Thanh Khải

Chương 24: Chương 24




Tưởng Linh vốn đang ngẫm nghĩ ba từ không mặn không nhạt kia, nhưng bị hắn cuốn lấy đầu lưỡi hôn được một lát, đầu dần dần không còn thanh tỉnh.

Thân thể trở nên rất nhạy. Từ sau đêm làm tình đó, đã chịu trống trải mấy ngày, lúc này được ôm như vậy, đến gan bàn chân cũng có chút bủn rủn.

Tay nàng lần dọc theo sống lưng hắn ôm ghì lại. Nàng ngẩng cổ, từng chút đón ý nói hùa.

Phòng thay đồ an tĩnh. Môi lưỡi vờn nhau vang lên tiếng ái muội cực kỳ rõ ràng.

Cách một cánh cửa, tiếng người dẫn chương trình nhiệt tình dào dạt xuyên qua micro vang vọng toàn lễ đường. Âm nhạc khắp nơi, từng đợt vỗ tay và tiếng cười, ầm ĩ và sôi trào.

Giống như ở một thế giới khác.

“Khi nào thì hợp xướng?” Lâm Thanh Khải dời môi, hơi thở nóng hổi, có chút rối loạn.

Tưởng Linh hô hấp cũng không quá ổn định.

“Chỉ mấy tiết mục đếm ngược nữa.”

Nàng chậm chạp hoàn hồn.

Lâm Thanh Khải ừ một tiếng.

Đèn thật sự rất sáng, hai người dán sát rạt, Tưởng Linh có thể thấy rõ mạch nước ngầm quen thuộc trong mắt hắn, mang sắc thái tình dục nhàn nhạt.

Trong lòng nàng nhẹ nhàng giật giật.

Tầm mắt dính lên nhau, Lâm Thanh Khải nhoẻn cười. Giơ tay, lòng bàn tay cọ môi dưới của nàng, lau đi vết son môi nhoè ra.

Rồi lại giương mắt nhìn nàng.

Mặt Tưởng Linh hơi nóng, đỏ mặt nói: “Chờ lát nữa phải đánh lại son nữa.”

Lâm Thanh Khải lười nhác đáp lời, đầu ngả về trước.

Phía bên cổ phải dần dần nóng lên, bên vành tai đậu thêm một cánh môi. Hơi thở ướt nóng, kĩ càng liếm mút rồi trượt xuống.

Tưởng Linh bật ra tiếng rên rất nhỏ.

Đã thật lâu không bị hắn chạm qua, chỉ mới như vậy, đã tê dại và có chút không nhịn nổi.

Đầu lưỡi linh hoạt, liếm một vòng quanh tai, rồi dọc theo gáy lần xuống.

Nửa người Tưởng Linh đã sớm nhão nhoét, tay vô lực cố bám lấy vai hắn.

“Đừng hôn ở đó... Đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn ra.”

Hô hấp Lâm Thanh Khải phả vào trên xương quai xanh gồ lên của nàng. Hơi nhột.

“Sợ ai nhìn thấy?”

Tưởng Linh mê mang, không thể minh bạch điều hắn ám chỉ.

“Hoa gì cũng dám tùy tiện nhận.” Dừng một chút, âm thanh hắn hạ thấp, “Lần sau thao em trước mặt anh ta chịu không?”

Chuyện gì đây.

Tưởng Linh xấu hổ không chịu được, “Em không có tùy tiện nhận.”

Giọng điệu cuối câu phản bác suy yếu đến cùng. Váy bị xốc lên, ngón tay hắn men theo bắp đùi tìm đường vào.

“Chỗ này khỏe chưa?”

Tưởng Linh cắn cắn môi, “Rồi ạ.”

Lâm Thanh Khải cách một lớp quần lót chạm vào âm đế vài lần, ngón giữa dọc theo khe hở thăm dò vào trong. Tìm được ao nước trũng, chuyển sang vuốt ve.

