Quý Nhậm không giống Mạnh Quân ở chổ: gã sẽ không ngu ngốc đến mức để lộ sơ hở chuyện mình sẽ làm. Kế hoạch của gã lớn lao hơn rất nhiều. Gã không muốn hồi sinh bất cứ ai cả, nhưng gã muốn triệu hồi người đó trở lại. Bằng cách tìm một cơ thể hoàn mỹ nhất, sau đó nhét linh hồn người vào bên trong cơ thể đó. Đến lúc đó Thiên tử cũng sẽ bị gã giết hại.
Nhưng gã khác Mạnh Quân, gã sẽ không lật mặt ngay từ đầu. Gã không ngu ngốc đến mức trở thành phản diện bị nhiều người công kích, rồi bị những người khác hợp sức đánh bại. Gã phải có kế sách thông minh hơn, gã phải trở thành Thiên tử mà chúng thần muốn phò trợ, Huyết Yêu sẽ biến thành một tên phản tặc - người mà gã sẽ hãm hại thành hung thủ giết chết Thiên tử.
Quý Nhậm lôi một bức họa ra. Gã đặt nó dưới đất, nhìn sâu vào bức họa, hờ hững nói:
“Minh Nghĩa không hề nói cho ngươi biết mọi chuyện sao, Hoàng Ân?”
Người trong bức tranh chính là Hoàng Ân – là người trong bức họa mà Minh Nghĩa đã nói chuyện trong đêm đám tang của Tiểu Bạch. Thì ra lão là người của Quý Nhậm. Lão giữ vai trò là gián điệp của gã. Lão cười hì hì lấy lòng:
“Ngoài việc biết cơ thể vị thiếu niên Thanh Lâm đó rất hoàn hảo, thì Minh Nghĩa dường như không nói bí mất nào cả. Có lần thuộc hạ nghe hắn nói: Hắn phát hiện điều lý thú nhờ ký ức của cậu bé Thanh Lâm đó. Nhưng thuộc hạ không dò hỏi được gì cả. Thanh Trì Minh Nghĩa quá kín miệng.”
Quý Nhậm đứng phất dậy, trông mắt toàn lửa giận. Nếu mà Hoàng Ân đứng bên ngoài gã đã gông cổ lão lại rồi. Gã hét lớn:
“Sao ngươi không nói sớm. Ta đã phái đám sinh vật đi giết thằng nhóc ấy rồi.”
Hoàng Ân phiền não nói ra:
“Làm sao em biết anh cần thằng nhóc đó chớ.”
Quý Nhậm nhanh chóng rời đi, bỏ lại bức tranh đang gào thét trong gió. Thằng nhóc ấy có khi là cơ thể hoàn hảo mà gã cần, cũng có thể nó nắm giữ bí mật của Huyết Yêu. Sao gã không nghĩ ta chứ, ký ức của họ - những người yếu đuối dễ xâm nhập. Gã sẽ bắt Thanh Lâm và sẽ khám phá ra bí mật của Huyết Yêu mà thôi.
Quý Nhậm đi được nửa đường đã bị chặn lại bở một tên mặc áo đen. Y quỳ xuống trước mặt gã, cúi đầu xuống đất và bẩm báo:
“Thưa chủ nhân, đám quái vật được phái đi toàn bộ đã bị giết sạch.”
“Cái gì?”, Quý Nhậm chết đứng, nỗi ngạc nhiên bủa vây tâm trí gã. Xem ra gã đã quá coi thường đám người dưới hạ giới. Họ biết cách đánh bại đám quái vật kia mà không hề bị thương gì cả. Quả nhiên người của Huyết Yêu không thể là đám người yếu đuối, dễ chơi.
