Nhất Uy tin rằng ba của cậu sẽ đối phó được với chuyện mà Trúc Chi đang lo lắng. Không phải đây là lần đầu tiên ông ấy đi làm những chuyện nguy hiểm. Càng huống hồ, năng lực của ông ấy thật sự không thể đùa được. Ông ấy nhất định sẽ không sao.
Trúc Chi không vòng vo chuyện của chú Nhất Đằng nữa. Cô quay sang xác định lại một lần nữa những chuyện vừa qua:
“Vô Âm được phái đến giết Nhất Uy và anh ấy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Ngọc Tự muốn Lục Trung trực tiếp làm điều đó và giá họa cho Vô Âm. Ba ngày sau nếu anh ấy còn chưa đem xác Nhất Uy về, lão ấy sẽ thiêu chết anh ấy.
Thứ hai, Lục Trung đang truy đuổi Lôi Trí vì hình xăm thanh kiếm trên cổ hay vì lý do khác mà chúng ta chưa biết. Hắn trở thành thủ lĩnh của đám thần chết chỉ vì muốn bắt lấy Lôi Trí thôi hay còn điều gì nữa. Chúng ta cũng cần cứu Tuấn Tú khỏi tay bọn thần chết.
Thứ ba, những nạn nhân nam mất tích, Ngân Chi cũng mất tích. Ngọc Tự muốn gì ở Ngân Chi khi biết được Ngân Chi không phải người sở hữu Vọng Âm. Chúng ta cũng phải cứu những nạn nhân này trước khi Ngọc Tự lên cơn muốn giết tất cả.
Cuối cùng, những pháp sư mất tích một cách kì lạ. Liệu người đứng sau có phải Ngọc Tự hay một kẻ khác và mục đích của hắn là gì?”
Trúc Chi vừa liệt kê không thiếu chi tiết nào. Thanh Lâm thiếu điều vỗ tay đơm đớp. Chỉ tiếc là theo tình huống hiện tại, cậu không nên ăn mừng. Cậu đành im lặng quan sát mọi người biểu hiện ra sao sẽ làm theo y chan.
Trúc Chi nói tiếp:
“Chúng ta có nên chia ra hành động hay không?”
Nhất Uy đưa ý kiến:
“Nếu Ngọc Tự đã muốn khơi màu vì cái chết của em, em nghĩ chuyện Vô Âm em sẽ lo.”
Vô Ảnh cũng muốn góp sức:
“Vậy thì em sẽ đi cứu Tuấn Tú.”
Thanh Lâm nói theo:
“Em cũng muốn đi cứu anh Tú, ảnh vì em mà bị bắt. Em thấy mình nên có trách nhiệm trong chuyện này.”
Huyết Yêu gật đầu đồng ý:
“Được. Vô Ảnh và Thanh Lâm cố gắng giao tiếp với đám thần chết kia. Tìm hiểu xem chúng giấu nạn nhân ở đâu. Ta sẽ cho người giúp đỡ cả hai. Nếu có chuyện gì không ổn xảy ra, hai người cứ nói ra quý danh của ta. Ta tin Bạch Sư không dám đụng vào người của ta. Nếu lão dám, ta sẽ sang bằng địa bàn của chúng.”
Sau đó, Huyết Yêu quay sang nói với Nhất Uy:
“Ta đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với Vô Âm. Kế hoạch cùng với Vô Âm, ta sẽ nói với trò sau Nhất Uy.”
Nhất Uy gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau cùng Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Ta và cô sẽ trực tiếp tham chiến với Ngọc Tự. Có vài thứ chúng ta sẽ lấy lại chổ của lão, luôn cả Ngân Chi. Trước đó những con tin trong tay của lão phải được cứu trước. Lão luôn thích dùng tính mạng người khác làm suy yếu tinh thần của kẻ địch.”
Ba ngày sau, Vô Âm cuối cùng đã xuất hiện trước mặt Ngọc Tự, bên cạnh gã là xác của Nhất Uy. Nhất Uy bị chém ngang lưng, máu chảy đến tử vong. Ngọc Tự cho người đến lặt cái xác xem thử cậu đã chết chưa. Khi tên thuộc hạ báo Nhất Uy đã chết, lão mới nở một nụ cười mãn nguyện.