Tưởng Linh cố nuốt xuống tiếng rên rỉ buồn bực nhỏ vụn của mình, muốn đẩy hắn ra. Nhưng tay lại bị hắn đè ngược lại, rồi tiếp tục bị ngón tay hắn xoa tròn dưới đáy quần đã sớm ẩm ướt.

“Tự mình sờ có giống vậy không?”

“Không có...” Tưởng Linh cảm thấy tư thế này quá phóng đãng. Nàng nhẹ giọng cãi, “Em không có làm như vậy.”

Lâm Thanh Khải rất thích nhìn nàng tự mâu thuẫn. Cong môi, tiếng nói càng thấp: “Phải không?”

Hắn buông tay nàng ra, xoè lòng bàn tay áp lên môi âm hộ non mềm.

Dường như sâu trong cơ thể nhớ rõ hắn, chỉ hơi chút cọ xát, đã lập tức co rúm lại rồi ngáy ngứa rỉ ra ít nước. Tưởng Linh hô hấp nóng hơn hẳn.

“Vẫn mẫn cảm như vậy.” Lâm Thanh Khải khàn giọng hỏi, “Buổi tối có nghĩ tới không?”

Nàng do dự lắc đầu. Phủ nhận xong, lại muốn thành thật, đỏ mặt nhận tội: “Có suy nghĩ một lần.”

Yết hầu Lâm Thanh Khải lăn lên lộn dưới. “Chỉ một lần?”

“Ừm.”

“Nghĩ như thế nào?” Hắn hỏi.

Tưởng Linh siết tay ôm hắn sát hơn chút, mặt vùi vào bả vai hắn. “Tựa như lần trước vậy...”

Lâm Thanh Khải cười, “Bị cắm có phải rất sướng đúng không?”

Tưởng Linh gật đầu rất nhẹ.

“Còn chưa cắm vào đã làm ướt hết một tay tôi rồi.” Hắn vuốt ve phía dưới, chỗ bị xâm nhập gắt gao thít chặt, “Tiểu huyệt ngứa không?”

Tưởng Linh bỗng cảm thấy khá bức rức.

“Đừng nói.” Nàng há miệng cắn bả vai hắn. “Đừng nói mà.”

Lâm Thanh Khải mặc nàng cắn, đốt ngón tay lủi vào bên trong một ít.

Cái miệng nhỏ bị căng ra một chút, gan bàn chân nổi lên tê dại từng chút lan ra khắp xương cốt. Tưởng Linh dựa vào hắn, nhẹ nhàng thở hổn hển vài hơi.

“Thật là dâm đãng.” Lâm Thanh Khải tiếp tục động tác, môi chạm vào vành tai nàng, “Vừa trông thấy em như vậy lập tức muốn đè xuống thao.”

“Còn phải biểu diễn tiết mục nữa.”

Tưởng Linh nhỏ giọng, “Đến lúc đó không ổn đâu.”

Nói cái gì liền tới cái đó, điện thoại đúng lúc bị gọi đến.

Bạn cùng bàn ở đầu kia hỏi nàng đi đâu, chủ nhiệm lớp kêu tập hợp, lên sân khấu duyệt trước thêm mấy lần nữa.

Tưởng Linh sợ bị nghe ra mình bất thường, đợi điều chỉnh tốt lại nhịp thở trong chốc lát mới dám lên tiếng.

Lâm Thanh Khải rũ mắt nhìn nàng miệng trả lời tay sửa váy. Lát sau, cánh tay vòng qua ôm trọn eo nàng, muốn ôm lâu một chút.

Cơ thể bị ôm nên nghiêng về phía trước, lơ đãng cộm trúng quái vật nóng bỏng đang bị kìm giữ giữa háng của hắn.

Mặt Tưởng Linh nóng bừng. “Anh, cứng...”

Lâm Thanh Khải đáp một tiếng, nhéo nhéo ngực nàng: “Buổi tối liếm cho tôi đi.”

