Một tháng trước.
Bên trong Hoa Xuân lâu, khách nhân một bên phẩm rượu, một bên thương thức mỹ nhân đánh đàn ca múa trên khán đài.
Mỹ nhân trên khán đài tóc búi nhẹ nhàng như mây, đen như gỗ mun, dáng người thướt tha uyển chuyển. Một thân váy xanh, thanh nhã thoát tục như tiên tử hạ phàm. Chỉ thấy ngón tay nhỏ nhắn của nàng vung lên, tiếng
đàn thản nhiên bay ra, âm sắc triền miền, lay động lòng người.
Mọi người đều chìm trong không khí vui vẻ ngây ngất, tiếng đàn bất chợt bị lạc đi một nhịp, dần dần cầm sắc mất cân đối.
Khách nhân bừng tỉnh ánh mắt liền di dời về hướng cửa, chỉ thấy phía
ngoài cửa, một vị công tử trẻ tuổi thản nhiên thong thả tiến từng bước
vào, mi dài mắt như chim ưng, phong độ có thừa.
Công tử kia vừa bước đến cửa, Hồng ma ma vẻ mặt tỏ rõ ân cần, tươi cười nghênh đón:" Lý công tử tới! Xin mời vào bên trong!"
Lý Chí khẽ gật đầu, ánh mắt như có như không đảo qua khán đài.
Người trên khán đài cuống quýt thu hồi lại ánh mắt của mình, tiếng đàn đã sớm vô cùng rối loạn.
Lý Chí dường như không để ý tới, hướng phía Hồng ma ma cười cười nói:" Gọi Viện Viện tới gặp ta!"
"Xin mời xin mời!" Hồng ma ma cười như hoa xuân sáng lạn:" Mời Lý công tử mau lên lầu."
Lý chí gật gật đầu, Ngụy Thần đứng bên cạnh xuất ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Hồng ma ma.
Tiếng đàn càng loạn, người đánh đàn trên khán đài căn bản chỉ là lấy tay tùy tiện đạp đàn.
Mắt thì hướng về phía Lý Chí đang bước lên nhã gian lầu hai, xem cho đến khi không còn thấy thân ảnh thì thôi.
Người trên đài bỗng dưng đứng lên, khách nhân xung quanh vội vàng nắm chặt thời cơ kêu gọi:" Huệ Lan cô nương..."
Lâm Huệ Lan liền bước thẳng xuống phía dưới, đột nhiên nhíu nhíu mày:" Sao huynh lại tới đây?"
Vừa nói chuyện, nàng vừa bước thẳng xuống vũ đài, đi đến trước mặt một nam tử.
Nam tử thư sinh kia mặt như quan như ngọc, mắt đen mi cong, khí chất
tao nhã. Chỉ thấy hắn cười đem một thỏi bạc trắng nhét vào trong tay
Hồng ma ma, liền đi theo nàng lên lầu hai.
Mọi người liền một trận thất vọng, không nghĩ tới công tử của tuần
phủ đại nhân hôm nay sẽ đến, vô duyên cớ làm mất đi cơ hội được ngồi
cùng một chỗ với Huệ Lan cô nương.
Đi ngang qua phòng của Tần Viện Viện, Lâm Huệ Lan không nhịn được
ngừng lại cước bộ, nghiêng người áp lỗ tai lên gần hướng cửa sổ.
Đúng lúc này cửa sổ "nha" một tiếng được mở ra.
"Làm sao vậy? Huệ Lan cô nương cũng có hứng thú muốn vào đây cùng nói chuyện phiếm hay sao?" Lý Chí tựa người bên cửa sổ, không hờn không
giận nói.
"Không rảnh!" Lâm Huệ Lan xâu hổ đứng thằng dậy, xoay người lại kéo
cánh tay nam tử đứng phía sau, dịu dàng nói:" Lưu công tử, chúng ta đi
vào trong phòng thôi."
Đôi mắt Lý Chí híp lại, nhìn về phía nam tử đừng sau nàng cười nói:"
Thì ra là công tử nhà tuần phủ đại nhân. Khoa thi cử sắp đến, Lưu công
tử cư nhiên còn nhàn hạ thoải mái như vậy, chẳng hay tuần phủ đại nhân
có cảm tượng như thế nào?"
Lưu Hiên cười cười đáp lại:" Lý công tử cùng phụ thân ta quen thuộc
như vậy, nếu muốn biết, sao không tự mình đến hỏi phụ thân ta?"
Dứt lời liền cầm tay Lâm Huệ Lan bước vào sương phòng bên cạnh.
Lý Chí lạnh lùng nhìn nhìn bóng hai người đã đi vào. Trước khi đóng
cửa sương phòng bên cạnh, Lâm Huệ Lan còn thò đầu ra, làm mặt quỷ trêu
chọc hắn.
Nữ nhân này! Lý Chí bất đắc dĩ lắc đầu, không nói được gì đóng cửa sổ lại.
"Ngồi đi." Lâm Huệ Lan mỉm cười, rót cho Lưu Hiên một chén trà thơm ngát.
Lưu Hiên cười tiếp nhận, vừa uống trà ngon vừa thưởng thức dung nhan
kiều diễm của mĩ nhân đối diện:" Mấy ngày không gặp, Huệ Lan muội khỏe
chứ?" Hắn nhẹ giọng ân cần hỏi han.
