Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 239: Chương 239: Nghiệt Duyên




Tên đeo mặt nạ không dễ dàng bị Trúc Chi đâm trúng, gã thoát được trong đường tơ kẽ tóc. Mặc dù vậy, cây trâm vẫn khiến vai hắn bị thương với vết xước nhỏ (vết thương rác bỏng, thiêu đốt da gã một cách kỳ dị). Chỉ vì gã đang bận kinh ngạc. Gã kinh hoàng nhận ra cô gái trước mặt mạnh thế nào. Một cây trâm bình thường sao có thể cản đòn một thanh kiếm chứa nhiều quyền năng như thanh kiếm của gã, thanh kiếm được mệnh danh là: Đệ nhị kiếm. Thanh kiếm này chỉ đứng sau quyền năng thanh kiếm của Quỷ mà thôi. Cây trâm kia là gì mà lại khiến lực đạo của Đệ nhị cũng bị cản lại.

Gã biết rằng không nên đánh giá thấp người khác qua vẻ bề ngoài. Có điều, đứa con gái mặc một bộ áo dài, rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba, tà áo đã bị xé để che đi khuôn mặt. Gã không nhìn ra được khuôn mặt đằng sau. Cũng giống như gã, cô cũng muốn che giấu bản thân. Cho nên, gã có chút ỷ lại.

Cô gái trước mặt không thể giấu được sát khí từ cây trâm tỏa ra. Gã để ý rất kỹ về cây trâm kia, nó có đuôi hình phượng hoàng, đầu màu xanh lam ngọc bích, thân màu đỏ rực (gã đoán chất liệu bằng đồng). Nhát đâm vừa rồi tuy không giết được gã, nhưng cô vẫn muốn gã trọng thương.

Gã ôm lấy vết thương nhỏ, quyết định tha cho thần lửa lần này. Lần sau xuất hiện, gã sẽ chuẩn bị kỹ hơn một chút. Ít nhất, gã phải tìm hiểu về đứa con gái đang muốn bảo vệ thần lửa này trước đã.

Gã vừa biết mất, khu rừng khô quắc trở lại bình thường, ấm áp, cây trổ hoa đầy cành. Con ngựa màu đỏ thôi rực lửa, nó hí một hơi dài, đầu dụi dụi vào cánh tay của Trúc Chi. Nó muốn nói cảm ơn.

Trúc Chi xua tay:

“Tên đó sẽ còn quay lại nữa. Gã sẽ cố triệu hồi thần lửa. Tốt nhất, ông nên cẩn thận và tìm nơi trú ẩn.”

Trúc Chi chưa kịp nghe câu cảm ơn của thần lửa, cô phát hiện mình không còn đứng bên con ngựa nữa, cô đã quay trở lại căn nhà của mình.

Ngay cả Nhất Uy và Vô Ảnh cũng đã không còn thấy khu nghĩa địa mà mình đã tới nữa. Hai người đơn giản chỉ đang đứng cuối con đường, xe cộ đang tấp nập đi lại trên đường. Ánh mặt trời cũng vừa ló dạng, sáng trưng và nóng rực.

Điện thoại Nhất Uy reo lên, đầu dây bên kia là Trúc Chi:

“Hai người trở về đi. Em đã quay về rồi. Khỏe re.”

Nhất Uy và Vô Ảnh tức tốc chạy về nhà. Cả hai vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trúc Chi vẫn an toàn, điều đó hoàn toàn là điều đáng vui mừng nhất. Có lẽ, cả hai sẽ nghe được câu trả lời của cô.

Trúc Chi rất nhanh đã kể lại mọi chuyện cho Vô Ảnh và Nhất Uy nghe. Nhất Uy âm thầm khen ngợi khi cô biết che lại khuôn mặt của mình. Còn Vô Ảnh suýt xoa khi cô khiến gã kia bị thương bằng cây trâm kia.

