Quý Nhậm quắc mắt nhìn ma cà rồng. Gã không ưa thích gì y, dám nhờ vả yêu hồ bị mù bắt con người cho y xơi, thật không phải là hành động trượng nghĩa.
Quý Nhậm lại lôi ra thêm một bình rượu khác. Lần này, gã lấy ra thêm hai cái ly to, đổ đầy ly. Gã cầm một ly lên, rồi uống cạn. Gã nhìn vào mặt hồ yên ả trước mặt, lòng căm hờn cành lúc càng dâng cao. Gã gầm lên hoang dại:
“Có chuyện mà lão không biết. Linh Đàm mà lão giúp đỡ đã theo phe Huyết Yêu. Sao lão lại vì một tên đáng chết như thế mà bỏ mạng. Ta thề sẽ khiến Linh Đàm lẫn Huyết Yêu trả giá.”
Quý Nhậm ném ly rượu còn lại xuống hồ. Mặt nước gợn những con sóng li ti. Gã đứng nhìn một chút rồi quay bước đi, khuôn mặt tỏa ra một màn sương lạnh ngắt. Gã đi ngang qua những phòng giam u tối. Gã đưa tay mở chốt khóa, giải trừ phong ấn trên mỗi buồng giam. Gã thả toàn bộ sinh vật ghê gớm nhất ra bên ngoài.
Chúng thích thú cúi đầu cảm ơn Quý Nhậm. Gã phất tay ra hiệu cho chúng rời đi, còn nói theo:
“Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta tuyệt đối không ngăn cản. Nếu có ai hỏi tới, cứ nói Huyết Yêu đã thả các ngươi ra. Chăm sóc người của hắn nhiều một chút.”
Quý Nhậm đưa vài tờ ghi danh tính của nhóm người bao gồm: Nhất Uy, Trúc Chi, Thanh Lâm, Hiếu Minh, Tuấn Tú và cả Thiên Thanh. Gã đã điều tra đủ lâu, theo dõi đủ lâu mới gơm đủ tất cả thành viên trong đội quân nho nhỏ của Huyết Yêu. Gã dặn dò thêm:
“Mặc dù ta nói các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng hãy biết tiết chế, đừng hành động kinh suất, đừng để đám thần tiên khác ngửi được việc các ngươi đang làm. Tìm đúng chổ, giết đúng người. Sau đó hẳn mở tiệc máu mà các ngươi thích.”
Quý Nhậm lạnh lùng rời đi. Gã không cần biết hậu quả sẽ ra sao; không cần biết một khi đám quái vật được thả ra, hạ giới sẽ rơi vào cảnh khốn đốn thế nào; gã chỉ biết mưu đồ to lớn của mình (bao gồm cả việc giết chết Huyết Yêu) đang từ từ thành công.
Quý Nhậm lấy danh nghĩa người chịu trách nhiệm điều tra vụ án của Huyết Yêu mà ra vào phòng giam của hắn một cách tự nhiên. Gã lần đầu vào đến đây gặp mặt Huyết Yêu, trao cho hắn cái nhìn thâm tình rất giả tạo. Gã ngồi vào ghế đối diện phòng giam của Huyết Yêu, vị trí người điều tra. Gã bắt đầu vỗ tay rất lớn, môi mỉm cười thật tươi. Dĩ nhiên gã đang vui mừng vì Huyết Yêu đã có ngày hôm nay.
“Huyết Yêu... Huyết Yêu... Huyết Yêu.”, Quý Nhậm thân mật gọi tên Huyết Yêu.
Huyết Yêu mở mắt thật to nhìn người đang ngồi trước mặt. Cả hai bị ngăn bởi lớp bùa chú rất mạnh của Thiên tử. Hắn cũng nhận ra Quý Nhậm đang cố tình treo đùa mình, nụ cười trên môi gã quá đắc ý, quá hài lòng với tình huống hiện tại. Hắn cẩn thận nói:
“Chắc là huynh vẫn còn giận hờn ta vụ xưa lắc xưa lơ đó hả?”
