Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 228: Chương 228: Tình Tiết Kỳ Lạ




Trúc Chi đứng dưới sân khấu cùng với Nhất Uy. Hai người nhìn về sân khấu, nơi Nam Phương đang đứng và cất giọng hát. Khuôn mặt gã rạng ngời, vui vẻ, rất hạnh phúc. Trúc Chi hận không thể lột mặt nạ trên mặt của gã xuống, hận không thể vạch trần gã ngay tại lúc này. Một tên đốn mạt lại sống nhởn nhơ suốt bao năm, không bao giờ ân hận về tội ác của mình.

Nhất Uy từ đâu đi tới, đứng cạnh Trúc Chi, lên tiếng hỏi:

“Chị đã thành công rồi chứ?”

Trúc Chi gật đầu:

“Huyết Yêu có trợ giúp một chút. Chị không đủ bản lĩnh khiến thằng ấy thích mình.”

“Thầy ấy không phản đối chuyện mình làm hay sao?”

“Không.”, Trúc Chi cười, “Anh ấy còn lập hẳn một kế hoạch điên rồ nữa cơ.”

“Lớp học với thầy ấy sao rồi?”, Nhất Uy đổi chủ đề.

“Chị bận rộn chuyện của Kim Liên quá. Mà anh ấy thì bận rộn nhiều thứ. Chắc anh ấy rảnh mới đến được.”

Tối hôm ấy, Trúc Chi và Nhất Uy tạm biệt nhau trước cổng nhà. Tiểu Bạch nhanh nhẹn chạy ra đưa cho Nhất Uy đồ ăn và mời cậu vào nhà, nhưng cậu từ chối vì trời đã khuya. Nó không còn cách nào đành ôm cậu một cái thân tình rồi đi vào với Trúc Chi.

Tiểu Bạch nói:

“Chú đưa cho chị cái này.”, Tiểu Bạch đưa cho Trúc Chi một viên kẹo màu xanh dương, làm cô liên tưởng đến mấy viên kẹo thê mà mình hay ăn. Tiểu Bạch giải thích, “Chú nói chị hãy uống trước khi đi ngủ. Nó giúp chị trông thấy điềm báo mà không gây đau đớn, nếu có.”

Trúc Chi bỏ luôn vào miệng mà không đợi đến khi vào phòng. Mắt cô nhíu lại với nhau thành một đường, cơn buồn ngủ kéo đến một cách không mong đợi lắm. Vì cô còn nhiều thứ phải làm trước khi bước vào những giấc mộng đẹp, ví dụ như nhắn tin cho Nam Phương chẳng hạn.

Trúc Chi nằm xuống giường và ngủ thiếp đi. Tiểu Bạch đặt một ly nước nóng lên bàn học của cô, đề phòng cô khát khi tỉnh dậy và có nước uống. Nó rất chu đáo và biết lo toan kể từ khi đi theo Huyết Yêu. Nó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, rất từ tốn, như sợ đánh thức cô gái vừa mới ngủ thiếp đi phía bên kia.

“Thả ta ra.”, có tiếng gào rú của một cô gái.

Trúc Chi giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn quanh, chỉ thấy một mình cô. Giọng nói kinh khủng đó là của ai.

“Ta sẽ khiến các ngươi hối hận.”, vẫn là giọng nói tức giận ngút trời của cô gái nào đó, nó văng vẳng bên tai Trúc Chi.

Trúc Chi vội bước xuống giường và quyết định ra khỏi nhà xem sao. Khi cô vừa mở cửa bước ra ngoài, không gian đột nhiên thay đổi. Cô thấy mình đang đứng giữa hồ sen rộng lớn, đâu đâu cũng chỉ toàn thấy hoa sen. Cô đang đứng trên một chiếc thuyền con. Ánh chiều tà phủ lên trên mặt hồ sen, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Nhưng ngay phía bên kia, cách chổ cô đang đứng khoảng hai mét, một cô gái mặt bộ tứ thân đang bị treo lơ lửng trên không, mà thứ kéo cơ thể nàng lơ lửng Trúc Chi lại không thể nhìn ra là thứ gì, giống như nàng ấy bị treo bởi những sợ dây vô hình.