Có một chuyện, Trúc Chi vẫn chưa nói với những người khác (ngoại trừ Huyết Yêu): Cây trâm này chính là thanh Hắc Ma biến thành. Đây xem như là bí mật của cô và Huyết Yêu. Càng ít người biết chuyện Hắc Ma đang nằm trong tay cô càng tốt. Không phải cô không tin những người khác, cô chỉ muốn họ an toàn, muốn tìm thời cơ thích hợp mới nói cho họ biết. Cô hy mong Hắc Ma mau chóng quy phục trước vị chủ nhân này càng sớm càng tốt. Tiên Hiệp Hay

Vì vậy, Nhất Uy và Vô Ảnh cứ tưởng cây trâm trong tay của cô là vật mà Huyết Yêu đưa cho cô trước đó.

Vô Ảnh lúc này lên tiếng:

“Như vậy, kẻ đứng đằng sau đã bắt đầu hành động. Rõ ràng gã muốn giết một vị thần trú ngụ trong thân xác người phàm. Nhưng vì không tìm được ai như thế nên truy sát thần lửa.”

Trúc Chi gật đầu:

“Em cũng nghĩ như vậy. Em có ý này, hai người xem xem có được hay không nhé. Không phải tên đó luôn muốn tìm một phượng hoàng hay sao? Em có nên giả vờ truyền tin ra ngoài mình là một phượng hoàng không?”

“Không được.”, Vô Ảnh và Nhất Uy đồng thanh.

Vô Ảnh từ chối lời đề nghị làm mồi nhử của Trúc Chi:

“Quá nguy hiểm.”

“Em đã không còn bị phong ấn linh lực nữa. Nếu em không đối phó được với hắn thì vẫn còn anh và Nhất Uy mà. Hơn nữa, em đã dùng một cây trâm hình phượng hoàng đâm gã một nhát, càng thuyết phục chứ sao?”

“Anh nghĩ nên hỏi ý Huyết Yêu.”

Trúc Chi ngao ngán:

“Anh ấy chắc chắn không đồng ý.”

“Cô hiểu ta quá đó.”, Huyết Yêu xuất hiện bên trong căn phòng của Trúc Chi từ lúc nào, bên cạnh là Tiểu Bạch, mặt mày xám xịt như vừa bị mắng.

Trúc Chi chóng nạnh nói:

“Tại sao? Tui thấy ý đó hay ho mà.”

“Nếu hắn không tự mình xuất hiện mà cho đàn em đến khử cô thì cô dự định sao?”

“Mình bắt sống hắn, không lẽ anh không tin vào chính anh hay sao?”

Vô Ảnh và Nhất Uy đứng như hai kẻ ngoài cuộc giữa trận đấu khẩu giữa Trúc Chi và Huyết Yêu. Ngay cả Tiểu Bạch cũng chỉ lẳng lặng không nói, đứng im chịu trận.

Huyết Yêu quát:

“Ba người ra ngoài. Đừng hòng nghe lén.”

Cả ba nhanh chóng chạy ra ngoài. Huyết Yêu đã đập tan ý định nghe lén của họ. Hắn đã dùng pháp thuật ngăn chạn ngoài cửa trước khi họ có ý định tiếp theo.

Huyết Yêu khoanh tay, trừng mắt với Trúc Chi. Hắn đã nghe những gì cô kể cho Vô Ảnh và Nhất Uy. Hắn cũng đoán cây trâm kia là Hắc Ma, hắn cũng đoán được tình hình khi ấy. Hắn biết tên nguy hiểm nọ rời đi không chỉ vì vết thương, mà vò cơ người khiến gã bối rối xuất hiện, khiến gã xem như một đối thủ ngang hàng. Khi ấy, cô che mặt, nhưng cô lại muốn để lộ danh tính lúc này. Chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho kẻ giết người có được cô hay sao.

Huyêt Yêu nói bằng giọng bực bội:

“Cô trở nên bướng bỉnh nhỉ? Cô nghĩ năng lực của cô ngang ngửa với một ác thần hay sao? Thần lực của cô vẫn chưa khôi phục như cô đang chém gió. Lẽ nào cô không sợ người đứng sau là một kẻ đáng gờm.”

Trúc Chi gân cổ cãi lại:

“Chính vì thế tôi mới làm mồi nhử, càng khiến hắn xuất hiện càng nhanh thì chúng ta càng xử lý chuyện này càng sớm mà.”

