Ba ngày sau, Đông đô Lạc Dương.
Thái tử đột tử, Ung vương bị giam cầm, Hoàng đế bệnh nặng hôn mê bất tỉnh.
Hắc ám từ bốn phương tám hướng lan tràn, dần dần che kín một toà thành Lạc Dương phong vân biến hoá kỳ lạ.
Đan Siêu một tay bưng thực hạp, một tay đẩy cửa phòng ra. Sau khi bước vào hắn châm lên ngọn nến, một ánh lửa âm trầm bập bùng trong căn phòng trống trải.
“Điện hạ, bữa tối đến!”
Lý Hiền cuộn mình phủ phục sau bàn ngẩng đầu lên, lộ ra hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt mơ hồ. Ánh mắt hắn chết lặng đảo một vòng, rơi xuống khay thức ăn rực rỡ muôn màu trước mặt.
“…” Lý Hiền lộ ra một tia cười lạnh: “Mấy ngày trước đều là nước lạnh bánh ngô, vì sao hôm nay lại phong phú như vậy? Thiên hậu rốt cục tính toán xuống tay, đưa ta theo đại ca lên đường sao?”
“Ta xem Điện hạ hai ngày nay chưa từng ăn hạt cơm nào, bèn tự mình bỏ tiền mua.” Đan Siêu thản nhiên nói.
Dưới ánh nến khuôn mặt Đan Siêu lãnh đạm kiên nghị. Hắn mặc giáp nhẹ, nơi thắt lưng cài Thượng phương bảo kiếm khắc kim long, thân ảnh kiên cố trầm ổn.
Lý Hiền khóe mắt co giật, hiện ra vẻ hồ nghi: “Ta không tin, mang đi!”
Đan Siêu không tiếng động mà thở ra một hơi, rút con dao nhỏ cắt một miếng thịt bò hầm, ở mỗi món đồ ăn cùng nước canh đều gắp một miếng đưa vào miệng, nhai nhai nuốt xuống.
Lý Hiền: “…”
Đan Siêu nhướng đuôi lông mày, ý là hiện tại ngươi tin chưa? Sau đó đem khay đồ ăn đặt lên trên bàn, xoay người đi ra hướng ngoài cửa.
“Đan Tướng quân!”
Bước chân Đan Siêu hơi ngừng lại.
Thanh âm Lý Hiền gấp gáp hít thở, nghe như là nghẹn ngào: “Hiện tại bên ngoài… Bên ngoài khẳng định rất nhiều người muốn giết ta. Hoàng phụ lệnh cho Vũ Lâm quân phong tỏa nơi đây, tất nhiên là vì bảo vệ mạng của ta… Cho nên thỉnh Đại tướng quân nhất định, nhất định…”
Đan Siêu trầm mặc một khắc.
“Cho dù không vì hoàng mệnh, mạt tướng cũng nhất định bảo vệ Ung vương điện hạ.” Hắn chậm rãi nói “Ngài yên tâm đi.”
Đan Siêu bước ra, đóng cửa lại.
…………….
Tiết xuân nồng đậm, gió đêm nhè nhẹ. Xa xa góc đường truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh mơ hồ. Dưới hành lang gấp khúc sớm có phó tướng tâm phúc chờ sẵn, thấy Đan Siêu đi ra vội khom mình hành lễ, thấp giọng nói: “Tướng quân, trong cung đưa tin tức trở về.”
Đan Siêu hơi gật đầu.
“Bệ hạ không tin ngự y, lệnh cho Doãn Khai Dương cùng Minh Sùng Nghiễm đồng trị liệu, đêm qua rốt cục có thể mở miệng nói đầy đủ câu. Nghe nói hôm nay có thể miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, nhưng vẫn không thể xuống đất đi lại.”
