Đôi tay Trúc Chi bị ghì chặt đau nhói.
Cô có thể nghe nhịp tim của mình đang chậm dần. Mắt mờ đi. Tai cô ong ong không còn nghe rõ tiếng động xung quanh.
“Bạch Câu Hồn. Sai lầm của ngươi là đụng vào người của ta.”, gã tóc đỏ lạnh lùng.
Giọng nói quen thuộc này làm cho Trúc Chi cảm thấy vui mừng. Cô cố gắng lấy lại lí trí. Đôi mắt láo liên ra hiệu cho gã cứu lấy mình.
Từ trong cách quạt mà hắn mang theo bên mình, một loạt phi tiêu nhỏ được phóng ra, bay thẳng vào mặt kẻ đang rút linh hồn khiến nó đau đớn. Nó thở khò khè, tay rút kim tiêu trên mặt ra làm cho khuôn mặt nhuộm một màu đỏ của máu, trông ghê rợn hết sức. Lại một lần nữa bị phá đám, kẻ được gọi “Bạch Câu Hồn” giận dữ buông Trúc Chi ra.
Nhờ đó mà cô như được trút đi gánh nặng nơi lòng ngực. Cô hớp lấy không khí, tay xoa xoa nơi ngực trái. Lập tức, cô rút ống truyền nước y tế ra, chạy thật nhanh tới một góc trong phòng. Cô ngồi thở tiếp.
Ngồi trong góc nhìn hai kẻ (tên nào cũng gian ác như nhau) đánh nhau, Trúc Chi không biết nên buồn hay nên vui, không biết nên cổ vũ cho gã tóc đỏ kia không? Hắn lại một lần nữa cứu sống cô trong gang tấc. Số của cô từ khi nào mà bị một đám người quái đản bám theo thế này?
Gã tóc đỏ đánh có vẻ nhỉnh hơn tên Bạch Câu Hồn kia một chút. Cái quạt của gã như một thứ vũ khí lợi hại, mỗi lần vung ra toàn sát chiêu. Tên Bạch Câu Hồn đỡ đòn một cách khó khăn.
“Chuyện của ta, ngươi cũng thích quản quá hả Huyết Yêu?”, Bạch Câu Hồn nhăn nhó.
“Cô ta là người của ta.”, Huyết Yêu vẫn lạnh lùng.
“Trời ơi. Bây giờ mới để ý kỹ, gã tóc đỏ này phúc hắc dễ sợ.”, Trúc Chi nghĩ thầm thôi chứ nào dám hó hé ra nửa lời.
“Ta không biết đấy. Kẻ được Huyết Yêu bảo vệ còn có mấy người đâu? Hay do linh lực của cô ta hấp dẫn ngươi? Ngươi cũng muốn chén cô ta à? Chúng ta chia nhau không được sao?”
“Bớt đùa. Ta ăn chay.”
Từ trong cánh quạt, Huyết Yêu rút ra một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Bạch câu hồn. Nhưng tên đó né được. Hắn tung chân lên đá văng thanh đoản kiếm trong tay của Huyết Yêu. Hắn cười nắc nẻ.
“Kiếm rơi rồi. Để xem ngươi làm sao giết được ta.”
Nói xong, Hắn xòe năm ngón tay đen xì rồi cố cào vào ngực của Huyết Yêu khiến người này lùi lại mấy bước để tránh. Hai người lại tiếp tục bay vào đánh nhau tiếp, một người tung chiêu, một người đỡ chiêu, cứ đánh thế này chắc tới sáng vẫn chưa xong.
Thanh đoản kiếm rơi ngay chổ của Trúc Chi. Nó là thứ duy nhất để giết con quái vật kia sao? Trúc Chi ngập ngừng nhặt thanh kiếm lên, nắm chặt. Đang phân vân không biết nên dùng thanh kiếm ra sao, cô thấy Huyết Yêu đang túm chặt tên Bạch câu hồn làm cho hắn không tài nào cử động được.
