Long Uyên nháy mắt rút ra khỏi vỏ. Tuyết quang lóng lánh lại thoáng chốc biến mất, quạ đen bay đập vào mặt phút chốc bị bổ vào đầu thành hai nửa!
Phành phạch vài tiếng vỗ cánh trong không trung, quạ đen hóa thành vô số mảnh nhỏ phiêu tán mất tăm mất tích. Minh Sùng Nghiễm lui ra phía sau nửa bước: “… Tướng quân không có việc gì chứ?”
“…” Đan Siêu trong ngực hãy còn hơi hơi phập phồng, một lát sau dựng thẳng người: “Minh tiên sinh?”
Minh Sùng Nghiễm vỗ vỗ thanh chiết phiến chuyên dùng để giả thần giả quỷ, híp mắt mỉm cười.
“Ta xem Đan tướng quân đi một mình trong này, tinh thần hoảng hốt bước chân hỗn độn, còn cho là đã xảy ra chuyện gì… Nhịn không được đùa một chút, tướng quân thứ tội.”
Đan Siêu giọng điệu cảnh giác mà lại lạnh như băng: “Loại đùa giỡn này vẫn là nên ít đi mới tốt. Mạt tướng công vụ quấn thân, cáo từ trước!” Nói xong xoay người bước đi.
“Ai…” Minh Sùng Nghiễm lập tức đưa tay liền kéo: “Đêm dài dằng dặc, tướng quân làm thế nào vội đi, đến tán gẫu vài ba hai câu đã?”
“…”
Đây là Trường An đệ nhất phương sĩ được cả Đế Hậu tín nhiệm thâm trọng, hay là tú bà kiếm khách làm mai bên sông Tần Hoài?
“Gặp lại tức là hữu duyên. Tướng quân từ lúc còn trong tã lót rời Trường An một đường đi Mạc Bắc, hơn mười năm sau lại từ Mạc Bắc một đường quay lại Trường An, thậm chí hôm nay trở thành ái tướng của đế vương, tài tử giai nhân, không gì là không có duyên phận, vì sao không dừng lại tâm sự vài câu?” Minh Sùng Nghiễm cười hì hì, dùng cây quạt che nửa bên mặt: “…dù sao tương lai tướng quân một bước lên mây còn dài, tạm dừng lại vài bước, có ảnh hưởng gì đâu?”
Trong đêm đen sắc mặt Đan Siêu chậm rãi thay đổi. Hắn nhấc lên Long Uyên kiếm, mũi kiếm keng một tiếng chạm xuống mặt đất: “… Làm sao ngươi biết ta lúc còn trong tã lót đã từ Trường An đi Mạc Bắc?”
Minh Sùng Nghiễm ánh mắt mị lên. Tạ Vân cũng thường xuyên làm động tác như vậy đánh giá người khác. Nhưng động tác từ Tạ Vân chỉ cảm thấy lãnh đạm sắc bén, ở trên mặt Minh phương sĩ này lại có thần thái cực kỳ giảo hoạt: “Tướng quân hiện tại đồng ý tán gẫu hai câu không?”
“…”
“Tối nay mây đen đầy trời, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, xem ra ngày mai thời tiết Lạc Dương muốn thay đổi a.”
“…”
“Thời tiết mưa dầm, u sầu phiền muộn, gần đây khí trời ẩm thấp…”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Đan Siêu ngắt lời.
Minh Sùng Nghiễm buông tay: “Bệ hạ sắp không được rồi!”
Đan Siêu: “…”
“Bệ hạ đêm nay triệu kiến tướng quân, hẳn là về Ung vương đi.” Minh Sùng Nghiễm khẽ cười nói: “Ung vương nếu có thể thượng vị, không thể thiếu muốn cảm tạ ân cứu mạng của tướng quân lúc này. Nhưng đối với Thiên hậu khẳng định là hận thấu xương; Đến lúc đó tân hoàng đăng cơ, ắt hẳn lấy cựu thần khai đao. Ai cũng biết thủ hạ đắc lực nhất, tử trung nhất của Thiên hậu là kẻ nào…”
“Ngươi muốn thuyết phục ta giết chết Ung vương?” Đan Siêu giễu cợt hỏi.
“Không, không…không phải!” Minh Sùng Nghiễm thản nhiên nói: “Tại hạ chỉ muốn biết, ý kiến của tướng quân đối với cái câu ‘Nhất triều thiên tử, nhất triều thần’ (*), cũng như Ung vương thế nào?”