“Sáng nay bệ hạ khẩu dụ, lệnh cho Bắc Nha cấm quân toàn bộ rút khỏi Lạc Dương hành cung, lại ngàn dặm hoả tốc chiếu lệnh cho Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ từ tiền tuyến Đông Nam mang binh thượng kinh, tiếp quản hành cung binh quyền trong tay Tạ Thống lĩnh…”
“Thiên hậu chỉnh chỉnh ba ngày đóng cửa không ra, hỏi thăm không dò ra được bất cứ tin tức gì.” Phó tướng dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Tạ Thống lĩnh cũng vậy.”
Hoàng đế rốt cục sinh ra tâm đề phòng Võ Hậu, chèn ép Bắc Nha.
Mặc dù có được Thanh Long như thiên hạ đồn đãi, nhưng Hoàng đế đối với Tạ Vân luôn luôn không quá tín nhiệm. Hơn nữa sự kiện lần này khiến Hoàng đế tận mắt thấy Tạ Vân ngoan tuyệt quyết đoán, tự nhiên sẽ sinh ra lòng kiêng kỵ.
Không quản là muốn bảo vệ Ung vương hay là đả kích Võ Hậu, Tạ Vân đều là đối tượng Hoàng đế xuống tay đầu tiên.
Đan Siêu trầm mặc thật lâu sau, hai má mơ hồ hiện ra hình dáng lãnh ngạnh vì hàm răng cắn chặt.
Đúng lúc này xa xa truyền đến động tĩnh quân lính cho người đi vào. Một thái giám mặc y phục xanh đen vội vàng chạy tới, đến gần liền khom người, giơ lên cao một quyển trục màu vàng: “Tướng quân! Bệ hạ lệnh cho Vũ lâm phó tướng nghiêm mật canh gác nơi đây, tuyên Đan đại tướng quân tiến cung hỏi chuyện!”
Ánh nến mỏng manh từ trong khe cửa chiếu đến, Đan Siêu nhận ra người trước mặt, đúng là tổng lãnh thái giám tâm phúc bên người Hoàng đế.
…………
Thọ Xương cung.
“Hoàng đế có thể ngồi dậy?”
Làn váy dài hoa lệ từ trên ghế thủ tọa rủ xuống, Võ Hậu trên đầu cài trâm phượng, ánh nến hơi hơi lay động, khiến cho hình bóng trên tường cũng tùy thời chớp lên.
Minh Sùng Nghiễm quỳ gối trên sàn nhà trải thảm thật dày, ánh mắt bình tĩnh nhìn gấu váy chỉ bạc thêu hoa sen tinh mỹ trước mặt, hồi đáp: “Phải.”
“Bổn cung đã nói qua, Bệ hạ quá mức mệt nhọc, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, chuyện này ngươi cũng biết đi?”
“Biết.”
“Vậy vì sao bệ hạ đã có thể đứng dậy, còn có thể khẩu dụ lệnh cho Bắc Nha cấm quân toàn bộ rút khỏi Lạc Dương hành cung, thậm chí ngàn dặm chiếu lệnh cho Vũ Văn Hổ tới tiếp quản binh quyền?”
Mấy chữ cuối cùng đã ẩn ẩn mang theo lửa giận. Minh Sùng Nghiễm lại vẫn bất động thanh sắc: “Thiên hậu thứ tội. Đã nhiều ngày Doãn chưởng môn tùy thị thánh giá, vả lại tu vi cực kỳ cao thâm, y dược châm cứu đều đích thân động thủ, cho nên tốc độ Bệ hạ khôi phục cực kỳ kinh người.”
Doãn Khai Dương là đối tượng Võ Hậu vĩnh viễn không có cách nào mượn sức, nàng nhất thời trầm mặc.
Một lúc lâu Võ Hậu thở dài, đưa tay nói: “Minh tiên sinh đứng lên đi, không cần phải quỳ đáp lời.”
Minh Sùng Nghiễm lúc này mới tạ ơn đứng dậy, ngồi ở bên tay trái.
