Mạnh Quân và tứ đại hung thần đã lên được đỉnh Hoàng Liên Sơn. Bốn người cùng nhau đưa bốn viên ngọc của mình cho Mạnh Quân. Gã đặt bốn viên ngọc vào bốn gốc của quan tài và chờ đợi. Khuôn mặt của cả năm tên rất căng thẳng, không biết cách của Mạnh Quân có thành công hay không.
Phải mười phút sau, nắp quan tài mới từ từ dịch chuyển sang một bên, để lộ cái xác lạnh lẽo của Mạnh Quân nằm đó. Trên ngực vẫn còn vết chém dài cùng với vết đâm chí mạng vào trái tim của gã.
Mạnh Quân bất giác sờ vào trái tim của thằng nhóc. Cơn đau khi ấy vẫn còn động lại trong tâm trí của gã. Đến bây giờ, gã vẫn chẳng thể nào biết được thằng nhóc Quỷ vương ấy làm sao đủ bản lĩnh giết được gã.
“Lần này thì đừng hòng.”, Mạnh Quân thầm nói. Gã phất tay thu lại bốn viên ngọc, gã vung tay ném trả lại cho tứ đại hung thần.
Một khi gã được hồi sinh, gã sẽ lại mạnh như trước kia. Mà lần này chẳng có Quỷ vương, cũng chẳng có thanh kiếm nào có thể giết chết gã. Gã rất tự tin.
Mạnh Quân thu hồi tất cả hoa ma khí có trên núi, đặt chúng vào bên trong quan tài. Gã bay lên trên cao, cách quan tài khoản ba gang tay. Miệng gã niệm câu thần chú nào đấy, không ai nghe rõ được.
Mạnh Quân thoát khỏi thân xác của kẻ cho mượn xác. Thằng nhóc ngã xuống đất, ngất lịm đi.
Màn đêm một lần nữa nhấn chìm tất cả. Xác chết khô quắc của gã bay ra khỏi quan tài, đứng thẳng giữa trời.
Ác linh của Mạnh Quân chỉ là một làn khói kì dị, chính vì thế nó cần cơ thể con người mới điều khiển mọi vật. Nó chui vào vết thương của cái xác.
Phải mất một nén nhang cái xác mới cử động được. Bắt đầu với những ngón tay, chân, sau đó cả cơ thể gã ngồi dậy, hai chân chạm đất, mắt mở to, miệng cười sảng khoái. Gã đã được hồi sinh, không cần sống nương nhờ vào cơ thể ai nữa.
Tứ đại hung thân trố mắt nhìn, không khỏi hoảng sợ. Từ trước đến ngoài chứng kiến cảnh tượng có kẻ hồi sinh trong đêm trăng máu ra, chúng vẫn chưa từng nhìn qua tà thuật nào mạnh như vậy. Vẫn có người hồi sinh mà không cần đến linh khí của trăng máu.
Mạnh Quân hét lên một tràng dài. Tứ đại hung thần dùng thần lực bảo vệ đôi tai của mình. Chúng biết tiếng hét ấy là gì và nó có thể làm thủng màng nhĩ nếu không cẩn thận nghe được.
“Vọng Âm.”, Thanh Lâm dùng một cái quạt giấy chặng lại một đòn của Vọng Âm, giọng nó có một chút bực mình, “Huyết Yêu cái tên này dám chậm trễ như vậy. Bộ hắn không lường được việc tên kia hồi sinh sẽ nguy hiểm thế nào sao?”
Một người khác đến bên cạnh Thanh Lâm. Y cũng dùng cây quyền trượng trên tay cản được Vọng Âm truyền đến. Người này đặt tay lên vai Thanh Lâm nói một câu:
“Huyết Yêu là thần giữ của. Đệ mong chờ gì ở hắn cơ chứ. Trách nhiệm của hắn đâu phải cái tên Mạnh Quân đó.”