“Thả ta ra.”, nàng ấy bắt đầu phát tiết gào lên lần nữa.

Trúc Chi kéo mũi tên Thượng Nguyệt, muốn bắn đứt sợi dây vô hình đang giữ nàng ấy trên không, nhưng dĩ nhiên vì nó vô hình nên cô không thể nhắm bắn chuẩn xác.

Thế rồi, trong khi Trúc Chi đang rất lúng túng không biết mình đang gặp chuyện gì, cô gái bị treo lơ lửng trên đó rơi tởm xuống nước, tạo một âm thanh không mấy êm tai lắm.

Trúc Chi nhanh chóng nhảy xuống hồ sen, mong sao cứu được cô nàng. Cô dùng hết sức bình sinh bơi tới nơi cô nàng kia vừa rơi xuống. Nhưng khi phát hiện khuôn mặt đang chìm xuống đáy sâu, cô giật mình ngồi bật dậy. Cô thở hổn hển, trái tim vẫn còn đập điên cuồng. Người vừa rồi cô trông thấy là chính cô.

“Cái quái gì…”, Trúc Chi lẩm bẩm.

Trúc Chi chắc chắn một điều: Đó chẳng phải là điềm báo gì cả. Bởi vì cô sẽ không bao giờ mặc bộ tứ thân kiểu đó, gần đây cũng chẳng có hồ sen nào rộng như vậy. Quan trọng vẫn là điềm báo sẽ cho cô thấy cả hung thủ gây án luôn. Cô nhanh chóng xua đi giấc mơ kỳ lạ vừa rồi và tiếp tục ngủ vùi.

Hôm sau, chờ đến khi tan trường, Trúc Chi và Nhất Uy cùng nhau đi đến văn phòng thám tử mà không có sự góp mặt của Thanh Lâm. Nó lấy cớ bận rộn ôn tập cho bài kiểm tra giữa ký sắp tới, không thể đi cùng hai người đến gặp Thiên Thanh. Rõ ràng nó vẫn còn để bụng chuyện tối qua của Trúc Chi và Nam Phương và con quái vật trong bụng nó vẫn chưa muốn nhìn thấy hay nói chuyện với cô trong lúc này.

Trúc Chi không hiểu vì sao Thanh Lâm lại tránh mặt cô cả buổi sáng, hỏi thì không trả lời, cô nhìn thì nó đi chổ khác, hoàn toàn ngó lơ cô một cách lộ liễu. Lý do mà nó đưa ra chẳng thuyết phục tý tỳ ty nào cả. Bởi vì theo thời khóa biểu thì còn lâu mới tới kiểm tra giữa kỳ để mà đầu óc người ta trở nên bận rộn vì chuyện thi cử.

Trúc Chi vừa đi vừa hỏi Nhất Uy:

“Em có biết Thanh Lâm bị làm sao không? Hôm qua, thằng bé vẫn còn hăng hái muốn tìm ra thủ phạm cơ mà? Hôm nay, thằng bé lại tránh mặt chị cả buổi. Ngay cả lớp phó cũng nhìn ra và hỏi chị lý do vì sao.”

“Em cũng không hiểu nổi nó.”, Nhất Uy mệt mỏi trả lời.

