Thánh Kiếm Đoạt Hồn

Chương 11: Chương 11: Trở lại Giang Nam




Quách Thế Phần và Nhậm Bá Xuyên trở ra khách thính thấy Quản Thiên Phát vẫn còn canh giữ nơi cửa, năm cái thây của bọn áo đen đã biến thành năm vũng nước vàng.

Quách Thế Phần khẽ cau mày:

– Quản Thiên Phát, sao lại làm theo lối hắc đạo giang hồ như thế ấy?

Quản Thiên Phát nói:

– Bẩm sư phụ, đệ tử vừa định mang ra ngoài chôn cất nhưng chưa kịp thì tất cả bỗng đều ra như thế.

Nhậm Bá Xuyên cười:

– Có lẽ do bàn tay của cô gái Tử Mai đấy, cô ta định làm cho mình khỏi mất công chôn...

Quách Thế Phần lẳng lặng làm thinh...

Trong lòng ông ta càng kinh dị.

Chỉ là một tỳ nữ tầm thường, thế mà hành động của Tử Mai ngay trước mặt mình mà vẫn không hay biết, như vậy, không thể xem cô ta là tỳ nữ tầm thường được nữa.

Nhậm Bá Xuyên nhồi một ống thuốc châm lửa hút và quay qua hỏi Quản Thiên Phát:

– Hiền điệt có thăm chừng Giang nhị công tử chưa?

Quản Thiên Phát vòng tay:

– Đệ tử đã có vào, Giang nhị công tử đang ngủ say lắm.

Nhậm Bá Xuyên nói:

– Không biết những chất độc trong người của Giang nhị công tử đã trục hẳn hết hay chưa nhỉ?

Quách Thế Phần mỉm cười:

– Bằng vào thái độ của Đổng Như Băng, không xem cũng có thể đoán biết là đã giải được cả rồi.

Nhậm Bá Xuyên thắc mắc:

– Thanh Phong đạo trưởng là con người gian thông y dược, giang hồ đã xem ông ta là vị thần y nhưng đối với sự ngộ độc của Giang nhị công tử vẫn phải bó tay, còn vị Đổng công tử ấy tuổi nhỏ quá thế mà không hiểu tại sao giải được nhanh như thế?

Quách Thế Phần nói:

– Cũng có thể Đổng Như Băng còn được sự chỉ bảo của bậc cao nhân nào đó cho nên mới đi Đông Hải tìm thuốc như Tử Mai đã nói.

Nhậm Bá Xuyên nói:

– Nhưng ngoài Đông Hải, trừ hai dị nhân mà theo lời truyền thuyết năm xưa thiên hạ đồn đãi ra thì nơi đó đâu có nghe linh dược?

Quách Thế Phần nói:

– Nhất định phải là Vạn Ứng Hồi Thiên Đan, chứ không có thuốc nào có thể giải được độc của Giang nhị hiền điệt đâu.

Nhậm Bá Xuyên kinh ngạc:

– Vạn Ứng Hồi Thiên Đan? Làm sao có thể được? Truyền thuyết về Đông Hải Song Tiên chúng mình nghe từ hồi còn nhỏ, đến nay đã có khoảng bốn mươi năm rồi, bây giờ người trong giang hồ biết về chuyện ấy cũng sợ rằng không có được bao nhiêu người, như vậy thì thứ linh đan ấy từ đâu mà có được?

Quách Thế Phần mỉm cười:

– Vị Đổng công tử ấy có một võ học quán thế, nếu ngu huynh đoán không lầm thì nhất định hắn và Đông Hải Song Tiên phải có mối dây liên hệ với nhau.

Ngẩn ngơ một lúc khá lâu, Nhậm Bá Xuyên chầm chậm gật đầu:

– Chính tiểu đệ cũng cảm thấy vị công tử ấy lai lịch có nhiều kỳ bí lắm.

Thấy Quản Thiên Phát vẫn đứng canh ngoài cửa, Quách Thế Phần nói:

– Cũng đã quá khuya rồi, Quản nhi hãy đi nghỉ đi.

Quản Thiên Phát ngần ngừ:

– Vừa rồi đệ tử chợt có một ý nghĩ, muốn tường trình cùng sư phụ và sư thúc.

Quách Thế Phần hỏi:

– Quản nhi nghĩ chuyện gì?

Quản Thiên Phát nói:

– Vừa rồi đệ tử nghe sư phụ nói Hà Bắc Lý lão trang chủ bị người giả tráo, theo đệ tử nghĩ thì e.... không phải thế.

Quách Thế Phần nhìn Quản Thiên Phát chăm chú:

– Theo ý Quản nhi thì chuyện ấy thế nào?

Quản Thiên Phát nói:

– Đệ tử thấy vị Lý trang chủ dưỡng bịnh tại đây, không phải là cho địch nhân giả mạo, tên Thanh Kỳ lệnh chủ cố ý nói là giả như thế có lẽ chúng muốn thực hiện một âm mưu....

Quách Thế Phần giật mình...

Trong hàng đệ tử Hoài Dương phái, Quản Thiên Phát tuy đứng vào bậc thứ ba, nhưng cũng là tên đồ đệ được chú ý tin cẩn nhất, không phải võ học của hắn trội hơn mà là một con người thiên phú cơ trí vượt bực, cho nên nhận xét này đã làm cho Quách Thế Phần và Nhậm Bá Xuyên kinh ngạc...

Quách Thế Phần gằn lại:

– Ngươi nói thế là sao?

Quản Thiên Phát nói:

– Đệ tử nhận rằng Lý lão trang chủ là một trong tứ đại danh gia trong chốn võ lâm, ông ta là một bậc siêu quần, kẻ địch có thể hạ độc quả là một chuyện không phải dễ. Như vậy tình hình này so với Giang nhị công tử quả có giống nhau, nghĩa là trong nhà nhất định phải có quân thù tàng ẩn, tự nhiên phải thủ một vai trò thân tín nhất.

Quách Thế Phần khẽ gật đầu....

Quản Thiên Phát nói luôn:

– Lý trang chủ là người mà bình nhật rất ít đi ra ngoài, sau khi trúng độc nhất định phải có người chung quanh phòng vệ như chuyện đến Bạch Vân Quan dưỡng bịnh của người đủ chứng tỏ điều ấy. Nơi đây được coi như một căn cứ bất khả xâm phạm của Thanh Phong đạo trưởng thế mà ngoài Lý công tử ra, còn có Lý gia Tứ Tướng và Yến Sơn Song Kiệt đó là chưa kể đến số thủ hạ mà mình chưa gặp mặt, như vậy lúc ở Hà Bắc và dọc trên đường đi đến đây, có lẽ họ còn bố trí phòng vệ chặt chẽ hơn gấp mấy lần, như vậy cho dù có người của địch trá hình trong nội bộ, tưởng cũng không thể làm chuyện tráo người như thế ấy.

Trầm ngâm một lúc khá lâu, Quách Thế Phần lên tiếng:

– Ngươi nói tuy rất hữu lý song khi nãy chính ta thấy Lý Duy Năng tay cầm mặt nạ giả và người mà hắn cho thuộc hạ khiêng ra quả đúng không phải là Tiên Nhân Chưởng Lý Quang Trí...

Quản Thiên Phát nói:

– Đệ tử nghĩ kẻ địch đã muốn căn cứ dọc giải Hoàng Hà, tự nhiên cái lo ngại lớn nhất của chúng là lực lượng Hà Bắc Lý gia, chúng làm cho Lý trang chủ thoái xuất giang hồ chưa đủ theo kế hoạch, chúng phải làm sao cho thế lực của Hà Bắc Lý gia phải đầu phục dưới cờ, và mục đích tráo đổi Lý trang chủ nằm trong âm mưu đó...