Ngọc Tự cuối cùng cũng đợi được Vô Âm giết Nhất Uy. Lão biết Vô Âm không cách nào kháng cự lời nguyền ấy, trừ phi gã chết. Gã bắt buộc phải giết Nhất Uy, nếu không thân thể của gã sẽ tan biến vào hư vô. Mà lão tin chắc Vô Âm không muốn biến mất khi lão hay tin Tâm An của gã vẫn còn làm quỷ đâu đó ngoài kia. Gã nhất định muốn hội ngộ cùng người mình yêu ghê lắm.
Ngọc Tự không cho Vô Âm lui ra, lão muốn trông thấy bộ mặt thiễu não như người sắp chết của gã khi vừa giết được người Huyết Yêu yêu thương. Lão cười rất mỉa mai. Lão đồ rằng Huyết Yêu vẫn chưa hay chuyện mình mới mất đi một người bên cạnh. Lão đang suy nghĩ không biết nên gửi tin tức này đến tai hắn như thế nào đây. Bởi vì nói trắng ra lão chẳng thể nào tìm được tung tích của Huyết Yêu, cái tên tóc đỏ này làm việc bí ẩn không biết đường lằn ra.
Ngay lúc đó, Lục Trung xuất hiện bất ngờ. Gã vui mừng thông báo tin vui cho Ngọc Tự:
“Thuộc hạ đã tìm ra chổ nấp của Lôi Trí.”
Ngọc Tự gằn từng chữ một:
“Khi nào bắt được hắn hẳn tới đây gặp ta. Ta muốn ngươi đến đây cùng với hắn. Đừng trưng khuôn mặt rạng ngời như vừa làm được việc đó. Kế hoạch sắp tới không được xảy ra sơ xuất.”
Lục Trung “Dạ” một tiếng rồi lại rời đi. Vô Âm liếc nhìn Lục Trung, gã tự dưng nhớ ra đã gặp hắn ở đâu rồi. Trong ký ức của Vô Âm, Lục Trung lúc đứng nói chuyện với Ngọc Tự, do hắn đội nón che kín toàn thân nên Vô Âm không nhận ra người này quen mặt.
Vô Âm muốn cấp báo chuyện này cho Huyết Yêu biết. Ngặt nỗi gã không còn mặt mũi nào đến gặp Huyết Yêu nữa. Gã vừa mới giết Nhất Uy xong.
Vô Âm nhớ lại chuyện cách đây ba ngày. Ngay khi Huyết Yêu vừa đưa Nhất Uy đến gặp gã. Gã đã nhắc nhở Huyết Yêu đừng để gã một mình cùng Nhất Uy, như vậy rất nguy hiểm. Nhưng Huyết Yêu lại một mực tin rằng gã sẽ không làm tổn hại Nhất Uy. Cuối cùng, Huyết Yêu đã lầm, gã vẫn một tay giết chết Nhất Uy khi cậu ấy không đề phòng.
Nhất Uy ngã xuống bởi nhát búa của Vô Âm, gã lạnh lùng đứng nhìn, nhưng trong lòng lại nhói đau. Gã đã thầm nhủ rất có thể thần kiếm sẽ lại xuất hiện cứu lấy Nhất Uy. Rõ ràng gã đã sai, chẳng có thần kiếm nào cả, cũng chẳng ai cứu được Nhất Uy.
Vô Âm không còn cách nào khác đành đem xác của Nhất Uy tới gặp Ngọc Tự, còn hơn Huyết Yêu xuất hiện và thấy cảnh tượng kinh khủng kia. Vô Âm lần đầu đành chấp nhận bản thân đã vong ân bội nghĩa với Huyết Yêu.
Nhất Uy bị Ngọc Tự ném vào lăng mộ. Dù gì cậu cũng chết, lão nên sử dụng thân xác của cậu một cách có hiệu quả mới phải. Lão cũng ngầm đoán được thân thế của Nhất Uy, bởi vì khuôn mặt thật trông rất giống Kim Quy. Nếu cậu không phải đứa con của nó thì cũng có dòng máu của thần tiên. Chuyện này giúp ích không nhỏ cho lão đây.