Nhất Uy không hiểu vì sao Thanh Lâm lại hành động như thể Trúc Chi vừa ngang nhiên cướp mất của nó thứ gì quan trọng lắm. Dĩ nhiên, cậu cũng nhìn ra nó đang tránh né Trúc Chi. Đâu có ai có biểu tình lộ liễu như nó, tránh mặt cô mà người ngoài như cậu còn nhìn ra được. Mà nó còn bực bội nguyên cả buổi sáng, quát tháo ai dám vi phạm nội quy của lớp, trong khi những chuyện nhỏ nhặt như ăn quà vật vẫn thường xuyên xảy ra, mà chưa bao giờ nó quan tâm chuyện ấy, khiến cả lớp một phen sóng gió và sợ hãi.

Nhất Uy và Trúc Chi hy vọng tìm được câu trả lời khi gặp Thiên Thanh. Dù sao, tối hôm qua, người ở cùng Thanh Lâm là anh ấy. Nhiều khi nó sẽ bộc bạch nỗi niềm của nó cho anh ấy chăng.

Vừa ngồi xuống ghế, Nhất Uy liền hỏi ngay:

“Thằng Lâm bị làm sao vậy anh? Nó cứ tránh mặt tụi em suốt, à không, nó tránh mặt Trúc Chi cả ngày. Tụi em rũ nó qua đây, nó cũng không thèm qua.”

Thiên Thanh nói, cố tỏ ra hiểu biết chút đỉnh về tâm tình thằng em mình:

“Tối hôm qua, nó và anh chứng kiến cảnh Trúc Chi và Nam Phương trao đổi số điện thoại cho nhau xong, nó liền bỏ đi một mạch. Anh hỏi cũng không trả lời.”, Thiên Thanh quay sang nói với Trúc Chi, “Anh đoán chuyện nó giận em liên quan đến chuyện em lo tư tình cá nhân mà xao nhãng chuyện của vụ án.”

Nếu như ký ức “thằng ấy” không mất đi, Nhất Uy còn có thể hiểu rằng: Nó đang ghen. Nhưng rõ ràng dạo gần đây, nó tỏ ra có chút chán ghét Trúc Chi và không dành cho cô một chút ám muội nào liên quan đến tình yêu nam nữ cơ mà. Chuyện giận hờn vì Trúc Chi đã xin số điện thoại của Nam Phương chẳng thuyết phục tẹo nào.

Trúc Chi bật cười, nói nửa thật nửa đùa:

“Chắc thằng bé tưởng em phản bội đồng đội. Thằng bé tưởng em đang cặp kè với Nam Phương, bỏ bê nhiệm vụ đây mà.”

“Thằng bé?”, Thiên Thanh hỏi lại lần nữa, muốn chắc rằng anh không nghe nhầm khi Trúc Chi vừa gọi Thanh Lâm là “thằng bé”, trong khi hai đứa bằng tuổi nhau.

Nhất Uy phải ho liền mấy cái, Trúc Chi phải với tay vuốt nhẹ tấm lưng của Nhất Uy mới khiến cậu ngừng ho. Lúc này cô bắt gặp ánh mắt quở trách của cậu, cậu đang nhắc nhở Trúc Chi, cô đang rất sơ hở khi gọi Thanh Lâm như thế. Và Trúc Chi cũng vừa mới nhận ra mình đã lỡ lời, cô chữa cháy bẳng cách nói lãng sang chuyện khác:

“Ơ… Tối qua, anh có điều tra được gì không?”

Thiên Thanh trong một thoáng vẫn muốn hỏi cho ra danh xưng “thằng bé” mà Trúc Chi “tặng” cho em trai của mình. Tuy nhiên, anh bắt gặp ánh mắt mong chờ của Trúc Chi, lẫn Nhất Uy, nên đành phải vứt đằng sau câu hỏi vừa chạy tới cuống họng, hy vọng Thanh Lâm không bao giờ được biết chuyện Trúc Chi mới vừa gọi nó là “thằng bé”.

Thiên Thanh bắt đầu kể bằng giọng kỳ bí, khiến Trúc Chi tưởng tượng anh đang kể chuyện ma chứ không phải vụ án. Anh kể, không bỏ sót bất cứ câu từ nào, mà Hữu Dũng đã kể cho anh hồi tối qua cho hai người còn lại nghe.