[(*): vua kiểu nào thì quần thần kiểu đó]
Ý nghĩ đầu tiên của Đan Siêu là chẳng lẽ phương sĩ này đêm nay lại phát bệnh? Ngay sau đó bỗng nhiên cảm nhận được ý tứ thâm trầm ẩn đằng sau câu hỏi vô thưởng vô phạt kia của Minh Sùng Nghiễm, hàm xúc khiến cho người không rét mà run.
“Có thể thu nạp được những kẻ vì mình tựa như đám Mang tướng ủng hộ Đông Cung đảng kia, liền không cần so đo lập trường ngày trước của họ.” Thanh âm Đan Siêu hơi dừng lại, cẩn thận mà đánh giá Minh Sùng Nghiễm, lại nói: “Đầy đất tiểu nhân ca tụng công đức, thậm chí còn không bằng một người có thể đối chọi gay gắt giữa triều chính; người càng ở địa vị cao càng cần phải bao dung dị kỷ… Đây là lời Tạ Thống lĩnh năm xưa nói.”
“Không quản ngày sau Ung vương hoặc Thiên hậu ai thượng vị, ta đều sẽ đem Tạ Vân mang đi. Chính là lúc này thế cục phức tạp, mọi người hết thảy cũng đều thân bất do kỷ, nhiều lời cũng vô ích.” Đan Siêu lại chuyển đầu đề câu chuyện, nói: “Trong cung không phải là chỗ nói chuyện, Minh tiên sinh cũng nên đi ngủ đi, cáo từ.”
Minh Sùng Nghiễm đáy mắt chớp động ánh sáng khó hiểu, gật đầu nói: “Lời nói Tạ Thống lĩnh không sai, ta cũng cho là như thế.”
Đan Siêu xoay người đi về phía trước, lại nghe Minh Sùng Nghiễm phía sau than thở, thanh âm kia lại như là từng câu từng chữ nhắm thẳng vào trong đầu: “Nếu tướng quân là một kẻ nhớ ân, ta đây liền thuận tay giúp ngươi một phen nhân tình, đỡ phải bị trận phong ba ngày mai cuốn vào làm con quỷ uổng mạng…”
Đan Siêu hồ nghi nghiêng đầu, trong phút chốc lại chỉ cảm thấy gió mát lướt qua sau gáy, giống như một bàn tay vô hình nhẹ nhàng lướt qua.
“Ngươi…”
Minh Sùng Nghiễm cười hì hì đứng ở cách ngoài mấy bước, thần tình ngây thơ vô tội: “Tướng quân, chuyện gì?”
Không khí giằng co một khắc, Đan Siêu thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, thỉnh tiên sinh chớ trách.” Nói xong sải bước mà đi.
Thẳng đến khi bóng dáng lạnh lùng đĩnh bạt kia đi xa trong bóng đêm, Minh Sùng Nghiễm mới thu hồi vẻ tươi cười, trở tay lộ ra vật nắm trong đó – Rõ ràng là một cây bí kim Định hồn châm nhiều năm xâm nhập huyết mạch vẫn còn sót lại độ ấm, đang toả ra ánh sáng lấp loáng.
………
Thời gian khoảng nửa bữa cơm sau, ngoài cửa Ung vương biệt phủ.
Phó tướng chờ đợi đã lâu giật mình tỉnh lại, chỉ nghe cuối con phố dài truyền đến tiếng vó ngựa. Sau đó một thân ảnh quen thuộc cao lớn phủ phục trên lưng ngựa từ xa phóng tới gần.
“Đại tướng quân!” Phó tướng cuống quít đẩy cửa chạy ra, phía sau thân binh vội không ngừng đuổi theo. Chỉ thấy hắc mã hí dài một tiếng dừng bước lại, ngay sau đó thân ảnh trên lưng ngựa kia lại suy sụp ngã xuống!
“Tướng quân!”
Tất cả mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, chen chúc đi lên đỡ lấy. Chỉ thấy Đan Siêu ôm ngực kịch liệt thở dốc, sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi không ngừng phát run, một chữ cũng nói không nên lời. Dĩ nhiên là nhờ chiến mã có linh tính mới một đường tha hắn trở về.
