Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 140: Chương 140: Đêm Trăng Máu




Hồ gia huýt sáo rồi ôm lấy thể xác của mình chạy mất. Huyết Yêu tính rượt theo đã bị một binh đoàn xác chết bao vây lấy. Hắn tức giận ngút trời phất cánh quạt một cái, những xác chết biết đi lập tức văng ra xa. Nhưng bọn chúng không chết mà bắt đầu đứng dậy. Chúng đồng loạt nhảy bổ vào người Huyết Yêu.

Trúc Chi nhìn thấy chúng rõ ràng. Đó đích thị là những thây ma mà Trúc Chi nhìn thấy trong phim. Cô quyết định đuổi theo lão họ Hồ một mình. Cô tin rằng Huyết Yêu sẽ thắng được đám thây ma đó nhanh thôi. Phải có người tóm lấy lão trước khi quá muộn.

Trúc Chi lẻn ra khỏi đám xác chết vô hồn, dường như chúng chỉ quan tâm đến Huyết Yêu mà không để tâm đến cô chút nào. Hoặc lão họ Hồ phù phép cho chúng chỉ tấn công Huyết Yêu. Đáng lý cô cũng không nên bỏ mặc hắn chiến đấu một mình, nhưng tình thế quá cấp bách, cô phải tự mình ngăn tên họ Hồ lại.

Trúc Chi chạy ra khỏi hang động, rượt theo Hồ gia bén gót. Cô thấy lão đang tắm thân xác của mình dưới ánh trăng. Lúc này ánh trăng quả nhiên không bị che khuất bởi cái gì cả. Ánh sáng của nó chói lóa một màu đỏ thẫm.

“Ngừng lại.”, Trúc Chi hét lên, đồng thời giương cung về phía lão.

Hồ gia đang rất gấp, lão không thèm quan tâm tiếng nói của Trúc Chi lắm. Lão xem thường năng lực của cô. Dù cô có thắng người của lão chì sao, tất cả đều do cô may mắn mà thôi. Lão cũng đôi lần ngạc nhiên về sức mạnh của cô, nhưng chỉ dừng lại tại đó chứ không hề run sợ gì hết.

“Ngươi không ngăn được ta đâu.”

“Phải không?”, Trúc Chi xoay người một vòng, mái tóc lẫn màu mắt của cô thay đổi, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đằng sau của cô tỏa ra một hào quang màu bạc nhàn nhạt.

Mũi tên thứ nhất cô phóng ngay vào ngực của lão Hồ Gia Bảo, nhưng lão né được. Lão tức mình khi công chuyện của mình bị một kẻ không đâu phá bỉnh. Lão quyết giết chết cô gái trước mặt trước khi nhập hồn vào xác.

Trúc Chi biết bản thân không thắng nổi lão Hồ gia, chỉ còn cách dùng tính mạng này câu giờ, it ra cho đến khi Huyết Yêu xuất hiện ở đây. Cô dùng mũi tên Thượng Nguyệt làm vũ khí cùng bay vào tấn công Hồ gia.

Lão họ Hồ không dùng vũ khí nào hết, chắc có lẽ lão thật sự đánh giá thấp Trúc Chi, lão nghĩ cô không mạnh đến mức lão phải xuất cả vũ khí ra. Lão đánh bằng tay không với Trúc chi. Cô cản lại rất khó khăn. Lão phất tay khiến cô văng ra xa cách đó một khoảng dài. Cô gượng ngồi dậy bắn liên hồi ba mũi tên vào người Hồ gia.

Trong sự cố gắng đó của mình, Trúc Chi đã bắn thành công một mũi tên trúng bả vai của Hồ gia khiến lão ngã nhoài xuống đất. Mũi tên thiêu đốt một phần vai của lão. Lão thầm thì:

“Lửa quỷ.”

Hồ gia tức giận rút một thanh đao dài chạm đất, tiếng va chạm của thanh kiếm với mặt đất giống như tiếng phanh gấp của đoàn tàu đang hãm phanh trên đường rây, cũng tóe lửa y như nhau.

