Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Đại mạc rộng mênh mông bát ngát, vừa cao vừa xa, vừa bao la hùng vĩ mà lại có một chút gì đó hùng hồn, ngay khi mặt trời đỏ rực lặn ở phía tây, nhìn về hướng đường chân trời là một mảnh đỏ thẫm, bên trong ẩn ẩn có một loại cảm giác thê lương cô quạnh.
Khói lửa chiến tranh từ thượng cổ đã sớm nhạt nhòa theo năm tháng, Hoàng Hà cổ đạo vẫn tồn tại mặc dù đã trải qua nhiều lần biến thiên
Sở Phong đơn độc lữ hành, có vẻ mệt mỏi, hắn xõa người nằm trên đống cát vàng, nhìn xa xa ánh mặt trời đang lặn, tà dương như máu, thầm nghĩ không biết còn đến bao lâu nữa mới đi hết mảnh đại mạc này.
Hắn mới tốt nghiệp được mấy ngày, ở trong sân trường cùng nữ thần của mình nói lời tạm biệt, chắc có lẽ không còn gặp lại, dù sao cũng từng có tình và cũng từng bị khéo léo từ chối, từ lúc này trời nam đất bắc, cũng là lúc nên chia tay rồi.
Sau khi rời khỏi học viện, hắn liền lữ hành.
Mặt trời tại đại mạc lúc lặn đỏ rực, treo ở phương xa, phối hợp cùng quang cảnh trống trải tạo nên một loại yên tĩnh mà đẹp dị thường.
Sở Phong ngồi dậy, uống một ngụm nước, tinh lực trong cơ thể khôi phục được một chút, hắn thuộc loại hình kiên cường, thể chất phi thường tốt, nghỉ ngơi một chút khiến mỏi mệt dần dần rút lui.
Nhìn về phía xa, hắn ẩn ẩn có cảm giác sắp ra khỏi đại mạc, đi thêm một đoạn nữa có lẽ sẽ gặp được lều vải của dân du mục, nghĩ nghĩ, hắn tiếp tục tiến lên.
Một đường thẳng tiến về hướng tây, cát trong sa mạc lưu lại một dãy dài mà xa dấu chân của hắn.
Bỗng, có sương phủ xuống, điều cực kỳ hiếm thấy trong đại mạc này.
Sở Phong kinh ngạc, sương mù lại có màu lam,hiện tại là cuối mùa thu, kết hợp lại khiến cho người ta cảm giác mát mẻ .
Bất tri bất giác, sương mù dần dần dày lên, màu lam lượn lờ, mông lung, bao phủ cả một vùng sa mạc .
Lúc này, mặt trời ở phương xa ẩn ẩn lại có vẻ quỷ dị, từ đỏ rực chuyển thành một vòng tròn lớn màu xanh, nhìn vào có một loại chút ma tính, mà mây màu đỏ rực kia cũng chuyển thành màu lam mất rồi.
Sở Phong nhíu mày, mặc dù tại đại mạc thời tiết thường hay thay đổi, nhưng loại thay đổi thế này thật sự quá bất thường rồi.
Không gian yên tĩnh quỷ dị khiến hắn dừng bước.
Trước khi tiến vào sa mạc, hắn từng nghe một lão già du mục nói qua: một mình băng qua sa mạc, nhiều khi hoặc sẽ nghe được một vài thanh âm kì lạ, hoặc sẽ nhìn thấy một ít đồ vật kì dị, hoặc cả hai, cần phải cẩn thận hết sức.
Lúc đó hắn cũng không để ý.
Không gian vẫn yên tĩnh, mảnh đại mạc cũng không có gì xuất hiện, chỉ có một tầng lam vụ mông lung, chưa có gì xảy ra, nhưng đề phòng, Sở Phong bước mau hơn, hiện tại hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Phương xa, mặt trời màu lam yêu dị từ từ lặn xuống, nhuộm xanh cả một mãng trời tây, bất quá nó cũng sắp biến mất rồi.