Chung quanh thân binh vừa kinh hãi vừa tức giận, còn tưởng rằng Đan Siêu ở trong cung gặp Thiên hậu ám toán, liền không dám lập tức kêu la, cuống quít đem hắn đỡ vào trong phòng ngủ cởi ra tế khải (*). Nhưng mà Đan Siêu toàn thân trên dưới tìm không ra một vết thương, thậm chí ngay cả vết máu cũng đều không có. Phó tướng liền nghi ngờ bị trúng độc, gấp đến độ sắc mặt đều biến đổi, gào thét gọi người đi thỉnh lang trung, lại chung quanh tìm muỗng bạc đến đè lưỡi thúc giục nôn ra.
[(*) tế khải: áo giáp nhẹ]
“Tướng quân ngàn vạn chịu đựng, Tướng quân! Người đâu, tiến cung bẩm báo Thánh Thượng, mau…!”
Đan Siêu miễn cưỡng giãy dụa, một phen đè xuống phó tướng, mu bàn tay gân cốt nổi lên, tựa như người bị chết đuối giãy dụa cầu sinh.
“… Tạ…”
Xung quanh cực độ hỗn loạn, phó tướng quả thực muốn khóc lên: “Tướng quân nói cái gì?”
Đan Siêu gắt gao đè lại sau gáy mình, móng tay cơ hồ bấm vào da thịt trong cổ, tầm mắt tan rã khó có thể nhìn rõ cái gì. Trong hoảng hốt chỉ nhìn thấy trước mắt vô số cảnh vật hóa thành từng khối mờ nhạt, ở trong bão cát đầy trời dựng lên.
Một cây Định hồn châm cuối cùng đã được lấy ra.
Một cây Định hồn châm kia hai mươi năm qua chôn sâu trong máu thịt, hắn từng cho rằng sẽ cùng linh hồn trở thành nhất thể, vĩnh viễn không có cách nào lấy ra, tựa như theo năm tháng sẽ dần dần phai nhạt mất đi hiệu lực phong ấn, rốt cục tại một đêm trước khi phong vân bão táp nổi lên ở Đông đô Lạc Dương lại được triệt để lấy ra.
Tín ưng dẫn hắn xuyên qua thiên sơn vạn thủy, quay lại thời niên thiếu, vô số bí mật không thể truy tìm rốt cục hoàn toàn bày ra trước mặt của hắn.
“Tạ… Vân…”
Đan Siêu phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
……………
Phảng phất như người lữ hành xuyên qua đường hầm thật dài, sâu trong hắc ám nhìn không thấy cuối, chợt sáng lên rực rỡ. Ánh mặt trời chói chang mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt.
Dưới chân là Đại Mạc mênh mông vô bờ, phía xa cát bụi dần dần tới gần, giống như từ chân trời chạy tới vô số nhân mã.
Một thanh niên mặc áo choàng thô dày màu trắng, khuôn mặt thâm thúy xinh đẹp tuyệt trần đang rút kiếm ra khỏi vỏ. Mà dưới chân y, trên nền cát nóng bỏng, một thiếu niên toàn thân trên dưới đầy vết máu loang lổ đang quỳ, bàn tay nắm chặt cổ chân người thanh niên, tuyệt vọng khàn giọng cầu xin.
Ý thức Đan Siêu phiêu đãng giữa không trung, cực kỳ hoang đường mà lắc lắc đầu, phát ra tiếng thở dốc.
…Đó là ký ức mười năm trước hắn bị gián đoạn, chôn dấu mọi bí mật trong vực sâu, giờ khắc này lần nữa hiện ra trước mắt hắn.
“Hôm nay tại đây tru sát ngươi … Chính là Long Uyên!”
Cát vàng tung bay, che lấp mặt trời. Kiếm quang sáng như tuyết vung lên, sát khí từ trên cao ập xuống.
Trong hư không Đan Siêu rốt cục bộc phát ra tiếng kêu thống khổ của mười năm trước: “Không…”
Nhưng ngay sau đó, lịch sử phủ đầy bụi ở trước mặt hắn bày ra, chân tướng cùng với hết thảy những gì hắn nhận biết nhiều năm lại hoàn toàn tương phản.
Chỉ thấy trên cồn cát dưới chân cách đó không xa, trong đồng tử thiếu niên phản chiếu kiếm phong đang cấp tốc tới gần, ngay thời khắc chỉ mành treo chuông, tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chợt bùng nổ mãnh liệt hy vọng cùng vui sướng.
