Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 41: Chương 41: Trả giá




Thân thể của Thành đang rơi từ lầu ba xuống. Gã không muốn tiếp tục sống nữa, gã sợ ngày mai cả trường sẽ loan tin gã tìm cách giết hại hai đứa học trò; gã cũng sợ đối mặt với gia đình của gã khi biết rằng con trai của mình là kẻ giết người; gã càng sợ nhìn vào ánh mắt của Thiên Thanh – người bạn thân đã gắn bó bao nhiêu năm qua của gã.

Thật nực cười. Mười năm qua gã sống ung dung tự tại, chưa một lần nào hối hận vì chuyện mình đã làm, gã đã sai khi giết Ngọc Huyền ư? Là cô ta muốn độc chiếm Thiên Thanh của gã, là cô ta dám có tình cảm với Thiên Thanh của gã, cô ta còn sở hữu luôn trái tim vốn dĩ rất băng giá của cậu ấy. Nếu cô ta có được cậu ấy rồi có phải thời gian dành cho gã cũng sẽ ít đi rất nhiều, gã và cậu ấy sẽ không còn được ở bên nhau nhiều như lúc còn nhỏ nữa, gã không muốn như thế, cho nên gã đã chọn giết chết cô ả, chỉ khi cô ả chết gã mới ăn ngon ngủ yên được.

Chuyện đã trôi qua mười năm lại bị một con nhỏ miệng còn hôi sữa đào bới, đáng nói hơn cô ta còn là người yêu mới của Thiên Thanh, cô ta chọn cách bắt cá hai tay, vậy mà gã có giải thích lý do giết cô ta lại không được Thiên Thanh thông cảm. Không phải cậu ấy rất ghét đứa con gái phản bội tình yêu hay sao, cô ta đã qua lại với thằng nhóc Nhất Uy trước mặt gã trước, gã muốn giết cô ta cũng đâu có sai. Gã đã từng giết một người trước đó rồi, giết thêm một mạng nữa cũng đâu mất mát gì, hai người bọn họ đều đáng chết như nhau. Vậy mà cậu ấy nhìn gã bằng ánh mắt thất vọng đó như thể gã đã phạm tội gì lớn lắm. Gã không phục.

Cơ thể gã rơi xuống chạm vào mặt đất, nhưng gã không thấy đau đớn, chỉ thấy nhẹ bâng, cả người gã bay lên không trung, hai tay dang ngang ở tư thế hình chữ thập. Gã đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình thì toàn thân của gã xoay tròn trên không; bộ quần áo trên người gã từ áo sơ mi đang mặc chuyển sang một màu đen tuyền, áo choàng đen từ cỏi hư vô tự mặc vào cho gã; hai bàn tay được bao bọc bởi lớp găng tay bằng da (cũng màu đen); mái tóc ngắn củn của gã biến ra dài đến ngang vai và rối tung rối mù; mắt gã mở to hết cở không ngăn nổi kinh hoảng trong lòng; khi gã chuẩn bị hét lên, đôi môi gã lập tức bị chỉ sắt khâu lại thành một đường, khiến cho tiếng hét của gã chỉ nằm trong cuống họng chưa kịp phát ra bên ngoài, gã đau đến mức tưởng chừng như sẽ chết.

Văn Thành hoang mang đưa tay sờ đôi môi của mình. Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, ngực phập phồng, mặt trợn trừng đầy nước mắt, bờ môi muốn nói điều gì đó nhưng mỗi cử động lại khiến gã đau đớn khôi nguôi, gã ngồi phịch xuống đất ngó lên trời.

Gã không hiểu, sao gã lại biến thành người giống tên giết người trong cuốn sách? Gã ngước mắt nhìn lên trên lầu ba – nơi gã vừa mới nhảy xuống, gã thấy Thiên Thanh đang thò đầu ra ngoài đưa mắt nhìn khắp nơi như đang tìm bóng dáng ai đó – gã đoán người cậu ấy đang tìm là gã, nhưng rõ ràng gã đang đứng dưới này sao cậu ấy có thể không nhìn thấy được.

Văn Thành muốn gọi to tên của Thiên Thanh, nhưng gã biết rằng làm như vậy sẽ khiến bản thân đau nhói. Gã nhìn cậu ấy từ bên dưới, nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng chợt dâng cảm giác xót xa vô tận.

“Ta đã nói rồi, nếu ta là ngươi ta sẽ không dùng cây búa đó để giết người, trừ phi ngươi muốn biến thành Vô Âm mãi mãi.”

Huyết Yêu đứng bên cạnh Thành cười cười, hắn phê phẩy cái quạt một cách đáng ghét. Văn Thành liếc gã nửa con mắt, rất muốn hỏi hắn nhiều câu nhưng ngặt nổi không mở miệng được. Huyết Yêu biết được điều đó nụ cười càng thêm sâu. Hắn nói rất nhẹ:

“Mở miệng rất đau rát phải không, đó là hình phạt tàn khốc cho kẻ muốn làm chủ nhân của cây búa này.”

