Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 276: Chương 276: Rắc Rối Khắp Nơi




Trúc Chi lắc đầu. Cô dùng ngón tay bấu véo cánh tay của mình. Cơn đau giúp cô tỉnh táo và biết rằng đây không phải là mơ. Cô cố lấy lại bình tĩnh, càng hoang mang càng khiến cô trở nên rối trí và kích động hơn thôi.

Trúc Chi không mang điện thoại bên cạnh, cũng không còn chút thần lực nào, nên không cách nào liên lạc với những người khác. Cô đành phải tự lực cánh sinh. Cô phải tự mình xác định đây có phải là vụ giết người do mình là hung thủ, hay bằng cách nào đó đã tình cờ xuất hiện tại đây. Cô lật ngược thi thể lên.

Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt bị cào nát không nhận diện được. May quá, Trúc Chi là người không thích nuôi móng tay dài, luôn luôn cắt tỉa gọn gàng. Rõ ràng những vết cào này không phải do cô gây ra. Ngoài ra, trên cổ nạn nhân có dấu răng trông giống như bị rắn cắn, nhưng to hơn. Chắc chắn nạn nhân bị hút máu cho đến chết.

Nếu kẻ ăn tim còn sống, Trúc Chi hẳn đã nghĩ là nó gây ra vụ giết người này. Đây không phải là vụ giết người bình thường, đây là do một sinh vật bóng đêm gây nên.

Đột nhiên, xác chết mở to hai con mắt, nó quật ngã Trúc Chi xuống đất. Nó bóp cổ cô, hai con mắt to tròn nhìn cần cổ của cô một cách thèm thuồng. Miệng nó há to và Trúc Chi nhìn thấy răng nanh của nó nhọn hoắt. Đây là một con ma cà rồng. Không, đây là người bị ma cà rồng giết và biến thành mới đúng.

Huyết Yêu từng nói ma cà rồng có thật trên đời này. Và xui xẻo thế nào mà cô lại gặp đúng cái lúc bản thân không còn thần lực nào. Mà rút cuộc thứ gì đã kéo cô đến nơi này cơ chứ, cô làm gì có liên quan đến ma cà rồng mà xuất hiện tại nơi này.

Trúc Chi không có sức chống cự, người cô yếu xìu. Không lẽ cô thật sự phải bỏ mạng tại nơi này. Bởi vì miệng của tên ma cà rồng càng lúc càng gần cổ của cô hơn. Cô còn ngửi được mùi tanh nồng của máu tràn ngập miệng của nó. Còn động mạch của cô đang phình ra bất thường, như đang mời gọi đôi môi của ma cà rồng.

Ma cà rồng mất cảnh giác không nhẹ khi không khóa hai tay của Trúc Chi lại. Vì vậy cô cố rút lấy Hắc Ma trên đầu mình xuống. Cô sẽ đâm nó bằng thanh kiếm Quỷ, nó sẽ không sống được nếu bị đâm trúng. Nhưng mà cô quên rằng, trước khi ngủ cô đã tháo cây trâm ra khỏi đầu.

“Thôi xong luôn.”, Trúc Chi thầm than.

Trúc Chi đành gọi “Hắc Ma” đến bên cạnh mình. Mặc cjo cô có gọi bao nhiêu lần vẫn không thấy kết quả gì, nó vẫn không xuất hiện bên cạnh cô. Cô quên rằng muốn gọi Hắc Ma phải truyền một chút Vọng Âm vào giọng nói của mình. Mà cô giờ đây hoàn toàn là một người bình thường, không có khả năng dùng Vọng Âm gì cả. Cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Ma cà rồng không thích hai tay của cô cứ quơ qua quơ lại lộn xộn, nó dùng móng vuốt cào nát hai cánh tay của cô. Sau đó, nó cúi xuống cắn vào cổ của cô, nó bắt đầu rút cạn máu bên trong người cô. Trúc Chi cảm thấy khó thở, đôi mắt từ từ nhắm lại, không cách nào thoát khỏi sự khống chế của nó, cũng không cách nào thoát khỏi rắc rối này. Cô ngửi được mùi chết từ chính cơ thể của mình tỏa ra.

