Tuy rằng trên lập trường chính trị có thể nói là tử địch, nhưng Tạ Vân cũng không đem việc Thái tử tiến đến phúng viếng, lại còn muốn quỳ lạy trước linh tiền như một nhược điểm trọng yếu, để lộ ra ngoài.
Tâm cơ Tạ Thống lĩnh vi diệu hoàn toàn không thể dò được, nhưng mà việc này qua ngày hôm sau vẫn được truyền vào trong cung.
Thiên hậu hoàn toàn không nghĩ tới Thái tử nguyên bản hẳn là phải ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh dưỡng thương vậy mà lại làm ra loại sự tình này, lập tức giận tím mặt, tự tay viết thư đem Thái tử quở trách một hồi; Lại gọi Ung vương Lý Hiền tới mạnh mẽ lên án một trận, trước mặt cung nhân, ban xuống hai bộ sách “Thiếu dương chính phạm” cùng “Hiếu tử truyện”.
…Bất trung, bất hiếu, lừa trên gạt dưới! Đây là ba cái tát Thiên hậu giáng thật mạnh lên mặt Ung vương.
Lý Hiền sau khi hồi phủ liền đem hai bộ sách xé nát, rút kiếm chém loạn trong thư phòng hủy hoại hết thảy. Thậm chí ngay cả Ung vương phi Phòng thị tự mình tới khuyên nhủ cũng không ngăn được; Trong vương phủ, hạ nhân khóc trời gào đất, chân tay luống cuống, chỉ đành mời đến người Lý Hiền tín nhiệm nhất là Triệu Đạo Sinh.
Triệu Đạo Sinh đi tới, một phen liền từ phía sau lưng ôm lấy Lý Hiền: “Ung vương! Ngươi đây là đang làm gì? Lại truyền đến trong cung thì làm thế nào, còn có sống được nữa hay không?!”
Lý Hiền xoảng một tiếng đem kiếm hung hăng ném xuống đất, nước mắt ròng ròng nói: “Cùng lắm thì liều mạng cá chết lưới rách, sống mà mỗi ngày nghẹn khuất như vậy còn có ý nghĩa gì?!”
“Cố nhẫn nhịn, cố nhẫn nhịn…” Triệu Đạo Sinh cắn chặt răng, gằn từng chữ một nói: “Một ngày nào đó ngươi sẽ tọa ủng thiên hạ, hướng nữ nhân họ Võ kia báo thù… Chỉ cần nhẫn nhịn một chút nữa…”
Lý Hiền rốt cuộc tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, suy sụp ngã ngồi vào trong ghế dựa, rống lên khóc lớn.
“Một ngày nào đó ngươi có thể trở thành trữ quân, A Nhân!” Hắn không để ý tới biểu tình Triệu Đạo Sinh tràn đầy mờ mịt, đang lặp đi lặp lại: “Ta nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành trữ quân…”
……………
Năm thứ hai Thượng nguyên được mở đầu trong một không khí u ám kỳ lạ bao phủ Trường An thành. Ngàn gia vạn hộ tiễn năm cũ đón tân niên, pháo hoa đèn đuốc rực rỡ, lại không che dấu được khói thuốc súng trong Đại Minh cung càng ngày càng nồng hậu.
Đầu năm, chứng đau đầu của Thánh thượng lại phát tác. Nguyên bản kế hoạch tính toán nghênh cưới Vu Điền công chúa vào cung đành phải tạm thời kéo dài đến tháng tư.
Khí hậu rét lạnh nơi Trường An khiến cho bệnh tình Hoàng đế tái đi tái lại. Cuối cùng cửu ngũ chí tôn mất kiên nhẫn, hạ lệnh đầu xuân lần thứ hai rời kinh, đi tuần đến Đông đô Lạc Dương.
Số lần Hoàng đế mấy năm nay đông tuần Lạc Dương cũng thập phần thường xuyên, cơ bản đều là để Thái tử lưu thủ kinh thành giám quốc. Nhưng lần này cũng không biết là bởi vì Thiên hậu khuyên bảo, hay là thật lòng lo lắng cho Thái tử muốn mang hắn đi dưỡng bệnh, Thánh thượng cố ý hạ chiếu lệnh, để Thái tử cùng đi theo.