Trúc Chi tức giận, chỉ với Thượng Nguyệt không thể nào ngăn chặn được thanh đao kia được. Phải chi cô có một thanh kiếm ở đây, một thanh kiếm mạnh nhất trong tất cả thanh kiếm.

Trúc Chi chợt nhớ ra thanh kiếm của Quỷ. Đúng vậy, cô đã nghi ngờ bản thân chính là tiểu vương rồi, là đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương. Tất cả mọi thứ đều chỉ về phía cô, từ chuyện cô nuốt viên minh ngọc (thứ chỉ có Thủy Hà mới có thể chiếm hữu nó mà vẫn bình yên vô sự), cho đến Thượng Nguyệt cũng nhất nhất nghe lời cô, còn cả Vọng Âm – thứ đáng lý thuộc truyền nhân của Quỷ vương. Chỉ có một điều cô vẫn chưa thể hiểu nổi chính là hình xăm thanh kiếm trên người của cô. Không lẽ thật sự cơ thể trước đây của cô có vết bớt nào đó mà cô không biết hay sao? Nguyên Sâm đã đinh ninh cô chính là tiểu vương còn gì.

Thanh kiếm đó nếu nhận biết được ai mới chính là chủ nhân của nó, thì há chẳng phải nó sẽ đến bên cạnh cô nếu cô cần hay sao?

“Không.”, Trúc Chi thầm nói, “Cho dù là vậy, mình không thể trở thành chủ nhân của nó được. Nó rất nguy hiểm, nếu nó chiếm luôn đầu óc mình rồi giết chết những nguời mình yêu thương, biến mình thành một ả Quỷ nương thì sao?”

Trúc Chi gạt bỏ ý nghĩa điên rồ đó. Trước mắt vẫn nghĩ ra kế sách đối phó với tên ác quỷ này trước. Ánh trăng đang chiếu rọi lên thể xác của tên ác quỷ, còn linh hồn của lão đang giương thanh đao về phía Trúc Chi. Thể xác kia được nhấc bổng lên không trung, nó gập đôi người lại dường như đang hấp thụ tinh hoa của trăng máu.

Hồ gia cười hào sảng. Cuối cùng lão cũng sắp thành công rồi. Trúc Chi nhanh chóng bay lên che mất ánh trăng. Điều này khiến Hồ gia nổi điên. Lão đâm thanh đao xuyên qua người của Trúc Chi, cô vẫn lì đòn chịu trận, miệng không ngừng kêu:

“Huyết Yêu, anh còn chưa xong ư? Tui hết chịu nổi rồi.”

Hồ gia rút thanh đao ra khỏi người cô, Trúc Chi rơi xuống đất, miệng bật ra máu. Cô ôm lấy vết thương từ từ gượng dậy. Cô cố nói:

“Ngươi sẽ không bao giờ thành công.”

Hồ gia cười khà khà. Lão không quan tâm lời nói của Trúc Chi. Ánh trăng kia như đang giúp lão. Chỉ vài phút nữa thôi, lão sẽ hồi sinh lại. Nhưng lão không đắc ý được lâu, yêu hồ sen từ đâu xuất hiện biến ra rất nhiều cánh sen đấp lên thể xác của lão Hồ gia. Lão tức giận trừng mắt với lão yêu hồ, lão nói:

“Phù Dung ngươi định ngăn trở ta hay sao?”

“Dừng lại đi Hồ Gia Bảo. Ngươi không tưởng tượng ra đêm trăng máu sẽ khắt nghiệt như thế nào đâu.”

“Ta cóc thèm quan tâm. Ngươi còn ngăn cản ta đừng trách ta vô tình. Ta sẽ giết ngươi.”

“Vậy thì bước qua xác lão già này đi.”

Nói xong Phù Dung dùng một đóa hoa sen bay vào đánh tay đôi với Hồ gia. Hai người kẻ đánh người né, còn Trúc Chi cố bò tới chổ xác chết của Hồ Gia Bảo và lôi ra một thứ đã giấu trong túi mình từ nảy đến giờ.

