Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 104: Chương 104: Những Cuộc Gặp Gỡ




Bác bảo vệ nói qua điện thoại cho Tuấn Tú nghe:

“Con là bạn của cậu bé đó ư? Tới trường đi rồi nói.”

Tuấn Tú thuật lại những gì bác bảo vệ nói với mình cho cả ba đứa còn lại nghe. Trúc Chi có thể đoán sơ qua tình huống mà Vô Ảnh gặp tối qua, có thể gã đã không trở về nhà mà đến thẳng trường học (mà lý do tại sao ban đêm như thế mà gã lại dẫn xác đến đó thì cô không đoán được). Gã đã vô tình gặp ả đàn bà nguy hiểm nào đó và chiến đấu với ả một mất một còn. Có vẻ gã đã thua ả nên mới mất tích như thế.

Ngày thứ năm nhưng trường lại vắng tanh, Trúc Chi biết thầy hiệu trưởng đã cho trường nghỉ ba ngày do có án mạng xảy ra trong trường, trước khi tìm được hung thủ không nên cho học sinh đến trường làm gì.

Bác bảo vệ đang đi đi lại lại trước phòng trực hòng đợi người đã gọi điện thoại cho bác ấy lúc sáng. Bác bảo vệ không phải là người không tin vào ma quỷ, bác rõ ràng đã nhìn thấy người đàn bà ma bước ra từ bức tranh treo trên tường không thể sai được. Bác cũng tin trên đời này có ma, bởi vì kinh nghiệm làm ở trường học lâu năm bác tin rằng bản thân đôi lúc nghe được những tiếng khóc phát ra từ bên trong dãy lớp học phía bên kia. Hồn ma tối qua bác nhìn thấy càng khiến bác xác nhận một lần nữa: Ma quỷ là có thật và cậu bé học sinh kia rất có thể đã bị bắt mất hồn.

Bác ấy không thể báo cảnh sát, sẽ chẳng ai tin vào lời nói của bác ấy. Chỉ còn cách chờ đợi người thân của thằng bé gọi điện tới tìm sau đó nói rõ tình hình cho họ nghe.

Bác bảo vệ thấy Nhất Uy, Thanh Lâm và Trúc Chi đi cùng với một cậu con trai trưởng thành. Bác biết ba người kia còn người con trai lớn tuổi kia bác không nhận ra. Sỡ dĩ bác biết ba người kia bởi vì họ cùng với thằng nhóc mất tích rất nổi tiếng, được mệnh danh là “bộ tứ siêu đẳng” trong trường, Thanh Lâm còn là con trai cưng của thầy hiệu trưởng, còn Nhất Uy là con trai của một vị pháp sư có tiếng ở đất Sài Thành – Nhất Đằng. Đã có lần chú tìm tới vị pháp sư ấy có chút chuyện cần nhờ nhưng không tài nào gặp được người ấy, hành tung của vị pháp sư ấy vô cùng tuyệt mật ngay cả người thân cũng không nắm rõ đường đi nước bước của ông ấy.

Tuấn Tú chạy tới chổ chú bảo vệ nhỏ giọng:

“Chú là người đang cầm điện thoại của em ấy?”

Bác bảo vệ gật đầu lập tức đưa điện thoại của Vô Ảnh cho Tuấn Tú. Tuấn Tú nói:

“Chú có thể kể chi tiết hơn chuyện tối qua được không?”

“Nó nói làm rơi sợi dây chuyền vàng và đang tìm bên dãy lớp học, nó không dám về vì sợ thầy Hóa cho ăn đòn. Bác thương tình mới gọi vào trong phòng cho chút đồ ăn. Ai ngờ lúc đó nó thấy bức tranh thiếu nữ trên tường, lúc đó nó hốt hoảng lắm còn bảo bác chạy đi. Sau đó xuất hiện một hồn ma thiếu nữ mặc trang y phục giống hệt với bức tranh, bác sợ xanh mặt và ngất đi. Chuyện sao đó bác thật tình không rõ.”