Thái tử xuất hành đương nhiên cũng không phải chỉ tùy tiện thu thập mấy chiếc xe ngựa là có thể đi. Thánh chỉ vừa hạ, toàn bộ Đông Cung liền người ngã ngựa đổ. Thu thập quần áo mùa đông, sắp xếp dược liệu, chuẩn bị ngựa xe, cắt cử ven đường hộ tống, thỉnh nguyện đi theo … Đủ loại việc vặt vãnh vật không thể đếm nổi, khiến Thái tử nguyên bản đang mệt mỏi càng thêm tâm phiền ý loạn, đến mức đối tâm phúc nội thị phát hỏa:
“Không cần mọi chuyện đều tới hỏi ta! Nội vụ giao cho Thái tử phi, ngoại vụ để cho Mang tướng, Trương tướng cùng đám đại thần làm chủ! Không cần nhất nhất theo ta hồi báo!”
Nội vụ giao cho Thái tử phi thì không có gì không ổn. Ngược lại, chính sự để cho đại thần làm chủ lại là chuyện lớn. Nội thị có tâm khuyên bảo vài câu, nhưng nhìn bộ dáng Thái tử không vui, cũng không dám nhiều lời, chỉ đành ấp úng chạy đi.
Trời đang rét đậm, không khí u ám tràn ngập. Thái tử không có lòng thương xuân bi thu, lúc này cũng lại không phải là cảnh xuân tàn thu sang, chỉ đành than thở lấy “Thái thượng cảm ứng thiên” ra đọc. Ai ngờ mới vừa đọc được một nửa, nội thị vừa chạy vừa ngã lộn nhào mà bổ vào: “Điện hạ! Điện hạ! Không được rồi!”
Thái tử “phịch” một tiếng đem quyển sách đóng lại: “Ta không phải đã nói …”
“Hoả hoạn nha!” Nội thị gào khóc thảm thiết: “Điện hạ chạy mau, cháy rồi…!”
Vài cung nhân nhỏ ở trong Đông Cung hậu viện đốt pháo tìm vui, không một ai chú ý tới cấm quân Thống lĩnh lặng yên không một tiếng động lướt qua.
Non nửa canh giờ sau, pháo nổ tung bên đống củi nhà bếp. Thời tiết chính là đang lúc trời hạn vật khô, ngọn lửa nháy mắt nuốt sống nửa tòa tẩm điện.
Ngự thư phòng, Đan Siêu đem viên cờ trắng trong tay quyết đoán thả xuống, đứng dậy nói: “Xin cho thần hộ tống bệ hạ rời cung.”
Hoàng đế còn đang đắm chìm trong ván cờ, mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới nghe thấy thanh âm cung nhân thét chói tai rốt cục từ xa đến gần: “Đông Cung phát hoả a…!”
“Hoằng… Hoằng nhi!” Hoàng đế sắc mặt kịch biến, toàn bộ thân thể phát run không thôi: “Nhanh đi cứu Thái tử… mau, mau!”
Cung nhân thở hổn hển đến rất lợi hại: “Hồi bẩm… hồi bẩm Thánh thượng, Bắc Nha cấm quân hôm nay đang phiên trực đã tổ chức nhân thủ cứu hoả. Thỉnh Thánh thượng trước tạm lánh đi!”
… Bắc nha cấm quân.
Đôi lông mày đậm nét của Đan Siêu nhất thời nhíu lại.
Hoàng đế đụng ngã bàn cờ rơi tán loạn, run run rẩy rẩy cơ hồ đứng dậy không được. Cung nhân sợ hãi không biết làm thế nào cho phải, liền chỉ thấy Đan Siêu vươn tay đem Hoàng đế đỡ đứng lên, đẩy cửa sải bước mà đi ra ngoài.
Đông Cung cách đó không xa đang bốc lên khói đen ngùn ngụt, tiếng người tiếng chân chạy huyên tạp, nơi nơi loạn thành một đống. Đan Siêu một bên đỡ Hoàng đế căn bản không đi nổi, một bên rút Thất tinh Long Uyên kiếm nơi tay, trên đường căn bản không người nào dám ngăn trở, chưa đến một khắc liền từ ngự thư phòng chạy tới Tử Thần điện.
Võ hậu sớm đã ở bậc tam cấp nơi Tử Thần điện chờ đợi. Nhìn thấy Hoàng đế an toàn không việc gì được đỡ đến, nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Trung Võ tướng quân thật tốt! Hảo, hảo! Người mau tới…”
Nàng còn chưa kịp khen ngợi Đan Siêu hai câu, liền thấy Trung Võ tướng quân có công cứu giá này đem Hoàng đế đẩy về phía trước, quỳ một gối xuống hành lễ, nói: “Thần đi trước một bước, thỉnh Bệ hạ thứ tội!”
