Quá trình lần thứ hai của Đan Siêu đặc biệt kéo dài. Hắn tựa hồ cảm giác được nếu quá nhanh sẽ khiến thống khổ của Tạ Vân tăng lên, bởi vậy nửa chừng tận lực trì hoãn động tác, nhiều lần rút ra hoàn toàn, không ngừng hôn lên môi lên mắt Tạ Vân, thẳng đến khi cảm giác được thân thể trần trụi trong ngực trầm tĩnh lại, mới tiến vào tiếp.
Nửa đường có mấy lần ý thức Tạ Vân tựa hồ khôi phục được một chút, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng thở dốc, vẫn nói không nên lời hoàn chỉnh. Dược tính còn sót lại trong máu khiến cho tay chân y vô lực, thần trí phi thường hoảng hốt.
Ra ngoài ý liệu chính là trong tiềm thức y có thể thực rõ ràng mà biết chính mình đang trải qua chuyện gì. Cho dù trong bóng đêm, cũng có thể nhận ra người trước mặt.
– Y biết đó là Đan Siêu.
Người cho dù trên thực tế chưa từng có phát sinh quan hệ sinh lý, nhưng nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau ngăn cách với nhân thế, cũng đủ để sinh ra một loại thân cận da thịt kỳ lạ.
Ngoại trừ Đan Siêu ra, trên đời này không có bất cứ người nào cùng y từng có quan hệ sâu sắc lại hoang đường, khó có thể phủi đi như vậy.
Có thể là nhờ dịch thuỷ bôi trơn, lần thứ hai so với lần đầu tiên thông thuận hơn rất nhiều. Kích thích nóng bỏng sau khi giảm bớt ma xát bị một loại khoái cảm khác càng thêm mãnh liệt thay thế. Đan Siêu kích động đến tột cùng. Hắn giống một đầu dã thú lần đầu tiên liếm được mật đường, liền không thể quên được vị ngọt, nhịn không được trăn trở hôn môi Tạ Vân, lại phát hiện đôi môi y không còn lạnh như băng giống vừa rồi, mà là hơi hơi có chút run rẩy nóng lên. Nếu giờ phút này có thể nhìn thấy rõ ràng, hẳn là đã đỏ bừng mà ướt át.
Đan Siêu không có kinh nghiệm, cũng không nghĩ ra là vì cái gì, nhưng điểm này khiến hắn được cổ vũ cực lớn, liền dùng sức đem Tạ Vân bế đứng lên, mặt đối mặt mà đem y đặt trên đùi mình.
“… A!”
Tư thế đột nhiên biến hóa khiến cho Tạ Vân phát ra một tiếng kinh suyễn. Đan Siêu lập tức đem y nhấc lên, để thái dương y áp vào trán mình, hô hấp thác loạn của cả hai quấn quýt với nhau một chỗ, sau đó mới chậm rãi mà cẩn thận mà đem y buông xuống, để tính khí thay đổi góc độ tiến vào sâu bên trong.
“…” Đôi môi Tạ Vân mấp máy, tựa hồ không tiếng động mà nói ra vài từ.
Đan Siêu xác định mấy từ kia hẳn không phải là lời hay ho gì, nhưng vẫn có chút mất mát mà nở nụ cười, hôn hôn lên hai má ướt mồ hôi của y.
Tư thế mặt đối mặt này khiến cảm giác tính khí xâm nhập dị thường rõ ràng, hai đầu gối Tạ Vân bị đùi Đan Siêu tách ra, không ngừng bị ôm lên lại hạ xuống. Giữa động tác kịch liệt, ngoại bào từ khe hở bên cạnh rơi xuống, đầu gối Tạ Vân va thật mạnh xuống mặt đất. Đan Siêu lập tức dừng lại, dụng lực đem thân thể hư nhuyễn của y ôm vào lòng, lại duỗi tay đi xoa đầu gối y.
“… Đau không?”
Tạ Vân nhắm nghiền mắt, không phát ra thanh âm nào.
Đan Siêu để trán y tựa vào trên bả vai rắn chắc của mình, huyệt khẩu dưới tác dụng của trọng lực, lần thứ hai đem dương cụ nuốt vào.
