Đỉnh Côn Lôn, ngay tại vách đá cao cao, một cây tiểu thụ cao ba thước một mình sinh trưởng.
Dùng đồng thau coi như đất trồng, làm chất dinh dưỡng, ương ngạnh cắm rễ xuống, toàn thân sáng bóng, tỏa ra một màu xanh mơn mởn.
Thân cây thô cằn, nó mặc dù không cao, nhưng lại mang một ý vị cứng cỏi trương liệt, vỏ cây già cỗi như một tầng lân phiến, khiến cho nó có cảm giác cứng cáp.
Phiến lá của nó như lục ngọc chạm khắc mà thành, giàu linh tính, hình dạng như là bàn tay em bé, bên trên có một ít giọt sương óng ánh, vô tình một cơn gió thổi qua khiến nó đung đưa, cho ta cảm giác như những hạt trân châu trắng noãn nằm nhấp nhô trên tấm phiến màu ngọc bích.
Đỉnh đầu tiểu thụ đỉnh hé nở một nụ hoa, to bằng nắm đấm em bé, toàn thân trắng bạc, lại mang theo những vết ban màu vàng, khẽ phe phẫy theo gió đang lùa vào vách đá dựng đứng, tỏa ra mùi thơm ngát phiêu dạng, hình ảnh rất đẹp.
Yêu dị tiểu thụ, lẳng lặng mà ngạo nghễ đứng tại nơi đó.
Sở Phong thử mấy lần, cái núi đồng này hơi nghiêng nghiêng, khó có khả năng tiếp tục đi lên, hắn quyết định mạo hiểm, theo hướng đá lăn xuống bên kia chậm rãi leo lên, trong lòng thì cẩn thận muôn phần, sơ sẩy một chút thì có thể sẽ vứt bỏ tánh mạng.
Hắn men theo vách tường đồng bên này, vòng quanh ngọn núi mà đi, đồng thời hướng lên trên trông xem thế nào.
“Nó sinh trưởng trên đồng thau kiểu gì nhỉ?” Sở Phong không nghĩ ra.
Hắn chỉ có thể nghĩ, cũng giống như một số biến cố kì dị từng phát sinh trên thế giới này, càng ngày càng không cách nào làm cho người lý giải nổi.
Sở Phong trong lòng đã bình tĩnh, hắn cau mày, suy nghĩ kĩ càng, kỳ dị thực vật, ngọn núi quỷ dị bằng đồng thau, hết thảy đều không phù hợp lẽ thường.
Một hình bóng bỗng hiển hiện trong đầu hắn, bởi vì người kia đã từng nói qua một ít lời với hắn, mà lúc ấy hắn lại để ý, bây giờ nghĩ lại làm cho hắn có chút xúc động.
“Có một ngày, có lẽ một cây cỏ dại ven đường cũng có thể kết xuất ra trái cây màu đỏ tươi to bằng nắm đấm lớn, điều đó khiến chúng ta cảm thấy không có gì bất thường cả, mọi điều bình thường đều đã thay đổi rồi”
Lâm Nặc Y từng nói như thế, rất bình thản, như là thuận miệng mà thốt ra.
Giống như khi nàng cùng Sở Phong nói lời chia tay, hơi có đạm mạc, thanh âm có chút xa xa, tựa như nàng đứng ở rất chỗ cao mà quan sát, nói những lời kia.
Sở Phong lúc đó nghĩ rằng lời nàng nói là chuyện giữa hai người, vô luận là nhân sinh hay là tình cảm, cho dù có chờ đợi cũng không có gì có thể cải biến.
“Nàng ám chỉ điều gì nhỉ?”
Tại thời đại hậu văn minh này, thế giới từng phát sinh một số biến cố kỳ dị, tuy nhiên tuyệt đại đa số người cũng không biết nội tình, nhưng luôn luôn có ít nhất một phần thiểu số biết được chân tướng.
Lâm Nặc Y đến cùng biết rõ cái gì?
Trong nội tâm hiển hiện thân ảnh của nàng, Sở Phong thở dài một hơi, mặc dù có chút buồn vô cớ, nhưng quá khứ có lẽ nên để cho nó qua đi.
Hắn lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi đồng thau, lộ ra dị sắc.
Nàng ám chỉ chỗ này ư? Theo ý nghĩ của nàng, rất nhiều điều bình thường có lẽ đều muốn cải biến, như vậy cái cây không bình thường này thì như thế nào?