Hoàng đế lớn tuổi lại ôm bệnh trong người, dọc theo đường đi vô tri vô giác tim đập như trống, chợt nghe Đan Siêu nói muốn đi, nhất thời sợ tới mức giật mình thanh tỉnh: “Từ từ! Ái khanh đi nơi nào? Trẫm cần ngươi hộ giá…”
“Thái tử điện hạ chưa thoát hiểm, thần hiện tại lập tức đi Đông Cung tìm kiếm. Thỉnh Thánh thượng ân chuẩn!”
Quả thực là trung thần a!
Võ hậu sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng còn chưa kịp nói gì, Hoàng đế đã vui vẻ nói: “Ái khanh lúc nào cũng không quên trung quân ái quốc, không hổ là rường cột nước nhà! Đi đi!”
Đan Siêu liền ôm quyền, vẫn không nhìn Võ hậu một cái, xoay người liền đi.
Đông Cung hoả hoạn này cũng cực kỳ bá đạo, không tới một khắc đã đem nửa tòa tiền điện cháy rừng rực. Lúc Đan Siêu chạy tới, Thái tử lẫn Bùi thị đã được Bắc Nha cấm quân xông vào trong cứu ra, giờ phút này chính là kinh hồn táng đảm vội vàng rút lui; Mã Hâm đầu đầy mồ hôi vội vàng chỉ huy cứu hoả, hận không thể sinh ra tám miệng mười tay giữa hiện trường ồn ào hỗn loạn.
Đan Siêu thở hổn hển nhìn xung quanh không phát hiện thân ảnh Tạ Vân, nhất thời toàn thân máu huyết đều lạnh xuống.
“Mã Hâm! Tạ Vân đâu?!”
“Con mẹ nó! Ngươi mở mắt chó mà nhìn, Thống lĩnh không phải ở ngay…” Mã Hâm vừa ngẩng đầu, nhất thời hồn phi phách tán, thiếu chút nữa đương trường són tiểu trong quần: “Người đâu?! Ai… người đi đâu rồi?!”
Đan Siêu cởi áo khoác ngoài, ngăn lại một tên cấm vệ đang xách thùng nước chạy ngang, đem ngoại bào nhúng vào trong nước, che lên mũi miệng, không chút do dự vọt vào trong đám cháy.
……….
Tẩm điện của Thái tử.
Thế lửa tuy rằng còn chưa lan đến đây, nhưng trong hậu điện đã khói đặc cuồn cuộn, nhiệt độ phi thường hừng hực.
Tạ Vân một tay đẩy ra cánh cửa nội thất nóng bỏng, một tay đem khăn lụa che ở trước mũi miệng mình – lòng bàn tay kia vậy mà bị một vết cắt thật sâu, máu tươi loang đầy khăn lụa, khiến sắc mặt y nhìn qua có vẻ trắng lạnh như băng.
Y đứng lại ở trước cửa nội thất.
Mặc dù trong phòng tràn ngập mùi khói, y lại có thể rõ ràng mà phân biệt ra, nơi này là chính là chỗ hương khí quỷ dị kia nồng đậm nhất.
Rốt cuộc là cái gì, lại có khiến cho Thanh Long khai ấn?
Thái tử lấy được nó từ đâu? Vì sao không dùng để đối phó mình, cố tình lại đi đối phó với Dương Diệu Dung căn bản không chút nào uy hiếp?
Hòm xiểng, giá sách, giường đều bị y lật tung lên, lại cũng không tìm ra cái gì khác thường. Mùi hương có mặt khắp nơi khiến cho hô hấp Tạ Vân hơi hơi bất ổn, không cần nhìn cũng biết dưới làn da từng nét hình xăm đang lúc ẩn lúc hiện. Y cách khăn lụa dùng sức hít vào một hơi, mùi máu tươi nồng đậm xộc vào trong xoang mũi, nháy mắt khiến cho thần trí thanh tỉnh lại.
Long huyết đối với loại hương khí trí mạng này có tác dụng chống đỡ nhất định, đây là y gần đây mới phát hiện ra điểm này.
Nhưng mà huyết khí cũng không thể ngăn chặn được lâu. Tạ Vân ở trong phòng nhiệt độ càng lúc càng cao đứng trong chốc lát, bỗng nhiên thoáng nhìn trên án trong đám sách vở lộ ra một cuộn giấy, cạnh góc ẩn ẩn viết cái gì. Trong lòng hồ nghi, y rút ra trang giấy vừa nhìn đồng tử liền hơi hơi co lại.