Một tiếng hú dài man rợ như đang kêu gọi đồng minh. Tên ma cà rồng nghe được tiếng kêu của đồng loại thì buông cô ra. Nó chạy mất dạng vào đêm đen.

Ánh trăng trên cao lạnh lùng chiếu vào cơ thể của Trúc Chi. Cô nằm trong vũng máu, không biết còn sống hay đã chết. Đôi mắt trợn trừng nhìn lấy ánh trăng như van nài, như muốn cầu cứu. Thế rồi, đôi mắt trở nên vô hồn, không còn sức sống, hai bên mắt chảy ra một chất dịch màu đen, đầu của cô nghiêng một bên giống như đang ngất lịm đi.

Tiểu Bạch trở về chổ Huyết Yêu lấy một vài thứ, trong đó có một vật vô cùng quan trọng mà Huyết Yêu đã dặn dò:

“Chỉ được lấy đi trong đêm trăng tròn. Nhớ kỹ.”

Hôm nay, đúng lời hẹn ước trước đó, Tiểu Bạch quay về lấy chiếc hộp mà Huyết Yêu đã dặn trước đó. Nhưng nó chưa kịp rời đi đã bị thiên binh chăn lại. Thì ra chúng đã âm thầm theo dõi Tiểu Bạch đến nơi này. Vì chúng biết rằng chúng khó mà đến nơi của Huyết Yêu nếu không biết chính xác nơi cần đến.

Tiểu Bạch không soi ra được nỗi sợ của chúng. Ai cũng phải có nỗi sợ riêng, nhưng chúng lại không. Hơn nữa, Tiểu Bạch không mang theo vũ khí gì cả. Nó đinh ninh quay lại lấy chiếc hộp màu vàng rồi sẽ rời đi ngay thôi.

Tiểu Bạch rất nhanh bị bắt giữ, một mình nó không có khả năng thắng cả mười tên thiên binh, nhất là khi nó vẫn chưa khôi phục hoàn toàn linh lực của mình sau trận đấu với Xích Tây. Nó cẩn thận giấu chiếc hộp vàng vào trong túi áo khoác, thầm hy vọng không bị ai phát hiện.

Huyết Yêu cũng lâm vào rắc rối. Hắn trở về nhà sau hai tuần biệt tăm biệt tích và chạy trốn khỏi đám thiên binh. Nơi ở của hắn rất có thể đã bị lộ, hắn cần nhanh chóng thu dọn mọi thứ, tìm cách thoát thân. Hắn nhận ra rằng Thiên tử không chỉ muốn giám sát hắn, mà còn muốn bắt hắn.

Huyết Yêu về vừa đúng lúc nhìn thấy Tiểu Bạch bị thiên binh đang bắt giữ. Hắn tức giận, lạnh lùng nói:

“Nếu các ngươi dám đụng vào một sợi tóc của con bé, ta thề sẽ giết chết tất cả các ngươi.”

Thủ lĩnh đám thiên binh bước ra trước mặt Huyết Yêu, mặt mày gã tỉnh bơ, không mấy sợ hãi lời đe dọa của Huyết Yêu. Gã dõng dạc nói:

“Thiên tử hạ lệnh phải đưa ngài về thiên đình quy án.”

Huyết Yêu đương nhiên không hiểu mình bị tội gì. Hắn hỏi:

“Bổn thần tiên có tội gì sao?”

“Mời Huyết Yêu cũng tiểu thần trở lại thiên đình sẽ rõ.”