“Cơ hội đây rồi.”, Vừa nghĩ là làm ngay, Trúc Chi lao nhanh tới chổ hai người bọn họ. Huyết Yêu thấy cử động của cô liền biết cô muốn gì. Hắn càng giữ tên quái yêu kia mạnh hơn. Nhân cơ hội đó, cô cầm con dao cấm phật vào ót của tên Bạch Câu Hồn.
Bạch Câu Hồn rú lên như một con thú hoang bị chọc tiết. Mà hắn đúng là đang bị chọc tiết thật. Hắn vung tay làm cho Huyết Yêu văng ra xa.
“Dám đụng vô bà hả? Dám hút hồn của bà hả?”, Trúc Chi rút cây kiếm ra, làm máu nơi cổ hắn trào theo đường kiếm bắn dính đầy mặt của cô.
Bạch Câu Hồn vươn tay về phía cô ý muốn túm lấy cô. Nhưng Huyết Yêu nhanh bay tới đồng thời xòe cánh quạt ra, 10 kim tiêu nhỏ được phóng ra cấm ngay vào mắt của gã Bạch Câu Hồn làm hắn không thể thốt thêm một lời nào mà ngã quỵ xuống nền đất chết tươi.
“Chiêu đó khá lắm. Ta không ngờ cô cũng có thế ra tay dứt khoát như vậy.”, Gã tóc đỏ gật gù, đoạt lại thanh đoản kiếm trên tay Trúc Chi, rồi chùi máu trên thanh kiếm lên bộ quần áo của mình. Sau đó liền nhét thanh kiếm vào trong quạt.
“Cảm ơn.”, cả hai đồng thanh.
Trúc Chi ngước nhìn gã tóc đỏ. Mồ hôi của gã chảy ròng ròng thấy thương. Hắn cũng đang nhìn cô khiên cô bối rối cúi mặt.
“Phải rồi. Cụ già. Gọi bác sĩ liền đi.”, cô túm lấy cánh tay gã.
“Yên tâm đi. Bà ta không sao rồi.”, hắn không chần chừ một phút nào liền gạt tay cô ra.
Rồi cả hai im lặng. Không khí trùng xuống thấy sợ. Trúc Chi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu trước. Nên chỉ còn cách nhìn xuống sàn nhà, chà chà cái chân be bé của mình lên sàn nhà liên tục.
“Vết thương của cô hở ra rồi. Mặt của cô toàn máu. Cô nên đi rửa mặt. Chuyện dọn dẹp ngoài này cứ để ta.”
Trúc Chi “Ờ” một cái rồi nhấc gót rời đi. Mà sao cô lại phải nhất nhất nghe lời hắn ta vậy chớ? Không phải cô đang chờ hắn xuất hiện để tính sổ với hắn sao? Không phải tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ hắn sao? Nhưng chắc chắn một điều: Từ người hắn tỏa ra một luồng khí khiến đối phương phải biết khôn hồn mà nghe lệnh hắn đi.
“Cái đồ đầu đỏ đáng ghét.”, Trúc Chi lầm bầm.
Trúc Chi quá đỗi ngạc nhiên. Chỉ trong vài phút mà hắn đã giải quyết đâu ra đó sạch sẽ như vậy, đúng là không phải người thường mà.
“Chắc hẳn cô có rất nhiều điều muốn hỏi ta.”, Hắn nói thẳng.
“Đúng vậy.”
“Ngồi đi.”, Hắn lạ ra lệnh. “Ta giải đáp thắc mắc của cô, còn cô sẽ làm việc cho ta.”
“Để xem đã. Tại sao ngươi lại cứu sống tôi?”
“Chứ không phải cô muốn sống nhưng không có cách nào sống tiếp sao? Ta đã nghe cô nói: Nếu có kiếp sau hãy để cô sống một đời trọn vẹn. Ta chỉ giúp cô sống cho xong kiếp này.”
“Dù là vậy. Nhưng tại sao lại là tôi? Tại sao lại là cơ thể của Ngân Chi? Người đã làm gì với linh hồn của con bé?”
“Bộ cô nhìn ta giống kẻ ác lắm hả?”