Nhậm Bá Xuyên nói nhanh:

– Quản nhi nói đúng, âm mưu của chúng đối với Hà Bắc Lý Gia gần giống như sự khống chế Kim Lăng Giang Phủ.

Quách Thế Phần hỏi lại:

– Ngươi nói chúng không thể tráo Lý trang chủ à?

Quản Thiên Phát đáp:

– Vâng, vì tuy bị trúng độc đến mức hôn mê, nhưng với những sự canh phòng chặt chẽ ấy, chúng không làm sao có thể mang Lý trang chủ đi được, vì thế chúng cho tên Thanh Kỳ Lệnh Chủ đến đây cố ý bảo rằng người đang bị hôn mê ấy vốn không phải là chính Lý trang chủ thật...

Quách Thế Phần chận nói:

– Nếu thế thì chuyện gỡ mặt nạ và người đang hôn mê khi nãy vẫn không phải là Lý trang chủ thì giải thích làm sao?

Quản Thiên Phát nói:

– Đệ tử nghĩ rằng Lý gia chủ đã có kẻ địch tiềm ẩn, mà lại chính là người mà hằng nhật rất thân cận với Lý lão Trang chủ, kẻ ấy mô phỏng diện mạo Lý trang chủ để làm ra một bộ mặt giả. Xong việc đó, chúng lại thừa lúc Lý trang chủ hôn mê dị dung cho thành một người khác hẳn rồi mới chụp bộ mặt “thật” mà “giả” ấy vào, tự nhiên khi gỡ bộ mặt Lý trang chủ “giả” ra thì mặt thật đã bị dị dung rồi, lúc đó Lý trang chủ đâu còn đúng là Lý trang chủ nữa? Như vậy, người hôn mê mà sư phụ thấy lúc nãy không phải là người của địch đánh tráo, người đó chính là Lý trang chủ đã bị dị dung... Thật mà giả, giả mà thật, đó mới chính là ngón đòn rất lợi hại.

Nghe đến đây, Quách Thế Phần tái mặt:

– Đúng rồi, đúng rồi.... đúng là một âm mưu đáng sợ. Nam Giang, Bắc Lý ngã rồi thì võ lâm thiên hạ tất sẽ lâm nguy....

Nhậm Bá Xuyên hoảng hốt:

– Đại sư huynh, đã như thế không lẽ bây giờ chúng ta bó tay để cho “Tiên Nhân Chưởng” thọ khổn hay sao?

Quách Thế Phần lắc đầu:

– Bây giờ thì đã quá trễ rồi, phía ngoài không còn một tiếng rì rào, nhất định kẻ địch đã biến mất cả rồi.

Nhậm Bá Xuyên nói:

– Lý Duy Năng tuy đã nhận chịu điều kiện của kẻ địch, nhưng nếu mình kịp thời cho hắn biết thì cũng còn phương cứu vãn.

Quách Thế Phần cứ lắc đầu:

– Chỉ trừ khi nào vạch rõ âm mưu của địch bằng cách rửa sạch bộ mặt bị dị dung của Lý Quang Trí, chứ còn chỉ nói suông như tự nãy giờ, thì bằng vào chủ quan đã không mấy có thiện cảm với mình thì làm sao Lý Duy Năng lại chịu tin? Vả lại kẻ địch tàng ẩn nhà họ Lý lại là người thân tín, tự nhiên họ tin người đó hơn mình trong khi không nắm được bằng cớ hẳn nhiên thì có gặp Lý Duy Năng bây giờ cũng chỉ là vô ích.

Nhậm Bá Xuyên cau mặt:

– Như thế thì phải làm sao?

Quách Thế Phần nói:

– Chuyện này phải chờ ngày mai gặp Thanh Phong đạo trưởng bàn kỹ với ông ta, chỉ có thể bằng vào sự giao tình giữa họ với nhau, ông ta mới có thể nói chuyện được với Lý Duy Năng mà thôi.

Ông ta đứng dậy nói luôn:

– Đã sang canh tư rồi, hãy đi nghỉ đi rồi hẵng hay.

Sáng ngày thứ hai, sau khi rửa mặt xong, Quách Thế Phần sang phòng bên thấy Giang Hàn Thanh đang ngồi trên giường nhắm mắt vận công.

Quản Thiên Phát lật đật đi ra cửa vòng tay:

– Đệ tử xin tham kiến sư phụ.

Quách Thế Phần hỏi:

– Tình trạng Giang hiền điệt ra sao?

Quản Thiên Phát nói:

– Vừa mới uống thuốc xong và đang vận công điều khí.

Quách Thế Phần gật đầu lui ra thì hai tên đạo đồng đã mang thức điểm tâm tới.

Vừa ăn điểm tâm, Quách Thế Phần và Nhậm Bá Xuyên cố ý ngóng trông Thanh Phong đạo trưởng. Nhưng tàn bữa ăn vẫn không thấy ông ta.

Mãi đến bữa cơm trưa, Quách Thế Phần hỏi tên đạo đồng:

– Có lẽ quan chủ bận lắm phải không?

Tên đạo đồng vòng tay đáp:

– Quan chủ chúng tôi có chuyện cần gấp nên đã hạ sơn.

Quách Thế Phần ngạc nhiên:

– Quan chủ hạ sơn tự bao giờ?

Tên đạo đồng nói:

– Quan chủ chúng tôi đi từ tối hôm qua, vì đêm qua đã quá khuya không tiện làm kinh động nên có dặn thưa lại với Quách đại hiệp xin chư vị cứ tự tiện tạm ở đây trong một hoặc hai hôm Quan Chủ sẽ về ngay.

Quách Thế Phần hết sức băn khoăn, ông ta nghĩ chắc Thanh Phong đạo trưởng theo dấu tên Thanh Kỳ Lệnh Chủ bèn hỏi:

– Gia đình họ Lý chắc cũng đã đi rồi nhỉ?

Tên đạo đồng gật đầu:

– Vâng, tất cả người của Hà Bắc Lý Gia đã hạ sơn vào sáng sớm hôm nay.

Hắn đặt mâm cơm lên bàn và vòng tay bái biệt lui ra.

Luôn đến bốn ngày sau, Bạch Vân Quan sống trong yên tĩnh, nhưng Thanh Phong đạo trưởng cũng vẫn không về.

Trong bốn ngày đó, Giang Hàn Thanh đã uống hết một trăm hai mươi hoàn “Tuyết Chi Đan”.

Năm xưa, phải phí mất mười năm tâm trí mới chế luyện được một lò “Tuyết Chi Đan” gồm có hai trăm bốn mươi hoàn, như vậy riêng một mình Giang Hàn Thanh đã chiếm mất đi phân nửa.

Mất phân nửa công phu trong suốt mười năm của Thanh Phong đạo trưởng, mới vãn hồi được nguyên khí cho Giang Hàn Thanh, tự nhiên, ngoài việc vãn hồi nguyên khí đã giúp cho hắn không còn sợ một chứng bịnh hay một chất độc nào xâm nhập.

Tự nhiên sau khi luyện thành Tuyết Chi Đan, Thanh Phong đạo trưởng đã xem nó như báu vật trên đời có một, chỉ cần uống được một hoàn thôi, công lực coi như đã trui luyện được quá ba năm.