Huyết Yêu cầm lấy đôi vai của Trúc Chi, ghì chặt, vẫn chưa hạ hỏa nói:

“Vậy thì giao lại cho ta. Không phải hắn luôn muốn có được ta hay sao. Ta sẽ làm mồi nhử.”

“Không được.”, Trúc Chi gạt ra hai tay Huyết Yêu xuống, cô trầm giọng nói tiếp, “Anh quên tui đã thấy gì trong điềm báo hay sao? Tui thấy anh bị giết chết. Tui biết thần tiên cũng có điểm yếu, Huyết Yêu.”

Huyết Yêu, một lần nữa, ép Trúc Chi nhìn vào mắt của mình. Hắn đã dịu giọng đi rất nhiều, mặc dù Trúc Chi vẫn nghe được một chút tức giận trong lời nói của hắn:

“Cô đang lo cho ta? Vậy mà bản thân cô không muốn người khác lo cho mình hả? Cô mình đồng da sắt hay bất khả chiến bại.”

“Ít ra tui thấy được cái chết sẽ đến, đúng không? Không phải nhờ vậy mà tui cứu được thần lửa ư?”

Trúc Chi thấy Huyết Yêu đã bắt đầu mềm lòng. Cô thừa cơ nói luôn:

“Anh biết tôi thà chết còn hơn nhìn thấy anh và mọi người hy sinh, đúng chứ?”

Trúc Chi không cố gây gổ với Huyết Yêu nữa, chỉ tổ khiến hắn phát điên thêm. Cô níu cánh tay áo của hắn, nháy mắt vài cái, rồi nói giọng không thể nào dịu ngọt hơn được nữa:

“Anh sẽ bảo vệ tôi mà. Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy đến với tôi mà. Tôi hứa sẽ cẩn thận trong mọi chuyện, sẽ không làm những điều khiến anh lo lắng.”

Huyết Yêu đưa tay chạm gò má của Trúc Chi khiến trái tim của cô đập loạn nhịp. Cho dù đã tự hứa sẽ không để thứ tình cảm nam nữ xen vào giữa hai người. Trước đó, hắn có vẻ không thích cô nhắc đến chuyện nụ hôn của hai người. Nên cô đã phải đắn đo rất nhiều. Nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay của Huyết Yêu đang lan tỏa trên khuôn mặt cô, cũng lan tỏa khắp nơi trong trái tim cô, nên cô đang bắt đầu trở nên ích kỷ muốn nhiều hơn.

Đột nhiên, Trúc Chi khuỵa chân xuống đất. Trước mắt cô hiện ra một khung cảnh xa lạ, có hai người một cụ già và một bà lão đang nói chuyện với nhau rất nghiêm túc.

Ông lão với mái tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo, râu ria dài đến ngực, ông chỉ tay về phía những sợi dây màu hồng được nối liền với nhau. Trong đó, có một sợi dây màu đen duy nhất xuất hiện khác với những sợ dây hồng còn lại. Ông nói với giọng run sợ:

“Sợi tơ đó là nghiệt duyên. Tôi đã cắt đứt hoàn toàn, tại sao bà không nghe lời tôi, cứ nối liền làm chi?”

Bà lão hoảng vía trách cứ:

“Phải tôi làm đâu. Tôi còn tưởng là ông làm nữa cơ.”

Ông lão bối rối nói:

“Không hiểu tại sao sợi tơ hồng này tự kết nối với nhau. Một người là thần tiên, người kia là người phàm. Hai người này không thể kết thành phu thê, nếu không một trong hai sẽ chết. Huyết Yêu làm sao lại si mê một người con gái, ta không hiểu nổi nó. Bộ nó muốn chết lắm rồi hả? Bộ nó tưởng thần tiên như nó không thể chết hay sao. Nếu bên trên biết được, ngay cả đứa con gái Trúc Chi đó cũng không thể bảo vệ tính mạng được đâu.”

“Bây giờ phải làm sao?”, bà lão lo lắng.