Trong hang động lúc nảy, Huyết Yêu đã dặn dò cô:

“Trong khi ta với Hồ gia đánh nhau, cô phải chớp lấy cơ hội thiêu cái xác kia thành tro bụi. Duy chỉ có lửa quỷ mới thiêu chết nó.”, Huyết Yêu lôi ra một mẫu diêm dài một gang tay đưa cho Trúc Chi và nói tiếp, “Quẹt nó lên chiếc hộp này, nó sẽ phát ra lửa, sau đó cô chỉ việc ném vào xác của lão. Nghe nè, lửa quỷ không bị dập tắt bởi nước bình thường nên cô cần làm thật chuẩn xác được chứ.”

Trúc Chi hứa chắc với hắn sẽ làm được. Sau đó cô quẹt que diêm kia với chiếc hộp. Que diêm phát ra lửa, cô nhanh chóng ném vào xác chết của lão Hồ Gia.

Huyết Yêu thu một nắm lửa địa ngục trong tay và ném vào những thây ma đang bao vây lấy mình. Chẳng mấy chốc chúng bị thiêu rụi thành tro. Hắn lao ra phía cánh cổng nhưng bị cái gì đó đánh văng ra. Hắn lầm bầm:

“Độc Thần dược.”

Hắn bò dậy không ngu mà đi xuyên qua làn chắn chứa đầy độc kia thêm lần nào nữa. Hắn chuyển sang đi bằng lối đi ban nảy mà hắn cùng với Trúc Chi đã tới đây. Lúc nảy, hắn thấy cô chạy theo lão ác quỷ bằng cánh cửa kia. Cô chắc không sao, bởi vì loại độc dược này chỉ có tác dụng với thần chứ không phải cô.

Huyết Yêu dùng hết công suất mới thoát ra khỏi hồ sen. Lúc này không thấy Phù Dung đâu, rất có thể lão đã đến phụ giúp Trúc Chi một tay. Trong lúc đi cùng nhau, hắn đã nhờ vả lão canh chừng Trúc Chi nếu như hắn gặp nguy hiểm và lão đã hứa với hắn như thế. Lời hứa với thần giữ của không thể bội, nếu không lão phải trả giá đắt.

Huyết Yêu ra khỏi hồ sen. Hắn nhìn lên ánh trăng đỏ thẫm trên cao, cả vầng trăng đều đã chuyển sang một màu đỏ của máu và đêm trăng máu đã thật sự diễn ra. Hắn nhìn lại đôi tay của mình, độc dược này ngấm vào rất nhanh, đôi tay giờ đây đã bắt đầu khô quéo lại.

Phù Dung không phải đối thủ của Hồ gia. Mặc dù nói thật lão chỉ là một con quỷ ngàn năm còn Phù Dung lại là một thần tiên, một thần tiên yếu nhất trong những thần tiên. Chưa kể đêm trăng máu giúp cho quỷ khí của ma quỷ tăng lên gấp bốn gấp năm lần. Chuyện Phù Dung không đánh lại Hồ gia cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.

Hồ gia chém ngang người Phù Dung khiến yêu hồ bị thương rất nặng. Yêu hồ văng ra xa xa bên kia. Lão thoi thóp thở, đang chờ vết thương lành lại nhất định lão sẽ đánh một trận thập tử nhất sinh với lão.

Ác quỷ nhìn sang thấy thân thể của mình đang bắt đầu bén lửa. Lão xì khỏi ra hai tai đầy tức giận. Lão dùng ánh mắt cừu hận nhìn Trúc Chi, chính cô đã thiêu đốt cái xác của lão trong khi lão đang bận rộn đánh với tên yêu hồ. Thật đáng ghét.

Lão thu nước từ hồ sen dội vào cái xác, nhưng vô ích. Lửa vẫn còn, bắt đầu lan ra từ cái eo của cái xác. Lão lẩm bẩm:

“Lại là lửa quỷ.”

Sau đó lão Hồ gia nhìn sang Trúc Chi và bắt đầu cười sâu hơn. Vết thương trên người cô vẫn còn chảy ròng ròng xuống, rất lâu nữa sẽ chết thôi. Lão phải để cái chết của con bé đó trở nên có ích. Máu người có thể dập tắt lửa quỷ.