Thanh Lâm phản đối, gắt gỏng nói, như thể mọi lỗi lầm đều từ Huyết Yêu mà ra:
“Thanh kiếm của Quỷ không phải do hắn bảo quản ư? Cái tên Mạnh Quân đó hiến tế bao nhiêu mạng người rồi, huynh có biết không? Cũng chỉ vì muốn chiếm lấy thanh kiếm của Quỷ đấy.”
Người đàn ông đứng bên cạnh Thanh Lâm tiếp tục bình thản trả lời:
“Đâu ai biết được chuyện gì. Đệ cứ bình tĩnh, Mạnh Quân đó bây giờ thuộc trách nhiệm của ta lẫn Huyết Yêu. Ta phải lên núi một phen, đệ muốn đi cùng hay không? Ta đoán cái tên Huyết Yêu ấy cũng đã đi đến đó rồi.”
Thanh Lâm gật đầu:
“Chắc rồi. Tứ đại hung thần cũng xuất hiện, không chừng còn có những tên khác nữa. Đệ thích náo nhiệt, Gia Khánh huynh cũng biết mà.”
Người đàn ông vừa đến hóa ra lại là Gia Khánh. Y nhìn ra được có người khác chiếm lấy cơ thể của Thanh Lâm, mà người này còn là người mà y quen thuộc. Y không khỏi bất ngờ. Bởi vì người bạn này của y rất ít khi xuống trần gian, lại còn nằm trong cơ thể người phàm. Y không khỏi tò mò:
“Tại sao đệ lại ngụ trong thân xác này?”
Thanh Lâm cười lấy lòng, đương nhiên cũng hơi sợ người trước mặt một chút. Gã biết Gia Khánh không thích những ai phạm luật, mà nhập hồn vào cơ thể con người là một trong những điều y ghét nhất. Y không muốn bất cứ người nào chịu thương tổn. Vì thế, Thanh Lâm đành phải nói ra một bí mật khác, nhằm phân tâm Gia Khánh một chút:
“Nhờ vậy mà đệ biết cô bé Trúc Chi đó không phải một phượng hoàng như lời đồn. Không phải huynh cải trang thành thầy giáo vào dạy trong trường là có mục đích này ư?
Gia Khánh kinh ngạc. Vốn dĩ y cũng cho rằng bản thân đã cải trang vô cùng tốt. Thì ra Thanh Lâm ngay từ đầu đã nhận ra Gia Khánh chính là thầy Đạo.
Đúng vậy, khi nghe tin Trúc Chi là một phượng hoàng. Cô lại từng cứu mạng Gia Khánh. Chính vì thế y bắt đầu tìm hiểu về lai lịch của cô, cả lý do vì sao Huyết Yêu lại lập một đội quân nho nhỏ của hắn. Tại sao hắn tin tưởng mà dóc lòng tâm sự với những nam nữ học sinh. Hắn luôn luôn hành động một mình.
Thanh Lâm huỵch toẹt ra:
“Cô bé đó là tiểu ma vương. Cô ta là con gái của Quỷ vương và Thủy Hà công chúa.”
“Cái gì?”, Gia Khánh chụp lấy đôi vai của Thanh Lâm bấu chặt đến nổi mười đầu ngón tay của y khiến vai Thanh Lâm chảy máu, y nói gần như không hề cử động môi:
“Thanh Trì Minh Nghĩa, đệ chắc chứ?”
Thanh Trì Minh Nghĩa lập tức gật đầu, giọng chắc chắn:
“Chưa hết đâu, thằng bé Nhất Uy hay đi bên cạnh cô bé đó là đứa con của Kim Quy và một phượng hoàng tinh. Thằng bé cũng là một con lai.”
Minh Nghĩa cảm thấy buồn cười. Gã chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Gia Khánh. Rõ ràng tin tức mà gã vừa tiết lộ kinh hãi đến độ khiến y đực mặt ra như thế, chưa muốn tin vào sự thật.