Một cây tiểu thụ như vậy, cho dù trước đó không trải qua dị biến, nó cũng khẳng định rất phi phàm!
Dưới chân đá tảng lởm chởm, Sở Phong đã di chuyển được tới ngay biên giới của ngọn núi đồng rồi, đường bên này bây giờ rất khó đi
Đột nhiên, một cơn gió mạnh chợt ập vào mặt, Sở Phong mí mắt giựt giựt, hắn thấy trong tầm mắt một bóng đen to lớn thoáng lóe lên, đem cả người hắn che khuất.
Có gì đó đang tiếp cận!
Hắn phản ứng nhanh nhẹn, thân thể trực tiếp xoay một cái, rất nhanh tránh né chạy ra ngoài, tại chân núi tạo ra một vùng khoảng cách, đồng thời, cùng lúc lấy ra chiếc nỏ phòng thân được gấp lại trên người, nhanh chóng lắp ráp lại.
Một người lữ hành, đơn độc ở bên ngoài, làm sao có thể không có một ít gì đó phòng thân cho được, Sở Phong xoay người lại, trên nỏ đã có một mũi tên đầu thép, phịch một tiếng hắn nhắm bên ngoài mà bắn.
Lúc này, hắn thấy được đó là cái gì!
Sở Phong trên mặt hiện ra vẻ kì quái, con sinh vật này hình thể hình như hơi bị lớn, không phải, so với đồng loại thì nó lớn hơn quá nhiều.
Một con ác điểu màu vàng, cánh chim rất to và sáng, mở rộng ra dài đến cả năm sáu mét, trừ trên trời đáp xuống, vừa rồi suýt nữa chộp vào trên người hắn.
Keng một tiếng! Mũi tên đầu thép vút ngang qua, va vào một tảng đồng lớn màu xanh ở gần đó, ánh lửa lóe lên, vút đến con ác điểu nhưng lại bị nó né tránh.
Đồng thời, cái móng vuốt to lớn sắc bén của nó cạ vào đất đá, tiếng ma sát chói tai, làm cho người cảm giác kinh hãi, thấy không đắc thủ nó liền bay lên trời, tiếng gió vù vù.
Sở Phong sau lưng phát lạnh, vừa rồi nếu như không phải hắn phản ứng nhanh chóng, bị con hung cầm này bắt trúng một cái..., hậu quả không thể lường được.
Một con chim ưng bình thường đã có thể đơn giản quắp và giết mấy con thỏ rừng, còn con ác điểu này lại lớn như vậy, lực lượng của nó khỏi cần phải nghĩ, nếu vừa rồi hắn chậm một bước, chắc giờ lên bảng đếm số rồi.
Sở Phong trước tiên rút lui, lựa chọn địa thế có lợi, lưng dựa vào một tảng đá lớn, trên tay cầm nỏ gấp, nhắm về bầu trời, cẩn thận đề phòng.
Giữa không trung, con ác điểu màu vàng lượn vòng quanh, lướt sát ngọn núi tạo nên những cơn cuồng phong liên tiếp!
Từ lúc sinh ra đến giờ, quả thật hắn chưa bao giờ thấy con hung cầm nào lớn như vậy
Xem bộ dáng của nó, tựa tựa kim điêu, không có tạp mao, toàn thân lông màu vàng sáng, hình thể to lớn đến dọa người, phi thường uy mãnh, đồng tử màu vàng lập lòe, dã tính mười phần, trên thân có cảm giác ẩn ẩn lệ khí.
Một con kim điêu bình thường làm sao lớn cỡ này được, con chim này chắc dị loại, quá bất thường rồi!
Do người xưa mỗi lần ghi lại chút chuyện có chút khoa trương, nếu tại thời cổ đại, có lẽ có chút bộ tộc sẽ đem đầu ác điểu màu vàng này trở thành Đại Bằng Điểu. Hơn nữa đây lại là khu vực Côn Luân, càng có thêm sắc thái huyền bí.
Con hung cầm rất hung tợn, nhưng lại không có xông về phía Sở Phong nữa, mà lại lượn vòng quanh, nó có chút nhạy cảm, chắc có lẽ cảm giác được uy lực của thanh nỏ trên tay hắn.
Bỗng nhiên, Sở Phong ngửi được một cỗ mùi tanh.
