Gia Khánh không thể làm mất khí thế của một vị thần phán xét được. Nhất Uy và Tiểu Bạch còn nhỏ đã thắng được Xích Tây, huống chi y còn là thần tiên bậc cao. Có thể thấy Huyết Yêu đã tập luyện cho họ rất tốt. Y không thể không khâm phục tên tóc đỏ ấy.
Bạch Đông vẫn chưa hết bàng hoàng khi Xích Tây thua một cách lãng nhách như vậy. Nhưng sự thật cứ như đang tát vào mặt gã. Xích Tây rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, vậy mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi đệ ấy như biến thành người khác, một người yếu nhược, dễ tổn thương. Gã nói như hét vào mặt Gia Khánh:
“Các ngươi dùng tà thuật với đệ ấy. Nếu không, sao đệ ấy có thể thua được.”
Gia Khánh cười cười:
“Các ngươi mới dùng tà thuật, chứ họ làm sao dùng tà thuật giỏi hơn các ngươi?”
“Đừng nhiều lời, thắng ngươi rồi, ta sẽ đem đầu chúng nấu canh ăn.”
Đông Bạch quất roi vào cây quyền trượng, cố kéo nó vuột khỏi tay Gia Khánh. Nhưng y đã hành động trước cả gã, y gõ nhẹ quyền trượng xuống đất, tất cả mọi chuyển động của sinh vật còn sống đều dừng lại, trừ những người có thần lực.
Đông Bạch không kịp nhận ra sự khác thường của Gia Khánh đã bị ánh sáng phát ra từ đôi mắt đầu lâu chiếu thẳng vào tâm trí. Bởi vì nó mà vô số ký ức tuôn ra theo thứ tự, khiến gã khụy đầu gối chạm đất, tay ôm lấy cái đầu đang đau như búa bổ.
“Đông Bạch huynh.”, tiếng người con gái đang gọi gã.
Đông Bạch xoay người lại cười rạng rỡ. Gã vẫy tay chào cô nương đang từ từ đi đến trước mặt mình. Nàng thật xinh đẹp trong bộ tứ thân duyên dáng. Trái tim gã luôn luôn rung động mỗi khi bắt gặp ánh mắt hay nụ cười của nàng.
“Nguyệt Nương, muội đến rồi ư?”, Đông Bạch kéo tay nàng, dìu nàng ngồi xuống chiếc xích đu mà gã đã cố tình làm ra cho nàng.
Nguyệt Nương cười hì hì hà hà, vô tư đẩy xích đu lên cao. Đông Bạch không khỏi lo lắng, nhưng gã biết có gã đứng tại đây, Nguyệt Nương sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả. Nàng ngồi đó đu đưa xích đu hoài, không nói năng gì, chỉ thấy đôi mắt nàng bắt đầu trở nên buồn bã. Gã thấy vậy đưa tay kéo xích đu dừng lại. Gã dịu giọng hỏi rất nhẹ, như sợ nàng nghe được càng buồn thêm:
“Khi nào muội rời đi?”
“Sư phụ nói ngày mai muội sẽ đi cùng người. Sư phụ bảo muội đến đây tạm biệt huynh.”, Nguyệt Nương nói giọng buồn buồn.
“Lần này muội đi, huynh muội ta không biết khi nào gặp lại. Ta...”, Đông Bạch không dám nói ra lời trong lòng. Gã không dám nói từ lâu bản thân đã đem vị muội muội kết nghĩa này yêu thầm bấy lâu nay, càng không dám van nài muội ấy đừng đi. Trong lòng đau đớn, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh.
Nguyệt Nương bắt đầu sụt sịt khóc, không dám khóc to vì sợ bản thân càng đau lòng hơn, cũng sợ không nỡ rời xa Đông Bạch. Gã đến gần nàng, xoa đầu nàng an ủi:
“Sư phụ đưa muội đi tu luyện mà. Ta sẽ thường xuyên đến thăm muội.”