Sở Phong tốc độ càng lúc càng nhanh, bắt đầu chạy, hắn không muốn ở địa phương quỷ dị, tràn ngập yếu tố bất thường này them một phút nào.
Trong sa mạc, kỳ cảnh Hải Thị Thận Lâu như thế nhiều lần phát sinh rồi, nhìn thấy vậy mà không phải vậy, nhưng cái này lại không giống ảo giác gì cả.
Đột nhiên, phía trước truyền tới tiếng vang khẽ, giống như là có đồ vật gì phá cát mà ra, thanh âm càng ngày càng dày đặc, liên tiếp.
Sở Phong dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào mảnh đại mạc phía trước, mặt đất lúc này xuất hiện vài ánh sang xanh, lấm ta lấm tấm, giống như là có mấy viên ngọc xanh rơi lả tả trên đất, óng ánh trong suốt, dưới ánh chiều tà hiện lên vẻ lóng lánh.
Một gốc lại một gốc mầm non,nối tiếp nhau, đều cao khoảng một tấc, từ dưới cát vàng trong đại mạc trồi lên, xinh đẹp dị thường, sáng long lanh mà lại có vẻ yêu dị, tỏa ảnh sáng khắp mặt đất.
Ngắn ngủi đình trê một chút, sau đó âm thanh loạt soạt vang lên liên tục, ánh sáng màu xanh lập lòe, rồi ngay lập tức nhiều mầm non nhanh chóng cao lên, sinh trưỡng đột biến trong nháy mắt.
Ở phía chân trời, mặt trời đang lặn dần, biến mất, sương mù tràn ngập khắp đại mạc , quang cảnh giống như đang phủ lên một lớp màng mỏng màu xanh da trời.
“Ba!”
Tiếng thanh âm phát ra từ những đóa hoa đang nỏ rộ, nhìn từ xa, có thể thấy ở tấm thảm thực vật màu xanh thẫm trong sa mạc ở hướng mặt trời đang biến mất những mầm non thực vật đang bắt đầu nở rộ, mọc thành phiến phiến đóa hoa.
Rất nhiều đóa hoa màu xanh, óng ánh, lấp lánh, như mộng như ảo, đẹp không tưởng nổi, có chút yêu dị, lần lượt nở rộ trong sa mạc, cảnh tượng yêu dị phi thường không chân thực.
Loại thực vật này cao hơn một thước, toàn thân trong suốt như san hô,màu xanh, từng đầu cánh hoa, yêu diễm đến mê người, mang theo ma tính, hấp dẫn tâm trí người ta.
Sở Phong lui ra phía sau một bước, nhưng mà, sau lưng cũng đã tràn đầy loại thực vật này, ánh sáng xanh lấp lóe, nhìn không thấy đâu là bờ.
Hắn giật mình, cẩn thận xem xét, cố gắng phân biệt, loại thực vật này cực kì giống bỉ ngạn hoa.
Bất quá, bỉ ngạn hoa có màu đỏ tiên diễm, mà nó lại có màu lam, quả thật hắn chưa từng nghe nghe có loại bỉ ngạn hoa màu lam này.
Bỉ ngạn hoa, mang theo nồng đậm tông giáo sắc thái, liên quan tới nó có quá nhiều truyền thuyết, nhưng Sở Phong không tin những thứ này, chỉ tại cảnh tượng trước mắt quá đỗi kinh hãi.
Sa mạc khô khốc, thiếu nước, chỉ có một ít thưa thớt thực vật ngẫu nhiên có thể thấy được, lẻ tẻ tán lạc. Mà loại bỉ ngạn hoa thì lại ưa thích âm trầm, ẩm ướt hoàn cảnh, vô luận như thế nào cũng không nên xuất hiện ở đây, còn yêu diễm như thế này.
Nơi này, khắp nơi đều có, dung mắt nhìn không thấy được phần cuối.
Đại mạc mênh mông, sương mù tỏa khắp, thẩm thấu chân trời, mà toàn bộ sa mạc trống trải vô ngần đều sinh ra bỉ ngạn hoa màu lam, có một loại kỳ dị, thần bí không nói ra được!