Ba con báo tuyết men theo ngọn núi từ phía dưới chậm rãi đi đến, lặng yên không một tiếng động, đồng tử sâu thẳm, quanh miệng là vết máu tươi, răng nanh sắc bén, hiển thị rõ vừa mới săn được một con mồi cách đây không lâu.
Chúng nhìn chằm chằm vào Sở Phong, thân thể thoáng cong lên, đồng thời lại nhìn về phía con ác điểu trên không trung, phi thường kiêng kị, phát ra tiếng gầm trầm thấp.
Ba con báo tuyết cũng giống con ác điểu kia, xa xa cường tráng hơn đồng loại của chúng, móng vuốt lộ ra ngoài hiện lên hàn quang, thân thể co lại thu lực, vào tư thế săn mồi.
Sở Phong nhíu mày, không ngờ rơi vào tình cảnh nguy hiểm này, trên đầu thì có ác điểu, trước mặt thì lại ba con báo có tốc độ khôn lường, hoàn cảnh chẳng hề vui chút nào.
Đột nhiên, ba đầu báo tuyết da lông run run, lông căn ở cổ dựng ngược lên hết, chúng rất nhanh nhảy ra tránh né, nhảy nhảy chạy chạy, tiến vào đống đá cuội ngổn ngang.
Vô thanh vô tức, trên núi nhiều hơn một đầu bò Tây Tạng, toàn thân đen nhánh, lông màu đen có thể so sánh với tơ lụa thượng đẳng, có ánh sáng màu đen lấp lóe, trên đầu là một đôi sừng vừa to vừa thô, dựng ngược lên trời
Con này chắc Ngưu Ma Vương xuyên không đến đây, thân dài hơn một trượng, tứ chi tráng kiện, hình thể to đùng, lông màu đen, nó đứng nơi đó mà tựa như một ngọn núi nhỏ.
Sở Phong trong lòng kinh hãi muôn phần, đầu bò Tây Tạng này, to lớn khổng lồ như vậy, mà cũng như ba con báo tuyết kia, đùng một cái xuất hiện, không có thanh âm gì, làm hắn không phát hiện được
Hơn nữa, dường như ba con báo tuyết kia rất sợ đầu bò này, vừa thấy là vội vàng lao vào đám loạn thạch mà trốn.
Con bò đen ngẩng đầu nhìn thoáng qua giữa không trung nơi con hung cầm đang lượn vòng, rồi sau đó liền bất động, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn về phía đỉnh núi đồng thau.
Ba loại sinh vật, như thế nào đều đến nơi này?
Sở Phong hiểu rõ hắn đang ở hoàn cảnh nào, không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn chỉ chực chờ cơ hội ly khai.
Xa xa, sáu bảy đạo thú ảnh thấp thoáng, hướng trên núi mà chạy, tốc độ rất nhanh, răng nanh màu trắng, hung tính lộ thiên.
Đó là sáu con sói, cũng so với đồng loại khác thì to lớn, hung mãnh hơn, con sói cầm đầu toàn thân tuyết trắng, chỉ có một con mắt, ánh mắt màu xanh, ra vẻ dữ tợn.
Chúng đến sau, ngắn ngủi nghỉ ngơi, dừng chân lại, thoáng nhìn về phía con bò đen sừng sững phía xa, lộ ra vẻ nôn nóng, lại nhìn lên con chim màu vàng trên không trung vẻ bất an càng mãnh liệt.
Tức thời, bình tĩnh bị đánh vỡ, sáu con sói cùng một chỗ phát lực, dọc theo khu vực loạn thạch đồng thời hướng về đỉnh núi phóng đi.
Cùng lúc đó, ba con báo tuyết cũng động, nhanh như chớp, tốc độ cực đại, cũng hướng về đỉnh núi chạy vội.
Thời cơ đến, Sở Phong nhanh chóng rút lui, hắn muốn ly khai rồi.
Đỉnh núi phụ cận, tiếng thú vang lên không ngừng, chúng tranh nhau đi lên.
Phanh!
Một tiếng kịch chấn truyền đến, một đầu báo tuyết bộ mặt biến hình, huyết nhục mơ hồ, trùng trùng điệp điệp từ trên núi ngã xuống, nó bị một đạo hoàng ảnh đập vào.
Bóng dáng kia như một đạo thiểm điện, rất nhanh, đột ngột hiện thân, lao thẳng vào trong bầy thú.