“Huynh không được thất hứa.”, Nguyệt Nương ôm lấy Đông Bạch một cái, rất lâu rất lâu mới buông ra. Nàng rời đi mà nước mắt vẫn còn đọng lại trên mí mắt.
Đông Bạch giấu đi trâm cài tóc trong tay, vẫn không đủ dũng khí tặng cho nàng. Gã quyết định khi nào đến thăm nàng mới tặng cho nàng.
Đông Bạch và Nguyệt Nương chưa gặp được nhau. Gã quá bận rộn, còn nàng lại ở rất xa. Cả hai chỉ trao đổi thư từ cho nhau. Nguyệt Nương gởi tặng gã một đôi giầy mà nàng tự tay thêu, gã cuối cùng cũng gởi cho nàng cây trâm cài tóc.
Những bức thư sau của Nguyệt Nương luôn luôn nhắc đến vị công tử Mạnh Quân nào đấy, người này đã khiến nàng bớt cô đơn, luôn luôn quan tâm chăm sóc nàng, khiến trái tim mềm yếu của nàng như có chổ dựa. Gã không biết nên vui hay buồn thay cho nàng. Bởi vì nàng cuối cùng cũng tìm được người mà mình yêu thương, mà người đó không phải gã. Gã lau đi hai hàng nước mắt, quyết định chúc phúc cho nàng.
Đông Bạch mất khá nhiều thời gian mới đến thăm Nguyệt Nương. Nhưng đến nơi, gã bàng hoàng nhìn thấy cảnh xác chết nằm la liệt dưới đất, đầu sư phụ cũng bị chém đứt. Gã vội vàng chạy tìm Nguyệt Nương, trái tim đập điên cuồng vì sợ hãi, sợ nàng xảy ra chuyện gì không hay.
“Nguyệt Nương.. Nguyệt Nương.”, gã lùng sục khắp nơi, vừa kêu gào tên nàng.
Vậy mà, dù gã tìm lâu thế nào vẫn không thể tìm thấy nàng, như nàng đã bốc hơi đi đâu mất. Gã như người mất hồn, làm đám tang cho sư phụ một cách sơ sài, rồi lại chạy như điên tìm kiếm tung tích Nguyệt Nương.
Đông Bạch gặp gỡ Mạnh Quân khi ngài tự đến tư trang của mình gặp mặt. Mạnh Quân vừa gặp gã đã khóc long trời lỡ đất. Gã nghe từ ngài mới biết được sư phụ và Nguyệt Nương bị giết hại. Hỏi ra mới biết người truy giết hai người mà gã yêu thương lại là Thiên giới. Chỉ vì viên minh ngọc đã luyện thành, người luyện ra không được phép tồn tại.
Đông Bạch thét gào, hận không thể tự mình giết cả Thiên giới. Họ đã lợi dụng sư phụ và nàng luyện đan rồi giết người diệt khẩu.
Mạnh Quân muốn gã cùng ngài đi báo thù rửa hận. Vì thế Đông Bạch quyết định phò tá ngài, cũng một phần muốn báo thù.
Ký ức sống động đến nổi khiến trái tim của Đông Bạch đau nhói, nước mắt tự dưng chảy không ngừng. Gã ôm lấy trái tim ngồi đó thổn thức từng cơn dài. Gã tru lên:
“Nguyệt Nương.”
Đông Bạch như phát điên, gã gào lên thất thanh rồi quất roi vào Gia Khánh. Người không còn tỉnh táo, ắt có sơ hở. Dù là người hay thần tiên, chỉ cần tìm thấy thứ khiến họ phiền não, thứ khiến họ để tâm, thứ khiến họ yếu đi đều có lợi. Gia Khánh sẽ biết được điểm yếu chí mạng trong đầu họ, rồi sẽ lựa thời cơ hạ gục họ. Đông Bạch là một trong số những người có nỗi buồn phiền trong đầu, mà nỗi đau đó khiến gã yếu đi rất nhiều. Y lợi dụng điểm yếu này thực hiện phán quyết cao nhất đối vớ gã.
