Môi của Trúc Chi bật ra máu. Cô cảm thấy cơn đau vẫn còn truyền đến rất lâu lâu nữa. Lão già đó thật sự ra tay tàn độc. Cô nên cảm thấy may mắn vì mình không chết ngay dưới tay lão. Có vẻ cô không nên đụng chạm đến quá khứ kia, tránh cho lão kích động lại khiến cô bị thương thêm nữa.
Trúc Chi bò dậy, cố tỏ ra mình vẫn ổn. Cô ngồi lại trên ghế. Đôi mắt của cô không hề ngoan ngoãn mà liếc lấy Ngọc Tự. Lòng căm hận khó lắm mới đè nén xuống được. Cô không thèm mở thêm một lời nào nữa. Cô chỉ ngồi đó ngó xuống đôi chân của mình không quan tâm hai kẻ kia đang nhìn mình trân trân.
Ngọc Tự biết cái tát của lão khiến cô giận hờn đôi chút, mà nhìn đôi mắt tóe lửa kia chắc không phải đôi chút như lão tưởng. Rất có thể lão sẽ gặp khó khăn trong việc moi thông tin từ cô. Lão liền xuống giọng nói:
“Ta không thích người khác chỉ trích việc làm của ta.”
Trúc Chi vẫn lầm lầm lì lì, không có dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ mở miệng nói chuyện với lão. Ngọc Tự tức giận ngút trời, trên đời này vẫn còn một người dám phớt lờ lời nói của lão ư.
Ngọc Tự đổi sang giọng đe dọa:
“Nếu không trả lời ta, ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi nên nhớ ta là người như thế nào, ta là người ngay cả đồ đệ cũng không cần. Ngươi nghĩ ta sẽ chịu tha cho cái mạng của ngươi?”
“Tôi đương nhiên biết ông không tha cho cái mạng này. Nếu không ông bắt tôi đến đây làm gì?”
Trúc Chi nhìn xung quanh một lượt, nơi này là một mật thất không có lấy một cửa sổ. Hai người này bước vào đây được bởi vì họ dùng pháp lực. Mật thất này nếu không nhờ ngọn đèn dầu nằm bốn góc xung quanh tường, cô vẫn có thể nhìn thấy được một thứ đang phát sáng. Đó là một thanh kiếm dài, thân kiếm xoắn tít lại hình một con rồng, trên chuôi kiếm có đính một viên ngọc màu đen – ánh sáng của viên ngọc chạm vào mắt của Trúc Chi và cô sợ Ngọc Tự tinh ý phát hiện ra màu mắt của cô cũng thay đổi.
“Thanh Hắc Ma đang ở đây. Làm sao có thể?”, Trúc Chi nghĩ thầm trong bụng. Huyết Yêu và cô đã tốn công tốn sức không công rồi. Nó đã bị Ngọc Tự chiếm lấy trước. Hèn chi lão muốn sớm có được trái tim của tiểu ma vương. Té ra lão đã có được món đồ lợi hại kia. Một mình cô không thể cướp lấy thanh kiếm kia và biến mất được. Nhìn là biến nó đã bị lão Ngọc tự phong ấn lại kỹ càng.
Ngọc Tự không thích thái độ dửng dưng kia của Trúc Chi. Lão muốn thấy nổi thống khổ của cô trước khi giết chết cô. Nếu cô không chịu khai ra kế hoạch của Huyết Yêu, lão đành phải tặng cho cô một lẽ vật trước.
Ngọc Tự lạnh lùng nói với cô, lần đầu kể từ khi cô xuất hiện trước mặt lão, lão đã gằn từng chữ một:
“Vậy thì ta cho ngươi thấy một thứ. Hy vọng ngươi không quá bất ngờ.”
Nói rồi, Ngọc tự nắm lấy cổ áo của Trúc Chi kéo le trên mặt đất. Sau đó cả ba người biến mất trong không khí. Họ xuất hiện lại trong lăng mộ mà cô từng có mặt ở đây.
Ngọc Tự ném Trúc Chi về phía một cái xác mặc bộ đồ y chan như bộ đồ Nhất Uy mặc. Cô nhăn mặt nhìn cái xác nằm đó, màu tóc cả vóc dáng đằng sau lưng đều giống Nhất Uy. Ngọc Tự đang muốn kích động tinh thần của cô. Huyết Yêu đã từng nhắc nhỡ rằng lão ấy có sở thích nhìn người khác vật vã trong đau khổ. Người nằm đó chắc chắn không thể náo là Nhất Uy được. Cậu ấy đi với Vô Âm, đã ba ngày không gặp mặt cũng không thể khẳng định đây chắc chắn là cậu ấy.