Quý Nhậm nhúng vai, lắc đầu đáp sảng khoái:
“Ta nào có giận hờn ngươi.”, rồi gã bày ra vẻ mặt như ai ma như quỷ, gã gằn giọng nói tiếp, “Ta căm thù ngươi.”
Huyết Yêu bật cười nhẹ nhàng:
“Vậy huynh chờ thời cơ này muốn trả thù ta ư? Ta đâu nghĩ huynh thù dài chỉ vì chuyện cỏn con như thế?”
“Đúng vậy, ta thù dai đấy. Tính luôn chuyện ngươi đã giết lão yêu hồ bạn của ta nữa, ta nghĩ ta phải khiến ngươi biết cảm giác mất đi một vài người bạn, ta mới hả dạ.”
Huyết Yêu biết Quý Nhậm là người dám nói dám làm. Gã đã nói sẽ đụng vào nhóm người của hắn nghĩa là gã sẽ không để một người nào sống sót. Hắn giấu lo lắng vào trong lòng. Hắn bắt đầu công kích gã ta bằng cách khác:
“Huynh định làm thế nào hả? Huynh không sợ ta sẽ nói cho thiên đế nghe chuyện huynh công tư không phân minh sao?”
Quý Nhậm khinh khỉnh nói:
“Thiên tử không thích ngươi mấy đâu, Huyết Yêu. Có khi người còn muốn ngươi chết sớm hơn kìa.”
Nói rồi, Quý Nhậm quay người rời đi. Cái chết của Hồ yêu chỉ là giọt nước làm tràn ly. Quý Nhậm với Huyết Yêu trước đây đã có hiềm khích rồi. Gã đã chán ghét bản mặt của Huyết Yêu từ rất lâu. Gã đã ấp ủ âm mưu chỉ chờ Huyết Yêu nhảy vào. Và gã đã và đang bắt đầu kế hoạch của mình. Huyết Yêu cứ chờ mọi thứ đổ ập lên đầu của hắn đi.
Tiểu Bạch dẫn đường cho Trúc Chi và Nhất Uy khiến hai người không quen lắm. Bình thường họ vẫn luôn là người dẫn đầu, Tiểu Bạch luôn lẽo đẽo đi sau lưng họ. Hai người không ai nói với nó câu nào, chỉ lặng lẽ đi theo nó.
Tiểu Bạch chốc chốc lại nói “Gần đến nơi rồi.”, nhưng hai người biết còn lâu họ mới đến nơi. Họ mon men ven bờ sông trong bóng đêm. Nhất Uy nhận ra đêm nay trôi qua thật dài.
Tiểu Bạch biến ra một chiếc thuyền con, nó bước lên trước, rồi ra hiệu cho hai người kia đi xuống thuyền. Con thuyền trôi ra tận giữa sông mới dừng lại.
Lúc này, Tiểu Bạch mới chỉ tay xuống dưới xong và yêu cầu hai người nhảy xuống cùng nó.
Nhất Uy thấy rất mơ hồ, bất giác hỏi Tiểu Bạch:
“Em chắc là biết Huyết Yêu muốn làm gì chứ? Nhảy xuống sông là đáp án hả?”
Tiểu Bạch nhớ ra cái gì đó, nó thiểu não lắm. Nó đưa cho hai người hai viên đan dược nhỏ xíu màu xanh lam, rồi nói:
“Có tác dụng thở được dưới nước.”
Trúc Chi hỏi nhỏ:
“Em không định nói chúng ta sẽ đi đâu à?”
Tiểu Bạch huỵch toẹt:
“Chúng ta đi gặp Thủy vương. Chú Huyết Yêu nói ông ấy biết cách giúp chị dung hoa viên đan dược này. Hắc phù dung chỉ tạm thời rút độc ma cà rồng thôi, cũng tạm thời cứu sống chị một mạng thôi. Chị phải nhanh chóng nuốt lấy thần lực của chị mới an toàn.”