Cho nên trong giang hồ không một ai nghe đến Tuyết Chi Đan mà không thèm rõ dãi, chỉ có một điều là không một ai có thể qua được Bạch Vân Bình, nghĩa là không một ai vô cớ mà có thể vượt vòng đất cấm để vào tới Bạch Vân Quan.

Nhưng cho dù có ai vượt qua được Bạch Vân Bình đi nữa cũng không làm sao tiến đến ngưỡng Bạch Vân Quan, vì qua khỏi Bạch Vân Bình thì còn có Hỏa Linh Quan làm sao có thể có người qua được ba chiêu đối với con người ấy?

Giang Hàn Thanh trong vòng bốn ngày mà uống hết một trăm hai mươi hoàn Tuyết Chi Đan, bảo sao công lực không tăng trưởng một cách cực kỳ nhanh chóng.

Cho nên sang ngày thứ năm, khi màn đêm vừa kéo hết khi ánh bình minh vừa ló dạng, thì Giang Hàn Thanh đã không còn một chút dấu vết gì trong chuỗi ngày bịnh hoạn.

Buổi sáng hôm ấy, khi Quách Thế Phần và Nhậm Bá Xuyên đang ngồi bưng chén trà bốc khói thì chợt nghe có tiếng bước chân thật nhẹ thật nhanh, hai người ngẩng mặt lên thấy Giang Hàn Thanh thoăn thoắt đi vào.

Vừa đến cửa, hắn đã vòng tay:

– Tiểu điệt xin tham kiến nhị vị thế thúc.

Thấy da mặt hồng nhuận trong một con người huyết khí phương cương của Giang Hàn Thanh, Quách Thế Phần mừng quá bật cười ha hả:

– Cung hỉ hiền điệt, chỉ trong khoản thời gian quá ngắn mà độc tính đã tiêu tan, công lực tăng trưởng, thật đúng là một kỳ công quán thế.

Giang Hàn Thanh cung kính:

– Tiểu điệt có thể vượt được chứng bệnh trầm kha này, tuy nhờ y thuật như thần của Thanh Phong đạo trưởng, nhưng nhất định là phải do nhị vị thế thúc ban cho....

Quách Thế Phần nhướng mắt:

– Giang hiền điệt chưa biết chứng bịnh nhiễm độc của hiền điệt sỡ dĩ hết được là nhờ vị công tử họ Đổng lặn lội tận Đông Hải tìm thuốc về đấy sao?

Giang Hàn Thanh ngơ ngác:

– Người công tử họ Đổng?

Quách Thế Phần cười:

– Đúng rồi, vị công tử họ Đổng này Giang hiền điệt cũng đã có gặp mặt, chính là người thư sinh áo trắng mà hiền điệt đã gặp trên chiếc thuyền nhỏ ở Qua Châu đấy.

Giang Hàn Thanh càng kinh ngạc:

– Lại là người ấy à? Bình sanh tiểu điệt chưa hề quen biết, thế tại sao người ấy lại vượt hiểm nguy muôn dậm để đến đây cứu trợ như thế kia?

Nhậm Bá Xuyên nói:

– Theo lão phu đoán thì vị Đổng công tử này có lẽ có quan hệ với Giang Phủ lắm chứ không phải là chuyện ngẫu nhiên, chỉ có điều vì lý do nào đó mà Giang hiền điệt không biết rõ đấy thôi.

Giang Hàn Thanh gật gật đầu:

– Nhậm nhị thúc nói có lý lắm, thật ra vì lúc nhỏ đã phải trú ngụ Ở nhà ngoại tổ mẫu thành thử chuyện nhà biết được quá ít ỏi.

Rồi chàng hỏi tiếp:

– Không hiểu sao đã mấy ngày rồi mà Thanh Phong đạo trưởng vẫn chưa thấy dạng?

Quách Thế Phần nói:

– Giang hiền điệt, chứng độc trong mình mới vừa giải được, sức khỏe hãy còn cần nhiều thời gian bồi dưỡng, theo ý lão phu thì bây giờ hiền điệt nên trở về Hoài Dương tạm nghỉ thêm một lúc để lão phu thu xếp xong chuyện trong tiêu cục rồi sẽ dốc hết toàn lực hiệp trợ hiền điệt...

Không đợi Quách Thế Phần hết lời, Giang Hàn Thanh chận nói:

– Gia mẫu bất hạnh, thân phụ cháu lại bị người trộm mất thi hài, gia huynh lại không nghĩ tình thủ túc, thêm vào đó cứ theo sự việc xảy ra mà phán đoán thì tên Mai Hoa Lệnh chủ có nhiều hành động liên quan đến biến sự trong gia đình cháu rất nhiều.... Cho nên mỗi khi nghĩ đến bao nhiêu chuyện ấy là lòng tiểu điệt đau như kim chích, bây giờ độc chất đã được giải trừ, nguyên khí trong người cũng đã khôi phục, tiểu điệt nóng lòng muốn trở lại Kim Lăng, lòng chiếu cố của nhị vị thế thúc cháu xin tạc da.....

Quách Thế Phần trầm ngâm một lúc khá lâu:

– Hiền điệt đã nóng lòng muốn trở về nhà, đó vốn là chuyện mà ai ai cũng đều phải thế, vậy bọn này xin cùng với hiền điệt đồng đến Kim Lăng, lão phu cũng muốn gặp lại lịnh huynh một lần nữa xem sao?

Biết vị thế thúc thâm tình này lo sợ cho mình, không muốn để một mình xông pha nguy hiểm nên Giang Hàn Thanh vội nói:

– Ân lo lắng đến an nguy cho cháu của nhị thúc, thật cháu không biết phải nói làm sao cho hết lòng cảm kích, chỉ có điều chuyến đi này mục đích chính của cháu là lần dò manh mối cố nhiên đôi khi phải ẩn trong bóng tối chứ không thể chường mặt công khai, vì thế nếu đi đông người thì mục tiêu dễ lô..... vả lại bây giờ chân khí của tiểu điệt đã phục hồi mà lại thêm tăng trưởng, đủ sức để bảo vệ cho mình, xin nhị vị thế thúc cứ yên tâm, bao giờ quá ư cần thiết thì tiểu điệt sẽ tìm cách báo tin về cho nhị thúc.

Tuy không biết lai lịch võ công của Giang Hàn Thanh, nhưng Quách Thế Phần ngầm hiểu hắn có một trình độ không phải tầm thường, thêm vào đó lời của hắn cũng rất có lý nên đành phải gật đầu:

– Hiền diệt đã nói thế lão phu cũng rất tán đồng, chỉ có điều đi một mình như thế thật là đơn thân độc mã trong khi nguy hiểm trùng trùng chực chờ ở kế bên mình thật tình lão phu có chỗ không yên, vậy theo ý lão phu thì hiền điệt nên để Thiên Phát cùng đi theo, tuy sức hiệp trợ không thấm vào đâu, nhưng hai vẫn còn hôn một chẳng hay ý hiền điệt thế nào?

Giang Hàn Thanh cúi mình:

– Thế thúc chu đáo như thế thật là may cho tiểu điệt, nếu được Quản huynh theo hỗ trợ thì còn chi bằng nữa.

Quách Thế Phần cười:

– Thôi, tạm thời chúng ta quyết định như thế ấy đi, sau khi lão phu về tới Hoài Dương rồi, nếu khi cần đến thì hiền điệt chỉ cần biên mấy chữ là lão phu sẽ ứng trực ngay.

Giang Hàn Thanh nói bằng một giọng cực kỳ kích động:

– Ân nghĩa cao dày của thế thúc, tiểu điệt xin ghi tạc vào lòng, ngày nào tệ gia được vãn hồi thỏa đáng là ngày ấy tiểu điệt dù chết cũng không dám quên ân. Nơi đây xin nhị vị thế thúc nhận cho cháu một lạy để tỏ lòng thành kính...