Gia Khánh tung mình lên trời, dồn hết thần lực trong một chiêu. Thực hiện phán quyết, người bị phán xét sẽ bị thiêu chết dưới lửa địa ngục. Y chỉ đầu lâu hướng xuống đỉnh đầu của Đông Bạch. Một luồng ánh sáng đỏ phát quang xung quanh quyền trượng.
Đông Bạch bất động toàn thân không cách nào kháng cự, mà gã cũng chẳng muốn kháng cự. Có lẽ gã nên buông tay, có lẽ gã nên đầu hàng từ đây. Gã muốn báo thù thay nàng, nhưng lại muốn gặp nàng hơn. Bị giam cầm trong cỏi vô định khiến gã dần quên đi bản thân cũng quên đi nàng. Có thể phán quyết của Gia Khánh sẽ khiến gã nhớ nàng. Được chết trong ký ức của nàng và gã sẽ khiến gã nhắm mắt mãn nguyện. Gã nhắm mắt chờ đón ngọn lửa từ quyền trượng.
Truy Nam nhìn thấy Đông Bạch sắp chết, y lao tới cứu. Không ngờ, bởi vì y phân tâm nên đã trúng một chiêu của Minh Nghĩa. Roi của gã chứa độc tố cực mạnh, khiến y ngã xuống đất. Vậy mà y vẫn cố gượng đến cứu Đông Bạch.
Trúc Chi từ đâu bay tới kéo Đông Bạch sang một bên. Cô la lên:
“Gia Khánh, khoan đã.”
“Cô làm cái gì vậy?”, Gia Khánh dĩ nhiên không hiểu Trúc Chi can ngăn mình vì lý do gì. Tứ đại hung thần là địch chứ không phải bạn, cô sao lại ngăn không cho y giết chúng.
Trúc Chi đỡ Đông Bạch đứng dậy. Vừa rồi, cô nghe gã gào tên Nguyệt Nương. Gã có quan hệ như thế nào với nàng, cô muốn biết. Cô lập tức hỏi ngay:
“Làm sao anh biết Nguyệt Nương? Anh là gì của chị ấy?”
“Ngươi biết muội ấy?”, Đông Bạch ngước mặt nhìn Trúc Chi, mặt có chút mong chờ câu trả lời của Trúc Chi, dù sao gã vẫn mong muốn gặp lại nàng ấy.
Trúc Chi gật đầu. Đông Bạch lập tức nắm lấy cánh tay của cô và bấu víu chặt đến nổi cô suýt hét lên vì đau đớn. Gã hỏi dồn dập:
“Ngươi làm sao lại biết nàng ấy? Có phải nàng ấy còn sống hay không?”
Trúc Chi không cảm thấy đau, cô chỉ nói:
“Trả lời câu hỏi của tôi trước, anh là gì của Nguyệt Nương?”
Truy Nam đã bò tới gần Đông Bạch, vẫn cảnh giác nhìn Gia Khánh, sợ rằng tên lạnh lùng kia sẽ khiến Đông Bạch chết đi. Môi y đã tím tái, sức lực cũng dần mất đi, y bắt đầu cảm nhận độc tố đang từ từ lan ra khắp nơi trong từng tế bào.
Trúc Chi chờ đợi câu trả lời của Đông Bạch, cô bỏ mặc bộ mặt như vừa bị ai đấm cho một trận của Gia Khánh, cũng mặc kệ cái trừng mắt của Minh Nghĩa.
Đông Bạch cúi đầu đáp:
“Nàng ấy là muội muội cùng một sư phụ của ta.”