Ngọc Tự đứng trong túp lều bé nhỏ của mình, lão mở mật thất ra và bước vào bên trong đó. Lão nhìn lên bức tường đối diện và mỉm cười. Trước mặt lão có một thanh kiếm màu đỏ đen, rất dài, thân kiếm xoắn lại hình rồng, trên chui kiếm quả nhiên có một viên ngọc màu đen đang phát sáng. Đó đích thị là Hắc Ma kiếm mà Huyết Yêu đang tìm kiếm.
Đúng vậy. Ngọc Tự đã tìm ra thanh kiếm trong đêm trăng máu ấy. Thanh kiếm phát ra một mùi quỷ nồng nặc, đêm trăng khiến thanh kiếm không nhận ra ai mới là chủ nhân của mình, bởi vì ai cũng mạnh hết. Mà luồng sinh lực của lão đầy quỷ dị. Tóm lại thanh kiếm này đã bị lão đánh lừa. Lão đã thành công chiếm lấy nó.
Chỉ có điều, lão vẫn chưa thể sử dụng nó chỉ vì lão không phải chủ nhân của nó. Lão nhất định phải bắt Lôi Trí, gã đó đang nắm trong tay mọi sự thành công của lão. Ai lại ngờ đứa con của Quỷ vương lại là một kẻ ăn xác chết người ta cơ chứ. Lão thật muốn biết nhân tình của Quỷ vương có phải Hoàng Anh thật không, nghe đồn ả cũng thuộc hạng top trong hàng Quỷ lúc bấy giờ.
Bỗng dưng thanh kiếm rung lắc dữ dội. Lão giật mình lùi ra xa. Thanh kiếm dường như đang cố thoát ra khỏi nơi giam giữ. Lão cố gắng dùng pháp thuật phong ấn nó lại. Phải mất mười phút mới phong ấn thành công, mới khiến thanh kiếm không còn nổi loạn.
Lão mệt mỏi nói với thanh kiếm:
“Ngươi cứ nhận đại ta làm chủ nhân không được hay sao, còn phải đợi ta ăn trái tim kia mới được. Kiếm gì khôn dữ.”
Thanh Lâm không ngờ có ngày mình lại cùng Vô Ảnh chung một đội một lần nữa. Trước đây, Thanh Lâm còn tưởng Vô Ảnh có ý đồ với Trúc Chi. Càng tiếp xúc với gã, cậu càng nhận ra gã đối xử với Trúc Chi giống như đối xử với người thân trong gia đình hơn. Cậu cũng rất tò mò muốn biết cảm nhận của gã khi biết Trúc Chi rút cuộc không phải là con gái của Quỷ vương, liệu gã có vui hơn không?
Vô Ảnh dẫn đường trong im lặng. Hai thanh niên trạt tuổi nhau đang hì hục chạy thật nhanh mà chẳng ai nói với ai câu gì. Thanh Lâm đã mấy lần muốn hỏi nơi trú ngụ của đám thần chết ở đâu, nhưng chẳng thể nói bởi vì cậu bận rộn chạy theo bước chân của Vô Ảnh.
Quá mệt và muốn hớp lấy không khí mà thở Thanh Lâm nói:
“Không phải anh là thần hả? Sao anh không dịch chuyển cho nhanh.”
Vô Ảnh nói:
“Chú không biết đó thôi. Nơi trú ngụ của thần chết không thể vào bằng cách đó được. Chúng ta phải sử dụng chính đôi chân này. Chỉ cần ta dùng phép một chút là lộ ngay. Hai chúng ta không thể đánh thắng cả đám đó được.”
Thanh Lâm đương nhiên rất nghe lời Vô Ảnh. Gã là thần, cậu chỉ là con người bình thường, chuyện cứu Tuấn Tú trước mắt còn phải nhờ cả vào Vô Ảnh.
Hai người đang dần dần đi vào cấm địa của thần chết, một nơi càng đến gần Thanh Lâm càng cảm nhận cái lạnh bao lấy cơ thể mình. Cậu lờ mờ trong thấy một tấm bảng đen to bự viết bằng chữ Nôm cũng to bự không kém trên đó. Đáng tiếc cậu không biết trên đó viết gì.
Vô Ảnh đọc to dòng chữ cho Thanh Lâm nghe:
“Tử Địa Đã Vào Thì Không Thể Ra.”
Thanh Lâm lo lắng:
“Có thật thế không?”
“Thật đấy. Nơi này một khi vào sẽ không ra được nữa. Chú mày đã quyết định kỹ chưa?”