Trúc Chi không tin Vô Ảnh đến trường vì muốn tìm sợi dây chuyền. Cô càng không tin gã không đánh lại một hồn ma, phải có chuyện gì khác xảy ra với gã mới có thể bắt gã đi mà không để lại dấu vết gì.

Nhất Uy nhìn thấy một bóng người từ phía bên kia dãy lớp học, cậu di chuyển đến đó. Giờ này ai lại lấp ló tại nơi đó cơ chứ. Nhất Uy tá hỏa khi phát hiện người đứng lấp ló trong lớp học không phải con người mà là một ma nữ học sinh. Gương mặt nó có vẻ vẫn còn đang sợ hãi bởi cái gì đó, dường như nó muốn nói điều gì muốn nói với họ.

Nhất Uy bước vào bên trong, con ma vẫn còn đang đứng đó (bởi vì nó không biết Nhất Uy cũng có thể thấy được linh hồn, nó đinh ninh cậu chỉ là một người bình thường). Nó xụ mặt tự nói một mình:

“Làm sao để nói với cậu ta những gì mình thấy nhỉ?”

“Cậu đã thấy gì?”, Nhất Uy hỏi thẳng cô bạn ma kia. Cậu từ từ lại gần nó khiến nó hét toáng lên cứ như Nhất Uy là ma mà không phải cô ấy. Tiếng hét khiến Trúc Chi và Tuấn Tú phải giật mình nhìn về phía đó.

Thanh Lâm và bác bảo vệ đương nhiên không nghe được âm thanh ấy. Cậu ngơ ngác nhìn biểu hiện của hai người kia và cuối cùng đi theo họ đến dãy lớp học. Trúc Chi không quên dặn dò bác bảo vệ:

“Tụi con có cách tìm ra cậu ấy. Chuyện xảy ra tối qua, tạm thời bác đừng nói cho ai nghe được không? Sẽ không ai tin có một hồn ma bắt cóc người khác đâu.”

Bác bảo vệ hứa với Trúc Chi sẽ không nói chuyện li kì ấy ra ngoài và bác ấy vào trong phòng trực tiếp tục công việc đang dở dang của mình.

Trúc Chi bước vào lớp học nơi phát ra âm thanh. Cô thấy Nhất Uy đang cười duyên với cô bạn ma đứng bên cửa sổ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng vì có người nhìn thấy được nó. Trúc Chi cũng tiến lại gần sát Nhất Uy, Nhất Uy khẽ nói với cô:

“Cậu ấy thấy chuyện đã xảy ra tối qua với Vô Ảnh.”

Trúc Chi nghe vậy trong lòng thầm vui mừng, ít ra vẫn còn có manh mối, cô nói với hồn ma:

“Cậu đừng sợ, tụi này chỉ là những người bình thường muốn tìm ra bạn của mình mà thôi. Cậu có thể nói chi tiết chuyện xảy ra tối qua cho tụi này nghe được không?”

Hồn ma nghi ngờ nói:

“Mấy người sao lại nhìn thấy được tôi cớ chứ?”

“Cậu ấy là pháp sư.”, Trúc Chi chỉ vào người Nhất Uy, “Ba cậu ấy thường hay đi bắt những hồn ma vất vưởng khắp nơi.”

Con ma lùi ra xa Nhất Uy khi nghe đến danh cậu ấy, nó nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét. Mấy tên pháp sư không có tên nào tốt hết, họ chỉ chực chờ đốt linh hồn người ta ra thành tro bụi thôi.