Văn Thành ú ớ, gã đâu muốn trở thành chủ nhân của cây búa chết tiệt ấy. Huyết Yêu nghe tiếng ú ớ của gã liền đoán ra ý của gã, hắn liền đổ thứ nước đen xì trong tay vào miệng của gã, hắn nói:

“Muốn gì thì hỏi thẳng ta, thứ thuốc này chỉ có tác dụng trong phút chốc mà thôi.”

Đôi môi của Văn Thành mất đi những sợi chỉ, gã cố cử động và môi gã không hề cảm thấy đau nữa, gã nhìn Huyết Yêu với ánh mắt biết ơn. Gã nói:

“Thầy là ai, là người hay ma?”

“Ta là thần, may cho ngươi ta có lòng trất ẩn, nhưng với một kẻ vô tình máu lạnh như ngươi ta thật không biết phải làm gì với ngươi đây.”

“Chuyện gì xảy ra với tôi?”

“Như ta đã cảnh cáo ngươi trước đó, đáng lý ngươi không nên dùng cây búa đó, chỉ tại ngươi quá ngốc để hiểu ra vấn đề, ngươi đã biến thành Vô Âm mãi mãi khi dùng cây búa kia hại người vô tội, đó là hình phạt mà ta cũng không thể giúp được ngươi.”

Huyết Yêu thấy gã chỉ trố mắt nhìn mình với vẻ không tin nổi sự thật này thì bật cười ha hả:

“Nếu ai cũng biết trước hình phạt tàn khốc đang đợi mình phía trước thì đâu có tội phạm xuất hiện. Các ngươi muốn hãm hại người khác lại không muốn chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cũng thật khôn quá.”

“Nhưng tôi đã sai ở đâu?”

“Ngươi giết người mà lại không biết mình sai ở đâu? Ngươi tính chọc cười ta ư?”

Văn Thành bướng bỉnh đáp:

“Tên áo choàng kia mới là kẻ giết người.”

Huyết Yêu như sắp mất hết chút kiên nhẫn còn sót lại, nhưng hắn vẫn nói rất nhẹ nhàng:

“Ngươi còn không chịu hiểu hay sao? Vô Âm chỉ xuất hiện khi được triệu hồi thôi, hắn cũng giết người khi chủ nhân chỉ định người bị giết. Ta nói cho ngươi biết một bí mật đây: ngươi sau này cũng sẽ như hắn, ngươi cũng sẽ chỉ giết người khi được triệu hồi, đừng cố giết ai nếu như không được chủ nhân quyết định, nếu không ngươi sẽ tan biến mãi mãi.”

Văn Thành lắc đầu như điên, gã không tin nổi vào sự thật tàn khốc này, gã có nằm mơ cũng không nghỉ được bản thân có cái kết cục này, gã sẽ biến thành Vô Âm mãi mãi mặc cho người khác sai khiến gã giết người. Gã không muốn như vậy, nếu gã giết người để bị như vầy, gã thà chưa từng giết chết ai. Có phải đã muộn khi gã hối hận không?

Văn Thành nằm xuống đất thở phì phò, gã bắt đầu khóc to. Huyết Yêu lắc đầu nói:

“Ta cho ngươi một đặc ân, ta sẽ đốt câu thần chú triệu hồi ngươi đi, sau này sẽ không ai triệu hồi ngươi được nữa.”

“Vậy tôi sẽ đi về đâu?”

“Nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ cho ngươi một chổ giam tốt nhất. Sau này, ngươi chỉ ngồi trong đó hối lỗi là được, bị giam hay lạc vào cỏi hư vô để rồi biến thành cổ máy giết người cho kẻ khác, ngươi tự mình chọn đi.”

Văn Thành vẫn nằm đó, đôi mắt giáng vào đám kiến lửa đang bò thành hàng, chắc chúng đang đi tìm kiếm thức ăn cho mình, nhìn chúng thật tự do tự tại. Còn gã thì sao, giờ đây gã sẽ không còn là gã nữa, không còn là một con người bình thường nữa mà chỉ là một tên ma không ra ma, quỷ không phải quỷ và đi giết người khi được gọi đến mà thôi. Từ nay, gã không còn được mở miệng gọi tên cậu ấy nữa, câu xin lỗi cũng không thể nào thốt ra được nữa. Gã đã sai ở đâu, chẳng một ai nói cho gã biết. Gã đưa tay gạt đi dòng lệ đang tuôn trào như dòng nước, gã khóc thì có ích lợi gì nữa đâu, nếu nước mắt có thể xóa đi mọi tội lỗi thì người ta chỉ cần phạm lỗi rồi khóc là xong ngay.

Nhất Uy và Trúc Chi chạy tới đứng cạnh Huyết Yêu, họ nhìn gã không có lấy một chút cảm tình nào. Văn Thành hết hồn nhìn họ, sao họ còn sống mà đứng dưới này, Thiên Thanh và Thanh Lâm đã đi đâu, chuyện gì nữa đây.

Nhất Uy nói với Huyết Yêu:

“Hai anh em họ đang ngủ một giấc rồi, chúng ta sẽ có chút thời gian riêng tư. Không biết sao hai người đó lại đánh hơi mà đến đây vào giờ này, suýt nữa làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”

Văn Thành nghe vậy thì hỏi ngay:

“Kế hoạch của các người?”