Trúc Chi run tay lật ngửa khối thân thể cứng đơ và lạnh lẽo kia lên. Trái tim cô đập tưng tưng tức đầy khó khăn, nó nhoi nhói đau điếng khi thấy gương mặt của Nhất Uy nằm đó. Cô nuốt nước miếng cố giữ bình tĩnh. Đây rất có thể là xác chết mà Ngọc Tự đã tự tay biến ra nhằm chọc điên cô.
Khuôn mặt Nhất Uy trong tay cô tái nhợt, như đã chết rất lâu rồi, xác chết cũng bắt đầu bóc mùi hôi thối. Nhưng Trúc Chi không nhích ra xa khỏi cái xác. Cô phải xác định cái xác này là của ai, của Nhất Uy hay một cú lừa mà lão già kia dàn sếp.
Ngọc Tự không ngờ nhìn cái xác chết của bạn mình mà cái mặt của con bé vẫn trơ trơ. Không lẽ không thật sự quen biết? Không lẽ suy đoán của lão sai ư? Đều là người của Huyết Yêu mà lại không quen biết nhau cũng thật kì lạ.
Ngọc Tự đành nói huỵch toẹt:
“Ta không ngờ ngươi hơi cứng cỏi đấy. Thằng nhóc ấy bị Vô Âm chém chết. Nếu ngươi không tin hãy nhìn kỹ vết chém kia có quen không. Ngươi chắc hẳn quen biết với Thiếu Sơn mà, vết chém của hắn có đặc thù rất riêng biệt.”
Trúc Chi như bị thôi miên bởi lời nói kia. Cô nhìn thật kỹ vết chém, quả nhiên hình thù của nó giống y chan vết thương của Ngọc Huyền. Cô ngước mắt nhìn Lục Trung, muốn xem xem hắn có chút dối trá hay không. Nhưng hắn né tránh ánh mắt của cô. Chỉ có Ngọc Tự đứng đó phấn khích nhìn cô.
Trúc Chi ôm lấy cái xác của Nhất Uy vào trong lòng, mặc kệ bùn đất dính trên người của cô. Là Nhất Uy, đúng là cậu ấy. Vô Âm không thể thoát khỏi lời nguyền kia nếu như không giết Nhất Uy. Nhưng rõ ràng, Huyết Yêu đã nói hắn óc cách kéo dài lời nguyền kia.
Trúc Chi có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang run từng đợt. Cô đoán Ngọc Tự cũng nhìn ra được cô đang đau đớn, trái tim cô như có ai đang bóp nghẹt. Nước mắt cô chực trào ra ngoài. Cô không cố ý khóc trước mặt Ngọc Tự. Nhưng người chết là Nhất Uy, người mà cô xem trọng, người rất đỗi thân thuộc với cô.
Tất cả sự đau đớn này đều do Ngọc Tự mà ra. Sự tức giận của cô đạt đến đỉnh điểm. Đây là lần thứ hai cô muốn chính tay mình băm vằm Ngọc Tự ra thành trăm mảnh, chính tay cô muốn điều đó; cũng là lần đầu tiên con quái vật bên trong người của cô thật sự muốn giết một người đến thế. Và cô hét lên.
Tiếng hét đầy nội lực của Trúc Chi khiến Lục Trung chảy máu tai. Hắn phải nhanh chóng lùi ra xa khỏi lăng mộ mới giữ được tính mạng. Ngọc Tự khá hơn, lão mạnh đến mức tạo một lằn chắn bảo vệ mình khỏi Vọng Âm. Có thể Ngọc Tự không hề hay biết rằng: lần sử dụng Vọng Âm này của cô cũng phá hủy một thứ mà lão khó lắm mới tạo ra.
“Tiểu ma vương.”, Ngọc Tự thì thầm.
Trúc Chi hét toáng lên:
“Ngọc Tự ta sẽ tự tay giết chết ngươi. Không phải Huyết Yêu mà là ta.”