Tên thủ lĩnh vừa nói xong, trên trời đột nhiên xuất hiện thêm hàng trăm thiên binh thiên tướng khác. Chúng bao vây lấy Huyết Yêu. Hắn có cảm tưởng chúng không bắt Huyết Yêu đi là không được.

Huyết Yêu thật nể cái tên Thiên tử đó. Chỉ vì muốn bắt hắn lại phái nhiều cao thủ như vậy. Xem ra vị thiên đế đó thật sự coi trọng sức mạnh của hắn. Hắn, mặt không biến sắt, lạnh lùng đưa ra một câu hỏi:

“Nếu ta không nguyện ý thì sao?”

Tên thủ lĩnh mỉm cười không chùng bước, làm như gã không hề quan tâm đến sát khí trong câu nói của Huyết Yêu. Gã chỉ nhẹ nhàng nói ra:

“Thiên đế gởi lời đến ngài rằng: Nếu ngài dám chậm trễ, hoặc ngài cố chống đối thuộc hạ, người của ngài dưới hạ giới cũng sẽ bị đem đi chịu tội. Họ cũng đang bị giám sát đấy.”

Huyết Yêu cau mày, kiềm chế sự bực tức đang trào dâng từ đáy lòng. Trước đây nào có kẻ dám làm loạn trước mặt hắn thế này, nào có kẻ dám dùng người của hắn ra uy hiếp. Bởi vậy, hắn rất ít kết giao bạn bè, hắn không muốn ai cản trở hay thành gánh nặng của mình. Nhưng đám người Trúc Chi không phải là gánh nặng, họ giống như gia đình của hắn. Thiên tử trên kia biết được giờ đây hắn đã có điểm yếu, thế nên mới uy hiếp hắn. Ông ta đã chạm vào giới hạn của hắn.

Huyết Yêu phải đưa ra sự lựa chọn nhanh chóng. Tiểu Bạch đang cầm hộp vàng trong tay, lại còn bị chúng bắt được. Nhất Uy và Trúc Chi đang bị ai đó giám sát. Trúc Chi hiện giờ không thể tự bảo vệ chính mình trước sự tấn công của chúng. Hắn thở dài, cuối cùng cũng quyết định cùng đám thiên binh trở lại Thiên giới với một điều kiện:

“Trả Tiểu Bạch lại cho ta và đừng hòng chạm một ngón tay đến người của ta.”

Đám thiên binh mưng như trúng số. Chỉ cần Huyết Yêu cùng chúng trở lại thiên cung, chẳng việc gì mà chúng từ chối lời đề nghị của Huyết Yêu. Càng huống hồ họ đều nằm trong vòng kiểm soát của chúng. Tên thủ lĩnh gật đầu. Gã ra lệnh cho một tên chạy đi đâu đó.

Thiên giới một phen hỗn loạn. Huyết Yêu bị giải về thiên cung, không ai biết hắn phạm tội gì. Mọi người truyền tai nhau rằng do hắn quá ngạo mạn với Thiên tử, nên bị bắt giữ. Trong thiên cung lúc này có cả Gia Khánh và Minh Nghĩa.

Thiên tử bước ra, ngồi lên ngai vàng. Ông bắt đầu thuyết giáo:

“Từ ngàn đời xưa, đất trời chia làm ba phần: Thiên giới, Âm giới và Hạ giới. Ta vinh hạnh được trao cho vị trí Thiên tử, cai quản cả Tam giới. Các vị đại thần khắp nơi, mỗi người mỗi việc quan trọng khác nhau, giúp ta quán xuyến không ít chuyện. Chỉ cần không ai phá luật, không giết hại người vô tội, không làm điều ác độc, cuộc sống của mỗi người trôi qua trong êm đềm và bình an, ta đều cảm thấy an lòng.”

Thủ lĩnh thiên binh giải Huyết Yêu vào đại điện. Ép hắn quỳ xuống trước mặt Thiên tử. Minh Nghĩa thúc cùi chỏ của Gia Khánh, khiến y đau đớn. Rõ ràng đang muốn y chăm chú nhìn cái vẻ không hề sợ hãi chút nào của Huyết Yêu.