Lão nâng thân thể trúc Chi lên cao, cô vẫn còn đang không hiểu chuyện gì thì thấy máu của mình đang dập tắt lửa quỷ. Khi ngọn lửa đã tắt hoàn toàn, lão ném cô sang một bên khiến cô bất tỉnh nhân sự.

Huyết Yêu vừa tới nơi đã muộn màng. Hồ gia đã nhập xác thành công và lão đang hấp thụ tinh hoa của đêm trăng máu một lần nữa. Đôi mắt Hồ gia nổi gân máu, lão rú lên một hơi dài. Từ không khí xuất hiện những bóng đen kì dị, chúng tập trung lại một vòng tròn như đang bảo vệ Hồ gia.

Hồ gia lúc này đã nhìn thấy Huyết Yêu. Bốn mắt chạm vào nhau, họ đánh giá nhau một lần nữa. Lão họ Hồ nhìn thấy vết đen dài trên tay của Huyết Yêu liền vui mừng khôn siết, độc dược của lão quả nhiên đã ngấm vào người tên Huyết Yêu. Cho dù hắn có mạnh đến đâu thì hắn vẫn là thần tiên, đã là thần tiên đều có điểm yếu chí mạng là loại độc này.

Lão nói:

“Độc sẽ vào tim của ngươi rất nhanh thôi.”

Huyết Yêu cắn răng. Hắn quả nhiên bất cẩn, chỉ vì muốn đuổi theo lão ấy nhanh một chút đã vội vàng mà không suy xét kỹ xung quanh. Loại độc này nếu không có thuốc giải, có lẽ hắn sẽ vong mạng thật.

“Giờ đây ngươi đã không còn là đối thủ của ta.”

Vô Ảnh nhét lá thư vào túi quần, rõ ràng muốn đưa cho Huyết Yêu xem sao. Bức thư máu này không hiểu của ai lại rơi vào tay của bác bảo vệ, và phải nói rằng những gì được nhắc đến trong lá thư hoàn toàn khiến cả đám kinh sợ.

Nhất Uy chỉ tay lên trăng máu trên cao:

“Nhìn kìa.”

Những người còn lại nhìn theo hướng chỉ tay của cậu và tỏ ra căng thẳng hết sức. Những bóng đêm đang bay ra tứ phía từ trong thư viện, chúng đáp xuống khắp nơi bên trong trường.

Vô Ảnh cầm chặt thanh kiếm, Nhất Uy cũng sẵn sàng chiến đấu từ bao giờ, Thanh Lâm và Tuấn Tú tái mét mặt mày nhưng vẫn không chạy trốn, còn bác bảo vệ chỉ đứng im nhìn về phía những bóng đen.

Những bóng đen cố bay ra khỏi trường đều bị dội lại khi đụng phải sợi chỉ đỏ ngoài kia. Sợi dây đỏ tạo một làn chắn bao phủ xung quanh ngôi trường, những bóng đen đều nhìn nhau đầy hoang mang.

Chúng đã bị nhốt lại một chổ. Đúng lúc này chúng mới phát hiện có những người đứng trong trường sẵn từ bao giờ. Chắc phải giết được họ mới ra khỏi trường được, bửa tiệc máu vẫn đang đợi họ ngoài kia.

Chúng đồng loạt tấn công nhóm Vô Ảnh. Mọi người dùng tay gạt chúng ra khỏi đầu. Bởi vì tất cả đều chỉ là những làn khói đen xì, không có hình dáng cụ thể, rất khó chạm vào chúng.

Nhất Uy suy đoán:

“Không lẽ thầy không kịp ngăn tên đó hồi sinh hay sao?”

Vô Ảnh gật đầu:

“Anh đoán vậy. Chúng ta phải cầm cự cho đến khi anh ấy giết chết lão ta.”

Vô Ảnh tính dùng thần lực nắm vào cái đầu của một bóng đen gần đó đã bị bác bảo vệ ngăn lại:

“Không chạm được vào người chúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.