Trúc Chi chẳng hề sợ hãi một chút nào, mặc cho những cánh tay kia đang quấn lấy cổ của cô, chúng từ từ siết càng mạnh hơn. Mặt cô bắt đầu đỏ ngầu, mà cô lại chẳng hề quan tâm, giống như những cánh tay kia đang gãi ngứa cho cô không hơn không kém. Ngay cả Ái My cũng trừng mắt, ái ngại nhìn cô, không hiểu cô lấy đâu lá gan to đến mức sắp chết đến nơi lại có thể mỉm cười toe toét như thế kia. Trúc Chi bắt đầu cười vang, lúc này nụ cười của cô giống những cái ho hơn là một nụ cười bình thường. Nhưng âm thanh phát ra lại khiến đôi tai Ái My trở nên kích động.
Ái My la toáng lên:
“Đừng hãm hại người vô tội. Từ lâu, tôi mới là mục tiêu cơ mà. Đừng giết bạn nữ ấy.”
Trúc Chi nghe rõ từng lời của Ái My. Nghe giọng điệu của Ái My, cô nhận định, chị ấy không giống một kẻ điên điên khùng khùng như trong lời đồn. Chị ấy biết rõ thứ sinh vật này bám đuôi mình bao lâu nay. Vậy thì chỉ còn một ý nghĩ khác, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô khiến cô có chút đau lòng thay cho cô gái trước mặt: Ái My giả điên, giả khùng mới sống sót năm năm qua. Một người phải đắn đo và nghị lực như thế nào mới giả điên giả dại để được sinh tồn.
Điều này khiến Trúc Chi nổi khùng. Cô tức giận, dùng tay kéo một cánh tay của Nô Tử ra khỏi người mình. Cô không một chút thương tiếc mà quăng nó ra xa. Cơ thể giống làn khói của nó chạm vào bức tường rơi mạnh xuống đất.
Trúc Chi quay sang nhìn nó, mắt đối mắt với thứ sinh vật kia. Còn nó chưng hửng, vẫn không biết cô là ai lại có thể vừa nhìn thấy nó vừa chạm được vào người nó.
Trúc Chi đặt tay lên mu bàn tay của Ái My, vỗ nhè nhẹ mấy cái như trấn an tinh thần của chị ấy. Cô nói:
“Một Nô Tử không thể giết được em đâu.”
Ái My định hỏi thân thế của Trúc Chi. Nhưng Nô Tử hành động nhanh hơn. Nó một lần nữa bay về phía Trúc Chi, há to miệng, muốn nuốt chửng cô. Trúc Chi lạnh lùng, hành động rất nhanh, cô lôi khẩu súng trong tay chỉ về phía Nô Tử.
Trúc Chi toét miệng cười lớn:
“Đừng cố làm hao tổn nguyên khí mà bấy lâu nay ngươi có được, Nô Tử. Khi ta đang nói nhẹ nhàng thì khôn hồn đừng nhiễu sự.”
Lần thứ hai, Nô Tử nghe Trúc Chi gọi đúng tên của mình. Không thể tin được, một con người bình thường lại biết về Nô Tử. Ngoài chủ nhân và kẻ bị hại, không một ai nhìn thấy được nó, trừ phi kẻ đó là quỷ cấp cao, thần tiên, hay một kẻ được phái tới từ Âm phủ. Nó chần chừ không biết nên tiếp tục tấn công cô hay chạy mất dép.
Trúc Chi hỏi Ái My:
“Chỉ cần nó biến mất, chị sẽ không cần giả điên nữa chứ?”
“Nó” trong lời nói của Trúc Chi đang ám chỉ Nô Tử. Nó kinh hãi nhìn khẩu súng trong tay cô, rồi lại khinh bỉ nghĩ: “Một khẩu súng của con người mà giết được tao ư? Đồ con người ngu muội.”
