Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 225: Chương 225: Lật lại vụ án




Ma nữ biết Trúc Chi thật lòng muốn giúp mình, thật lòng muốn hung thủ bị trừng phạt, nó cảm động lắm. Dù sao giữa nó và Trúc Chi chẳng có mối quan hệ thân thiết gì cả, chỉ vì cơ duyên gặp nhau tại đây, cũng chỉ vì lời đồn về vụ án của nó, mà cô không màn nguy hiểm muốn lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng. Điểm này, ngay cả một con ma như nó cũng biết nên làm gì.

Nó bắt đầu kể lại, chuyện xảy ra đã năm năm, nhưng đối với nó, chuyện như vừa xảy ra hôm qua thôi:

“Lư Thị Kim Liên, khi ấy tao đang học lớp 12. Tao cũng như bao nữ sinh khác, cũng đều si mê anh ta. Anh ta học giỏi, điển trai, lại còn có tài hát hay, đàn giỏi. Tao lúc ấy tự nhận mình hơn người khác nhiều. Bởi vì trong tất cả những người si mê anh, anh đã chọn hẹn hò với tao, mà tao với anh còn là bạn bè thân thiết. Tao vui đến độ thiếu điều đi khoe khắp nơi rằng hai chúng tao đang hẹn hò.

Dĩ nhiên, anh cấm tao làm điều đó. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, tao và anh vượt rào mà không sử dụng biện pháp an toàn. Cũng là ngày hôm đó, tao mới nhận ra bộ mặt thật của nó.” Kim Liên bắt đầu gọi tên người yêu bằng: Nó, âm giọng cũng bắt đầu cao dần, “Nó bắt đầu xa lánh tao, làm lơ tao, không trả lời tin nhắn của tao nữa. Chưa hết, nó còn bắt đầu tán tỉnh những người khác trước mặt tao. Cái đồ đểu cáng, sở khanh. Chỉ có tao mới biết đằng sau vẻ đẹp trai đó là một tên không ra gì.”

Trúc Chi nhận thấy khi kể đến đó, mặt của Kim Liên bắt đầu chuyển màu nhợt nhạt hơn lúc nảy, sát khí cũng tăng cao. Cô chỉ đứng bên cạnh mà còn cảm nhận nó rõ mồn một như thế.

Kim Liên tiếp tục kể chuyện, giọng rè rè:

“Tao nhớ như in trưa hôm ấy, ban nhạc của nó đang luyện hát ở phòng tập. Tao đã nhắn tin hẹn nó ra đây gặp để thông báo chuyện quan trọng.”

“Tại sao đi hẹn nó ở đây?”

“Bởi vì mày biết đó, phòng vệ sinh này có một số huyền thoại mà không ai dám đặt chân đến đây vào buổi trưa. Dân tình đồn đãi nhiều về nó, nên đây được xem là chổ bí mật lý tưởng.”

Trúc Chi thấy một cái xô đựng nước đã cũ, cô phục bụi trên đó và lật ngược cái xô lại. Sau đó, cô ngồi xuống, miệng thì hỏi:

“Sao nữa?”

“Hiển nhiên là thằng đó phớt lờ tin nhắn của tao. Tao quá tức giận nên đã gửi cho nó cái hình que thử thai hai vạch. Nhờ vậy, nó gọi điện lại cho tao ngay lập tức. Nó sợ, nó bắt đầu sợ tao công khai chuyện nó đã làm với tao. Nó sợ tương lai của nó trở nên mịt mờ khi làm một đứa con gái có bầu. Vậy là nó chấp nhận đến đây gặp tao.”

Kim Liên bắt đầu khóc tức tưởi, giọng nó lạc đi. Trúc Chi cố lắm mới nghe được câu chuyện mà nó kể tiếp theo đó. Nghe như, gã con trai tồi tệ đó giả vờ hối hận, giả vờ nói nhớ nhung Kim Liên. Điều đó khiến nó mềm lòng và càng mất đi cảnh giác khi gã bảo:

“Anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”

Kim Liên gào lên:

“Nó vờ ôm lấy tao vào lòng. Tao nghĩ rằng cuối cùng cũng sắp có một cái kết tốt đẹp, tao tính nói rằng que thử thai kia là giả. Nhưng chưa kịp nói, nó đã chụp điện thoại của tao và bắt đầu xóa ba cái tin nhắn giữa tao và nó. Sức con gái không làm lại nó, tao chỉ đứng nhìn nó xóa từng tin nhắn một. Sau đó, mày biết gì không? Khi tao đang nhặt điện thoại lên, nó đã siết cổ tao từ đằng sau đến chết.”