“Còn không phải. Nhìn mặt với mớ tóc đỏ hoe của ngươi là biết ngươi đóng vai ác rồi. Trả lời tiếp đi, đừng đánh trống lảng”
“Chỉ có cô bé đó là chết cùng ngày với cô thôi. Linh hồn của cô bé đã tan biến. Hai người có một mối liên kết tâm linh rất chặt chẽ. Cô là người có linh lực rất cao. Cô bé đó lại có thể nhìn thấy những linh hồn. Ta đoán rằng, chứng trầm cảm cô bé đó trở nên trầm trọng vì không dám nói với ai tình hình của mình. Cổ sợ hãi người khác không tin mình, nghĩ mình lập dị. Ta có thể hiểu.”
“Bạch Câu Hồn hắn là cái gì vậy?”
“Cô cũng thấy rõ rồi đó: Hắn rút linh hồn của người ta cho đến khi họ chết đi.”
“Thứ đó có thật trên đời này ư? Có phải còn nhiều thứ khác ghê gớm hơn không?”
“Cô nghĩ xem?”, Thay vì trả lời, hắn lại quăng cho cô câu một câu nghi vấn.
“Nói như vậy, ngươi đã cứu tôi sống lại trong thân thể này?”
“Chứ cô nghĩ thân thể be bét máu của cô còn dùng được à? Từ giờ, cô hãy sống với thân phận của Ngân Chi. Quá khứ của cô như thế nào hãy quên đi. Dù sao cô cũng đâu còn ai để vương vấn nữa?”
“Ngươi nói đúng. Tôi sẽ quên đi. Tôi sẽ sống với thân phận của Ngân Chi. Tôi sẽ sống đúng nghĩa như một con người mà tôi khao khát. Tôi cảm thấy có lỗi với cô bé này. Cô bé không được sống tiếp, cũng thật tội.”
“Làm ơn đi. Cô bé đã van nài được chết. Cuộc sống của cô bé còn đau khổ hơn cả cô. Có lẽ cô ấy đang mỉm cười nơi chín suối chăng?”
Trúc Chi gật đầu đồng ý với hắn. Cuộc trò chuyện của họ trôi chảy đến không ngờ. Họ nói chuyện tự nhiên như những người bạn lâu năm.
“Vậy ngươi tên gì? Ngươi là ma sao?”
“Huyết Yêu. Ta là thần giữ của. Không phải thần giữ kho báu như ngươi đang nghĩ đâu.”
Trúc Chi đành ngậm miệng lại. Cô tính hỏi như vậy thật. Làm sao hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô cơ chứ?
“Ta giữ những món đồ hắc ám. Những món đồ bị nguyền rủa cần được phong ấn. Chúng rất nguy hiểm cho con người.”
Hắn chầm chầm đứng dậy.
“Giờ ta phải đi. Có việc cần cô, nhưng để sau ta sẽ nói. Cô cần được nghĩ ngơi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi ta.”
Trúc Chi đang lầm bầm chửi rủa gã tóc đỏ trong miệng thì hắn đột nhiên quay người lại. Cô chột dạ kéo tấm chăn che hết cả người lại.
“Cái này,“, hắn đưa cho cô một sợi dây chuyền, “Cô hãy đeo nó vào. Linh lực của cô hấp dẫn những kẻ giống như Bạch Câu Hồn. Ta không có ở cạnh để bảo vệ cô 24/24 đâu.”
“Vậy cón mắt tôi thì sao? Làm sao tôi mới không thấy mấy thứ đó nữa?”
“Móc mắt bỏ đi. Đừng hỏi ta.”
Rồi lần này hắn biến mất thật.
Cái tên độc ác đó. Chuyện rùng rợn vậy mà hắn nói trơn tru không chớp mắt như thế cũng tài. Trúc Chi đeo dây chuyền vào cổ của mình, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Vài tuần sau, Trúc Chi cảm thấy khỏe hẳn ra, vết thương cũng đóng vẩy, cô cũng có những giấc ngủ ngon, không có gã tóc đỏ nào đến tìm, cũng không có tên quái dị nào. Cuộc sống của cô trở nên bình thường đến mức cô nghĩ những cuộc gặp gỡ của cô với cái gã kia chỉ là ảo giác.