Còn may là hắn mặc quần dài rộng thùng thình, mới có thể che mắt người ngoài đại khái. Lúc bọn họ ra cửa, Tưởng Linh tựa như mũi tên nhỏ phóng ra ngoài, chạy bước nhỏ.

Đợi bóng dáng nàng mất hút, Lâm Thanh Khải thu hồi mắt, đi vào nhà vệ sinh.

Cứng đến khó chịu. Hắn dựa cánh cửa trong phòng cách gian, đốt một điếu thuốc, thư thái dùng tay chậm rãi vuốt. Đốt ngón tay mới vừa cắm vào hạ thân nàng một lát, vẫn còn lưu lại chút xúc cảm và hương vị kích tình.

Hắn khép mắt lại. Trong đầu chậm rãi nhéo đầu v* nhỏ xinh của Tưởng Linh, rồi đến cái mông tròn trịa. Tiếng rên rỉ cũng lẳng lơ đến vậy.

Tưởng tượng tuy không tiếng động nhưng lại đủ dụ hoặc. Yết hầu lăn nhẹ, năm ngón tay nắm chặt, rên ra tiếng.

Khi bước ra rửa tay, cánh cửa cách vách cũng mở cùng lúc.

Một người, đeo mắt kính, bộ dáng ôn tồn lễ độ. Lâm Thanh Khải nhướng mày.

Hai người nhìn nhau một lát. Người phía sau cười cười với hắn, tựa hồ còn rất thân thiện. Lâm Thanh Khải nhàn nhạt nhếch khóe môi, xoay người đi.

Anh trai hàng xóm thân thiết con mẹ gì.

Tưởng Linh không hiểu, nhưng hắn không mù.

Tiết mục không có gì mới mẻ, chỉ đơn giản là hợp xướng một bản nhạc, cả lớp chỉnh tề xướng một lần là hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi kết thúc, Tưởng Linh trước tiên đi thay lại quần áo của mình. Vẫn là căn phòng thay đồ lúc nãy, bạn cùng bàn và đám bạn đang náo nhiệt thảo luận tiết mục hôm nay. Nàng nghe được câu có câu không.

Vẫn cảm nhận được trong không khí tồn tại mùi hương của Lâm Thanh Khải.

Mấy ngày nay, nàng chỉ biết chính mình nhớ hắn; trải qua lúc nãy, mới hoảng hốt ý thức được, thì ra nàng cũng nhớ cả thân thể của hắn.

Eo thon vai chắc, độ ấm cơ thể, sức mạnh ẩn nấp dưới cơ bắp. Tựa hồ so với trước kia, hàm nghĩa ẩn sau đã bất đồng.

Có tiếng di động vang lên.

Anh trai hàng xóm nói muốn đi về trước.

Nàng vội buộc lại tóc, chạy đi ra để tiễn anh ra cổng trường.

Một đường đi như cũ bình thường, đi được một đoạn, anh chợt hỏi một câu: “Em còn muốn thi vào đại học A nữa không?”

“Muốn ạ.” Tưởng Linh gật gật đầu.

“Nếu muốn thì cố lên.” Anh trai hàng xóm ôn hòa cười cười, “Đã vào năm cuối rồi, tâm tư vẫn nên tập trung vào việc học nhiều hơn, em thấy đúng không?”

Giọng điệu có vẻ ẩn ý.

Tưởng Linh hơi ngẩn ra một chút, đáp dạ.

Nhưng mà đạo lý và lý trí là một chuyện, chuyện mình làm thường thường lại là một chuyện khác.

Tưởng Linh cũng không biết, đến tột cùng là do cái tuổi này thích trò mù quáng cố chấp, hay là do trên người Lâm Thanh Khải thật sự có loại ma lực khiến nàng không thể thoát ra.

Tóm lại, nàng cứ thế mê muội, đâm đầu vào rọ một lần, sau đó càng lúc càng lún sâu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.