Đó là một con ngao, ở cổ lông màu đậm mà dài, như là tóc mai sư tử, cái đầu cùng chó ngao Tây Tạng bình thường không sai biệt lắm, trên móng vuốt còn vương máu của báo tuyết.
Con ngao này quá sức hung mãnh, nhảy một phát là xa mấy thước, nhằm về hướng trước mặt.
Tiếng sói tru thảm thiết, huyết hoa nở rộ, một con sói bị cắn đứt cổ, bị quăng ra ngoài
Bên kia con sói thủ lĩnh bị con ngao đụng một cái mãnh liệt, nện về phía thạch bích, uể oải nằm tại chỗ.
“Đây là con hung ngao trong truyền thuyết đó sao!” Sở Phong giật mình.
Theo dân bản xứ, ngao thực sự sinh hoạt tại dã ngoại, có thể cùng địch cùng hổ báo, số lượng cực kỳ ít ỏi, ít khi bị người phát hiện.
Mà con ngao này so nghe đồn còn lợi hại hơn, nhanh như thiểm điện, xâm nhập trong bầy thú, mới tiếp xúc mà thôi, đã giải quyết xong hai con sói cùng một con báo tuyết.
Chắc đây là ngao Vương, Sở Phong suy đoán, hoặc thậm chí lợi hại hơn.
Con ngao kia lại một lần nữa nhảy lên, móng xuốt rơi xuống, uy lực có thể so sánh với bàn chân gấu, bùm một tiếng, đem con mắt của một con sói đánh cho nổ tung, con sói hoảng sợ, lăn mình chạy ra ngoài.
Vừa rơi xuống đất, ngay lập tức, nó lại bổ nhào vào một đầu báo tuyết, tiếng hô làm cho người ta sợ hãi, hai con thú lăn mình quay xuồng mơ hồ phóng thích hết dã tính của chúng.
Con báo tuyết nằm trong vũng máu, yết hầu bị cắn nát, không sống nổi.
Con ngao này vậy mà không có bị thương, tóc mai dựng thẳng, cái đầu tuy không lớn, nhưng là như là con nghê, nó có một cổ khí thế đặc biệt, một lần nữa nhảy lên, phóng tới mặt khác vài đầu mãnh thú.
Sở Phong dường như có chút không dám tin, thật sự có một con ngao uy mãnh đến vậy! Vài cái nhảy ra nhảy vào mà thôi, dường như đem những dã thú kia giải quyết xong rồi.
Con báo tuyết cuối cùng cũng lên bảng đếm số, hiện trường chỉ còn lại có con độc nhãn lang mắt bạc nó dốc sức liều mạng chạy trốn, hướng dưới núi phóng đi, muốn ly khai bãi chiến trường này.
Nhưng, con ngao nhảy mấy cái, con độc nhãn lang đã bị bắt kịp, con ngao há to cái miệng lớn vẫn còn dính máu, ngoạm 1 ngoạm, hung hang cắn đứt cổ con sói, nhưng không đứt, treo lủng lẳng tại cổ sói.
Cứ như vậy chín con dã thú hung mãnh tại trong thời gian ngắn đều được giải quyết rồi.
Sở Phong nắm chặt thanh nỏ, trận địa sẵn sàng, đứng tại chỗ đề phòng, cái chỗ này thật sự quá nguy hiểm!
Con ngao kia sau trận huyết chiến thì an tĩnh lại, miệng của nó rỉ máu, mà tất cả đều là máu của những con thú khác, nó chưa hề đổ máu, đứng im đó không nhúc nhích, nó ngửa đầu nhìn xem gốc tiểu thụ trên vách núi đồng thau kia.
Cái đầu nó không ngẫng cao lắm, nhưng là, lại có vẻ đặc biệt uy mãnh, tóc mai màu vàng nhuộm cùng máu của chín con thú khác, tạo cho nó vẻ uy thế lẫm lẫm.
Trong cả quá trình, con bò đen vẫn ngó chừng cây tiểu thụ trên núi, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích qua, trầm im mà nhập định.
Mà con ác điểu trên không trung cũng lượn vòng, không hề quan sát thứ khác.
Ba con sinh vật quỷ dị đều rất trầm ổn, như là có linh tính, một mực bảo trì bình thản, mục tiêu là cây tiểu thụ, bọn nó giống như đang đợi cái gì, không lập tức hành động.
Sở Phong cảm giác sâu sắc kinh ngạc, bởi vì ba đầu sinh vật này thật sự không giống tầm thường.