Trúc Chi chẳng đợi Ái My trả lời nữa, cô lập tức bắn một phát súng về phía Nô Tử, khiến nó bị thu vào đạn ma thuật trước sự kinh ngạc của Ái My.
Ái My dùng tay bịt miệng mình, ngăn tiếng hét thất thanh. Trúc Chi chỉ mỉm cười, rồi lại ngồi xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ái My vẫn chưa hoàn hồn, vẫn chưa thể tin thứ sinh vật kia bị hạ dẽ dàng như vậy. Chị ấy rất muốn hỏi Trúc Chi, nhưng lời nói vẫn còn nghẹn ngào chẳng thể nào thốt ra được.
Trúc Chi giới thiệu trước, coi như phép lịch sự tối thiểu khi đến thăm một người mình không quen biết:
“Em là Trúc Chi, một pháp sư trừ tà. Thứ mà chị nhìn thấy là một Nô Tử. Nó làm việc theo chỉ thị của chủ nhân. Có tên độc ác nào hận chị đến mức phái một Nô Tử đến canh giữ chị hay không?”
Ái My cẩn thận đánh giá từng lời nói của Trúc Chi. Sau khi kết hợp với câu nói đầu tiên từ lúc cô ngồi xuống đây, Ái My trả lời:
“Tôi nghĩ là em đã biết, nên mới đến đây gặp tôi.”
“Em có nghe vài lời đồn rằng: Chị nhìn thấy ma quỷ. Em không biết kẻ canh giữ chị là một Nô Tử. Cũng không ngờ chị lại giả điên giả dại, muốn qua mặt nó.”
Trúc Chi cúi xuống nhặt viên đạn nhốt Nô Tử lên săm soi. Cô cất nó vào trong túi áo khoác.
Trúc Chi nói thẳng vào vấn đề:
“Nam Phương là kẻ giết chết Ái My. Nhưng hắn có chứng cớ ngoại phạm đi cùng với chị vào ngày hôm đó. Không cách nào lôi hắn ra ánh sáng nếu chị không ra mặt làm chứng.”
Ái My lắc đầu:
“Không có cơ hội chứ không phải chị không muốn đứng ra làm chứng.”
Trúc Chi đang đợi Ái My nói tiếp. Cô không vội vàng thúc giục chị ấy, chị ấy hẳn cũng chờ đợi ngày này trong vô vọng bao năm qua. Chờ đợi một người đến giải thoát cho mình, chờ đợi có người tin vào những chuyện kỳ lạ xảy đến với chị. Trúc Chi rất cảm thông cho tâm tình của chị.
“Có chắc em sẽ lôi được thằng ấy ra chịu tội không?”, Ái My nói, trong giọng nói của chị Trúc Chi nghe được một chút mong chờ.
“Em là người duy nhất giúp được chị trong lúc này. Đưa tên ấy ra ánh sáng, chị sẽ được tự do, sẽ không cần giả vờ điên dại nữa. Kể cho em biết tất cả mọi chuyện mà chị biết, nhé?”,
Chữ “nhé” của Trúc Chi được kéo dài một cách nhẹ nhàng, khiến Ái My có chút cảm động. Lần đầu chị khóc trước mặt một người xa lạ sau ngần ấy năm.
Ái My không còn tin vào ai được nữa. Nếu chị không chớp lấy cơ hội hôm nay, chị sẽ không sống một cuộc sống bình thường được nữa. Ai biết được Nam Phương đó còn phải thứ gì tới hãm hại chị, canh chừng chị lần nữa. Chị hít một hơi dài, sau đó bắt đầu kể cho Trúc Chi nghe, giọng khàn đục, nghe là biết đã lâu chị không giao tiếp với ai cả.
Ái My nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó. Ngoài ký ức đó ra, cô không còn ký ức nào cả, cô phải bám víu vào mảnh ký ức kia mới có thể giúp mình tỉnh táo bao năm qua.