Nói xong Giang Hàn Thanh sụp xuống, lạy ngay....

Quách Thế Phần lật đật đứng lên đỡ dậy:

– Hiền điệt không nên làm như thế, ngày xưa nếu không có Giang đại tiên sinh vì trên giang hồ cũng không làm sao có tên Hoài Dương phái.... Chỉ nguyện hiền điệt có thể trừ được kẻ ác, khôi phục thanh danh cho Nam Giang thì cho dù đi trên than lửa lão phu cũng chẳng chối từ.

Sau khi quyết định, Quách Thế Phần lưu lại một phong thư cho Thanh Phong đạo trưởng nói thoát rằng vì cần Đô Lạp Thảo để giải độc nên cả bọn đã lìa nơi đây để đến Trấn Nam.

Và để cho bọn đạo đồng khỏi nghi ngờ, Quách Thế Phần bảo Quản Thiên Phát cứ cõng Giang Hàn Thanh xuống núi y như người còn đang bệnh nặng.

Mặt trời lần lần lên cao và xế mãi về Tây, bóng hoàng hôn đổ xuống...

Dân chúng trong thành Kim Lăng theo màn đêm yên lặng yên lành trút hết mệt mỏi vì sinh kế cho một đêm dài....

Sáng ngày thứ hai, khi mặt trời luân chuyển đúng một vòng, vầng thái dương rực rỡ trong buổi sáng ban mai thì người ta đã thấy trước cửa cổng Giang Phủ, y như thường lệ có hai tên đại hán, Giang Thành, Giang Bưu trực tiếp đứng canh.

Từ ngoài đầu đường, lão chủ tiệm mì họ Vương mang một xách mì đã nấu sẵn hơi lên nghi ngút xăm xúi đi vào.

Vừa thấy lão chủ tiệm họ Vương, Giang Bưu đưa tay vẫy vẫy:

– Vương lão thực, sao bữa nay ông lại phải mang đến đây thế? Cháu nhỏ đâu?

Vương lão Thực cất giọng khàn khàn:

– Kính chào nhị vị, thằng bé phải về nhà vì mẹ nó đang đau, nhưng vì biết đại công tử sáng nào cũng phải điểm tâm nên tiểu nhân không dám để quên... không biết bây giờ có thể đưa ngay vào được chưa nhỉ?

Giang Thành cười:

– Thật là một chuyện hoài công.

Vương lão thực tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Sao thế? Đại công tử đã điểm tâm rồi à? Thật là bậy hết sức, bé Tam đi rồi thì trong tiệm neo người, tiểu nhân đã phải thu xếp thật sớm thế mà vẫn trễ bữa cho Đại công tử... Thật là đáng chết, thế nào rồi Đại công tử sẽ quở cho một trận nên thân.

Giang Bưu cười:

– Không phải, Đại công tử hôm nay vắng nhà.

Vương lão Thực thở phào:

– À, nhưng sao hôm qua không nghe nói? Đại công tử đi đâu thế nhỉ?

Giang Thành đáp:

– Hồi hôm.

Vương lão Thực cười cầu tài:

– Nhị vị là người thân cận nhất với đại công tử, thế sao hôm nay lại không cùng đi thế?

Giang Thành nói:

– Đã có Giang Lập đi theo.

Vương lão Thực hỏi:

– Không biết bao giờ Đại công tử mới về thế nhị vị lão gia?

Giang Thành nói:

– Có lẽ...

Hắn nói chưa dứt câu thì chợt nghe bên trong có một giọng lanh lảnh:

– Giang Thành, các ngươi nói chuyện với ai ngoài đó?

Giang Thành và Giang Bưu giật mình đánh thót, nhưng rồi chúng lại cười mơn:

– Tổng quản, chúng tiểu nhân kính chào....

Từ trong vừa bước ra một người mũi quặp mắt lồi, đúng là Sở Như Phong hắn cất giọng trầm trầm y như bộ mặt:

– Người này là ai thế?

Vừa hỏi, hắn vừa đưa tay chỉ vào Vương lão Thực.

Giang Thành lật đật cúi mình:

– Kính Sở tổng quản, hắn là Vương lão Thực, tên chủ tiệm mì ở đầu đường...

Vương lão Thực cố điểm một nụ cười làm vui lòng người đối diện:

– Tổng Quản lão gia, tiểu nhân là người thường bữa đều mang thức ăn đến cho đại công tử điểm tâm, mọi bữa thì do bé Tam nó mang đến nhưng nay mẹ nó đau nên tiểu nhân phải đưa sang.

Sở Như Phong cứ nhìn chầm chập lão Vương, một lúc khá lâu hắn như tỏ vẻ không bằng lòng:

– Đại công tử không có nhà.

Vương lão Thực lại cười – Vâng, vâng... Vừa rồi tiểu nhân đã có nghe vị quản gia đây nói.

Sở Như Phong ném tia mắt khó chịu về phía Giang Thành, hắn lật đật cúi mặt thụt ra sau....

Vương lão Thực bước tới khúm núm:

– Đại công tử không có ở nhà vậy thức điểm tâm đây tiểu nhân xin biếu kính Tổng Quản lão gia dùng buổi sáng vậy....

Vừa nói, lão vừa xách thức ăn chực bước vào trong, nhưng Sở Như Phong đã trầm mặt:

– Không cần, hãy về đi.

Lão họ Vương cười hề hề:

– Vâng, vâng... Tổng quản lão gia không dùng vậy tiểu nhân xin phép mang về...

Lão quay lại lụm khụm đi ra, nhưng môi lão vẫn còn lép nhép đủ nội mình lão nghe:

– Mẹ nó, mang về cho chó nó ăn còn có nghĩa hơn.

Tối ngày hôm đó, vào khoảng canh hai.

Bao nhiêu phòng ốc của Giang Phủ không nơi nào có một ngọn đèn, từng dãy, từng dãy chìm trong bóng tối.

Thình lình từ hướng Tây, trên một con đường chẹt, một bóng người nhô lên, phía sau, cách một khoảng, một bóng người khác nối theo, họ cùng phi thân về hướng vòng tường Giang Phủ.

Còn một khoảng khá xa mới đến chân tường, người đi trước nhún mình vọt thẳng lên không đáp xuống mái lầu Giang Phủ...

Người đi sau phải đến gần chân tường, trụ bộ nhún chân nhảy lên đầu tường, rồi từ đầu tường lại nhún mình vọt sang mái nhà bên cạnh.

Bằng vào cách đó, đủ thấy khinh công của người đi trước cao gấp mấy lần của kẻ theo sau.

Hai người vừa lướt qua hai dãy nhà, chợt nghe bên dưới có tiếng quát:

– Kẻ nào đang đêm dám xâm nhập Giang Phủ như thế?

Người đi trước gắt khẽ:

– Ta!

Hai tên hán tử bên dưới vừa nghe tiếng đã lật đật vòng tay cúi rạp mình:

– Đại công tử đã về.

Người đi trước đúng là Đại công tử Giang Bộ Thanh, hắn cứ đi vào và miệng thì ra lệnh:

– Giang Bưu, ngươi đi gọi Sở tổng quản đến thư phòng ta dạy việc.

Và quay bảo luôn người đi sau:

– Giang Lập hãy theo ta.

Giang Lập cúi đầu đi theo gia chủ.