Minh Nghĩa không muốn Gia Khánh chết vì sốc. Gã đành lên tiếng giải thích:
“Ký ức của thằng bé Thanh Lâm này bị ép buộc phải quên đi. Nhưng thần lực của đệ đã phá vỡ phong ấn.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Gia Khánh đã tin những gì Thanh Lâm nói. Y hơi choáng một chút. Và rồi y chợt nhận ra một chuyện, y buộc miệng:
“Huyết Yêu không thành lập đội quân cho chính mình. Đệ ấy đang bảo vệ cho họ. Đệ ấy sợ thân phận họ bị bại lộ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Thanh Lâm đắc ý cười:
“Đệ rất muốn xem tên ấy gặp phiền phức. Huynh nghĩ xem nếu chuyện này bại lộ, Huyết Yêu đó sẽ ra sao hả?”
Thanh Lâm tựa đầu lên vai Gia Khánh đùa cợt:
“Huynh không phải là thần phán xét hay sao? Chờ đến khi Mạnh Quân bị tiêu diệt, huynh phải hành động ngay đấy nhé. Đệ bật mí bí mật này cho huynh cũng vì muốn huynh phán tội Huyết Yêu thật nặng đấy.”
Gia Khánh mạnh tay hất cái đầu Thanh Lâm ra một bên. Y cau mày:
“Sao mà đệ ghét Huyết Yêu dữ vậy?”
“Huynh không ghét hắn sao? Vậy là huynh chưa thấy bộ dáng làm bộ làm tịch, ngạo mạn của hắn rồi.”
Gia Khánh lắc đầu ngao ngán. Y bay đi trước, Thanh Lâm nối gót bay theo sau. Cả hai không nói nữa mà cùng bay đến dãy núi cao.
Gia Khánh rất buồn phiền. Y đã hứa với Huyết Yêu sẽ không để lộ hành tung của hắn. Y càng không muốn Trúc Chi bị phán tội chết, dù sao y cũng nợ người ra ân tình. Y biết rằng một khi thân phận cô bị bại lộ, cô không còn đường nào sống nữa. Huống hồ cô không những là con gái của Quỷ vương, mà còn mang trong mình dòng máu lai cực kỳ nguy hiểm. Thiên giới nhất định sẽ không tha cho cô lẫn Nhất Uy. Y phải làm sao mới thỏa đáng đây.
Mạnh Quân vừa dứt Vọng Âm, cả ngàn âm binh, tinh binh, đủ mọi sinh vật xuất hiện xung quanh gã. Chúng quỳ gối xuống đất, chờ đợi hiệu lệnh từ phía gã. Rõ ràng chúng đã chờ ngày này quá lâu, cái ngày gã tái xuất và chúng được một lần nữa chiến đấu bên cạnh vị chủ nhân này.
Vọng Âm của gã vẫn uy phong như xưa. Gã tự hào mà nói rằng trên thế gian này không còn ai sở hữu được Vọng Âm giống gã. Gã sẽ một lần nữa tạo sóng gió khắp nơi, chiếm lấy Tam giới. Khi gã đã trở thành chủ nhân Thiên giới rồi, gã sẽ cho gọi thần giữ của, thần phán xét và tất cả những ai gã cần, gã sẽ tự tay hiến tế chúng và triệu hồi Quỷ vương. Lúc ấy, gã sẽ bắt Quỷ vương chết trước mặt gã một vạn lần mới trả được nổi nhục nhã mà đời trước của Quỷ vương gây ra.
Thanh Băng rất hả hê, cuối cùng ngày này cũng đến. Y sẽ cùng Mạnh Quân gieo rắc dịch bệnh khắp nơi một lần nữa, y sẽ khiến nhân gian chìm vào bóng tối. Y nói:
“Đã đến lúc xuống trần gian vui đùa một chút rồi.”
Mạnh Quân phất tay cho y lui ra:
“Thích làm gì thì làm cái đấy đi. Càng náo nhiệt càng tốt.”
“Tuân lệnh.”, Thanh Băng vui vẻ đáp rồi biến mất. Những người còn lại đoán được y sẽ đi đâu.