Trong nháy mắt ngồi xuống đó, hắn liếc sang phía đối diện. Tạ Vân đang lẳng lặng ngồi ở dưới ánh nến, tay đỡ vầng trán mịn màng, tóc từ trên bả vai rủ xuống một bên.
“Bổn cung đã phái người suốt đêm rời thành Lạc Dương, trên đường chặn lại Vũ Văn Hổ. Nếu hắn hiểu lí lẽ, lúc này hẳn nên biết ai mới là đối tượng để nguyện trung thành; Nếu không rõ cũng không sao, Bổn cung đều có biện pháp có thể xử lí hắn.”
Võ Hậu suy nghĩ một khắc, chuyển hướng Tạ Vân hỏi: “Ung vương hiện giờ ra sao?”
Nếu đổi là người khác, tuyệt sẽ không hiểu được câu hỏi không đầu không đuôi này là có ý gì. Nhưng giờ phút này nàng đang hỏi chính là Tạ Vân đã đi theo nàng hơn hai mươi năm.
“Còn sống.” Tạ Vân nói đơn giản.
Câu tiếp theo của Võ Hậu là: “Lúc nào thì chết?”
“Rất nhanh.”
Võ Hậu gật đầu. Bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi Minh Sùng Nghiễm:
“Minh tiên sinh thông hiểu quỷ thần, thiện xem mệnh tướng; Ngươi xem trong vài đứa nhi tử còn lại của ta, ai có tướng minh quân?”
Lời này hỏi đến rất có thâm ý.
Võ Hậu trên danh nghĩa hiện giờ chỉ có Chu vương Lý Hiển cùng Ký vương Lý Đán, nói thẳng hai đứa con là được, “vài đứa” từ đâu mà ra?
Còn nữa nàng vì sao lại hỏi có tướng “minh quân”? Chẳng lẽ Võ Hậu bỗng nhiên thay đổi tính tình, muốn bồi dưỡng anh minh quân chủ kế nhiệm hay sao?
Trong đầu Minh Sùng Nghiễm lúc này xẹt qua vô số suy nghĩ, khóe mắt dư quang bỗng nhiên thoáng liếc về phía Tạ Vân đối diện – Bàn tay Tạ Vân đang đỡ trán đột nhiên xoay chuyển, ở dưới góc độ Võ Hậu không thể nhìn thấy, hướng về hắn hơi hơi đưa ra thủ thế “một”.
Trong giây lát điện quang thạch hỏa Minh Sùng Nghiễm nhớ ra cái gì đó.
Đó là mấy tháng trước trong Linh Loan cung, Tạ Vân đem hắn đẩy ngã xuống đất, gương mặt tràn ngập sát ý từ trên cao nhìn xuống, bàn tay tóm lấy cổ hắn nổi lên gân xanh …
“Ta hiện tại liền đem ngươi đi Lương châu quan ải, Thanh Long tộc tự nhiên có nhiều biện pháp đưa ngươi đi xuống, hướng Dương Diệu Dung dưới cửu tuyền mà bồi tội…”
“Ta thiếu ngươi một lần, Tạ Thống lĩnh!” Lúc ấy hắn chật vật bất kham nắm lấy tay Tạ Vân, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, đứt quãng nói: “Ta thật sự không biết nàng cuối cùng lấy Phược long thảo để đối phó Dương cô nương! Tạ Thống lĩnh, xem như ta thiếu ngươi một lần, tương lai nhất định hoàn lại…”
Tạ Vân năm ngón tay hợp lại làm một, không mở mắt ra.
Minh Sùng Nghiễm trong lòng cười khổ lắc lắc đầu, đứng dậy bùm một tiếng quỳ xuống đất, đối thủ tọa lạy một cái thật sâu.
Võ Hậu ngạc nhiên nói: “Tiên sinh sao lại hành đại lễ như thế? Mau mau đứng lên!”