Trúc Chi nhảy dựng xuống đất, sợ rằng có người nghe được. Lập tức cô nhận ra, Liên giờ đây chỉ là ma, có gào mồm cỡ nào cũng không ai nghe được ngoài cô. Cô đã nghe rất rõ những gì Kim Liên vừa nói.

Hóa ra tên sở khanh kia ra tay tàn độc là muốn giết người diệt khẩu. Chỉ cần Kim Liên chết, chuyện cô ấy có thai với gã sẽ không truyền ra bên ngoài. Gã đành lòng giết luôn đứa nhỏ trong bụng Kim Liên, đáng hận.

Trúc Chi tò mò:

“Nó dùng cái gì giết mày vậy?”

“Sợi dây đàn ghi-ta của nó.”, Kim Liên nói tiếp, “Sau khi tao chết, thằng ấy liền đi du học. Tao không có cơ hội báo thù nữa. Không hiểu sao, không một con ma nào rời được ngôi trường này. Tao đã nhiều lần tìm cách chạy ra khỏi đây để giết nó, nhưng kì lạ là vẫn bị hút trở lại vào trong này mỗi khi ra được đến cổng trường.”

Trúc Chi cũng khó hiểu về chuyện này. Cô không tìm được câu trả lời sao cho thỏa đáng nhất. Cuối cùng, cô quyết định sẽ hỏi Huyết Yêu về chuyện này. Cô chỉ nói:

“Cho tao cái tên của nó.”

Kim Liên nhìn vào gương, soi thấy khuôn mặt đã chết của chính mình thốt ra ba chữ:

“Nguyễn Nam Phương.”

Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã đến, Trúc Chi phải tạm biệt Kim Liên trở về lớp học. Cô còn hứa sẽ giúp Kim Liên hết khả năng mà mình có. Tất nhiên cô cũng nhờ nó giữ bí mật về chuyện cô có thể thấy được nó và yêu cầu nó đừng ra mặt cho đến khi vạch trần bộ mặt xấu xa của tên ấy.

Không hiểu sao cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa cô và Kim Liên cứ luẫn quẫn trong đầu cô mãi. Cô không thể nào tiếp tục tập trung vào bài vở trên lớp. Cô phải tìm cách lật lại vụ án này, còn phải tìm cách điều tra khiến cho Nam Phương đó nhận tội. Một con người còn ác hơn cả ác quỷ. Gã phải đền tội ác của mình đến cuối đời.

Nhất Uy phải thúc cùi chỏ hai lần mới khiến cô trở lại thực tại, vì cậu tin rằng hồn cô đang bay tại nơi nào chứ không phải lớp học. Hôm nay, cô kì lạ, hay lơ đễnh. Rõ ràng họ đã cùng nhau giải quyết xong vụ án thợ săn quỷ rồi, chẳng có lý do gì để cô rơi vào trầm tư như vậy nữa.

Cuối cùng, Nhất Uy cũng tìm được cơ hội ở riêng với Trúc Chi. Mọi người đã ùa ra ngoài, một phần vì giờ ra chơi, một phần vì tò mò mấy anh chị cựu học sinh của trường. Trong đó, Nam Phương là một anh chàng điển trai và được lòng rất nhiều fan hâm mộ là nữ. Không phải vì vẻ đẹp trai mà còn vì thành tích học tập xuất sắc. Anh đã đi du học tại một trường danh tiếng. Ngoài ra, anh còn rất giỏi đàn hát, nhất là ghi-ta.

Nhất Uy còn lạ gì chuyện tụi con gái trong trường mê trai đẹp. Không phải một trong những người bị làm cho mệt mỏi là cậu hay sao. Trúc Chi không ra ngoài có thể vì cô không biết những cựu học sinh, không nghe danh tiếng của Nam Phương, hoặc cô không hứng thú với họ thật. Hiếm thấy có một người con gái có trái tim cứng cáp như vậy, Nhất Uy rất vui trong lòng.

