thanh Khải một bên ma sát điểm mẫn cảm sát vách bên trong, một bên lấy tay tìm đến âm đế khảy qua lại, “Làm sao mà vẫn còn nhiều nước như vậy, dâm đãng quá vậy?”
Toàn bộ thân thể đều bị hắn khống chế, tinh thần Tưởng Linh không rõ lên án hắn. “Bị anh thao... Mới như vậy...”
Lâm Thanh Khải dùng sức đánh vào chỗ sâu trong cùng hai lần, “Vậy tôi thao chết em, muốn không?”
“Muốn ạ...” Vượt qua được lần nói đầu tiên, giam cầm tựa như được gỡ bỏ, nàng nhỏ giọng phụ họa hắn.
Lâm Thanh Khải hô hấp dồn dập, côn thịt đâm vào trong thân thể nàng cực nhanh. Thân mình Tưởng Linh căng chặt, bị hắn đẩy về trước, đầu óc mơ mơ màng màng lại phun thêm một đợt nước nữa.
Nàng kiệt sức, bị khoái cảm khiến cho đôi mắt hơi híp lại, phiêu phiêu đãng đãng mà lại nhớ tới bộ dáng Lâm Thanh Khải ngày thường vân đạm phong khinh, thời khắc này thật sự cảm thấy vừa chân thật lại vừa hư ảo giống vậy.
Ngã rạp suống, ngay cả đầu ngón tay Tưởng Linh cũng không còn sức lực mà nhúc nhích. Lâm Thanh Khải tắm rửa đơn giản một lúc, đi ra rút lấy một điếu thuốc, đứng bên mép giường nhìn nàng mỏng manh nằm liệt trên drap giường lộn xộn: “Có đi tắm không?”
Tưởng Linh hiếm khi dám trắng trợn và táo bạo đáp lại hắn: “Còn chưa lại sức.”
Lâm Thanh Khải cười: “Tôi cõng em đi?”
Tưởng Linh cũng không chắc rằng lời này của hắn có phải nghiêm túc hay không, dù sao cứ liều đáp ứng trước: “Được.”
Lâm Thanh Khải nhìn nàng trong chốc lát. Khoanh tay ném điếu thuốc vừa mới bốc cháy vào gạt tàn thuốc, “Lại đây.”
Cõng thật à?
Môi Tưởng Linh mím lại, kéo chăn nhỏ qua bọc người lại.
Khóe miệng Lâm Thanh Khải lười biếng cong lên, duỗi tay giật đi cái chăn của nàng, “Che cái gì, còn chỗ nào của em mà tôi chưa thấy qua.”
Tưởng Linh túm chặt chăn không chịu buông tay. Tuy nói đã làm qua rồi, nhưng một khi chuyện này kết thúc, nếu vẫn trần truồng đối diện với hắn, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Còn nữa, bật đèn còn chưa tính đâu.
“Nhất quyết không buông tay?”
Tưởng Linh lắc đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Lâm Thanh Khải thong dong cười, chân vừa nhấc, lập tức đổ ập lên trên người nàng. Hai đầu gối để ở hai bên người nàng, vây nàng kín kẽ bên trong.
Tưởng Linh vặn vẹo, lại không dám vặn vẹo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, Lâm Thanh Khải đột nhiên cúi thấp đầu.
Tưởng Linh đoán là hắn muốn cậy mạnh, tay chuẩn bị siết chặt chăn hơn, lại bị hắn dễ dàng chế trụ, hai tay bị bắt chéo trên đỉnh đầu.
Trong lòng nàng bỗng dưng nhẹ hẫng, vì môi Lâm Thanh Khải lập tức bao phủ xuống.
Rất kỳ quái. Tuy vừa trải qua một trận làm tình điên đảo, nhưng Tưởng Linh thật sự cảm thấy đây là lần hôn môi thuần túy nhất của hai người.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
P/s: Bonus