Ánh sáng trong thư phòng vừa lóe lên. Giang Bộ Thanh lột khăn bao mặt ném lên thư án và ngồi ngay xuống chiếc ghế bành đặt dựa bên bàn.

Giang Lập cũng lột khăn bao mặt và đứng bên ngoài cửa.

Tấm rèm phòng khẽ động, cô nữ tỳ Tiểu Quyên từ trong bưng khay trà bước ra khép nép:

– Đại công tử dùng trà ạ.

Giang Bộ Thanh khoát tay:

– Để đó và lui vào.

Tiểu Quyên đặt nhẹ khay trà xuống, miệng nàng một tiếng vâng nho nhỏ và quay mình...

– Tiểu Quyên.

Tiếng gọi thình lình của Giang Bộ Thanh làm cho Tiểu Quyên hơi ngạc nhiên, nàng quay lại cúi mình:

– Đại công tử có điều chi dạy bảo ạ?

Như tự cảnh giác một chuyện gì, Giang Bộ Thanh đằng hắng hai ba tiếng rồi nói:

– Ngươi đến gọi Hồ quản lý đến cho ta dạy việc.

Tiểu Quyên đáp vâng thật nhỏ rồi cúi mình quay trở ra ngoài.

Giang Bộ Thanh bưng chung trà trên tay, nhưng không uống, bộ mặt hắn cau có một cách dị thường, hình như hắn đang mang một tâm tư gì trầm trọng lắm...

Bên ngoài có tiếng bước chân và Giang Lập quay mặt vào trong khẽ ho hai tiếng, Giang Bộ Thanh nhè nhẹ gật đầu....

– Sở tổng quản hãy ngồi.

Tiếp theo đó là Sở Như Phong vào tới, hắn chỉ bước rồi đứng lại vòng tay:

– Thuộc hạ tham kiến đại công tử.

Vẻ mặt Sở Như Phong chợt phớt qua chút kinh nghi, nhưng hắn vẫn điềm nhiên bước tới ngồi xuống ghế.

Hắn hỏi bằng một giọng lo lắng:

– Đang đêm Đại công tử quay về, phải chăng đã xảy ra chuyện chi ngoài ý muốn?

Chầm chậm đặt chung trà xuống, Giang Bộ Thanh nói:

– Hãy ngồi xuống rồi sẽ nói chuyện sau.

Chờ cho Sở Như Phong ngồi yên, Giang Bộ Thanh quay nhìn thẳng vào mặt hắn:

– Sở tổng quản có biết ta đi chuyến này là vì chuyện gì không nhỉ?

Sở Như Phong sửng sốt nhưng rồi hắn lại cười:

– Khi đi, đại công tử không có nói thành thử thuộc hạ không được biết.

Giang Bộ Thanh hừ hừ trong miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì tên quản lý Hồ Tuấn Tài vào tới.

Lão là một con người nhỏ thó khoảng năm mươi ngoài, tuôi hình như đã tăng hơn cho đôi mắt loắt choắt nhiều giảo hoạt, hắn chừa một hàm râu dưới cằm lưa thưa như bộ râu dê....

Lão ta bước vào khúm núm:

– Hồ Tuấn Tài xin yết kiến đại công tử.

Giang Bộ Thanh vẫy tay:

– Vào đây.

Hồ Tuấn Tài bước thẳng vào. Giang Bộ Thanh chỉ tay vào ghế:

– Ngồi xuống đi.

Hồ Tuấn Tài vừa ngồi vừa cười nịnh:

– Đại công tử đi lần này về sớm thế?

Giang Bộ Thanh trầm mặt:

– Các người đã làm ra một việc...

Sở Như Phong giật mình:

– Đại công tử chẳng hay thuộc hạ đã làm sai chuyện chi?

Giang Bộ Thanh nhìn châm bẩm và nói từng tiếng một:

– Chuyện của Hàn Thanh...

Hắn cố kéo dài hai tiếng “Hàn Thanh” và nín luôn không tiếp...

Sở Như Phong tái mặt:

– Có phải đại công tử bảo rằng hắn chưa chết?

Giang Bộ Thanh cứ hừ hừ nhưng không nói.

Hồ Tuấn Tài lắc đầu nguầy nguậy:

– Không, không... nhất định không thể như thế được, chung quanh gian phòng, chúng thuộc hạ đã đặt sẵn Hoàng Phong Đoạt Mạng Châm, cho dù người có võ công tới đâu cũng không làm sao thoát được huống chi Giang Hàn Thanh là con người bệnh hoạn đi đứng phải nhờ người vịn đỡ thì làm sao mà thoát nổi chứ?

Hắn là một tên quản lý trong nhà, thế mà họ Hồ lại gọi Giang Hàn Thanh một cách không chút kiêng dè, quả đúng là hắn đã được chứng kiến đầy đủ thái độ của đại công tử đối với người nhị đệ.

Ánh mắt của Giang Bộ Thanh lóe lên những tia xanh rờn, nhưng vẫn không nói một tiếng nào.

Sở Như Phong nói:

– Nhưng tối hôm đó lại có hai anh em của mình mất tích, thêm vào đó tên Quản Thiên Phát của Hoài Dương phái đào thoát, nếu nhị công tử quả thật không có chết thì nhất định là hắn cứu đi.

Giang Bộ Thanh cười nhạt:

– Còn nếu gì nữa, người ta đã đến đây rồi đấy.

Hồ Tuấn tài nhún vai tỏ vẻ khinh dễ:

– Có đến đây thì cũng chẳng có gì phải ngại cái thứ phế vật ấy.

Giang Bộ Thanh lóe mắt gặng lại:

– Tại sao Hồ quản lý biết đó là phế vật?

Hồ Tuấn Tài nhếch môi:

– Giang Hàn Thanh đã uống thứ độc dược có tính chất chậm phát tác của “Thôi Mạng Lang Trung” Thôi Trường Lâm, thì cho dù là một cao thủ đầy dẫy công lực cũng không làm sao chịu nổi chứ đừng nói chi hắn là con người bước đi phải vịn như thế.

Giang Bộ Thanh nhướng mắt:

– Nhưng Hồ quản lý đừng quên rằng Thôi Trường Lâm đã đi và không trở lại, hắn có thể chế được thuốc độc thì hắn lại chẳng chế được thuốc giải hay sao?

Hồ Tuấn Tài vẫn nhún vai:

– Xin Đại công tử yên lòng, Thôi Mạng Lang Trung đã từng nói thứ thuốc ấy chẳng những ông ta mà cho dù thần y trên thế gian này cũng không làm sao có thể nghiên cứu ra thuốc giải, ông ta chỉ làm cho chết người chứ không làm sao có thể cứu người.

Giang Bộ Thanh vụt ngửa mặt ra sau bật tiếng cười dài....

Vừa nghe tiếng cười, Sở Như Phong biến sắc, hắn liếc nhanh Hồ Tuấn Tài và cả hai cùng đứng dậy....

– Không... không phải là đại công tử...

Giang Bộ Thanh nhếch môi cười:

– Các ngươi muốn chạy đấy à?

Ngay trong lúc đó, từ bên ngoài chợt có một giọng nói quá lạnh lùng:

– Ta đã liệu đúng là ngươi rồi.

Hai câu nói như cùng một lúc và bên trong Giang Bộ Thanh đã nhỏm mình lên...

Chỉ trong một cái vẫy tay, Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tài đã ngã quỵ xuống đất, không còn động đậy.

Ngay trong lúc đó, bên ngoài một bóng người mặc áo đen, mặt che lụa đen đã bước vào, Giang Bộ Thanh với lấy khăn trùm mặt thật nhanh và gắt lớn:

– Ai?