Thiên Thanh nói, không kịp hớp không khí một hơi nào:

“Anh cũng đã tìm đến nhà Ái My hồi sáng nay. Vấn đề là Ái My bị lên cơn điên loạn vào năm năm trước, gia đình đã đưa vào nhập viện đã lâu.”

Cuối cùng, Thiên Thanh cũng hít thật sâu và vồ lấy ly nước trên bàn, uống cạn ly.

Nhất Uy suy tư:

“Năm năm không phải bằng với thời gian mà Kim Liên đã chết ư?”

Trúc Chi nói:

“Người duy nhất biết Nam Phương kia có chứng cớ ngoại phạm hay không lại phát điên. Anh có tìm hiểu nguyên nhân chưa?”

Thiên Thanh gật đầu lia lịa:

“Mẹ của Ái My kể rằng..”, Thiên Thanh nhại lại điệu bộ và giọng nói có chút lo lắng, lại có chút mơ hồ của người mẹ, vô cùng giống, “Kim Liên nhà cô kêu gào liên tục rằng: Nó đã trông thấy hồn ma của một ai đó. Hồn ma không ngừng kêu gào và quấy phá nó hằng đêm. Cô không còn cách nào khác đã đưa nó đến gặp bác sĩ. Hiện giờ, nó vẫn còn đang trong bệnh viện trong trạng thái đờ đờ đẫn đẫn, điên điên.”

Trúc Chi và Nhất Uy tránh trao đổi ánh mắt cho nhau trước mặt Thiên Thanh. Hiển nhiên, hai người cũng cảm thấy mơ hồ khi điều tra ra được tình tiết mới và kỳ lạ. Hồn ma mà Ái My gặp là sự thật, cô bạn ấy không hề bị điên. Có điều, linh hồn quấy phá cô ấy là ai? Liệu có phải là Kim Liên hay không, nhưng không thể nào, linh hồn Kim Liên đâu được phép bước ra khỏi trường học. Vậy thì là ai? Nguyên nhân là gì, có liên quan đến cái chết của Kim Liên hay không?

Trúc Chi chắc chắn mình phải đến gặp cô bạn Ái My kia một lần. Cô muốn biết Ái My có nhớ được dáng vẻ con ma đã dày vò mình trước kia hay không. Hoặc con ma kia có còn luẩn quẩn bên cạnh để mà dày vò Ái My hay không.

Thiên Thanh vẫn còn tiếp tục nói:

“Ái My chỉ phát điên sau cái chết của Kim Liên vài ngày. Anh lo bây giờ có gặp, chúng ta cũng không truy ra được gì có ích cả.”

Trúc Chi đứng dậy, đến bên cạnh Nhất Uy và tóm gọn lại:

“Hung khí chắc đã bị tiêu hủy từ lâu. Nghi phạm là Nam Phương có chứng cớ ngoại phạm hay không đều nhờ vào Ái My cả. Cô bạn ấy đã trải qua những gì, tại sao cho rằng có hồn ma theo sát mình. Nỗi ám ảnh đó có liên quan đến vụ án Kim Liên hay là không. Em nghĩ mình phải giãi mã Ái My trước mới có thể tìm hiểu sâu vào vụ án được. Bởi vì em không tin vào sự trùng hợp.”

“Anh sẽ đến bệnh viện gặp Ái My xem sao.”, Thiên Thanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi cùng Nhất Uy và Trúc Chi. Nhưng cô đã kịp ngăn anh lại.

Trúc Chi nói:

“Em sẽ là người đến gặp cô bạn ấy. Nếu một thám tử như anh đến gặp, hung thủ sẽ trở nên cảnh giác rằng chúng ta đang tìm cách lật lại vụ này. Hắn sẽ chuẩn bị đối phó, mà em thì không muốn hắn phát giác nhanh quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.