Có điều, Quý Nhậm muốn lấy mạng chúng, trừ thằng nhóc Thanh Lâm kia, nó vẫn còn giá trị lợi dụng. Gã muốn Huyết Yêu đau khổ, gã muốn hắn trở nên hận thù thiên đế. Như vậy dễ dàng gài bẫy hắn hơn, dễ dàng biến hắn thành hung thủ có động cơ gây án rõ ràng hơn. Gã cười lớn, dùng tay lấy ra một cây sáo nhỏ thổi một hơi dài.
Từ trong không khí xuất hiện rất nhiều tên mặc áo đen kì quái. Tất cả đều bịt kín mặt, đầu đội nón lá màu đen, đằng sau lưng xuất hiện một làn khí màu đen. Quý Nhậm ném cho chúng những tờ giấy nhỏ ghi rõ danh tính của nhóm Trúc Chi. Gã ra lệnh:
“Lập tức đi giết chết đám người đó cho ta, dẫn nhiều người càng tốt. Đám con người đó không phải hạng vừa đâu.” Quý Nhậm vừa nói xong, chúng biến mất trong làn gió.
Nhóm người Vô Ảnh cũng đã cạn kiệt sức lực. Họ giết chết tất cả sinh vật bóng đêm. Không dễ dàng khi làm điều đó, ai cũng mệt lả. Thiên Thanh còn bị thương một vết dài trên vai do móng vuốt của chúng để lại. Thanh Lâm nằm cạnh Tuấn Tú và thở dốc, như muốn đứt hơi. Tất cả đều máu mê đầy mình. Họ nhìn lên trời, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ và quyết định riêng.
Tuấn Tú không quá vô dụng. Anh vừa bắn nát sọ hai con quái vật có kích thước gấp mười lần anh. Không biết anh nên tự cảm ơn mình hay cảm ơn súng của Huyết Yêu. Phải biết viên đạn nhỏ nhắn mà uy lực vô cùng, bừa bay ra khỏi súng liền phát huy hết mọi khả năng của nó. Đây là điều một khẩu súng bình thường không thể làm được.
Thanh Lâm run và kích động đến mức nước mắt chảy tùm lum. Nó vui sướng khi được chiến đấu với đám quái vật lần nữa. Đã từ lâu nó không cùng mọi người chiến đấu đã đời như vậy. Trừ cái lần bị Minh Nghĩa nhập hồn, nó chỉ được nghe kể mà chưa từng chứng kiến một chút nào.
Thiên Thanh cảm thấy như mình là đấng cứu thế chả nhân loại. Việc anh chiến đấu với đám quái vật cùng đồng đội của mình đã khiến lòng anh vui như mở hội. Anh quyết định sẽ trở thành một thám tử bóng đêm, diệt trừ cái ác và bảo vệ cho nhân loại. Dĩ nhiên đồng nghĩa với việc anh phải nhập hội với Thanh Lâm.
Nhóm Trúc Chi vừa trở lại đất liền. Nhất Uy gọi điện ngay cho Thanh Lâm báo tin bình an. Cậu sợ họ đang lo lắng tại bệnh viện. Nó mừng húm gọi họ tập trung tại trường.
Thanh Lâm vui mừng thông báo với Vô Ảnh:
“Nhất Uy với Trúc Chi đang đến đây.”
Tiện thể, Thanh Lâm vừa kể cho mọi người biết chuyện Trúc Chi bị thương. Vừa nghe xong, Vô Ảnh liền nói:
“Ma cà rồng.”
“Ma cà rồng?”, Thiên Thanh ré lên. Anh hết nhìn người này sang nhìn người khác khiến Tuấn Tú và Thanh Lâm bật cười. Ngày trước khi biết đến thế giới Tâm linh, hai người cũng ngạc nhiên và trông ngốc nghếch y chan Thiên Thanh bây giờ.
Vô Ảnh buồn bực ép Thanh Lâm kể mọi chuyện cho Thiên Thanh biết. Anh cũng ép Thiên Thanh giữ bí mật về Âm giới, nếu không anh sẽ biến Thiên Thanh thành thằn lằn. Thiên Thanh dĩ nhiên đồng ý hai tay hai chân. Anh hồi hộp nghe Thanh Lâm kể mọi chuyện.