Duy chỉ có một điều phiền muộn chính là người “anh hờ” của Trúc Chi. Anh ta thiếu điều muốn nhét cô vào trong cái túi nhỏ để mang đi khắp nơi. Anh ta ép cô ăn nhiều đến độ cô sợ mình sẽ béo phì mất. Anh ta còn chơi trò mỗi năm phút sẽ gọi điện cho cô một lần để hỏi thăm tình hình sức khỏe. Một gã phiền phức. Nhưng cô đang sống trong thân phận là em gái của anh nên không còn cách nào khác là phải nhập vai cho tốt. Một mặt khác vì muốn trả ơn cho Ngân Chi nên cô không muốn làm anh ta quá lo lắng cho mình. Sau này, cô sẽ thay Ngân Chi chăm sóc cho thằng anh kì quái này nữa.
Trúc Chi nói muốn đến thăm mộ của một người bạn chung xóm. Ban đầu gã anh trai không đồng ý, anh ta một mực từ chối. Nhưng vì ánh mắt nài nỉ van xin của em mình trông tội nghiệp quá, anh đành miễn cưỡng chấp nhận với một điều kiện: Anh ta phải cùng đi.
Qua dò hỏi một hồi cũng tìm ra ngôi mộ của chính mình (gần ngay mộ của nội cô, ít ra dì dượng của cô còn tình người một chút, điều này thật nực cười nhưng cô thấy như được an ủi phần nào).
Trúc Chi thấp cho bà nội một nén nhang. Cô có cảm giác như cả một thế kỉ mình mới được trở lại nơi này.
Sắc trời cũng trở nên ảm đạm. Chắc vì sắp tối nên nghĩa trang càng tăng vẻ huyền bí ma mị. Trúc Chi rợn tóc gáy, rùng mình mấy cái. Đáng lý cô nên gông cổ thằng anh của mình theo cho đỡ sợ. Bình thường, cô vẫn hay đến thăm nội vào giờ này, cũng đâu có vẻ sợ hãi như thế này? Chắc tại mắt cô bây giờ có thể thấy những thứ không bình thường nên tâm lý thay đổi theo chăng?
Đột nhiên trời bỗng kéo mây đen chê phủ, tiếng gió rít nghe như ai oán, tiếng mèo ở đâu nghe như khóc than, Trúc Chi lập tức đứng dậy, tay sờ vào sợi dây chuyền để chắc chắn nó vẫn còn nằm trên đó. Đồng thời, tay cô lượm một cây củi khô bên đường, đứng thế phòng bị.
Một hàng đầy ngôi mộ, thế mà đập thẳng vào đôi mắt cô chỉ có mỗi ngôi mộ màu trắng kì lạ. Có bóng người đứng cạnh đó, cô cố nheo mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ, chỉ biết người đó cũng đang nhìn cô. Cô nhớ làm gì có ngôi mộ như thế ở đây?
Trúc Chi đứng như trời trồng. Vẫn ngó chằm chằm bóng người đứng đó.
Bóng người nơi đó di chuyển về phía cô. Cô không biết nên chạy đi hay đứng tiếp. Có thể là người nào đó cũng đến viếng mộ như cô, có thể cô thần hồn nát thần tính mà thôi. Phải. Người đó đi bằng chân chứ không phải lướt lướt như một con ma.
Người đó càng đến gần, Trúc Chi càng thấy rõ ràng gương mặt.
Đó là một người phụ nữ gầy trơ xương, mặc áo bà ba màu xám đen, tóc xõa dài tới eo, hốc mắt trũng sâu nhìn vô hồn, chỉ có nụ cười của bà ta là có sức sống - một nụ cười ma quái.
Bà ta lấy hết sức bình sinh lao vào Trúc Chi và dùng đôi tay bóp cổ cô.
“Cuối cùng tao cũng đợi được mày.”, bà ta nói.