Một hương thơm phiêu dạng nhàn nhạt, để cho người ta trầm mê.
Sở Phong dùng sức, lắc đầu, cố gắng thanh tỉnh, cẩn thận cất bước, tránh đi những đóa hoa này, hắn phát hiện chỉ có một khu vực không có loại thực vật này, cái kia chính là---- Hoàng Hà cổ đạo.
Nhiều lần biến thiên theo thời gian, dù đã nhiều lần thay đổi tuyến đường, hiện tại nó xuyên qua mảnh đại mạc này, bỉ ngạn hoa màu lam mọc ở hai bên bờ, bao vây lấy nó.
Hoa nở hai bên bờ, đối xứng lẫn nhau.
Rốt cục, mặt trời cũng lặn, mà cũng chính là vào lúc này, những thực vật này thịnh phóng, hoa nở đến cực hạn, hóa thành đại dương màu xanh lam, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Mặc dù hoàng hôn đến, nhưng tại vùng này hào quang màu xanh lam lượn lờ, cực hạn lóa mắt, diễm lệ lạ thường.
Sở Phong đứng ở Hoàng Hà cổ đạo, trong lòng không cách nào yên tĩnh, tuy vậy, hắn lại không hề dừng lại, dọc theo bờ sông nhanh chóng tiến lên.
Sắc trời dần tối, sau cùng, cũng đã không thấy ánh mặt trời nữa.
Lúc này, đại mạc tỏa ra hào quang màu lam điểm điểm, sau đó đột nhiên, ầm ầm một tiếng, tất cả bỉ ngạn hoa màu lam, sau khi đồng loạt nở rộ, trong nháy mắt đồng thời tàn lụi.
Yêu diễm cánh hoa khô héo, tiếp đến tất cả cây thực vật bắt đầu khô cạn, bọn chúng mất đi sắc thái, hao hết sinh cơ, cấp tốc phát hoàng, sau đó vỡ vụn, giống như là trong nháy mắt đã mất đi mấy chục năm.
“Ầm!”
Sau một thời gian, khắp nơi trên đất bỉ ngạn hoa khô cạn màu lam đứt thành từng khúc, hóa thành bột phấn.
Quỷ dị cảnh tượng như thế, rất khó giải thích.
Bọn chúng giống như pháo hoa, ngắn ngủi chói lọi, mỹ lệ đến cực hạn, sau đó liền tàn lụi, trở thành tro tàn.
Bột phấn rơi vào đất cát, trong bóng chiều rất khó phân biệt ra, mà lúc này lam vụ biến mất, đại mạc khôi phục nguyên dạng, giống như đều chưa từng xảy ra gì cả, không gian lần nữa lại yên tĩnh.
Sở Phong chân không ngừng nghĩ, nhanh chóng tiến lên, trong bóng chiều, hắn vượt qua rất nhiều tòa cồn cát, rốt cục cũng thấy tại đường chân trời có bóng dáng rặng núi mơ hồ, rốt cuộc cũng đã rời khỏi đại mạc.
Sắc trời bắt đầu tối, hắn cuối cùng thoát ra rồi, vùng núi cũng đã rõ ràng hơn, cũng mơ hồ thấy được lều vải của dân du mục ở chân núi.
Quay đầu lại, sau lưng là đại mạc mênh mông, rất yên tĩnh, cùng ngày thường không có gì khác biệt.
Vùng núi phía trước, đèn đuốc chập chờn, cách chân núi còn khá xa lúc liền nghe đến một chút tiếng ồn ào, nơi đó không bình tĩnh, giống như là đang có chuyện phát sinh vậy.
Ngoài ra, còn có tiếng kêu sợ hãi của các loại súc vật dê bò, cùng tiếng gầm gừ trầm thấp của các con chó ngao Tây Tạng.
Có chuyện gì sao? Sở Phong tăng tốc, nhanh chóng vọt đến chân núi, tới gần nơi nghỉ chân của dân du mục.