Trúc Chi cười hà hà khi thấy con ma có vẻ không thích Nhất Uy, phải nói khuôn mặt đẹp trai này đã từng làm điên đảo hồn ma Ngọc Huyền – người từng là bạn thân của cô. Cô nhận thấy không phải đẹp trai là được yêu thương đâu. Cô nói với con ma:

“Cậu đừng sợ, cậu ấy tốt bụng lắm. Được rồi, nếu cậu thấy không công bằng khi cậu tiết lộ thông tin mà không được lợi lộc gì hết thì cứ nói ra nguyện vọng của cậu đi, chúng tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nó. Cậu cũng đâu muốn sống vất vưởng như thế đúng chứ?”

Lời dụ ngọt của Trúc Chi đánh trúng tâm lý của nó, bằng chứng là nó có vẻ đã mềm lòng và gương mặt tím tái xanh xao kia thoáng ửng hồng. Nó dịu giọng với Trúc Chi:

“Được. Tui sẽ nói cho mấy người biết vậy.

Tối hôm qua, những bạn ma chúng tôi đang nói về những chuyện xảy ra ở ngoài trường thì thấy thằng bé ấy đi về phía thư viện, không rõ nó muốn tìm gì. Cuối cùng bị bác bảo vệ phát hiện và lôi đi.

Chúng tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra ở phòng bác bảo vệ thế là cùng nhau chạy ra đó coi sao. Ai dè thấy được một cảnh tượng kinh khủng. Một gã đầu có sừng toàn thân màu đỏ ngầu với cả con ma nữ bước ra từ bức tranh cùng nhau bắt cậu bạn đó đi rồi.”

“Gã có sừng?”, Nhất Uy hỏi lại.

“Chính hai con mắt này nhìn thấy, nó có đuôi hẳn hoi. Lại còn con ma nữ xinh đẹp kia nữa. Hình như nói cái gì mà sào huyệt ở đâu gần kinh thành Thăng Long.”

Trúc Chi vồ lấy tay của cô bạn ma hồ khởi cảm ơn rối rít:

“Cảm ơn nhiều nhé. Sau này nhất định sẽ tìm bạn hậu tạ.”

“Không cần đâu, chỉ là sự giúp đỡ cỏn con. Dù sao cũng học cùng trường.”

Trúc Chi và Nhất Uy tức tốc rời đi, học phải trở về nhà lập một kế hoạch hẳn hoi. Có như vậy mới mong cứu được Vô Ảnh. Cô đoán không lầm tên Mộng Tinh và ả ma nữ kia cùng một phê, tại sao họ lại cùng một phê nhất định cô sẽ nhanh biết thôi.

Cô bạn ma vừa thấy họ rời đi đã cười bí hiểm, ả nói với ai đó đang lấp ló đằng xa:

“Còn không mau đi báo cho chủ nhân biết, bọn nhóc chuẩn bị đến nơi cần đến.”

“Dạ.”, chỉ nghe một giọng nói trẻ con đáp lại lời cô bạn ma. Cô bạn ma như đã hoàn thành xong nhiệm vụ liền biến mất.

Khi nhóm Trúc Chi trở về nhà đã thấy Vô Ảnh và một người phụ nữ đẹp đang ngồi trong nhà. Trúc Chi ngớ người một chút, trước giờ gã có bạn bè nào đâu mà lại dắt một cô nương xinh đẹp như hoa về nhà mình thế này? Mà chẳng phải con ma trong lớp học đã đinh ninh Vô Ảnh bị bắt đi rồi sao, sao gã vẫn còn ngồi đây, mặc dù cô thấy mặt gã không được vui cho lắm, giống như người ta vừa tạt gáo nước lạnh vào bản mặt của gã vậy.

Trúc Chi ngồi xuống ghế chờ đợi Vô Ảnh lên tiếng. Thanh Lâm và Nhất Uy cũng ngồi xuống theo. Riêng Tuấn Tú vẫn ngồi đó ngắm cô nương xinh đẹp kia. Thấy Tuấn Tú đang nhìn mình, ả hồ ly nháy mắt một cái khiến anh lạnh cả sóng lưng, anh vội vàng ngồi xuống cùng với tụi nhỏ.