Trúc Chi như bị ai chọc giận, cô thẳng tay tát Đông Bạch một bạt tay. Vả ba người đàn ông không kịp phản ứng, chỉ biết trố mắt nhìn cô. Ngay cả Đông Bạch cũng không thể ngờ có ngày bị tát bởi một cô bé xa lạ. Cô lạnh lùng nói với Đông Bạch:
“Anh là anh trai kết nghĩa mà lại đi theo kẻ đã giết chết em gái lẫn sư phụ của mình. Vậy mà còn mặt mũi gọi tên chị ấy? Thật đáng kinh tởm.”
Trúc Chi quay sang nói với Gia Khánh, giọng chắc nịch:
“Thực hiện cái phán quyết của anh tiếp đi.”
“Khoan đã.”, Đông Bạch kéo tay Trúc Chi lại, “Cô nói người đã giết muội muội của ta là ai? Người đó không phải lũ người trên Thiên giới ư?”
Trúc Chi bật cười và khinh bỉ:
“Mạnh Quân, kẻ mà anh đang theo hầu là kẻ đã giết sư phụ lẫn muội muội của anh. Đừng diễn trò nữa, chỉ làm người khác khinh thường anh hơn thôi.”
“Cô nói láo. Mạnh Quân đã thề dưới trời đất rằng: Thiên giới đã hạ lệnh giết hai người họ chỉ vì viên minh ngọc đã luyện thành.”
“Mạnh Quân nói như vậy liền lấy được lòng tin của anh ư? Có bao giờ anh hỏi hắn, tại sao hắn biết Thiên giới là người đứng sau cái chết của họ. Hắn có đưa ra bằng chứng hay chỉ là lời nói suông?”
Đông Bạch chưa bao giờ hỏi Mạnh Quân rõ ràng. Gã đã bị lửa hận làm mờ mắt. Gã một mực tin theo ngài, chỉ vì muốn báo thù cho hai người thân yêu của mình. Gã đã lầm ư, gã đã hận thù sai người ư?
“Không.”, Đông Bạch lắc đầu như điên. Dĩ nhiên không chấp nhận những lời mà Trúc Chi nói. Nếu cô nói đúng, không phải gã đã đi theo kẻ thù hay sao? Không những không báo được thù cho Nguyệt Nương, mà còn trở thành tay sai đắc lực của Mạnh Quân, mặc cho hắn sai khiến mình. Điều đó quá sức tưởng tượng của gã. Gã không thể tin được.
Trúc Chi thụt lùi vừa đoán ra sự tình. Cô đau đớn nói ra sự thật:
“Mạnh Quân đã lừa dối tình cảm của Nguyệt Nương. Hắn tiếp cận chị ấy, lấy lòng chị ấy. Cuối cùng chờ đến khi viên minh ngọc được luyện thành đã dẫn binh đến giết sư phụ của chị, dìm chị xuống đáy hồ sâu.”, Trúc Chi nắm lấy đôi vai đang run sợ của Đông Bạch, tiếp tục nói ra những lời đau đớn tâm can gã, “Hắn cần anh trong đội hình của hắn vì vậy đã lừa anh. Hắn đã lợi dụng anh. Còn anh nhìn xem mình đã làm gì, anh đã trở thành tay sai của kẻ giết muội muội của mình.”
“CÔ IM ĐI. ĐỪNG NÓI THÊM GÌ NỮA.”, Truy Nam là người gào lên. Y nhìn thấy đôi mắt đầy nước của Đông Bạch mà đau lòng.
Trúc Chi lạnh lùng nói tiếp, mặc cho Truy Nam như muốn bay đến bịt miệng cô lại:
“Sao anh không đi hỏi Mạnh Quân đó đi.”
Đông Bạch nhìn thấy cây trâm trên đầu Trúc Chi, gã lao vào rút trâm cài ra khỏi đầu của cô. Gã nói:
“Cây trâm này từ đâu mà cô có? Đây là kỷ vật mà ta tặng muội ấy.”