Lúc này, nam thanh niên đã cho Mạnh Quân mượn xác đã tỉnh lại. Nó nói to:
“Mạnh Quân, còn phần thưởng của ta.”
Mạnh Quân chạm tay vào đỉnh đầu của nam thanh niên. Gã truyền một chút tinh lực của mình cho nó. Nam thanh niên này có tính cách giống gã, một tên có tham vọng lớn. Gã nhất định sẽ giữ lại bên cạnh canh chừng, hoặc gã phải giết chết nó trước khi nó soán ngôi chính mình.
Mạnh Quân nói, giọng nói có một chút khen ngợi:
“Phần thưởng mà ta trao cho ngươi nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng. Ta muốn ngươi đem đầu phượng hoàng về đây cho ta. Ả ta nhiều lần khiến ta phát điên lắm rồi.”
Nam thanh niên gật đầu, trông mong nhiều thứ hơn. Việc lấy đầu Trúc Chi luôn nằm sẵn trong đầu nó. Nó chỉ chờ thời cơ đến mà thôi. Nó đứng dậy, tận hưởng luồng sinh khí đang chạy khắp nơi trong cơ thể chính mình. Nó kéo môi cười, trong tay cầm mũi tên màu bạc của Trúc Chi bẻ làm đôi. Nó nhanh chóng biến mất. Chỉ vài phút sau, nó đã đứng trước cửa nhà Trúc Chi.
Nam thanh niên chạm tay vào cánh cửa, mở toang, thoải mái bước vào bên trong. Nó cảm nhận được hơi thở phát ra từ trên lầu, ngửi được mùi hương từ trên người Trúc Chi. Nó chắc chắn cô đang nằm trong phòng, ngoan ngoãn đợi nó đến đây lấy mạng cô. Sau đó, nó sẽ đến giết chết Thanh Lâm sau.
Nó vào phòng Trúc Chi mà không tạo ra bất cứ âm thanh nào. Nó nhẹ nhàng kéo tấm chăn xuống.
Trúc Chi đang ngủ say, hơi thở đều đặn, không biết rằng mình sẽ chết trong đêm nay, cũng không ngờ rằng người giết chết mình lại là nó.
Nó lôi thanh kiếm gỗ mà nó hay dùng ra ngoài, trực tiếp chém đứt đầu Trúc Chi, máu văng tung tóe. Cái đầu của cô lăn xuống đất và dừng lại tại chân của nó. Nó nhẫn tâm đâm thêm một nhát vào trái tim của cô trước khi cúi người nhặt cái đầu lên.
Khi nó tưởng nó đã thành công rồi, có một giọng nói vang lên từ góc phòng, một giọng con trai rất quen thuộc:
“Cảm giác giết người có thích thú không hả, Hải Phong?”
Dù bóng tối tràn ngập khắp nơi, nhưng giọng nói lạnh lùng kia Hải Phong không thể không biết. Nó nắm chặt thanh kiếm trong tay mạnh hơn, nó rít lên:
“Nhất Uy. Mày biết từ lúc nào?”
“Mày nghĩ Mạnh Quân và mày qua mặt được tụi tao ư? Tao và chị Chi đã biết bộ mặt thật của mày từ lâu. Tụi tao chỉ không tin được, mày là kẻ giết người không gớm tay. Ngay cả ba mẹ mình cũng không tha.”
Nhất Uy lộ mặt, ném vào mặt Hải Phong một cái nhìn đầy giận dữ, trên tay đã cầm sẵn thanh Kim Quy, chỉ chực chờ Hải Phong xuất hiện sẽ bắt sống nó.
Hải Phong tặc lưỡi khen ngợi:
“Tụi mày thông minh lắm.”, nhưng nó thay đổi thái độ cũng rất nhanh, nó tà ác quát lớn, “Mày tưởng mày sẽ đánh thắng tao sao?”
Nhất Uy đáp gọn:
“Thử rồi sẽ biết.”