Vô Ảnh thấy ai nấy mặt mày tối sằm dường như đã chạy cả một đoạn đường dài mới về. Thế nên gã mới đợi dài cổ mà họ mới vừa về đến nhà, đồ ăn trên bàn nguội ngắt, gã đoán họ đã rời đi ra ngoài khi còn đang ăn sáng.

Vô Ảnh giới thiệu:

“Đây là Cẩm Như, một ả hồ ly tinh đang nỗi dạo gần đây. Ả đã cứu anh thoát khỏi hai tên Mộng Tinh và con ma trong bức tranh ấy.”

Cẩm Như liếc mắt nhìn Vô Ảnh bực mình nói như hét:

“Em cứu anh để rồi anh gọi em là “ả” như thế đó hả?”

Vô Ảnh nhúng vai không trả lời Cẩm Như, còn Trúc Chi thì cười khúc khích. Vô Ảnh riết rồi cũng phủ phàng như Huyết Yêu luôn. Tuấn Tú thắc mắc:

“Hồ ly có hút máu người không? Diện mạo của hồ ly có thể thay đổi thành một lão già không vậy?”

Cẩm Như không vui lắm, nhan sắc đỉnh cao của ả sao có thể biến thành một lão già như trí tưởng tượng của Tuấn Tú được, ả nói:

“Sắc đẹp của ta là vĩnh cữu. Với lại người ta ăn chay, không hút máu người tầm bậy đâu anh gì đó ơi.”

Trúc Chi vẫn chưa thể tin người đàn bà hồ ly này nên có hơi canh cánh trong lòng. Cô không muốn la rầy Vô Ảnh trước mặt bao nhiêu người vì đã mang một ả hồ ly không rõ lai lịch về nhà. Làm sao gã lại đi tin một người vừa mới gặp một lần như thế, không lẽ gã quên cô đã từng nhấn mạnh như thế nào về việc Huyết Yêu cũng từng tin lầm người ra sao hay sao. Hơn nữa, nếu Huyết Yêu hay tin gã đưa một hồ ly về căn cứ “quân sự an ninh quốc gia” (ý chỉ nhà của Trúc Chi là căn cứ của đội quân truy tìm thanh kiếm của Quỷ, cô gọi nó bằng cái tên đó cho oách).

Nhất Uy không quan tâm đến ả hồ ly lắm, cậu chỉ tò mò:

“Một hồn ma trong trường nói anh bị Mộng Tinh và ả hồn ma bắt đi cơ mà. Còn nói rõ địa chỉ ở kinh thành Thăng Long nữa cơ.”

Trúc Chi gật đầu. Đúng rồi, cô bé học sinh đó đã nói rất rõ ràng, Vô Ảnh đã bị hai người hợp sức bắt đi. Cô cũng tò mò, cô quay sang chờ Vô Ảnh trả lời. Vô Ảnh nói:

“Thật ra đúng là có chuyện anh bị hai người kia hợp sức lại, chút nữa là nguy to. May mà Cẩm Như xuất hiện cứu anh thoát khỏi.”

Thanh Lâm giơ tay phát biểu ý kiến:

“Nói vậy, anh không đánh lại hai người kia?”

“Một thì có thể. Mộng Tinh rất mạnh, anh đoán hắn tìm anh vì chúng ta đã chuyển giao lời nguyền. Nhưng anh không ngờ ngay cả cô ma tranh ngàn năm kia cùng một phê với gã.”

Cẩm Như rút cuộc không giữ được im lặng nên nói xen vào:

“Vô Ảnh ơi Vô Ảnh. Em nghe tiếng tăm của anh rất lâu, một làn khói rất mạnh. Ban đầu cứ tưởng anh chỉ là một hồn ma ngàn năm vì mất đi kí ức mà không thể có hình thù nhất định. Sau khi gặp anh tối qua em mới biết nguyên nhân tại sao anh lại là một làn khói đỏ lè.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.