…Đó là một nữ nhân.
Nữ nhân mặc áo tím, đôi mắt sáng long lanh, đứng dưới ánh trăng, bên cạnh nàng là cây mai hoa nở rực rỡ. Nàng đem một đóa hồng mai cài lên tóc, quay đầu mỉm cười, mãn nhãn ôn nhu, cực kỳ sinh động.
Đó là Dương Diệu Dung.
Dưới góc rõ ràng đề một dòng chữ: Thượng nguyên trừ tịch, Hoằng. Cạnh đó là một con dấu nhỏ của Thái tử màu đỏ.
Tạ Vân buông tay, tờ giấy nhẹ nhàng rơi trở xuống bàn.
Sâu trong mắt Tạ Vân, một tia sáng xanh thuần nguy hiểm lướt qua, lồng ngực chậm rãi phập phồng kịch liệt.
Từng việc từng việc, từ chuyện hôm đó Diệu Dung điên cuồng khác thường, cùng Thái tử trên linh đường tê tâm liệt phế gào thét, vô số hình ảnh quỷ dị trong đầu y cuồn cuộn mà qua, dần dần hiện lên một cái suy đoán cực kỳ vớ vẩn.
Tạ Vân theo bản năng lui nửa bước, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn trên đỉnh kệ bát bảo có một cái lư hương nhỏ bỏ xó.
Tiếng ngọn lửa lách tách càng ngày càng gần. Khói đen đã xông khắp nơi khiến cho cảnh tượng xung quanh khó nhìn rõ. Liền đó Tạ Vân rốt cuộc không thể nào nhớ lại cảm thụ một khắc kia của mình, y giống như bị ma xui quỷ khiến đi lên phía trước, lấy xuống lư hương, mở ra.
Trong phút chốc một cỗ hương khí đậm đặc ập vào mặt khiến người ta tim đập dồn dập. “Phanh!” một tiếng vang thanh thuý, Tạ Vân xẩy tay đánh rơi lư hương, lảo đảo lui ra phía sau!
….Chính là nó!
Tạ Vân há miệng thở dốc, ngón tay gần như co rút, ở trên mặt tường để lại vết cào thật sâu. Dục vọng khai ấn lần thứ hai từ sâu trong cốt tủy trào dâng, gào thét toả ra tứ chi toàn thân, thậm chí làm cho mỗi một tấc huyết mạch đều phát ra run rẩy khó dằn lại được.
Không… không được…
Số lần khai ấn trong đời Thanh Long có hạn, y trước đó không lâu mới khai ấn, hiện tại phát tác tám chín phần mười sẽ chết!
Tạ Vân sống lưng kề sát vách tường, dùng tay xiết chặt cổ họng, trong yết hầu phát ra tiếng nức nở khó nhịn. Ý chí cầu sinh mãnh liệt khiến y kiệt lực duy trì thần trí, miễn cưỡng đẩy cửa phòng, loạng choạng xông ra ngoài.
Bên ngoài, xà nhà cùng vách tường đã bắt đầu phát hỏa, nhiệt độ nóng rẫy. Nếu là thường nhân hẳn là toàn thân da thịt đều đau đớn mới đúng. Nhưng mà Tạ Vân lại giống như đánh mất cảm giác đau, một tay dùng khăn lụa đẫm máu che mũi, lập tức xuyên qua hậu điện, khi vượt qua cánh cửa đầu gối liền mềm nhũn, suy sụp ngã xuống đất.
Y sờ soạng khung cửa nóng rực muốn gượng đứng lên. Nhưng mà đúng lúc này, cửa điện phía trước “rầm!” một tiếng nặng nề, ngay sau đó một người lao vào trong!
“Tạ Vân!”
Trong nháy mắt đó Tạ Vân còn cho là mình nghe lầm, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt Đan Siêu đột nhiên dừng lại trên chiếc khăn lụa đẫm máu, nhất thời sắc mặt xanh mét. Ngay sau đó hắn một chữ cũng không nói, tiến lên khom lưng xuống, đem ngoại bào đẫm nước của mình che kín Tạ Vân, lập tức chặn ngang đem y bế lên!
“Ngươi…”
Đan Siêu lạnh lùng quát: “Đừng nói nhiều!”