Dũng đạo không thể nề hà mà mút vào, bị tính khí nóng bỏng khiến cho run rẩy co rút. Nhưng lần này cũng không biết là do góc độ hay là nguyên nhân gì khác, Đan Siêu phát hiện đương khi mình đỉnh đến một điểm nào đó, thịt non ở sâu phía trong giống như bị tia chớp giật qua khiến cho chợt xoắn lại, Tạ Vân cũng theo đó mà mãnh liệt cứng người, thậm chí lại bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Chẳng lẽ là đau?
Đan Siêu không rõ lí do, lại vừa nhanh vừa sâu mà đỉnh thêm vài cái vào điểm đó. Kết quả hắn thực không nghĩ tới, Tạ Vân đột nhiên không kìm được mà cắn răng rên lên một tiếng, thắt lưng tránh thoát ràng buộc mà vặn vẹo đứng lên!
Đan Siêu trong phút chốc kịp phản ứng hiểu ra, vươn tay đè thắt lưng y không cho chạy trốn, liên tiếp một trận đẩy vào rút ra như vũ bão. Bởi vì chà đạp thô bạo dẫn đến rất nhiều lần đều cọ sát qua bộ vị chết người kia, không lưu tình chút nào mà đánh lên một điểm, dẫn phát từng trận khoái cảm dồn dập như sóng thần, dịch thủy cơ hồ từ nộn nhục sâu phía trong tràn ra, khiến cho phía đùi trong trở thành ướt át.
“A… Ân…”
Nửa người trên của Tạ Vân giống như giây cung, căng thẳng đến mức tận cùng. Dây buộc tóc cơ hồ tuột mất, tóc mai ướt sũng từ hai má rủ xuống cạnh người. Mặc dù lúc này trong sơn động vẫn là màn đêm mờ mịt, lại có thể nhìn thấy khóe mắt y đỏ bừng, hơi hơi ướt át thủy quang.
Đan Siêu đem đem tóc y quấn thành một vòng trên tay mình, ánh mắt mê luyến đến cực điểm, dây cột tóc màu đỏ sậm trên cổ tay hắn vô số lần sát qua sườn má trắng như tuyết của Tạ Vân.
Cuối cùng Tạ Vân dưới kích thích cực độ cơ hồ đạt tới cao trào – nói cơ hồ là bởi vì Đan Siêu thật không dám khẳng định. Lúc ấy bản thân hắn quả thực kích động điên cuồng tới cực điểm, chỉ biết là thời điểm dương cụ chôn sâu trong cơ thể Tạ Vân bắn ra, người này trong ngực cũng co rút mềm nhũn xuống, hơi thở hổn hển từng ngụm, toàn thân đều ướt đẫm.
Nhưng hắn không xác định Tạ Vân cũng bắn ra hay không, hoặc là thân thể quá hư nhược, thật sự không có tinh lực mà xuất ra.
Đan Siêu lần này rốt cục đem dương cụ của mình rút ra. Lượng tinh dịch hai lần bắn trong cơ thể rất nhiều, theo đùi trong không ngừng run rẩy của Tạ Vân chảy xuôi xuống dưới, xen lẫn cùng dịch thuỷ khiến cho da thịt cơ hồ sũng nước. Đan Siêu dùng hết quần áo đem Tạ Vân gắt gao bao lấy, để y tựa vào trong lồng ngực mình, run rẩy hôn từ mí mắt đến hai gò má ướt át, tràn ngập cuồng nhiệt cùng lưu luyến.
Nhưng Tạ Vân vẫn luôn cực không thoải mái mà giãy dụa, quay đầu không cho hắn hôn. Đan Siêu cho rằng y còn đau, liền đem toàn thân y đều ôm vào trong lòng, hết sức an ủi vuốt ve, lại phát hiện không làm thuyên giảm. Sau khi gây sức ép nửa ngày rốt cuộc mới phát hiện nguyên lai là mình đè lên tóc y. Hắn lập tức đem mái tóc dài kia vén ra phía trước ngực mình, lại dịu dàng xoa xoa da đầu y bị lôi kéo.
Tạ Vân không có động tĩnh, không biết là tỉnh hay vẫn mê man, hay là vừa rồi vận động liên tục khiến khí lực đều không còn.
Đan Siêu cởi xuống sợi dây buộc tóc màu xanh của Tạ Vân, có chút ngốc nghếch vụng về mà dùng ngón tay chải xuôi mái tóc y, động tác thật chậm rãi cẩn thận, đem mỗi một sợi từ đầu đến cuối đều chải đến suôn sẻ mượt mà. Sau đó hắn đem toàn bộ tóc cột vào một chỗ, răng cắn một đầu sợi dây buộc tóc, đầu khác thì một vòng một vòng quấn quanh, cuối cùng còn tỉ mỉ cột cái nơ con bướm.