Trúc Chi mỉm cười:

“Đúng vậy, mục đích của tụi này thứ nhất là mong muốn anh tự mình thừa nhận đã giết người, thứ hai là lấy chút đỉnh máu của anh để giải thoát cho Vô Âm, thứ ba muốn anh sám hối một chút về lỗi lầm của mình. Đầu tiên, tôi và Nhất Uy giả vờ yêu nhau để anh tưởng rằng tôi phản bội anh Thanh, lúc đó đương nhiên anh sẽ càng muốn giết tôi hơn; sau đó Huyết Yêu giả vờ phạt tụi này phải dọn dẹp thư viện, đương nhiên cũng vờ để lộ cho anh biết chuyện đó rồi.”

Nhất Uy nói tiếp câu chuyện:

“Theo kế hoạch, Vô Âm xuất hiện và giết chết tụi này. Anh biết đấy, Vô Âm không thể không giết người được, nếu không anh ấy sẽ tan biến mãi mãi, chỉ còn cách Huyết Yêu phải tạo thế thân của tụi này để cho Vô Âm giết. Hai người trong thư viện mà anh nhìn thấy chính là tụi này, chỉ có điều người mà Vô Âm giết lại không phải là tụi này, tụi này đã nhanh chóng ngồi xuống nấp sau hàng ghế.”

Trúc Chi tiếp lời:

“Vô Âm vờ đánh rơi cây búa, tụi này đã hy vọng anh nhặt cây búa lên thôi vì có như vậy mới lưu lại dấu vân tay của anh, sau đó tụi này sẽ ép anh nhảy vào bẫy, tụi này sẽ ghi âm lại đoạn anh tự nhận mình đã giết người. Không ngờ, anh sợ tụi này chưa chết hẳn, tính dùng cây búa giết chết tụi này, Huyết Yêu phải hiện ra để cản anh lại.”

Huyết Yêu nói tiếp:

“Ngoài dự đoán của ta còn có một chuyện nữa: hai anh em họ Diệp kia lại xuất hiện đúng lúc làm cho kế hoạch A của ta bị phá sản, còn ngươi lại dùng cây búa kia hại người vô tội.”

“Tụi này chỉ còn cách gài anh tự mình nói đã triệu hồi Vô Âm ra, như vậy anh Thanh sẽ nghĩ rằng anh bị điên, vì Vô Âm làm gì tồn tại trên đời này.”

Văn Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thì ra mọi chuyện là như vậy, bọn họ đã cùng nhau gài bẫy gã, còn gã không những đã nhảy vào bẫy mà còn tự biến mình thành Vô Âm thứ hai. Trúc Chi nói tiếp:

“Tôi với anh Thanh thật ra không phải bồ bịch gì hết. Chúng tôi đang cùng nhau tìm hung thủ thật sự. Anh ấy nhớ lại cách đây 10 năm có người đã xé tờ nhật ký của ảnh, tụi này đã cùng ảnh suy luận một chút. Cuối cùng những người đáng nghi nhất chính là những người bạn thân của anh Thanh, cho nên tôi với anh ấy mới diễn một màn kịch như vậy nhầm tìm ra kẻ giết người, vì tụi này biết nếu hắn biết tôi với anh Thanh đang quen nhau có khi sẽ ra tay giết tôi như đã giết chị Huyền.”

“Ra là vậy, thì ra hai người chẳng yêu nhau, tôi biết mà, dễ gì cậu ấy quên được cô ta. Đã mười năm trôi qua rồi, chưa một ngày nào cậu ấy ngừng nghĩ về cô ta.”

Trúc Chi nghiêm mặt hỏi Văn Thành:

“Cái sai của anh là gì anh biết không?”

“Cô tính nói là do tôi giết người nên mới chịu hình phạt phải không?”

“Không. Anh sai ở cách yêu một người.”

Văn Thành ném một ánh nhìn khinh bỉ về phía Trúc Chi, gã nói:

“Cô em thì biết gì về tình yêu mà dạy đời tôi?”

“Mặc dù chưa yêu đương lần nào, nhưng tôi vẫn biết yêu một người là muốn người đó hạnh phúc hơn là gây tổn thương cho người đó lẫn người mà anh ấy yêu.”

Văn Thanh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Trúc Chi, cô phớt lờ ánh mắt của gã, cô tiếp tục luyên thuyên:

“Anh luôn miệng nói yêu anh ấy, nhưng anh chỉ muốn một mình độc chiếm anh ấy mà không cần biết anh ấy cần gì và muốn gì. Anh chỉ nghĩ nếu giết được chị Huyền, anh sẽ là người ở bên anh ấy suốt đời mà không nghĩ rằng anh ấy làm sao có thể yêu anh, anh ấy yêu con gái mà, anh ấy chỉ xem anh như một người bạn như một người anh em của mình. Anh vô cùng ích kỷ, không lẽ anh muốn anh ấy suốt đời không lấy vợ sinh con, không muốn anh ấy hạnh phúc, cứ mỗi lần anh ấy yêu ai anh lại đi giết người đó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.