Xà nhà tiền điện sụp xuống, khói mù dày đặc căn bản không có hướng ra ngoài. Đan Siêu chỉ nhìn liếc mắt một cái liền quyết đoán từ bỏ, vòng qua bờ tường bằng cẩm thạch xây làm bình phong, lui về hậu viện. Nơi này chưa bị hoả hoạn lan tới, tất cả mọi người đều chạy đến tiền điện cứu hoả, khắp nơi trống trơn đãng đãng, cũng không thấy khói đen tràn tới, ngay cả một tên thị vệ canh gác cũng đều không có.
Đan Siêu hít một hơi dài, khuôn mặt nam tử anh tuấn tràn đầy mồ hôi khói bụi, tuy rằng không có chút nhã nhặn nào, lại có loại cương nghị cùng tin cậy thuyết phục nhân tâm: “Nơi đây nguy hiểm không nên ở lâu, chúng ta lập tức đi về phía trước hợp cùng mọi người…”
“… Đan Siêu,” Tạ Vân nhẹ giọng nói.
Đan Siêu sửng sốt, chỉ thấy Tạ Vân vậy mà đem mặt rúc vào trước ngực hắn, lộ ra một đoạn cần cổ thon dài, mơ hồ hiện lên long văn đồ đằng!
“Ngươi làm sao vậy?!”
“Đi về hướng Đông…” thanh âm Tạ Vân khàn khàn mơ hồ, hơi thở hỗn loạn: “Nơi đó trước kia là hậu viện cho thân thuộc của Đông Cung cư ngụ, sau này đã bỏ hoang lâu rồi. Mang ta đi bên đó…”
Làm cấm quân thống lĩnh, Tạ Vân đối với hoàng cung quen thuộc có thể nói rõ như lòng bàn tay. Thậm chí mỗi một mật đạo, mỗi một ám môn, mỗi một tiểu viện hoang phế không người chú ý cũng không lọt qua ánh mắt y.
Đan Siêu dưới chỉ dẫn đứt quãng của y đi khoảng thời gian nửa bữa cơm, càng đi sâu vào phía trong càng yên lặng tĩnh mịch. Thật lâu sau sau rốt cục tìm được vài tiểu viện nho nhỏ dựng bên cạnh hồ nước, quả nhiên đã hoang phế thời gian rất lâu.
Bùm một tiếng bọt nước văng tung toé, Tạ Vân trầm mình xuống hồ nước lạnh thấu xương, một lát sau mãnh liệt ló đầu ra, dựa vào bờ đá thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dáng mỏi mệt đến cực điểm này có thể nói là chật vật. Nhưng bởi vì đẫm nước, mái tóc y có vẻ phá lệ mềm mại đen bóng, dán trên da thịt trắng nõn đến trong suốt, đôi môi lại có vẻ tiên diễm khác thường, theo hơi thở dồn dập mà chớp động thủy quang rất nhỏ. Đan Siêu chỉ nhìn thoáng qua liền đột nhiên quay đi, ngồi xếp bằng trên bờ đá, trầm giọng nói: “Một mình ngươi chạy tới nội điện làm gì?”
“…”
“Cho dù là Thái tử muốn làm phản, Hoàng hậu sai ngươi đi Đông Cung tìm chứng cứ phạm tội, cũng không nên ở thời điểm hoả hoạn liều chết chạy loạn. Ngươi đem tính mạng của mình đặt ở chỗ nào, hả?!”
“…”
“Nói chuyện a!” Đan Siêu giận tím mặt.
[Siêu Siêu ra oai ghê!]
Cánh tay Tạ Vân đặt trên bờ đá, ánh mắt hơi hơi mê ly, nheo lại đánh giá Đan Siêu. Một lúc lâu khóe môi y cong lên, thành một nụ cười hơi trêu tức, khiêu khích cùng ác ý: “Vậy còn ngươi?”
“Thời điểm ngươi chạy vào trong đám cháy, là đem tính mạng của mình đặt ở chỗ nào?”
“Ta là vì ngươi!” Đan Siêu quát: “Ngươi lại là vì ai, hả?! Trận hỏa hoạn này là do ai phóng?!”
Hai người giằng co một khắc. Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, bầu trời mùa đông âm trầm xám xịt nặng nề chiếu xuống mặt nước.
Bỗng nhiên suối nước rào rào một tiếng, Tạ Vân vươn tay vòng lên cần cổ cơ bắp rắn chắc của Đan Siêu, đôi mắt thon dài duyên dáng cùng hắn đối diện sát nhau. Giọt nước trên mi mắt y cơ hồ dán lên sống mũi cao ngất của Đan Siêu.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại băng lãnh của Tạ Vân hôn lên.
[Hihi…thả thính nè, chương sau lại H văn!]