Lâm Huệ Lan nâng má, cười khanh khách:" Như thế nào? Mới mấy ngày không gặp, huynh bắt đầu nhớ ta rồi sao?"
Lưu Hiên cúi mi. Trên mặt nhiễm sắc đỏ ửng.
"Nói giỡn với huynh thôi!" Lâm Huệ Lan ra vẻ nghiêm chỉnh đứng lên:"
Huynh cũng đừng lên thường xuyên tới chỗ này, phải tốn nhiều bạc như
vậy, cha huynh sẽ không thích. Nếu muốn gặp ta, cho người thông báo với
ta một câu, ta sẽ vụng trộm chuồn ra ngoài gặp huynh."
"Như vậy... Không tốt." Lưu Hiên thấp giọng nói.
"Có cái gì không tốt!" Lâm Huệ Lan trừng mắt liếc hắn một cái, coi
những lời mình nói là điều đương nhiên:" Cả ngày phải ở trong cái Hoa
Xuân lâu này buồn đến sắp chết. Ma ma có phát hiện ra, thì làm gì được
ta? Tính tình của ta xưa nay ai chẳng biết? Từ trước đến giờ ta thích
cái gì thì làm thế ấy, ma ma quản được ta thế nào?"
Lưu Hiên nhìn người trước mắt, thở dài một tiếng:" Huệ Lan là một
người tính tình thẳng thắng, khiến ta thực sự cảm thấy hổ thẹn."
Lâm Huệ Lan đang uồng trà "Xì" cười ra tiếng:" Huynh nói không thấy
tức cười sao? Huynh ở trước mặt ta mà cảm thấy hổ thẹn sao? Vậy còn đám
nam nhân ở bên ngoài kia người nào cũng đều có vẻ mặt nhìn chằm chằm ta
không tha thì sao?"
"Bọn họ xác thực không có tư cách." Lưu Hiên đột nhiên nắm tay nàng, chăm chú nói.
Chống lại ánh nhìn chăm chú của hắn, Lâm Huệ Lan không khỏi cảm thấy sửng sốt.
"Huệ Lan, không bằng để ta tới bàn bạc với ma ma, thay muội chuộc thân có được hay không?"
Huệ Lan sững sờ một hồi, khóe miệng uốn cong, cười to lên:" Đây là
chuyện hay nhất buồn cười nhất mà huynh nói trong ngày hôm nay."
"Huệ Lan..."
"Ta biết huynh đối với ta rất tốt." Nàng cười cầm tay hắn:" Trên
người huynh có bao nhiêu lượng bạc ta còn không biết hay sao? Chưa nói
đến việc này, nếu ta ra khỏi Hoa Xuân viện này rồi, huynh nói xem ta sẽ
phải đi đâu?"
"Ta dĩ nhiên sẽ chăm sóc cho muội!" Lưu Hiên thành khẩn nói:" Huệ
Lan, ta là thật tâm thích muội. Chỉ cần muội nguyện ý gả cho ta, ta liền phát lời thế cả đời không lấy thêm vợ."
Nàng lắc đầu:" Đừng ngu ngốc như vậy, Lưu Hiên. Cha huynh sẽ không
đáp ứng. Hơn nữa với tài năng của huynh, tương lai tiền đồ còn tốt hơn
nữa, làm gì phải lưu luyến một thanh lâu nữ tử như ta, sẽ làm bẩn thanh
danh của chính mình?"
"Muội biết rõ ta không thèm để ý đến điều này." Lưu Hiên nhìn nàng, kiên quyết chân thật đáng tin.
Lâm Huệ Lan cúi đầu, không nói.
Lưu Hiên cười khổ, buông tay nàng ra:" Nói cho cùng, vẫn là bởi vì
trong lòng muội có người khác. Nếu hôm nay những lời này là do hắn
nói..."
"Là hắn nói ta cũng không gả!" Lâm Huệ Lan thấp giọng nói.
"Vì sao?" Lưu Hiên ngạc nhiên nói.
"Bởi vì, hắn là một tên đại ngu ngốc!" Lâm Huệ Lan ngẩng đầu, căm giận nói.
Lưu Hiên có chút dở khóc dở cười:" Huệ Lan..."
"Đừng nói tới hắn nữa, được không?" Lâm Huệ Lan bĩu môi, hướng hắn cầu xin nói.
Ai... Lưu Hiên than nhẹ một tiếng, đem tất cả chua sót trong lòng thu hồi lại.
"Ba ngày sau ta sẽ được đưa lên đài đấu giá đêm đầu tiên." Lâm Huệ
Lan nói nhỏ:" Nếu huynh nghĩ muốn đến, ta cũng không ngăn cản được.
Nhưng huỳnh đừng theo giá có được không? Ma ma sẽ tùy ý mà nâng giá,
huynh căn bản không đủ sức. Đợi đến sau khi ta bị phá thân, mới có thể
đối tốt lại với huynh." Nàng nghiêng người tựa vào trong lòng hắn:" Chỉ
cần đến khi đó, huynh không chê không vứt bỏ ta."
"Huệ Lan, muội biết rõ ta thứ ta muốn, không phải điều này!" Lưu Hiên cắn răng nói.
"Nhưng mà Lưu Hiên, trừ bỏ thân mình này, ta cái gì cũng không cho huynh được. Trái tim của ta, chỉ thuộc về một mình ta."