Từ bên ngoài hai bóng người bước vào thật nhanh thật nhe.....

Giang Lập tràn qua xốc thanh đao ngang ngực án ngang giữa cửa....

Hai ngườin vừa đến dừng lại.

Họ là hai người vận áo đen, lụa đen bao mặt, cách trang phục giống y như Giang Bộ Thanh và Giang Lập.

Người có vóc thân tầm thước đi trước chiếu đôi mắt qua hai lổ hổng ở vuông lụa đen, ánh đèn đêm phản chiếu như hai vì sao chấp chóa....

Vừa thoát thấy người đó, Giang Bộ Thanh gắt khẽ:

– Giang Lập, tránh ra.

Giang Lập nhích trở về chỗ cũ, thanh đao trên tay hắn vẫn lăm lăm...

Tên áo đen nhìn sững Giang Bộ Thanh, giọng của hắn lạnh lùng:

– Khá lắm, cách trang phục như thế là giống lắm.

Giang Bộ Thanh cũng nhìn sững gã áo đen, bàn tay đặt trên bàn của hắn hình như có vẻ run run...

Tia mắt của gã áo đen dời xuống chỗ Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tài đang nằm bất động, giọng hắn vẫn lạnh lùng:

– Chỉ trong chớp mắt đã điểm ngã hai người, thủ pháp cũng đáng kể vào hạng khá!

Vừa nói, hắn vừa bước lại giải khai huyệt đạo, Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tài vươn mình đứng dậy nhìn gã áo đen bằng đôi mắt sợ sệt:

– Thuộc ha.....

Gã áo đen khoát tay:

– Tránh sang bên kia.

Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tài cung cung kính kính đứng nép qua một góc.

Hình như có một sự kích động dữ dội đang xáo trộn nội tâm, Giang Bộ Thanh cứ đứng chiếu tia mắt hừng hừng, măc cho gã áo đen giải huyệt cho Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tài, hắn không nói một lời, hắn không cử động, tia mắt hắn kéo từ đầu đến chân gã áo đen như đang ước lượng đối phương.

Thật lâu, Giang Bộ Thanh mới mở miệng, hắn nói không lớn, không tỏ vẻ giận dữ nhưng lộ đầy oán hận:

– Đúng là Giang Nam đã đến hồi mạt vận... Các hạ là Mai Hoa Giáo Chủ?

Gã áo đen cười lạnh:

– Mai Hoa Lệnh Chủ, phải! Nhưng tại sao các hạ lại làm chuyện giả trang như thế?

Như vậy gã sau này mới đúng là Mai Hoa Lệnh Chủ.

Giang Bộ Thanh giận dữ:

– Ta cần phải làm như thế để gặp ngươi.

Mai Hoa Lệnh Chủ gặn lại:

– Gặp để làm gì?

Giang Bộ Thanh nói:

– Gặp để bảo ngươi hãy lột khăn bao mặt.

Nhích thân mình tới, Giang Bộ Thanh trầm giọng:

– Ta cần xem bộ mặt thật của ngươi.

Mai Hoa Lệnh Chủ lùi một bước:

– Ngươi nghĩ rằng ta là một người quen?

Hắn nói chưa dứt câu, mảnh lụa che mặt đã bị giật rơi xuống đất...

Đã sẵn đề phòng, nhưng có lẽ Mai Hoa Lệnh Chủ không dè thủ pháp của đối phương lại nhanh như thế, hắn chưa kịp có một phản ứng nào thì bộ mặt thật đã bị bày ra....

Giang Bộ Thanh sững sờ...

Mai Hoa Lệnh Chủ đứng yên...

Bộ mặt hắn thật lạnh lùng.

Với đôi mắt sâu sâu sáng quắc, với khuôn mặt chữ điền, hai quai hàm của hắn banh ra gân thịt nổi vòng:

Hắn là một con người lạ hoắc!

Tia mắt của Giang Bộ Thanh vụt lóe lên dễ sợ, hắn nói như gằn từng tiếng một:

– Còn đợi ta ra tay nữa à?

Mai Hoa Lệnh Chủ gặn lại:

– Câu nói ấy có nghĩa là sao?

Giang Bộ Thanh quắc mắt:

– Hãy gỡ bộ mặt ngươi ra!

Mai Hoa Lệnh Chủ nhìn xói vào mặt Giang Bộ Thanh và hắn vụt bật cười sằng sặc:

– Các hạ có lẽ đã nhận lầm người?

Chiếc áo choàng của Giang Bộ Thanh rúng động:

– Ngươi.... ngươi là...

Giọng nói của Mai Hoa Lệnh Chủ sắt lạnh:

– Các hạ Giang Nhị công tử!

Giang Bộ Thanh vụt giật phắt vuông lụa trên mặt mình, hắn dùng vuông lụa ấy chà xát vào chất dị dung trên da mặt nói một cách thản nhiên:

– Phải, ta là Giang Hàn Thanh.

Không nói ngay cũng có thể hiểu rằng kẻ giả Giang Lập để đi theo Giang Hàn Thanh nhất định phải Quản Thiên Phát.

Và Mai Hoa Lệnh Chủ quay qua hất mặt:

– Được song song hành động cùng với Giang nhị công tử, chắc chắn không thể là hạng vô danh tiểu tốt?

Quản Thien Phát dở mảnh khăn che mặt:

– Tự nhiên tại hạ không phải Giang Lập, nhưng cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chắc các hạ không biết mặt đâu.

Mai Hoa Lệnh Chủ cười nhẹ:

– Vâng, tại hạ chưa được hân hạnh, nhưng chắc chắn là Giang đại công tử có biết tôn nhan.

Cũng như Giang Hàn Thanh, ngoài vuông lụa che mặt, bên trong Quản Thiên Phát còn thêm một lượt dị dung, hắn lại nói giọng người phương Bắc thành thử nếu có biết qua bấy giờ cũng không còn nhận được.

Giang Hàn Thanh nghiến răng:

– Như vậy từ trước đến nay ngươi luôn giả anh ta?

Mai Hoa Lệnh Chủ điềm đạm:

– Cho đến bây giờ Giang nhị công tử mới biết ư?

Giang Hàn Thanh rít giọng:

– Ngươi đã làm gì đối với anh ta?

Mai Hoa Lệnh Chủ mỉm cười:

– Nhị công tử yên lòng, Đại Công Tử vẫn bình yên.

Giang Hàn Thanh sờ lên đốc kiếm:

– Ngươi giam giữ anh ta ở đâu?

Mai Hoa Lệnh Chủ nói:

– Không xa, nếu nhị công tử muốn viếng lịnh huynh, tại hạ xin làm kẻ đưa đường.

Quản Thiên Phát chen vào:

– Ngươi muốn ra điều kiện?

Mai Hoa Lệnh Chủ gật đầu:

– Tự nhiên, nhưng đó là chuyện sau khi nhị công tử gặp mặt lịnh huynh.

Quản Thiên Phát hơi rúng động...

Như vậy là khi hai người xâm nhập Kim Lăng, đối phương đã sớm phát hiện và nhất định chúng đã sắp đặt cơ mưu đối phó...

Động đến thủ túc thâm tình Giang Hàn Thanh vội hỏi:

– Có thể đi ngay bây giờ chứ?

Mai Hoa Lệnh Chủ vẫn một mực điềm đạm:

– Nếu nhị công tử muốn thì tại hạ rất sẵn sàng.

Nói xong, hắn quay mình thong thả bước đi....