Nhóm Trúc Chi nhanh chóng di chuyển về trường. Họ cũng cần gặp Ngư Lâm một chút. Không ngờ ba người lại gặp cả Thiên Thanh và Tuấn Tú ở đây. Tất cả họ đều dính đầy máu, xác chết của đám quái vật nằm la liệt khắp nơi. Hình như họ vừa trải qua trận chiến khốc liệt.
Trúc Chi ném cho Thanh Lâm ánh mắt trách móc. Rõ ràng chuyện Thiên Thanh ở đây sẽ khiến họ bối rối. Và cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây mà Thiên Thanh lại có mặt.
Thiên Thanh vẫy tay chào Trúc Chi như thể vừa mới biết nhau lần đầu, trong mắt chỉ toàn hâm mộ. Trúc Chi khó hiểu nhìn anh, nhưng anh lại chạy đến nắm lấy tay cô la lên:
“Tiểu ma vương, anh nghe thằng Lâm kể hết rồi.”, Thiên Thanh cười như thể một fan cuồng gặp được Idol của mình. Trong mắt anh toàn hâm mộ cùng cuồng nhiệt.
Trúc Chi ném ánh mắt hung tàn sang Thanh Lâm. Bộ nó còn muốn kéo anh của nó vào cái nhóm này nữa sao. Trong khi Huyết Yêu đang đối mặt với lời buộc tội tạo phản Thiên giới trên kia. Đâu phải là lúc thích hợp cho việc kết nạp thêm thành viên mới.
Thanh Lâm đau khổ trả lời:
“Tụi này bị đám quái vật bám theo. Em đâu còn cách nào khác, ảnh truy hỏi em dữ quá mà.”
Vô Ảnh cũng khuyên Trúc Chi không nên giận vì chuyện này. Anh cũng kể cho cô nghe chuyện Tuấn Tú suýt bị giết chết. Cô lặp tức chạy về phái Tuấn Tú xem xét một chút.
Tuấn Tú dịu dàng nói:
“Anh không sao. Anh Thanh mới là người bị thương nặng.”
Tuấn Tú nói xong, cả nhóm đồng loạt nhìn Thiên Thanh. Quả thật anh đang bị thương, vết thương chảy máu trông rất kinh, nhưng Thiên Thanh không thấy đau gì cả. Anh đoán do anh quá đỗi kích động nên quên việc mình đang bị thương.
Nhất Uy chụp lấy cánh tay Thiên Thanh, cậu nhỏ máu lên vết thương của anh. Thật thần kỳ, vết thương đã liền lại với nhau.
Thanh Lâm thuyết minh giúp Nhất Uy:
“Nó là phượng hoàng. Máu của phượng hoàng có khả năng trị vết thương.”
Nhất Uy liếc Thanh Lâm, kiểu như cậu không cần Thanh Lâm giới thiệu về mình. Nhưng Thiên Thanh đâu để ý ánh mắt đó, anh còn đang bận kinh ngạc kìa. Vết thương không cần đến bệnh viện mà vẫn lành lại một cách thần kỳ. Anh đang từ từ cảm thấy xung quanh mình toàn thần thánh phương nào. Cuối cùng anh chấp nhận sự thật, chấp nhận một thế giới - mà anh tưởng chỉ có trong phim, có thật.
Thiên Thanh bắt đầu ba hoa một hơi dài:
“Anh nghe kể rồi. Tiểu ma vương, thần giữ của, con lai nửa thần nửa phượng hoàng và Hữu Lực – hôn phu của Thủy Hà đông chúa. Quá tuyệt vời hén. Hèn chi chúng ta giải quyết nhiều vụ án ly kỳ như vậy. Sau đêm nay, anh nhất định lật lại mấy vụ án khó lý giải mới được.”