“Vi thần vọng nghị Hoàng tử, vi thần tử tội.” Minh Sùng Nghiễm dừng một chút, nói: “Trong vài vị trưởng tử còn lại của Thiên hậu, Chu vương Lý Hiển tướng mạo rất giống tiên hoàng Thái tông, mà Ký vương Lý Đán một thân hiển quý; Nếu hỏi ai có thể làm nhất đại thánh quân, hai người đều là tướng mạo vô cùng tốt.”
Biểu tình Võ Hậu nhất thời trầm xuống.
“Nhưng nếu luận hiếu thuận mẫu thân, ngôn thính kế tòng, dĩ tử quý mẫu mà nói…” (*)
[(*) Ngôn thính kế tòng: nói gì nghe nấy/ Dĩ tử quý mẫu: nhờ con mà mẹ được trọng vọng]
Minh Sùng Nghiễm gian nan nuốt ngụm nước miếng, cảm giác ánh mắt cực áp lực của Tạ Vân phía sau bình thản dừng ở trên sống lưng mình.
“… Thần cho rằng, vẫn là nhi tử nhỏ nhất năm đó của Thái tông, là người tối phù hợp mệnh cách…như vậy.”
Thọ Xương cung lâm vào tĩnh mịch.
Minh Sùng Nghiễm lần này đánh bạc tính mạng bản thân một phen, chỉ nghe chung quanh an tĩnh đến ngay cả nhịp tim đập đều có thể nghe rõ ràng. Gương mặt ung dung mỹ diễm của Võ Hậu ở sau ánh nến mờ mịt nhìn không rõ.
Thời gian qua lâu thật lâu, Minh Sùng Nghiễm cảm thấy hai chân mình đã quỳ đến không còn tri giác, mới nghe một thanh âm nữ tử uy nghiêm lạnh như băng từ trên thủ tọa truyền xuống dưới: “Tạ Vân.”
Tạ Vân đứng dậy, quỳ một gối xuống đất.
Võ Hậu hỏi: “Ngươi cũng cho là như thế?”
“Thái hậu nếu muốn nhiếp chính, cửu ngũ chí tôn dĩ nhiên không thể quá nổi bật.” Âm điệu Tạ Vân vững vàng gợn sóng không sợ hãi, nói: “Thần một lòng chỉ muốn bảo hộ xung quanh Thiên hậu để ngài đạt được ước nguyện, những chuyện khác không muốn xen vào, thỉnh thứ lỗi.”
Võ Hậu thong thả đứng lên, vòng qua bàn đi xuống phía dưới, làn váy dài thêu hoa gấm theo bước chân uyển chuyển phát ra loang loáng chói mắt.
Bước chân nàng đứng lại ở trước mặt Tạ Vân, sau đó cúi người xuống, nâng sườn mặt Tạ Vân lên để ánh mắt y nhìn thẳng vào mắt mình: “Ngươi hiện tại cũng bắt đầu gọi ta là Thiên hậu. Tạ Vân hơn hai mươi năm luôn mồm gọi ta ‘Nương nương’ đâu? Hắn ở nơi nào rồi?”
Đôi mắt Võ Hậu trang điểm tinh xảo mà ánh mắt ôn nhu, Tạ Vân cùng nàng đối diện một lúc lâu, đột nhiên cong lên khoé môi hồng nhạt: “Là ta tinh thần hoảng hốt, nhất thời nói sai rồi, Nương nương thứ tội.”
Minh Sùng Nghiễm trơ mắt nhìn một màn này, không dám thở mạnh.
Mỗi phút mỗi giây cũng giống như là kéo dài qua mấy năm, Võ Hậu rốt cục đứng thẳng lên, cười nhẹ một tiếng: “Việc nhỏ mà thôi, tội gì mà phải thứ?”
“Bổn cung hôm nay cũng có chút mệt mỏi, các ngươi lui ra đi.”