Thần tiên đứng khắp đại sảnh, không biết vì sao Thiên tử lại triệu hồi họ giữa đêm như vầy, lại còn trông thấy Huyết Yêu trong bộ dạng này. Họ chỉ biết cuối đầu lắng nghe Thiên tử nói tiếp:

“Như các ngươi đã biết, Mạnh Quân đã bị tiêu diệt bởi Huyết Yêu - một thần giữ của tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng Huyết Yêu quá ngạo mạn, kháng chỉ ta đã đành, lại còn âm thầm chiêu mộ quân nhân của mình. Thần tiên không được phép có quân đội riêng. Đây là luật mà bắt cứ ai cũng thuộc lào lào.”

Thiên tử ngồi trên đó chỉ thẳng tay vào mặt Huyết Yêu, nói to:

“Huyết Yêu có ý đồ tạo phản, ngươi có nhận tội hay không?”

Huyết Yêu ngoan cố:

“Hoang đường. Từ khi nào việc kết giao bạn bè lại trở thành người có ý đồ tạo phản. Ngài đừng quên, chính những người đó đã góp công giúp ta trấn áp Mạnh Quân. Ngài không ban thưởng thì thôi, lại đổ oan cho người tốt. Ta thấy ngài không còn minh mẫn như trước nữa. Chi bằng ngài...”

Thiên tử trợn trừng con mắt, giận đến tím tái mặt mày. Ông cướp lời Huyết Yêu, không muốn hắn nói thêm câu nào:

“Hỗn xược. Ta còn minh mẫn hay không đến lượt một thần giữ của cỏn con như ngươi phán xét hay sao?”

Huyết Yêu bình tĩnh đáp:

“Vậy sao ngài không đưa ra bằng chứng đi.”

Thiên tử không muốn tức điên thêm nữa. Ông gằng từng chữ một:

“Muốn biết thật hư ra sao, chỉ cần điều tra là được. Ta sẽ ném bằng chứng vào mặt ngươi.”

Nói rồi, thiên tử đứng dậy tuyên bố một cách hùng hồn:

“Tạm thời giam lỏng Huyết Yêu để điều tra. Ta giao việc điều tra lại cho Quý Nhậm. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”

Quý Nhậm bước ra lãnh trách nhiệm. Y chấp tay cung kính nói:

“Thần nguyện làm đúng bổn phận của mình, sẽ không khiến người thất vọng.”, y cúi đầu giấu đi một nụ cười kì dị.

Gia Khánh và Minh Nghĩa lén trao đổi ánh mắt cho nhau. Hiển nhiên cả hai đều đang lo lắng cho Huyết Yêu lẫn nhóm người của hắn. Họ sẽ ra sao nếu Huyết Yêu bị giam cầm ở đây chứ. Phải biết, Quý Nhậm kia không dễ đối phó. Gã là một thần tiên cấp cao, không thân thiết với ai, làm việc rất quang minh chính đại. Có gã đứng ra điều tra tội chứng của Huyết Yêu, không ai dám phàn nàn nửa câu. Đặc biệt, gã ta không ưa gì Huyết Yêu. Nghe đâu giữa hai người có ân oán cá nhân nào đấy.

Minh Nghĩa thầm nói:

“Cái tên phách lối, kiêu căng đó gây thù khắp nơi. Nhìn cái mặt hắn là thấy ghét rồi. Phen này không biết hắn làm sao thoát tội đây.”

Gia Khánh bắt gặp ánh mắt đầy ngụ ý của Huyết Yêu, như thể hắn đang cố nói điều gì đó với y. Rút cuộc, y phải xem xem hắn có ý định gì tiếp theo. Bởi vì theo hiểu biết của y, hắn không phải loại người ngồi im chờ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.