Nói xong Trúc Chi trợn mắt lên, ngất xỉu. Có lẽ do cô quá sốc vì cái chết của Nhất Uy, hoặc có lẽ do cô lao lực vì sử dụng Vọng Âm. Ngọc Tự cho gọi Lục Trung vào bên trong. Lão mệt mỏi ra hiệu cho hắn đưa cô rời khỏi lăng mộ.
Hai người đưa cô đến một căn phòng kín. Nó khác cái mật thất kia ở chổ nó có một chiếc giường và một cái bàn tròn bằng gỗ mà thôi. Lục Trung bị Ngọc Tự ép đứng canh cho đến khi nào Trúc Chi tỉnh lại. Theo như lão nói:
“Ta muốn dùng trái tim tươi. Ta muốn chứng kiến cảnh tượng con bé này rú lên đau đớn khi ta đoạt tim của nó. Như vậy mới hưng phấn.”
Lục Trung từng chứng kiến rất nhiều hành động độc ác của chủ nhân. Hắn đã quen với việc đó. Thế nhưng lần này lại khác, hắn cảm thấy hơi rợn tóc gáy. Hắn nhìn sang thấy cô gái đang nằm đó, mặt vẫn còn nét bi thương khi phát hiện bạn của mình bị giết chết. Hắn cảm thấy hơi tội nghiệp cho cô ta. Hắn cũng tự ngạc nhiên chính mình khi lần đầu sau bao nhiêu năm ở bên cạnh chủ nhân, hắn lại xuất hiện lòng trất ẩn hiếm hoi.
Lục Trung canh giữ trong khi Ngọc Tự đi làm việc gì đó của mình. Hai người vừa đưa Trúc Chi vào một căn phòng nhỏ cách xa cái mật thất của lão, bởi vì lão sợ trường hợp thanh kiếm bị cô bé này lấy mất trước khi lão chén được trái tim của cô. Lục Trung nghĩ lão thật lo xa, cô đã bị canh giữ thì làm sao chạy thoát được. Hắn lặng im đứng cuối giường canh chừng Trúc Chi.
Rất lâu Trúc Chi mới tỉnh lại. Cô nhìn xung quanh vẫn chưa phát giác Lục Trung đứng đó. Cô thu đầu gối lại rồi gục đầu vào đó khóc ngất lên.
“Em đã hứa với chị sẽ không rời bỏ chị... Nhất Uy.”, Trúc Chi đấm tay xuống giường tạo một âm thanh rất lớn, giường làm bằng gỗ nên nắm đấm của cô khiến nó bị thủng một lổ. Những miếng vỡ vụn đâm vào tay của cô khiến nó chảy máu. Cô bỏ mặc cơn đau ngoài da đó. Tiếng khóc vẫn còn vương chút xót xa và nghẹn ngào.
Rồi Trúc Chi chợt ngừng khóc. Cô đột nhiên nhớ lại mình đã thiếu cái gì đó. Đúng rồi, thanh kiếm Kim Quy luôn luôn được cột trên thắt lưng của cậu ấy. Cô đứng dậy rời khỏi chiếc giường. Cô cần phải lấy lại thanh kiếm trước khi Ngọc Tự phát hiện ra sự lợi hại của nó, một thanh kiếm chỉ cần đâm nó trúng trái tim của bát cứ sinh vật nào đều khiến chúng chết đi. Cô định rời đi thì Lục Trung bước tới ngăn lại.
Trúc Chi nhìn hắn với vẻ van nài:
“Có một thứ nhất định tôi phải lấy lại từ xác của cậu ấy. Đó là món quà sinh nhật mà tôi tặng cậu ấy. Làm ơn đi.”
Lục Trung lạnh lùng trả lời:
“Không được rời khỏi đây nửa bước. Ta đã được lệnh phải canh giữ cô.”
“Tôi đâu có đi đến đó một mình, có anh đi theo cơ mà.”, Trúc Chi nắm lấy cánh tay của Lục Trung mà lắc, “Tôi không chạy đi đâu đâu. Đó là di vật cuối cùng của cậu ấy, tôi muốn giữ nó bên cạnh mình.”
Lục Trung mũi lòng lập tức đưa cô đến lăng mộ một lần nữa. Trúc Chi chạy nhanh đến bên cái xác kia. Đúng như cô nhớ, thanh kiếm không hề có trên thắt lưng này. Cái xác này là giả. Cô cũng không cảm nhận được sinh khí của một con người phải có. Cái xác này trông rất giống cái xác mà Du Hồn từng lấy ra để đánh lừa họ lúc trước. Cô giấu đi cái thở phào nhẹ nhỏm, giấu tâm trạng vui mừng của mình trước Lục Trung.