Thanh Lâm nói giọng buông xuôi:
“Quyết định hay không có ích gì. Em muốn anh Tú trở về, những người khác cũng được cứu ra.”
Giọng nói run rẩy, nhưng ánh mắt kiên định của Thanh Lâm làm cho Vô Ảnh thoáng ngạc nhiên. Không phải ai cũng chịu hy sinh mạng sống của mình vì người khác. Đây cũng là điểm ở Thanh Lâm mà gã thích, cũng vì vậy mà gã muốn Thanh Lâm có nhiều điều tốt đẹp đến với cậu hơn, nhất là việc có được tình cảm của Trúc Chi.
Hai anh em đứng đó hồi lâu mới cẩn thận lách người vào bên trong. Bên trong cổng thành u tối đáng sợ. Thanh Lâm thấy khắp nơi đều là xương và đầu lâu người ta. Khói bốc lên nghi ngút. Cây cối héo khô cao lên tận trời xanh, mây đen chê kín bầu trời. Cậu đoán những tên thần chết giết người xong bỏ xác họ tại nơi này.
Một tiếng chó tru kinh dị vang lên. Vô Ảnh giật nảy mình kéo Thanh Lâm chạy vào núp một thân cây to gần đó. Thanh Lâm nhìn thấy nét mặt lo lắng của gã cũng cảm thấy ớn lạnh. Cậu nhòm về hướng ánh mắt của Vô Ảnh. Một đàn sinh vật kì lạ đàn di chuyển khắp nơi, chúng đang cố ngửi mùi gì đó.
Vô Ảnh nói:
“Âm Cẩu, một loài chó khổng lồ màu đen. Người ta nói Âm Cẩu xuất hiện ở đâu, cái chết có mặt ở đó. Nó ăn thịt người, thịt tươi lẫn thịt người vừa chết. Muốn vào sâu bên trong, anh với chú phải tránh được đám chó này đã.”
Thanh Lâm lo sợ:
“Lỡ nó phát hiện ra anh em mình thì sao? Có cách nào giết tụi nó không?”
Vô Ảnh lần đầu tiên bí với câu hỏi mà Thanh Lâm hỏi. Gã chỉ biết về loài Âm Cẩu mà không hề biết nhược điểm của chúng là gì. Cũng vì chúng chỉ là những sinh vật thấp kém và ít xuất hiện, nên gã cũng không dành nhiều thời gian tìm hiểu chúng. Không ngờ có ngày gã lại giáp mặt với bọn chúng.
Chúng càng tới gần, Thanh Lâm càng thấy chúng giống chó thật, toàn thân một màu đen, duy chỉ có đôi mắt tinh quái đang dáo dác khắp nơi kia có màu đỏ rực như màu lửa. Chúng khạc nhổ bừa bãi, hơi thở bốc mùi hôi thối. Thanh Lâm phải khép chặt đôi môi cố không ngăn nó bật ra tiếng nôn ọe đang nghẹn ở cuống họng. Cậu đưa tay bịt một con mắt, con mắt còn lại vẫn quan sát xem chúng định làm gì.
Thanh Lâm đếm rất kỹ, tất cả có sáu con, con nào con nấy có kích thước ngang bằng một chiếc taxi bốn chổ. Thân xác chúng còn to gấp ba lần cậu, lần này nếu chúng nhìn thấy hai người đang núp ở đây chắc xui tận mạng.
Mà họ xui tận mạng thật. Âm Cẩu ngửi được mùi con người, chúng tru lên báo động cho đồng bọn xuất hiện. Vô Ảnh biết họ đã không thể giấu mình được nữa, mùi con người của Thanh Lâm và Hiếu Minh tỏa ra nồng nặc. Mùi con người không được phép có tại nơi này, chúng biết điều đó. Vậy nên chúng mới kích động như vậy.
Vô Ảnh cuối cùng kéo Thanh Lâm chạy trối chết. Trong lòng Thanh Lâm đầy tuyệt vọng, chạy theo gã trong uất nghẹn. Thì ra cái tên Vô Ảnh này không hề biết cách khống chế đám Âm Cẩu kia. Cậu xác định được rằng cả hai sẽ phải bỏ mạng tại nơi này nếu bị chúng bắt được, chứ đừng hòng tới cứu được Tuấn Tú.