Thiên Thanh tay bắt mặt mừng với hết người này sang người khác. Lúc nào cũng cười như điên như dại với mọi người. Sau cùng, khi anh dừng lại tại chổ Trúc Chi, anh nói giọng năn nỉ:
“Anh nghe nói em gọi được cả thanh kiếm xuất hiện từ không khí, đúng không? Nè, biểu diễn cho anh xem với.”
Vô Ảnh cáu kỉnh nói:
“Đây không phải lúc diễn tuồng cho em xem đâu. Chúng ta vừa đánh xong một trận mệt nhử.”
“Anh...”, Thiên Thanh vẫn chưa quen gọi Hiếu Minh là anh, anh lắp bắp nói, “Ý em là... Mọi người ai cũng đã từng chứng kiến rồi, em muốn vào đội đương nhiên muốn xem một chút.”
“Chú mày không hiểu rõ tình hình bây giờ đang nguy hiểm thế nào đâu. Sao mà anh cho chú mày vô nhóm được?”
Thiên Thanh bướng bỉnh, trợn mắt, phòng má nói:
“Tú với thằng Lâm sao vô được mà em lại không. Nè nhé, em là thám tử, võ công đầy mình lại có tài bắn súng. Em có chổ nào thua hai đứa kia đâu?”
Vô Ảnh bỏ cuộc, không thèm nói thêm gì nữa. Thiên Thanh đắc ý cười, anh cho rằng anh im lặng đồng nghĩa với việc đã đồng ý cho anh tham gia vào nhóm trừ tà này.
Trúc Chi bật cười, lâu rồi cô chưa chứng kiến cảnh tượng khiến cô vui vẻ như vậy. Cô nghĩ tính cách của Thiên Thanh xứng đáng có một chân trong đội hình. Vì vậy, cô biểu diễn một màn cho anh xem, coi như đáp ứng nguyện vọng của anh: Cô gọi Thượng Nguyệt thay vì gọi Hắc Ma, nó xé gió rơi vào bàn tay cô. Thiên Thanh trợn trừng con mắt, hào hứng vỗ tay bốp bốp.
Trúc Chi chờ Thiên Thanh bớt bớt hào hứng lại mới trầm giọng nói:
“Đây không phải lúc mình ăn mừng đâu anh. Đúng như thằng Lâm kể thì anh cũng nên biết ông chủ của tụi mình – Huyết Yêu đang bị giam rồi.”
Thiên Thanh tùy ý nói:
“Vậy thì phải tìm kẻ muốn Huyết Yêu gặp chuyện là ai. Ai là người được lợi trong chuyện này.”
Vô Ảnh đâm chiêu:
“Đáng tiếc chúng ta vẫn không biết kẻ đó là ai. Tụi này không biết ai mới là người hận Huyết Yêu nhất.”
Tiểu Bạch lo lắng:
“Không biết lần này kẻ trong bóng tối lại muốn hồi sinh kẻ nguy hiểm nào nữa. Em thấy chị Chi phải bảo quản thanh kiếm cho tốt mới được.”
Nhất Uy phụ họa:
“Tên này tấn công mọi người đều có chủ đích. Hắn chỉ muốn tấn công người của Huyết Yêu mà thôi.”
Trúc Chi suy tư:
“Thiên tử là người nghi ngờ Huyết Yêu đầu tiên. Có khi nào người đứng đằng sau chỉ huy là ông ta hay không? Ông ta giết chết chúng ta, đến khi đó không còn ai đối chứng nữa. Huyết Yêu sẽ bị kết tội.”
Vô Ảnh gật đầu:
“Em nói cũng có lý. Nhưng Thiên tử mắc gì lại muốn hãm hại Huyết Yêu đây? Huyết Yêu chỉ là thần giữ của, còn làm việc dưới trướng ông ta. Anh không nghĩ ra được nguyên do là gì.”