Ngay sau đó hắn lảo đảo đứng dậy, sức mạnh trong tuyệt cảnh được ăn cả ngã về không phá lệ làm cho người ta sợ hãi, lại tiếp đến áp sát trước mặt Tạ Vân. Cùng lúc đó tựa như đã tập qua hàng ngàn hàng vạn lần, hắn đưa tay phất vào một huyệt đạo trên cánh tay y!
Keng!
Thái A kiếm rời khỏi tay rơi ra, cắm phập xuống đất. Ngay sau đó Tạ Vân tóm lấy đồ đệ, giống như nổi giận phất tay vung ra, phối hợp thuần thục ăn ý đến cực điểm, đem thiếu niên sức cùng lực kiệt từ trên đỉnh cồn cát nghiêng ngả lảo đảo lăn xuống!
“Vân sử!”
Một con ngựa chạy như bay mà đến. Kỵ binh trên lưng ngựa ghì mạnh dây cương, ở trong tiếng chiến mã hí dài quát hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Người đâu?! Tiểu tử kia chạy thoát!”
Hơn mười kỵ binh chạy tới đồng loạt xuống ngựa. Tạ Vân cúi người nhặt lên Thái A, khi ngẩng đầu đáy mắt y lướt qua một tia sát khí, thản nhiên nói: “Là ta khinh địch!”
Y cầm theo Thái A kiếm đi lên phía trước. Kỵ binh đầu lĩnh cái gì cũng không phát hiện, chính đang lớn tiếng thét gọi, lệnh thủ hạ vòng quanh cồn cát tìm kiếm mục tiêu. Thẳng đến khi thân hình hắn bị một bóng đen nghênh diện mà đến bao phủ, mới hơi có vẻ ngoài ý muốn lại không hề phòng bị ngẩng đầu lên: “Vân sử, ngươi…”
Phốc!
Thái A xuyên qua thân thể, kỵ binh đầu lĩnh nghẹn họng nhìn trân trối, ngã xuống.
Tạ Vân một phen đoạt lấy dây cương phi thân lên ngựa, trong tiếng kinh hô cùng hỗn loạn quanh mình đánh ngựa chạy như điên. Thừa dịp mọi người không hề phòng bị trong thời gian ngắn ngủi vài giây, kéo tên cài cung giết liền mấy người. Đám kỵ binh còn lại cuống quít tổ chức phản công, nhưng lại bị Tạ Vân bẻ gãy dập tắt, rất nhanh liền bị chém chết hầu như không còn!
Tạ Vân kéo cương ngựa, bỏ lại đống thi thể bị chia năm xẻ bảy trên cát vàng phía sau, từ trên đỉnh cồn cát phi như bay xuống dưới. Khi lướt qua bụi gai y cúi người bắt lấy thiếu niên đang chật vật bất kham, lăng không kéo hắn lên ngựa.
“…Sư phụ!” Gương mặt thiếu niên tràn đầy tro bụi cùng máu tươi hỗn loạn dán ở trên lưng Tạ Vân, nức nở nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi thật muốn giết ta, thẳng cho đến khi ta nhìn thấy kiếm chiêu kia của ngươi, ngươi đã từng dạy ta luyện qua…”
Khuôn mặt Tạ Vân trẻ tuổi ở trong cuồng phong gào thét lộ ra một tia cười khổ: “Chạy mau đi. Ta hai lần ba lượt kéo dài mệnh lệnh, mẫu thân ngươi tuyệt không chỉ phái một đám nhân mã này đến xem xét, nếu mà bị bắt hai ta liền chết một đống ở đây.”
Thiếu niên kiệt lực ngửa đầu hít vào một hơi, miễn cưỡng nuốt xuống nhiệt lệ, cười nói: “Nếu cùng sư phụ chết một chỗ… Ít nhất cũng chết cùng huyệt, còn không biết đủ sao?”
Tạ Vân giục ngựa chạy như điên, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ không tiếng động mà thở dài.
“Sư phụ?”
“Cái gì.”
“Vừa rồi một kiếm chiêu kia, tên gọi là gì?”