Minh Sùng Nghiễm kìm không được mà nhìn trộm dò xét, nhưng mà sắc mặt Tạ Vân vẫn như thường, đứng dậy thuận theo mà lui ra ngoài.
Minh Sùng Nghiễm đi ra cửa điện, chỉ thấy thân ảnh Tạ Vân ở cách đó không xa chợt lóe, chuyển qua hành lang gấp khúc.
“…Tạ Thống lĩnh!”
Minh Sùng Nghiễm bước nhanh tiến lên. Tạ Vân đứng ở dưới thạch trụ, không quay đầu lại: “Như thế nào?”
“…” Chần chờ một lát Minh Sùng Nghiễm vẫn là đằng hắng một tiếng, nói: “Lần trước thiếu ngươi một…”
“Ngươi vẫn còn thiếu nhiều lắm!”
Tạ Vân ném lại một câu đã muốn đi. Minh Sùng Nghiễm lại nhịn không được lắc mình chắn trước mặt y, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú khó có thể miêu tả thành lời dưới ánh trăng: “Ngươi thật muốn đem hắn đưa lên cái vị trí kia? Ngày Kim Long đăng vị cửu ngũ liền là ngày Thanh Long buông tay nhân gian. Lời tiên đoán năm đó lúc ta và ngươi mới gặp, Tạ Thống lĩnh đã hoàn toàn quên sạch sẽ rồi phải không?”
Tạ Vân bỗng nhiên ở trong tầm mắt của hắn nở nụ cười.
Nụ cười này của y tựa như trăm hoa đua nở dưới trăng, một tia xuân sắc nồng diễm cuối cùng nơi Lạc Dương thành, ngay ở đầu mày cuối mắt cong lên kia bỗng nhiên như ùa tới.
“Ta buông tay nhân gian?” Y cười hỏi.
“Ngươi cũng biết cái gì gọi là thủ hộ chân long, vị cực nhân thần? Tương lai vô số tài phú quyền thế chờ ta đi an hưởng tôn vinh, tại sao lại buông tay nhân gian?”
“Minh phương sĩ, mấy cái lời tiên đoán giả thần giả quỷ kia của ngươi, ta một chữ cũng không tin qua!”
Minh Sùng Nghiễm nghẹn họng. Chỉ thấy Tạ Vân lưu cho hắn một cái nụ cười nhạo báng không chút nào che dấu, giống như một công tử Tần Hoài phong lưu phóng đãng, hướng Thượng Dương cung thản nhiên đi tới.
………….
Cùng lúc đó, Thượng Dương cung.
“Đại tướng quân,” tâm phúc thái giám khom người, thấp giọng nói: “Bệ hạ mới vừa tỉnh lại, tuyên triệu ngài đi vào.”
Đan Siêu im lặng không nói, thái giám ở phía trước hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Hoàng đế đang dựa nghiêng trên long sàng, nghe thấy tiếng cửa điện mở ra, miễn cưỡng nhấc lên đôi mắt mờ đục, đối một thân ảnh cao lớn ngồi ngay ngắn ở cạnh giường gật gật đầu, khàn khàn nói: “Doãn ái khanh… hãy đi ra ngoài trước.”
Đan Siêu vượt qua ngạch cửa, cơ bắp trên sống lưng chợt căng thẳng.
Hắn chỉ nhìn thấy thân ảnh mặc áo tím đai vàng cách đó không xa đứng lên, xoay người đi về hướng mình, đáy mắt tràn đầy vẻ đùa cợt ý vị thâm trường. Khi thoáng lướt qua bên người hắn, người nọ còn đầy hứng thú mà bỏ lại bốn chữ: “… Đan Đại tướng quân!”
Thanh âm kia nháy mắt tiêu tán, nhẹ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
Đôi mày đậm nét của Đan Siêu nhướng lên, gằn từng chữ: “Doãn Khai Dương.”