Giang Hàn Thanh quay lại chiếu tia mắt vào mặt Sở Như Phong và Hồ Tuấn Tài, giọng nói sắc lạnh:

– Cho các ngươi thêm mấy ngày thong dong để dọn mình đấy.

Hắn đưa tay khẽ vẫy Quản Thiên Phát, hai người bám sát bên sau tên Mai Hoa Lệnh Chủ.

Rẽ hướng Nam Thành, Mai Hoa Lệnh Chủ đi thẳng xuống hướng Vũ Hoa Đài.

Dựa lưng vào dãy núi cách một cánh rừng rậm rạp, Vũ Hoa đài là một thắng cảnh nhất của Nam Kinh.

Tên Mai Hoa Lệnh Chủ cắm cúi, đi không nói một lời, khi đến sát bên cánh rừng, hắn vụt đứng lại....

Giang Hàn Thanh cau mặt:

– Đến rồi?

Mai Hoa Lệnh Chủ mỉm cười:

– Tại hạ vừa mới nghĩ ra một việc...

Quản Thiên Phát khẽ đưa mắt ám thị, Giang Hàn Thanh lướt tới:

– Các hạ muốn gì?

Mai Hoa Lệnh Chủ cười nhẹ:

– Vừa rồi, tại hạ đã bằng lòng làm kẻ dẫn đường, nhưng tại hạ hơi băn khoăn vì không biết Giang nhị công tử có phải là người xứng đáng?

Giang Hàn Thanh khinh khỉnh:

– Có phải các hạ muốn thử sức đấy không?

Mai Hoa Lệnh Chủ thản nhiên:

– Tại hạ chưa từng làm tay sai ai cả, nếu có, người đó võ công phải vượt hơn tại hạ.

Giang Hàn Thanh gật đầu:

– Rất dễ, Giang mỗ sẽ không để các hạ thất vọng đâu.

Quản Thiên Phát chợt thấy chỗ này có thể là bẫy rập, vừa rồi trong Giang Phủ, hắn không chịu ra tay, như vậy hắn cố dụ đến chỗ mà hắn đã an bày....

Đảo tia mắt về phía ven rừng, Quản Thiên Phát xốc lên cười nhạt:

– Lệnh Chủ được một mình cùng với Giang nhị công tử động thủ đấy chứ?

Mai Hoa Lệnh Chủ so vai:

– Tự nhiên không chỉ một mình!

Giang Hàn Thanh cười lớn:

– Cứ theo khẩu khí của các hạ thì trong ven rừng kia còn chắc cũng không phải một người, vậy xin các hạ cứ mời ra hết cùng một thể cho vui.

Mai Hoa Lệnh Chủ gật đầu ra vẻ tán thưởng:

– Quả xứng là hào khí Giang Gia, song tại hạ không hề có tư cách hạ lưu đến mức hẹn người trợ thủ như thế đâu, đây chỉ là tứ vị Hộ Pháp của tại hạ mà đúng theo nghi lễ thông thường phải có thì thế.

Quản Thiên Phát cũng gật gù như cảm thấy tổ chức của đối phương cũng có vẻ mô qui....

Mai Hoa Lệnh Chủ vỗ tay....

Từ trong ven rừng, bốn bóng đen vút ra và chúc xuống trong tư thế bao vây.

Bốn tên không bao mặt, nhưng bốn bộ mặt lạnh trơ trơ đủ thấy chúng đều mang mặt giả.

Và cả bốn tên cao thấp không đều, trong đó, hai tên cầm kiếm, một tên cầm cây côn, còn lại một tên cầm bàn toán sắt, tên này có vóc mình loắt choắt giống hệt Hồ Tuấn Tài.

Nhưng tất cả bốn tên không có tên nào vóc dáng cao lớn giống Sở Như Phong.

Bốn tên được gọi là “Hộ Pháp” cứ theo nguyên tắc tổ chức về bang phái, họ chỉ dưới “Lệnh Chủ” một bậc và như vậy là Sở Như Phong địa vị thấp hơn Hồ Tuấn Tài, vì hắn không có chân trong bốn tên “Hộ Pháp”.

Giang Hàn Thanh vẫn đứng bình thản như xem chúng không có gì đáng kể, hắn mỉm miệng gật gù:

– Cùng ra mặt một lúc có nghĩa là cũng sẽ ra tay cùng một lúc, hay lắm, xin các vị cứ giữ cho đúng vị trí thuận lợi của mình...

Và quay qua Quản Thiên Phát, Giang Hàn Thanh nhoẻn miệng cười:

– Đỗ huynh xin tạm lui ra sau để một mình đệ thù tiếp với họ.

Vì muốn đối phương khó truy lai lịch, nên Quản Thiên Phát không lộ mặt thật cà cũng sửa tên luôn, vì thế cho nên Giang Hàn Thanh mới gọi “Đỗ huynh”.

Tuy biết Giang Hàn Thanh võ công cao hơn mình gấp bội nhưng có thể chống cự được với năm tên ác ma này hay không thì Quản Thiên Phát chưa chắc lắm, hắn muốn đâu lưng trợ giúp một tay nhưng trước thái độ quá dứt khoát của Giang Hàn Thanh, hắn đành phải nghe lời lui lại.

Mai Hoa Lệnh Chủ cười sằng sặc:

– Hào khí của Giang nhị công tử thật làm cho tại hạ vô cùng kính phục...

Hắn cho tay lên vai và tiếng thép khua liền theo đó, thanh trường kiếm lăm lăm sáng chói.

Giang Hàn Thanh vẫn đứng yên một chỗ mỉm cười.

Mai Hoa Lệnh Chủ hất mặt:

– Nhị công tử đã chuẩn bị xong rồi chứ?

Tuy có đeo thanh trường kiếm nhưng hai bàn tay của Giang Hàn Thanh vẫn khoanh vòng trước ngực, hắn cũng hất hàm:

– Xin chư vị cứ tự nhiên.

Thật là một thái độ cao ngạo dị thường, một thái độ thách thức và khinh bỉ.

Hai tay khoanh như thủ lễ, trong khi địch nhân binh khí chập chờn thêm vào đó lại ngỏ lời mời như mời tân khách vào nhập tiệc!

Tuy lửa giận đã xông lên vì bị Giang Hàn Thanh miệt thị, nhưng vì chưa rõ công lực của đối phương, nên Mai Hoa Lệnh Chủ cố ráng ôn tồn:

– Vâng, cung kính bất như tòng mạng.

Tiếng nói cuối cùng chưa chấm dứt thì thanh kiếm của hắn đã lóe lên, hắn uốn vòng cánh tay từ dưới lên cho mũi kiếm xốc thẳng vào giữa ngực của Giang Hàn Thanh, tiếng đi của lưỡi thép re re trong gió.

Thường thường thì tấn công trước một người nào, mà chưa nắm chắc võ công của người ấy thì chiêu đầu luôn phải là chiêu đánh dứ, khi nào thấy đối phương xuất thủ nắm được phần nào lộ số của địch, lúc bấy giờ “hư chiêu” mới đổi lại “thực chiêu”.

Tên Mai Hoa Lệnh Chủ không theo công thức ấy.

Hắn đưa một đường kiếm với ba biến thế, nhưng không một thế nào nằm trong phép “Hư chiêu” cả ba biến thế của hắn toàn là sát thủ.

Bất luận địch nhân đang kiếm chống ngăn, hoặc phi thân tránh né vẫn không sao để thoát được, vì đường kiếm với ba biến thế gồm toàn sát thủ là một hiểm chiêu, nó là đòn đánh bất ngờ trái hẳn với công thức võ lâm mà bất cứ cao thủ nào cũng không liều lĩnh như thế ấy.

