Thanh Khải

Chương 22: Chương 22




Buổi chiều hôm đó trôi qua trong vội vàng.

Chạng vạng lại phải trở về trường, tính ra chỉ mới được mấy giờ, thu thập đồ đạc, sửa sang quần áo, còn phải làm bài tập một lúc. Hoảng hoảng loạn loạn chuẩn bị xong đến khi ra cửa, vừa vặn cánh cửa cách vách cũng bật mở.

Anh trai hàng xóm đang cầm chìa khóa xe trên tay: “Anh vừa lúc cũng đi đến trường em có chút việc, tiện đưa em đi luôn.”

“Tốt quá.” Tưởng Linh cười, “Anh mới mua xe hả?”

“Học kỳ này công việc nhiều, chạy qua chạy lại, mua xe đi cho tiện một chút.”

Tưởng Linh một bên gật đầu đáp lời, một bên cùng anh đi xuống lầu.

Kỳ thật nàng rất sợ sẽ bị hỏi đến chuyện của Lâm Thanh Khải. Nhưng mà cũng may một đường đi đều thoải mái, hai người hàn huyên vài câu về thành tích thi cử và vài thứ linh tinh ở cuộc sống đại học, không lâu lắm đã sắp đến nơi.

Muốn đến trường, phải chạy qua một khúc cua, cũng cách khá gần trường học.

Chỗ đó tụ tập một đám nam sinh.

Thượng vàng hạ cám, tụ tập cười nói hút thuốc nhả khói. Trong đó, có một vài gương mặt tối hôm qua còn cùng nhau ăn cơm.

Đôi mắt Tưởng Linh nhanh chóng quét một vòng, không tìm thấy Lâm Thanh Khải.

Đột nhiên một nam sinh trong đám liếc mắt nhìn về phía cửa sổ xe ngó một cái.

Tưởng Linh giả bộ như không có việc gì cúi đầu. Đi quá qua một khoảng, từ kính chiếu hậu dõi phía sau, lại nhìn thấy trong đám người kia xuất hiện một thân hình quen thuộc.

Hắn đã thay quần áo, áo thun trắng và quần thể thao thoải mái, tuấn tuấn lãng lãng đứng ở chỗ đó, một bộ dáng lười nhác xa cách.

Ánh mắt Tưởng Linh từ xa ngừng ở trên người hắn.

Chỉ chốc lát, Lâm Thanh Khải hình như nghe nam sinh bên cạnh nói gì đó, mi vừa nhấc, liền hướng mắt lại đây.

Liếc nhìn bóng người lần cuối qua gương chiếu hậu, Tưởng Linh cũng không biết hắn có thấy rõ nàng không, nhưng mặt lại bất giác nóng bừng lên.

Cái người nàng vừa trông thấy là như vậy, nhưng đêm qua lại hoá thân làm những việc trần trụi phóng túng, dồn dập thở dốc, mà bản thân nàng cũng dường như bị cắp đi mất lớp vỏ bọc, đến khi nghĩ lại lại càng ngượng ngùng.

Đến trước cổng trường, anh trai hàng xóm hạ cửa sổ xuống, đánh mắt nhìn về hướng cũ, cười: “Muốn đứng chỗ này đợi bạn không?”

Tưởng Linh sửng sốt: “Không đợi không đợi ạ!”

Nàng còn muốn chuồn sớm, nói câu cảm ơn, nhấc cặp sách lên liền chạy về hướng khu dạy học.

Chạy xa rồi, mới cảm thấy mình có phải hay không có chút chột dạ.

________

Tiết tự học buổi tối toàn chăm chăm vào di động.

Lịch sử trò chuyện với Lâm Thanh Khải vẫn còn ngừng ở giờ tan học thứ sáu ngày hôm ấy, hắn nói chờ nàng trước cổng trường, nàng nhắn lại mỗi một từ “ừm“.

... Sau nữa.

Quán cơm, khách sạn. Hồi tưởng lại, cảm thấy không hề chân thật, tựa như lạc vào cõi thần tiên cả đêm. Chỉ khi hắn tiến vào thân thể nàng, để lại sức lực và độ ấm của hắn bên trong nàng, nàng mới thấy chân thật.

Tưởng Linh chống cằm, lấy hộp thuốc tiêu sưng bên gối bỏ vào hộp nhựa cất đi.

Các bạn cùng phòng đang sột sột soạt soạt đè thấp giọng nói chuyện phiếm, nàng click mở khung thoại của Lâm Thanh Khải, rồi đóng lại. Lúc lại mở ra, rồi lại đóng.

Hắn không hề nhắn tin cho nàng, nàng cũng không biết nên nhắn cái gì thì tương đối thích hợp.

Lại tự cao mở ra nhìn, nhưng chung quy là vẫn có chỗ nào đó trong lòng không còn giống như trước.

Giống như có chút đánh giá cao chính mình.

Tưởng Linh thở dài, vùi mặt vào gối đầu.

Sáng sớm hôm sau, bị bạn cùng bàn đánh thức.

“Sắp muộn rồi.” Bạn cùng bàn đã rửa mặt xong, “Cậu đi trộm mộ đêm vào cuối tuần hả, sao ngủ như chết vậy?”