Vó ngựa vẫn lao nhanh hướng về nơi xa, thanh âm Tạ Vân phiêu tán ở trong gió, lôi cuốn ngàn dặm cát vàng bay về phía chân trời: “Một kiếm này vận toàn thân nội lực, thế kiếm tối cương tối mãnh, nhưng không thể duy trì lâu, chỉ cần đánh trúng Thước trạch huyệt trên cánh tay liền dễ dàng phá giải. Một chiêu này vừa công vừa thủ, chính là chiêu số hai người hợp mưu, đánh nghi binh giả thua…”
“Quý năng vô vị, cao năng vô dân, hiền nhân tại hạ, vị năng vô phụ; gọi là Kháng long hữu hối.” (*)
[(*) Kháng long hữu hối: Một trong 18 chiêu của Hàng long thập bát chưởng. Ai đọc Kim Dung thì sẽ biết, cái này đỉnh cao là của Kiều Phong- idol một thời của mỗ á. Có điều Kiều Phong dùng chưởng, Tạ Vân biến chiêu thành kiếm.
Tên Kháng long hữu hối lấy từ tên hào Thượng cửu trong quẻ Thuần càn của Kinh dịch, ý nghĩa là Rồng lên cao quá sẽ có hối hận. Khổng tử giải hào này như sau: “quý nhi vô vị, cao nhi vô dân, hiền nhân tại hạ vị nhi vô phụ, thị dĩ động nhi hữu hối dã”: quý mà không có ngôi vị, ở trên cao mà không có dân, người hiền phía dưới lại không trợ giúp, cứ vậy mà hành động tất phải hối hận.
Tuy nhiên, trong mạch truyện thì chữ “hối” này theo nghĩa “định làm việc thế này mà lại đổi sang thế khác”]
Hai người hợp mưu, đánh nghi binh giả thua…
Trong hư không đồng tử Đan Siêu đang co rút nhanh, lập tức khó có thể tin mà mở rộng ra. Trong phút chốc ý thức hắn xuyên qua thời không, trên Thái Sơn võ đạo đại hội tám năm trước một cảnh tượng máu tươi đầm đìa lần thứ hai xuất hiện ở trước mắt…
Trên lôi đài đã thành phế tích, Tạ Vân kịch liệt thở hổn hển tập tễnh đi tới, tựa hồ thì thào nói vài câu gì, sau đó lấy toàn thân khí lực huy động Thái A.
Kiếm phong từ trên bổ xuống thẳng tới trước ngực Đan Siêu. Trong nháy mắt đó mọi chi tiết trùng lấp với một màn năm đó nơi ngàn dặm Đại Mạc, thậm chí ngay cả góc độ kiếm phong đều giống nhau như đúc!
Nhưng lúc này đây, nghênh đón y không phải là một nhịp nhẹ nhàng phất qua Thước trạch huyệt nơi cánh tay của đồ đệ, mà là Long Uyên trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực.
“Tạ Vân…!”
Đan Siêu ở trước mặt chân tướng khủng bố kiệt lực vươn tay, phát ra tiếng gào thét thê lương như dã thú, nhưng tất cả hết thảy đã không thể sửa chữa. Hắn chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn tám năm trước trên đỉnh Thái sơn, Tạ Vân quỳ gục xuống đất, sau đó suy sụp ngã ra.
…Một khắc kia huyết sắc đầy trời, ánh mắt Tạ Vân nhìn hắn thống khổ mà kinh ngạc. (*)
Cho đến lúc này, Đan Siêu rốt cục minh bạch đây là vì cái gì.
](*) Lời mỗ: Đọc đến đây chắc chắn mọi người sẽ thắc mắc, lý do tại sao Tạ Vân lại đâm ba cây Định hồn châm vào gáy Đan Siêu, tại sao lại phong bế ký ức của hắn? Yên tâm, câu hỏi này sẽ được giải đáp ở đầu quyển 4
Chỗ này theo mỗ chỉ có một chút bug tác giả chưa xử lý tốt lắm: Tạ Vân đã tự mình phong bế ký ức, sao lại có thể “kinh ngạc” khi bị Đan Siêu “không nhớ gì cả” đâm trúng? Theo mỗ, chữ “kinh ngạc” đó nên dùng chữ “chua xót” hoặc “tự giễu” thì đúng tính cách Tạ Vân hơn. Tuy nhiên, mỗ xem bản gốc, chính xác là “错愕 – kinh ngạc” nên vẫn để lại như nguyên bản của tác giả.]