“Tôi sẽ tìm cách cắt đứt sợi tơ nghiệt duyên kia. Thằng nhóc Huyết Yêu đó không được chết, con bé kia cũng vậy.”

Trúc Chi hoảng sợ nhìn lấy khuôn mặt đang lo lắng của Huyết Yêu. Hắn đang ôm lấy cô vào lòng. Những gì cô thấy có phải là tương lai hay chỉ vì cô bị ám ảnh chuyện có tình cảm với một thần giữ của? Cô tưởng bản thân chỉ thấy điềm báo về cái chết thôi chứ.

Trúc Chi tạm đoán hai người trong mộng chính là ông Tơ bà Nguyệt, hai người kết những sợi tơ hồng tình ái dưới trần gian. Nếu như đúng với những gì đang diễn ra, sợi tơ hồng của cô và Huyết Yêu tự động kết nối với nhau không có chủ đích. Nghĩa là hai người vốn dĩ đã có tình cảm với nhau, hoặc tương lai sẽ có tình cảm với nhau. Điều đó xảy ra thì cô hoặc Huyết Yêu sẽ chết.

Người con gái có thể giết chết Huyết Yêu trong lời nói của hai kẻ lạ mặt, mà cô đã thấy trong điềm báo vài ngày trước, không lẽ là Trúc Chi? Là cô khiến hắn yếu đi. Và người đâm thanh Hắc Ma xuyên qua cơ thể của hắn cũng là cô ư? Bằng cách nào đó, kẻ đứng đằng sau biết được cô chính là người trong lòng của hắn.

Biết được bản thân về sau chính là người trong lòng của Huyết Yêu, nhưng cô lại chẳng vui vẻ chút nào. Cô bắt đầu giằng xé lòng mình, cố kiềm tình cảm này một chút. Cô không thể khiến hắn rung động với mình lần nào.

“Chuyện gì?”, Huyết Yêu rõ ràng hơi căng thẳng. Rút cuộc cô đã thấy chuyện gì lại tái mét mặt mày như thế.

Trúc Chi tránh né ánh mắt của Huyết Yêu, cô nói:

“Không phải điềm báo về cái chết. Nó giống như một lời cảnh báo hơn.”, cô hít một hơi dài rồi mới nói, “Có cách nào cắt đứt sợi tơ hồng kết nối những người yêu nhau hay không?”

“Ta đoán cô điềm báo thấy một mối nghiệt duyên rồi.”

“Nghiệt duyên đó gây nguy hiểm cho họ, đúng chứ? Hai người được nối với nhau bằng sợi tơ màu đen ấy.”

“Đúng vậy. Cực kỳ nguy hiểm là đằng khác. Nếu sợi tơ hồng mà cô trông thấy là màu đen. Ta e rằng một trong hai người sẽ chết dưới tay kẻ còn lại. Nghĩa là mặc dù yêu nhau, nhưng họ buộc phải kết liễu đối phương.”

“Có cách cắt đứt sợi tơ ấy không?”, Trúc Chi nín thở chờ đợi.

Huyết Yêu trả lời:

“Có. Không thể chỉ cắt sợi tơ ấy đi. Nguyệt lão cần phải đốt sợi tơ hồng kia bằng lửa địa ngục và máu của một trong hai người.”

“Có một chuyện tôi chưa nói với anh.”, Trúc Chi bắt đầu nói, “Lần trước khi thấy cái chết của anh, tôi đã nghe hai người kia nói chuyện với nhau. Chúng nói về một người con gái có thể khiến anh yếu đi. Cái chết của anh rất có thể liên quan đến sợi tơ nghiệt duyên đó.”

Huyết Yêu lạnh nhạt:

“Ta không quan tâm chuyện tình cảm nam nữ. Bản thân ta sẽ không yêu một ai cả. Ta rất chắc chắn về điều này. Cô yên tâm đi, không có cô gái nào khiến ta trở nên yếu đi được.”

Trúc Chi cắn môi:

“Tôi đã thấy sợi tơ duyên màu đen có tên của anh, Huyết Yêu. Nếu anh đến được nơi đó, anh hãy hứa với tôi rằng anh sẽ đốt nó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.