Nhất Uy mở lời trước:

“Hôm nay, không thấy chị tập trung.”

Trúc Chi nói:

“Về vụ án cách đây năm năm, một học sinh nữ bị giết trong phòng vệ sinh, có cách nào biết thông tin của vụ án này hay không?”

Nhất Uy ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao chị lại quan tâm đến vụ này?”

Trúc Chi nói:

“Tiếng khóc trong phòng vệ sinh, vụ án không tìm được hung thủ lẫn hung khí. Kẻ giết người không phải đang rất sung sướng hay sao. Giết người mà vẫn sống nhỡn nhơ ngoài kia tận năm năm.”

Nhất Uy quyết định:

“Có một người có thể giúp tụi mình điều tra vụ này.”

Nhất Uy không đợi Trúc Chi nói điều gì mà trực tiếp nói luôn:

“Thiên Thanh. Anh ấy sẽ rất sẵn lòng điều tra vụ này. Sau khi tan học, mình đến gặp anh ấy được không?”

Nếu Thanh Lâm mà biết Trúc Chi cũng có máu thám tử như nó và Nhất Uy, hẳn là nó mừng húm. Nó vẫn thầm mong thành lập một đội điều tra trong trường, chuyên nhận mấy vụ án mà các bạn học sinh nhờ vả. Vụ án gần nhất mà hai người cùng nhau tham gia là một vụ mất con chó của một bạn nữ lớp bên cạnh. Con chó chạy đi tìm chó đực chứ chẳng phải do bị ai đó trộm cả.

Nhất Uy nhanh chóng tìm gặp Thanh Lâm và rủ nó cùng đi đến văn phòng thám tử của Thiên Thanh, cũng nhờ nó gọi cho anh ấy trước, lỡ họ đến nơi lại không có anh ấy ở đó. Thanh Lâm ban đầu nghi ngờ khi nghe người đề xuất vụ này là Trúc Chi. Sau đó, dĩ nhiên cậu cũng bị cuốn vào vụ án hóc búa này. Mà nếu như ba đứa tìm được hung thủ thì danh tiếng đội thám tử vươn tầm cao mới. Sẽ không ai đến tìm họ chỉ vì muốn tìm tung tích một con chó nữa.

Thiên Thanh đã chuẩn bị chào đón cả ba người. Theo anh thì vụ án nữ sinh bị giết hại năm năm trước cũng đáng quan tâm và lật lại một lần nữa. Khi nghe Thanh Lâm gọi và tỏ ý muốn điều tra vụ án thì anh vui lắm, ít ra cũng có người điên với anh.

Thiên Thanh mời cả ba ngồi xuống và bắt đầu lôi tất cả thông tin, bài báo về vụ án đó ra bàn. Bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Vụ án này cũng thuộc những vụ án không có lý giải giống như vụ án của Ngọc Huyền. Nạn nhân là nữ tên Lư Thị Kim Liên, khi ấy đang học lớp 12, được phát hiện đã chết bên trong phòng vệ sinh nữ với vết hằn trên cổ. Rõ ràng có ai đó đã siết cổ nạn nhân cho đến chết. Nhưng điều kì lạ mà mấy đứa không đoán được đó là gì đâu.”

Thiên Thanh nhướn mày tỏ vẻ nguy hiểm. Anh chờ đến khi ba cặp mắt đều dồn về phía anh, anh mới hoàn thành tiếp câu chuyện:

“Không đoán được hung khí là gì. Đó không phải là dây thừng, không phải dây cước. Rõ ràng vết hằn rất mỏng. Ban đầu, cảnh sát còn tưởng nó là dây cước. Bởi vì hung khí mỏng và bén đến độ gần như khiến cổ của nạn nhân bị đứt làm đôi. Nhưng mà, dây cước thì không tạo được vết thù chằn chịt như sợi dây thừng được. Mà dây thừng thì lại quá dày. Quan trọng là, cảnh sát không phát hiện tinh dịch cũng như sự giằng co giữa hai bên, cũng không phát hiện đối tượng nào khả nghi.”