Nam Phương và Ái My bắt đầu có mối quan hệ yêu đương trong bí mật. Giống như cách gã ta với Kim Liên giao ước, chuyện cô và gã là một đôi cũng không được tiết lộ ra ngoài. Có điều, cô biết gã yêu cả hai người khi tình cờ nghe Hữu Dũng khuyên Kim Liên nên từ bỏ Nam Phương.
Ái My biết gã bắt cá hai tay, nhưng cô không thể chia tay gã được. Tình yêu khiến con người ta mù quáng như vậy đấy. Dù biết đối phương lừa gạt, vẫn không cách nào chấp nhận sự thật, vẫn muốn đối phương có cơ hội nói rõ ràng.
Ái My không phải kiểu con gái nhu nhược, cô đã tìm đến Nam Phương buộc gã phải chọn lựa một trong hai, hoặc là cô hoặc là Kim Liên.
Nam Phương hơi sửng sốt khi biết chuyện tình vụng trộm của mình và Kim Liên đã bại lộ, mà người biết chuyện còn là người tình khác của gã. Gã đã hứa với Ái My sẽ chia tay Kim Liên, gã cũng chẳng mặn mà trong mối quan hệ của họ, chỉ vì gã và Kim Liên là bạn thân thiết nên gã mới không từ chối tình cảm kia.
Ái My tin Nam Phương. Vào ngày xảy ra vụ án, đáng lý cô cùng Nam Phương đi mua đồ ăn trưa cho mọi người, nhưng gã nhận được một cuộc gọi của ai đó và bắt đầu biến sắc.
Nam Phương nói, như van nài:
“My đi mua đồ ăn một mình được không? Kim Liên cứ làm phiền anh, anh sẽ đi gặp em ấy nói rõ mọi chuyện.”
Ái My không nghi ngờ thêm, gật đầu đồng ý. Bản thân cô cũng muốn họ rõ ràng mối quan hệ của họ. Cô đâu biết sự tình sẽ phát triển theo cách mà cô không ngờ tới.
Nam Phương đứng đợi Ái My tại cổng trường, muốn đi cùng cô. Gã vui vẻ nói rằng: Đã chia tay Kim Liên trong hòa bình. Gã muốn cô hứa sẽ không nói cho ai biết chuyện gã không đi cùng cô đi mua đồ ăn. Theo lời thuyết phục của gã, gã nói:
“Anh không muốn mọi người biết anh và Kim Liên có tư tình riêng. Ngày mai, chúng ta sẽ công khai yêu nhau, em chịu không?”
Ái My gật đầu đồng ý. Nhưng khi đến phòng luyện tập, khi mọi người đang hăng say ăn uống thì xác của Kim Liên cũng vừa được bác bảo vệ phát hiện. Công an rất nhanh đã tới hiện trường vụ án. Tất cả mọi người trong trường không được phép rời đi đâu cả. Thời điểm đó chỉ có nhóm của cô có mặt tại trường mà thôi.
Ái My rùng mình nghĩ về hung thủ, cô liếc mắt nhìn Nam Phương. Gã trông rất lo lắng. Người chết là người mà gã vừa nói lời chia tay, vậy mà gã không biểu lộ sự đau đớn nào cả.
Kim Liên bị giết đúng vào thời gian Nam Phương đến gặp. Ái My không thể không nghi ngờ gã có hành động mờ ám, cô nhất định sẽ nói cho cảnh sát biết việc gã không có chứng cứ ngoại phạm.
Ấy vậy mà, Nam Phương hành động nhanh hơn cô. Gã lôi cô sang một bên muốn cô nhắc lại lần nữa, cô sẽ không phản bội gã, sẽ không bán đứng gã cho cảnh sát. Điều đó càng khẳng định chắc nịch suy đoán của cô. Cô buột miệng:
“Anh đã giết Kim Liên ư?”