Trúc Chi giả vờ đứng không vững, cô ngã vào lòng ngực của Lục Trung, trên môi mỉm một nụ cười đáng yêu. Nhưng giọng lại tỏ ra buồn bã nói với hắn:
“Cậu ấy không đem theo nó.”
Lục Trung lần đầu không gạt cô ra khỏi lồng ngực của mình. Hắn nhạt nhạt nói:
“Ta sẽ bẩm báo lại cho chủ nhân của ta biết cô đã tỉnh.”
Trúc Chi gật đầu nhìn xung quanh một lượt. Sau đó giấu đi nụ cười biến mất cùng Lục Trung. Trúc Chi thả mình lên chiếc giường gỗ kia, cô thả cái đầu mình nằm xuống, xoay mặt vào tường tiếp tục khóc một cách thương tâm.
Lục Trung không biết phải làm sao. Hắn đáng ra phải chạy đến bẩm báo cho chủ nhân của mình trước. Nhưng nhìn bộ dạng khổ sở kia, hắn chần chờ.
Trúc Chi tiếp tục năn nỉ:
“Dù sao tôi cũng sẽ chết. Anh cho tôi thêm một chút thời gian đi.”
Rút cuộc Nhất Uy và Vô Âm đã có kế hoạch ra sao, Huyết Yêu chưa bao giờ hé răng nửa lời cho cô biết. Nếu mà cái chết của Nhất Uy nằm trong kế hoạch của họ mà họ không nói cho cô biết, cô nhất định sẽ cho hai người bọn họ biết thế nào là lễ độ.
Nhất Uy vẫn còn sống. Điều đó hoàn toàn nằm trong kế hoạch của cậu và Vô Âm. Cách đây ba ngày, Nhất Uy và Vô Âm đã gặp nhau và họ lập ra mưu kế này. Nhất Uy là người đưa ra lời đề nghị và cậu ép gã. Họ phải tốn rất nhiều nước bọt mới thuyết phục được Huyết Yêu đồng ý.
Huyết Yêu chỉ đồng ý với một điều kiện chính Nhất Uy phải thực hiện được pháp thuật trước mặt hắn. Nhất Uy muốn Vô Âm cứ giết chết mình như Ngọc Tự yêu cầu. Một phần điều đó sẽ cứu sống gã, một phần muốn đến tử địa của lão. Nhất Uy lãnh vài nhiệm vụ mà Huyết Yêu vừa giao cho mình.
Trong hai ngày liên tiếp, Huyết Yêu đã chỉ điểm cho cậu dùng linh lực bên trong cơ thể của cậu. Dù sao Nhất Uy cũng là con lai, không sớm hay muộn thì hắn cũng giúp cậu hoàn thành khóa học này thôi. Thần kiếm đã chẳng hay cằn nahnwf hắn về chuyện này còn gì. Hắn giúp cậu cho đến khi cậu thực hành nhuần nhuyễn trước mặt mình mới thôi.
Nhất Uy là người thông tuệ. So với Trúc Chi có hơi lớ ngớ, cậu có phần nhỉnh hơn. Có thể dòng máu phượng hoàng bên trong người của cậu mạnh còn hơn thần khí, nên những lần bị thương đều tự chữa lành một cách nhanh chóng.
Lúc này, thần kiếm vẫn chưa xuất hiện làm cậu lo lắng nhiều. Không phải thần kiếm luôn hy vọng Nhất Uy được Huyết Yêu chỉ bảo hay sao. Mấy ngày qua chẳng biết chạy đi đâu mất.
Ngày thứ ba, Vô Âm lãnh nhiệm vụ giết chết Nhất Uy mà bản thân quên rằng cậu có thể tự chữa lành vết thương. Gã ngồi trong tù, vẫn còn cảm thấy có lỗi khi giết cậu một cách dã man.
Thật ra, Nhất Uy và Huyết Yêu vẫn có thể biến ra một hình nhân thế mạng trông giống Nhất Uy, nhưng lại không giả được vết chém của Vô Ảnh. Chỉ còn cách làm như cậu đã chết thật.