Trúc Chi và Nhất Uy nghe rất kỹ càng. Họ nút viên đan dược nhỏ xíu kia vào bụng. Cẩn thận theo bước Tiểu Bạch nhảy xuống sông sâu. Cả ba người lặn xuống đáy sông. Tiểu Bạch thả ra một cảnh cửa và đi vào bên trong.
Nhất Uy và Trúc Chi lén nhìn nhau. Rõ ràng là họ không quen với việc Tiểu Bạch trở thành “chủ xị” trong mọi việc, còn họ không biết gì cả. Và thực sự mà nói họ đang nghi ngờ không biết ngườ này có âm mưu gì. Liệu nó có phải là Tiểu Bạch mà họ vẫn biết. Nếu không phải nó cùng Gia Khánh trở về từ Thiên giới, và nó dùng đóa hắc phù dung cứu Trúc Chi một mạng, hai người đã chẳng thèm tin tưởng nó rồi.
Ba người bước qua cánh cửa, một khung cảnh lộng lẫy hiện ra trước mặt họ: Những nhánh san hô vươn cao đầy màu sắc, cảnh cổng ghi dòng chữ “Thủy Cung” to tướng với bảy sắc cầu vòng phủ bên trên, con đường được bao phủ bởi những cánh hoa màu đỏ kì lạ. Đây là Thủy cung trong truyền thuyết đây mà, dù có nhiều chổ trở nên hiện đại hơn rất nhiều. Ba người coi như đây là chuyến phiêu lưu xuống thủy cung chơi đùa vậy.
Tiểu Bạch đưa ra lệnh bài màu xanh dương ra cho hai tên canh cửa nhìn rõ. Vì vậy tên canh cửa cho họ đi vào trong cung điện. Nó nhờ người đó đưa tín vật của Huyết Yêu cho Thủy vương. Hy vọng ngài ấy biết được người đến đây gặp là ai.
Họ không biết họ phải đợi bao lâu bởi vì đã trôi qua nửa ngày mà Thủy vương vẫn chưa xuất hiện. Tiểu Bạch tự dưng sốt ruột. Mọi thứ diễn ra không giống mong đợi của Huyết Yêu. Vết thương trên người Trúc Chi chỉ tạm thời được chữa lành. Nếu không gặp Thủy vương sớm một chút, nó e rằng Trúc Chi sẽ gặp nạn.
Tiểu Bạch vừa nghĩ xong, Trúc Chi liền ngã xuống, ngất lim đi. Nhất Uy vội vàng quỳ xuống xem tình hình. Cậu lo lắng:
“Hắc phù dung hết tác dụng nhanh như vậy sao? Chúng ta còn phải đợi đến bao giờ?”
Tiểu Bạch cắn môi không biết. Nó không thể lựa lời an ủi Nhất Uy. Bởi vì chính nó cũng đang hoang mang không hiểu. Nó đã tưởng Thủy vương sẽ ra gặp họ ngay khi trông thấy tín vật chứ.
Sinh vật bóng đêm đầy nguy hiểm mà Quý Nhậm thả ra đã tràn xuống hạ giới. Chúng đã chia ra nhiều hướng tấn công con người. Năm kẻ xem như mạnh nhất chia thành năm hướng tím và tấn công nhóm người Trúc Chi. Chúng ngửi mùi và truy tìm danh tính rất tốt.
Thiên Thanh và Thanh Lâm đang ở trong bệnh viện. Hai người không biết rằng có hai quái vật có cánh đang từ từ tiến vào bệnh viện. Chúng vô hình dưới con mắt của người phàm, nhưng không có nghĩa chúng không tồn tại. Chúng đi đến đâu, va chạm xảy ra đến đó. Không ai biết thứ gì đang tấn công họ, chỉ thấy mọi người bắt đầu bị thương khắp cơ thể. Bệnh viện trở nên hỗn loạn. Mọi người bắt đầu hô hoán và cố chạy thoát thân, dù không biết thứ gì tấn công mình.