“Bậy bạ.”, Nam Phương bối rối cho tay vào túi quần, gã run giọng nói tiếp, “Em không nghe cảnh sát nói gì sao? Kim Liên bị thắt cổ đến chết. Mà lúc anh đi gặp ẻm, anh có mang theo thứ gì giết người được không. Với lại, anh không phải loại người giết chết người ta chỉ vì không muốn tiếp tục bị họ quấy rầy.”
Ái My bị thuyết phục. Cô cũng tin gã không có cái gan giết người. Cô cũng không thể tin Kim Liên lại bị giết dã man như vậy.
Khi cảnh sát hỏi, cô đã nói dối. Cô đã không nói sự thật cho họ biết, cô đã bảo vệ Nam Phương vào lúc đó.
Ai ngờ, chiều tối hôm ấy, Ái My sang nhà gã muốn an ủi gã một chút, muốn xin lỗi vì đã nghi oan cho gã. Cô lại phát hiện một chuyện động trời: Sợi dây đàn ghi-ta nhuốm máu nằm trên bàn học tập của Nam Phương, còn gã đang run rẫy nói chuyện một mình với bức tường như một kẻ điên.
Cô đã thét lên đầy khiếp sợ. Cô trở về nhà nhanh nhất có thể, cô muốn trình báo những gì cô biết cho cảnh sát và hy vọng họ sẽ không để tâm đến chuyện cô nói dối trước đó. Sợi dây đàn dính máu rất có thể là hung khí giết người. Nếu gã đã giết Kim Liên, gã cũng có thể nhẫn tâm ra tay với cô. Trên đường về nhà, cô đã hoảng vía, chạy như ma đuổi, rất sợ bị Nam Phương phát hiện và rượt theo cô.
Ái My trở về nhà, thu dọn tất cả mọi thứ, cả điện thoại – nơi lưu trữ tin nhắn giữa cô và gã, sẵn sàng đưa ra nếu cảnh sát yêu cầu. Thế mà, ông trời một lần nữa không cho cô cơ hội chuộc lỗi lầm. Cô vừa bước ra khỏi phòng đã bị thứ sinh vật ghê gớm kia chặn đường. Cô hoảng loạn kêu cứu khắp nơi, làm tất cả mọi thứ (kể cả ném hết sách vở vào thứ gớm ghiếc ấy), nhưng vẫn không đuổi được thứ đó đi mất.
“Hãy tự biết phải làm gì, cô nương yêu quý. Ta không được lệnh giết cô, chỉ muốn cô im lặng, đừng hòng đi đâu. Nếu cô dám làm theo tính toán trong đầu,không chỉ cô mà cả gia đình từ lớn đến bé đều bị ta xử ngay lập tức. Ngoan ngoãn ở yên đây.”
Thứ đó nói chuyện với cô. Cô không gặp ảo giác, thứ đó có thật và nó đang đe dọa tính mạng cả nhà của cô. Làm sao nó biết được cô sẽ làm gì mà đến đây ngăn cản và đe dọa? Lẽ nào, Nam Phương đã phái nó tới chuyển lời ư?
Ái My bò lên giường, vẫn la hét kinh hoàng, với hy vọng mong manh sẽ có người tin mình. Sau cùng, cô bị đưa vào bệnh viện với chứng hoang tưởng và mọi người cho rằng cô bị điên. Còn thứ đó vẫn bám lấy cô không ngừng.
Trúc Chi xoa xoa tấm lưng của Ái My. Tên Nam Phương độc ác đó, một mặt giết chết Kim Liên, mặt khác lại cho Nô Tử canh chừng Ái My từng phút từng giây. Chị ấy đã tuyệt vọng thế nào trong năm năm qua, đã hoảng sợ thế nào trong ngần ấy thờ gian. Mà hai người con gái ấy đều là những người dành tình cảm cho gã. Trúc Chi chưa bao giờ muốn một người phải chịu hình phạt cao nhất. Cô luôn chừa đường lui, luôn tìm lý do mũi lòng với những kẻ xấu xa. Duy chỉ có gã, cô muốn gã phải trải qua những đau đớn và giày vò đến cuối đời.