Tưởng Linh mê mê mang mang dụi nhẹ mắt một lát, mí mắt sụp xuống, có chút sưng.

Lật người, tìm di động xem giờ.

Có tin nhắn mới.

Tối hôm qua lúc 1h45, “Ngủ?”

Cách năm phút đồng hồ sau, “Ngủ ngon.”

Nàng ngồi bật dậy.

Lâm Thanh Khải.

_________

Trùng hợp chiều hôm đó có một tiết tự học cuối cùng, vì sắp kỷ niệm ngày thành lập trường, chủ nhiệm lớp để lớp trưởng dẫn lớp đi đến sân thể dục nhỏ xếp hàng.

Cả ban thưa thớt người đi loanh quanh, laij gặp phải lớp Lâm Thanh Khải cũng đang học thể dục.

Khi đó tiết thể dục cũng tùy tiện, chạy vài vòng nóng người rồi cho nghỉ ngơi tại chỗ. Phần lớn nữ sinh quay về lớp, nam sinh thì chơi bóng, không thì cũng lên sân khấu tự do hoạt động.

Lâm Thanh Khải mới vừa thay đồ, hắn nâng cổ tay lau mồ hôi, ngồi vào bên sân mở chai nước.

Khóe mắt Tưởng Linh thấy tầm mắt hắn nhàn nhạt ghé qua đây, nhất thời khẩn trương đến quíu chân.

Bạn cùng bàn lại còn ở một bên túm áo nàng: “Cậu còn chưa kể mình nghe hai người các cậu quen biết như thế nào đó.”

Nàng không đáp lời, làm bộ chính mình nghe không thấy.

“Con bé kia không tồi.” Bên sân có mấy nam sinh đang ngồi như kiểu Hoàng Thượng tuyển phi, một đám bình phẩm qua lại, “Chân dài nhất.”

“Ngực cũng lớn.”

“Mấy chỗ khác cũng không tồi.”

Lâm Thanh Khải ngẩng cổ rót miếng nước.

“Chỗ đó rồi chỗ đó, chỗ ngay chính giữa...”

Nam sinh ép giọng nhỏ xuống, “Bộ ngực đó... Khẳng định sờ rất đã.”

Mấy người trao đổi ánh mắt, cười quái dị.

Lâm Thanh Khải khoanh tay, ném chai nước khoáng trên mặt đất.

Đám bạn lập tức trông thấy sắc mặt không tốt của hắn, cũng lúc đó hắn lên tiếng đánh gãy lời đám người: “Tụi mày giữ miệng sạch sẽ một chút.”

“Làm sao vậy?” Bọn họ tạm dừng.

Nhìn Lâm Thanh Khải, rồi lại nhìn Tưởng Linh: “Không thể nào?”

Lâm Thanh Khải liếc mắt một cái, không trả lời.

Nam sinh kia sau một lát mới phản ứng, hiểu rõ. Cười cười dán sát lại gần: “Đã chơi qua?”

Ánh mắt Lâm Thanh Khải khóa trên mặt hắn, thần sắc lạnh lùng. “Cút.”

Nam sinh có chút xuống đài không được, im một lát, ngượng ngùng vẫy vẫy cánh tay: “Đi đi đi, đi uống nước đi.”

Tưởng Linh chỉ nhìn thấy bọn họ châu đầu ghé tai một lúc, lúc sau lại thành tan đàn xẻ nghé. Qua thêm một lát, Lâm Thanh Khải cũng đứng lên.

Tầm mắt nàng tự động đi theo bóng dáng hắn.

“Còn có lần trước...” Bạn cùng bàn vẫn còn ở bên cạnh vui vẻ bàn luận, “Hắn tới trước cửa ban của chúng ta lần đó, là đến tìm cậu, đúng không?”

Tưởng Linh thu hồi mắt, thất thần ừ một tiếng.

Ngay lúc nàng khẩn trương, cứ như vậy đi mất rồi, thành ra lại có chút cảm giác hơi mất mát.

“Cho nên hai ngươi rốt cuộc quen biết từ lúc nào? Nói cho mình nghe đi.”

Lòng hiếu kì của bạn cùng bàn phải có được đáp án mới có thể giải toả.

Tưởng Linh nghĩ nghĩ: “Rất sớm.”

“Vậy là khi nào?”

Nàng chân trước chân sau mà đếm bước, góc áo thình lình lại bị túm, “Kìa!” Bạn cùng bàn kêu to.

Tưởng Linh vừa nhấc đầu, bắt gặp bóng dáng cao dài của Lâm Thanh Khải đang đứng dưới bóng cây phía trước.

Thấy nàng đi ngang qua, hắn khẽ nâng nâng cằm: “Qua đây.”

...Không muốn tới.

Các bạn cùng lớp vẫn còn đang tán chuyện dở, khe khẽ nhỏ giọng, quay đầu lại tập trung hết ánh nhìn lên nàng.

Tưởng Linh đỏ mặt, chậm rì rì đi đến trước mặt hắn.

“Bôi thuốc chưa?” Lâm Thanh Khải nhìn nàng.

Mọi người ai cũng nhìn thấy rõ như ban ngày, vì sao lại hỏi vấn đề này chứ.

Tưởng Linh lén lút nhìn khắp nơi, nói giọng cực kỳ nhỏ: “Bôi rồi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.