Thiên Thanh và Thanh Lâm chạy đi xem tình hình ra sao. Hai quái vật đã tìm thấy người chúng muốn tìm. Chúng chắn trước mặt hai người họ. Thanh Lâm kéo Thiên Thanh lùi ra sao mấy bước.
Thiên Thanh không hiểu sao lại nhìn rõ mồn một thứ xấu xí đang chắn đường họ. Anh run run đưa tay chỉ về phía chúng, cứng họng, không thể thốt một lời nào.
Thiên Thanh không tin nổi. Một con quái vật, đôi cánh giống chim, đầu nhọn hoắc giống rắn, thân hình như ngựa mà lem luốc đầy bùn sình. Chúng mỉm cười hơi kinh, như là chúng vừa nhìn thấy thứ chúng cần. Lẽ nào chúng xem hai anh em nhà họ Diệp là món đồ chúng đang tìm ư?
Thiên Thanh rút cuộc cũng cử động môi mình, anh nói:
“Em có thấy cách mà chúng đang nhìn tụi mình không? Ý anh là cách mà chúng không hiện thận trước mặt những người kia và cười khi thấy anh em mình ấy.”
Thanh Lâm chắc chắn đây là một quái vật bóng đêm. Chỉ tiếc nó không biết chúng là gì và cách tiêu diệt chúng. Nó cầm lấy tay Thiên Thanh mà chạy thụt mạng về phía thang máy. Hiển nhiên, nó đồng ý với Thiên Thanh rằng: Họ đang là mục tiêu của chúng
Hai quái vật rượt theo họ sát nút. Thiên Thanh là thám tử nên không có súng, Thanh Lâm thì từ lâu đã không còn giữ bên mình cây súng thần thánh mà Huyết Yêu cho lúc trước. Nó nghĩ ngoài việc chạy thụt mạng ra, nó và anh nó dám thành đồ ăn cho lũ quái vật lắm. Lúc này, giá như có Nhất Uy ở đây thì tốt quá.
Thanh Lâm gào lên cho anh mình nghe được:
“Chạy về trường đi anh. Nếu hai anh em mình là mục tiêu của chúng. Tụi mìn cần ra xa đảm bảo mọi người được an toàn.”
Thiên Thanh và Thanh Lâm chạy vào thang máy trong gang tấc. Suýt chút nữa cả hai đã bị chúng đớp một phát mất đầu. Hai người nhanh chân leo lên chiếc xe máy của Thiên Thanh, chạy thẳng đến trường.
Thanh Lâm muốn đến trường dĩ nhiên vì có bác bảo vệ ở đó. Ngoài Huyết Yêu ra, nó chỉ còn trông chờ sự giúp đỡ của Ngư Lâm mà thôi.
Tuấn Tú đang say giấc ngủ. Anh vừa rời bệnh viện về nhà đánh một giấc. Dạo này anh rất bận rộn, bận rộn với việc học, đi thực tập và chăm chỉ điều chế thảo dược – môn mà Huyết Yêu dạy riêng cho anh. Anh không có đủ thời gian hỏi han nhóm Trúc Chi, không hề biết đứa em gái của mình đang gặp nguy hiểm. Anh cũng chẳng thể ngờ được bản thân cũng đang cận kề với hiểm nguy. Con quái vật thuộc giống như loài bò sát, một con kỳ đà khổng lồ đã bò vào tận bên trong phòng ngủ của mình. Nó vươn cái đầu xấu xí ngắm nhìn con mồi đang say ngủ, cái lưỡi thè ra tạo một âm thanh như tiếng rít của loài rắn. Nó từ từ há miệng, dùng hết sức mạnh vào một cú đáp mạnh vào đầu Tuấn Tú.