Thanh Lâm nói:

“Xem ra muốn lục lại vụ án này cũng khó à.”

Trúc Chi nói:

“Không phát hiện giằng co giữa hai bên. Một là nạn nhân bị đánh úp đằng sau lưng, hai hung thủ là người quen của nạn nhân. Nếu trường hợp thứ nhất, hung thủ chọn nạn nhân bằng cách nào. Làm sao biết được Kim Liên sẽ vào phòng vệ sinh mà thủ sẵn? Trường hợp thứ hai có thể xảy ra hơn, thủ phạm là người nạn nhân quen biết nên mới không đề phòng một chút nào.”

Trúc Chi lấy một cuốn sổ tay ra ghi ghi chép chép cái gì đó. Cả ba người chỉ đưa mắt nhìn nhau rồi lại chờ đợi cái gì đó từ Trúc Chi. Thanh Lâm dĩ nhiên hơi choáng khi cô bạn lầm lầm lì lì, bình thường có dáng vẻ yếu đuối lại ẩn chứa một cái gì đó lợi hại như vậy.

Trúc Chi ngước mắt nhìn cả ba chàng trai khiến họ hơi bối rối. Bởi vì họ dường như bị cô thu hút đến mức không hề rơi mắt khỏi cô chút nào. Trúc Chi nói:

“Anh còn giữ hồ sơ lớp khi ấy, hoặc danh sách lớp, hoặc hình của mọi người không?”

Trúc Chi đang lựa đúng thời điểm. Cô phải dẫn dắt câu chuyện sao cho hợp lý. Cô không thể huỵch toẹt cái gã con trai mà mình đã nhìn thấy trong ác mộng của mình là tên giết người được. Điều đó khiến những người có thể nghi ngờ về cô, hoặc họ nghĩ cô tâm thần.

Không khiến Trúc Chi thất vọng, Thiên Thanh lập tức lôi ra danh sách lớp và hình thể kèm theo. Nhờ đó, Trúc Chi biết gã con trai kia tên Nguyễn Nam Phương.

Trúc Chi vờ hỏi về gã:

“Người này em đã gặp vào lúc sáng nay. Hình như anh ta nằm trong cựu học sinh đến thăm trường đợt này.”

Nhất Uy giới thiệu, giọng không vui lắm, cậu tưởng rằng Trúc Chi có hứng thú với gã ta:

“Anh chàng Nam Phương nay tài sắc vẹn toàn, là bạn thanh mai trúc mã với Kim Liên. Nghe người ta kể lại, anh ấy là người suy sụp nhất. Anh ta khóc ròng mấy ngày liền vì cái chết của Kim Liên.”

Thanh Lâm tiếp lời:

“Anh ta học rất giỏi lại có tài đàn hát.”

“Đàn hát?”, Trúc Chi cố tình hỏi lại.

“Đúng vậy.”, Thanh Lâm chỉ vào một tấm hình được cho là chụp trong đội văn nghệ trường lúc bấy giờ, Nam Phương đang cầm một cây đàn ghi-ta trong ban nhạc.

Trúc Chi đứng dậy, tiến về phía cây đàn ghi-ta đang treo trên tường, may mà Thiên Thanh cũng có một cái y chan. Cô lôi cây đàn xuống. Thanh Lâm suýt nữa thì phì cười, bởi vì bộ dáng lo lắng cho cây đàn kia của Thiên Thanh, thật chưa nhìn thấy bao giờ.

Trong lúc cả bốn người đang suy luận, tìm cách lật lại vụ án và tìm ra hung thủ, Nam Phương lúc này đang lang thang trên hành lang. Chỉ còn mấy bước chân nữa thôi, gã sẽ đến cửa phòng vệ sinh.

Kim Liên tình cờ trông thấy gã qua cửa kiếng, nỗi hận thù trỗi dậy, nó lập tức lao vút ra bên ngoài. Nó nhập xác vào một bạn nữ sinh đang đi ngược hướng với Nam Phương. Môi bạn nữ sinh kéo ra một nụ cười quỷ dị, tay cầm chặt cây bút bi, từ từ tiến về phía Nam Phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.