Đánh đòn đầu khi chưa biết sức nhau mà Mai Hoa Lệnh Chủ lại tung đòn ác liệt như thế, xem chừng như là một chuyện liều song thực ra đúng là chuyện tấn công đã đắn đo tính toán.

Nếu Giang Hàn Thanh vào hạng tầm thường, đòn tấn công đó sẽ sớm kết thúc trận chiến – Không, trận chiến thì không đúng mà phải nói là sớm kết thúc sanh mạng của một người, ngược lại, nếu đối phương mang trong mình nhiều tuyệt kỹ thì đòn đầu tiên có tánh chất sát thủ đó sẽ làm cho địch nhân giải phá hoặc tránh né một cách vô cùng khó khăn đòn thế bắt buộc phải phơi bày lộ số chứ không làm sao úp mở.

Một khi địch nhân đã phơi bày đầy đủ lộ số về thế tấn công rát quá, người chủ động sẽ dễ dàng buông độc thủ thứ hai.

Liều, nhưng vẫn nắm phần chủ động, lối tấn công của tên Mai Hoa Lệnh Chủ quả là hiểm ác...

Soảng!

Ngoài tưởng tượng của mọi người, ngoài luôn dự tính của kẻ tấn công. Giang Hàn Thanh cứ dán mắt vào mũi kiếm đối phương, mũi kiếm vút tới biến thế khi tả khi hữu khi trên khi dưới, nhưng cho dù biến bao nhiêu thế, khi sát vào da kẻ địch, mũi kiếm cũng phải chạm mục tiêu – Chính lúc mũi kiếm sắp chạm vào da đó là lúc Giang Hàn Thanh phản ứng – cánh tay hắn nhoáng lên và tiếng thép cũng khua lên.

Trước mắt của Mai Hoa Lệnh Chủ lửa văng tung tóe, cánh tay hắn tê rần, thân hình hắn dội lui....

Giang Hàn Thanh vẫn đứng y một chỗ.

Chính vì Giang Hàn Thanh không chịu truy kích khi kẻ địch đang dội ngược mà Mai Hoa Lệnh Chủ và tất cả những người có mặt mới thấy được sự diễn biến của cuộc va chạm vừa rồi.

Không tránh né, cũng không đánh lại, Giang Hàn Thanh chỉ rút thanh kiếm của mình.

Hắn rút thanh kiếm từ trên vai, bàn tay nắm đốc kiếm được kéo sát từ trên xuống bụng, thanh kiếm vì thế mà dựng đứng trước mặt hắn với tư thế thẳng, đốc tới bụng mũi ngay tới trán.

Mũi kiếm của Mai Hoa Lệnh Chủ đang đà tới thật mạnh chạm đúng vào thân kiếm trên đà rút xuống của Giang Hàn Thanh, tiếng thép từ đó phát ra, ánh lửa cũng theo đó mà tung tóe, thân hình của Mai Hoa Lệnh Chủ bị dội ngược là do trớn đâm quá mạnh, chứ đối phương chưa phản kích, Giang Hàn Thanh chỉ rút thanh kiếm xuống làm một “Bức vách thấp” chận ngang!

Da mặt từ đỏ vì máu dồn khi bị dội của Mai Hoa Lệnh Chủ vụt xuống màu tai tái vì mất thần, nhưng ngay sau khi ấy thì bốn món binh khí của bốn tên hộ pháp lóe lên.

Không làm theo lối kẻ trước người sau, họ cùng ập vô một lượt.

Họ đã chứng kiến cái thảm bại của Lệnh Chủ họ, họ không dám đón nhận sự thảm bại ấy thêm một lần nữa, họ phải ào lên một lượt, họ hy vọng sức của bốn người sẽ gỡ gạc được cho Lệnh Chủ của họ keo rồi.

Từ trong chỗ đứng Giang Hàn Thanh ánh thép vụt loáng lên.

Bây giờ thì không phải một tiếng khua mà là nhiều tiếng.

Bây giờ không phải một chùm lửa lóe lên mà là cả một chuỗi vòng tròn.

Bây giờ không phải một bóng người thối lui mà là cả bốn bóng người đều bị dạt ra y như những chiếc là khô bị một cơn trốc xoáy hút tròn và tơi tả bắn ra ngoài....

Và bây giờ Giang Hàn Thanh không đứng một chỗ để cho mọi người nhìn thấy thế phản công nữa, hắn tung mình truy kích...

Hắn bám riết theo một trong bốn tên “Hộ Pháp” của Mai Hoa Lệnh Chủ, hắn chỉ nhún chân một cái thân ảnh đã dán theo tên có vóc người nhỏ thó nhất như bóng với hình và hắn quát lên:

– Ngươi là Hồ Tuấn Tài?

Tên có vóc người loắt choắt sử dụng chiếc bàn toán sắt cũng không phải tầm thường, hắn có một trình độ khinh công ưu hạng, chỉ thấy hai vai hắn lắc mạnh thì thân hình hắn đã tháo lui hơn hai trượng.

Chỉ có điều là hắn đến đâu là Giang Hàn Thanh đến đó, hắn tháo thoái thật lẹ nhưng khi chân hắn vừa chấm đất thì Giang Hàn Thanh đã đứng trước mặt hắn rồi....

Quét tia mắt lạnh lùng vào mặt hắn Giang Hàn Thanh cười nhạt:

– Sao ngươi không trả lời? Chắc ngươi không dám trả lời? Hồ Tuấn Tài, mấy mươi năm nay gia đình ta đối với ngươi trọng hậu, thì tại sao ngươi lại làm như thế?

Ngươi là người của kẻ địch cho vào mai phục, hay ngươi đã bán mình cho chúng để mua lấy chức “Hộ Pháp” cho ngươi?

Cùng một lúc với những câu hỏi, Giang Hàn Thanh bám sát vào người của tên ấy và khi tiếng nói cuối cùng chấm dứt là ánh thép nhoáng lên.

Tên có vóc người nhỏ thó vụt bắn lùi như một con tôm, hắn bụm lấy mang tai, máu theo những kẻ tay của hắn hực ra như vòi nước.

Giang Hàn Thanh bây giờ mới dừng lại, trên tay hắn cầm nhón vành tai của địch, máu hãy còn nhiễu ròng ròng.

Sự kiện xảy ra chỉ trong chớp mắt, mấy tên hộ pháp nhìn vành tai của đồng bọn trên tay của Giang Hàn Thanh bằng tia mắt hãi hùng.

Là một người cơ trí âm trầm, Mai Hoa Lệnh Chủ biết cả bọn đều không phải là đối thủ của Giang Hàn Thanh, nên hắn bật cười ha hả:

– Giang nhị công tử quả xứng đáng là tân khách của bản lệnh chủ, các vị hộ pháp hãy lui ra.

Vừa nói hắn vừa cho thanh kiếm vào vỏ, bốn tên hộ pháp cũng vội thu binh khí và cùng một lượt nhún chân mất hút trong bóng tối của màn đêm.

Giang Hàn Thanh hất mặt hỏi Mai Hoa Lệnh Chủ:

– Các hạ thấy còn thêm nữa chứ?

Mai Hoa Lệnh Chủ vòng tay cười nói:

– Đủ quá rồi, tài nghệ uyên thâm của nhị công tử quả đáng cho tại hạ bội phục, tại hạ xin lập tức đưa nhị công tử đến gặp lịnh huynh.

Hắn khẽ đưa tay để làm một cử chỉ trang trọng thỉnh mời và quay mình băng thẳng vào ven rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.