Giờ phút này ngoài sơn động sao thưa trăng sáng, tiếng côn trùng ngân vang khi dài khi ngắn cùng với gió nhẹ mang theo hương thơm cây cỏ thổi vào khe núi.
Đan Siêu đem Tạ Vân đặt trước người mình ôm chặt, lại ở trên đỉnh đầu y hôn xuống. Ngoại bào phủ lên thân thể hai người, từ vai xuống đến đùi, làn da trần trụi bóng loáng cùng dán sát vào nhau, theo động tác rất nhỏ mà ma xát.
“Ngươi còn khó chịu không?” Đan Siêu nhỏ giọng hỏi.
Hắn đợi nửa ngày, đều không có bất luận trả lời nào.
Đan Siêu hơi tự giễu mà mỉm cười, đem thái dương dán lên gương mặt một tia biểu tình đều không có của Tạ Vân mà cọ cọ. Hắn nhớ tới một bài thơ của cổ nhân, lại không nhớ rõ là Tạ Vân dạy hắn hồi nào, từ rất lâu rồi, đột nhiên lại hiển hiện trong đầu, rõ ràng giống như là Tạ Vân mới vừa ghé vào lỗ tai hắn hôm qua, từng chữ từng chữ mà đọc:
Kết phát vi phu phụ,
Ân ái lưỡng bất nghi.
Hoan ngu tại kim tịch,
Yến uyển cập lương thì.
Chinh phu hoài viễn lộ,
Khởi thị dạ hà kỳ.
Tham Thìn giai dĩ một,
Khứ khứ tòng thử từ. …
[(*) từ bài “Biệt thi kỳ 2” của Tô Vũ thời nhà Hán, mỗ tạm dịch:
Kết tóc thành vợ thành chồng,
Đôi lòng tương duyệt ắt không nghi ngờ.
Đêm nay chỉ mấy canh giờ
Cùng vui ân ái, đừng chần chờ thêm.
Chinh phu khắc khoải
Người đi nghĩ đến hành trình ngày mai,
Thức giấc, nhìn lên trời khuya xem thời khắc.
Sao Tham (ở phía Tây) và sao Thìn (phuơng Đông) đều lặn,
Đã đến lúc ta phải chia tay rồi… ]
Trước mắt đã qua canh bốn, ánh trăng đã về hướng trời tây, các vì sao rất nhanh sẽ biến mất trong màn đêm. Khi mặt trời phương Đông lộ ra, một đêm dài hỗn loạn điên cuồng này sẽ chấm dứt, từ nay về sau chôn vùi trong nơi hoang dã bí ẩn.
Không ai biết được, thậm chí ngay cả Tạ Vân cũng sẽ không cảm thấy được.
Chỉ có Đan Siêu biết, hắn đã từng ở nơi này vượt qua một đêm kết tóc thành phu thê của chính mình.
———-
Sáng sớm hôm sau, trước khi bình minh ló dạng, trên quan đạo bắt đầu có xe ngựa của trạm dịch đi qua. Đan Siêu đi qua đưa ra lệnh bài; trạm dịch thấy hắn là cấm vệ của Phụng Cao hành cung, liền không dám chậm trễ, đem hai người trở về thành.
Tạ Vân mê dược đã qua, nhưng dọc theo đường đi đều nhắm chặt hai mắt không nói một lời. Không biết là y đang ngủ, hay là không nguyện ý có bất luận phản ứng gì. Đan Siêu dùng y bào đem y nghiêm nghiêm mật mật mà che kín trong lồng ngực mình, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy dưới mũ choàng là nửa khuôn mặt nghiêng lạnh lùng trắng nõn; quan viên suy đoán là thị vệ bị thương, nhưng là không dám hỏi nhiều, chỉ nhịn không được lặng lẽ hướng về bên kia trộm dò xét.
Hắn tự cho là quan sát phi thường bí mật, nhưng thình lình Đan Siêu đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt sắc bén âm trầm, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Quan viên chỉ cảm thấy cả khuôn mặt giống như bị một làn gió lạnh lẽo buốt giá thổi qua, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi. Thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, cuống quít liên tục cười làm lành, sau đó thật cẩn thận mà dời đi tầm mắt.
Khi bọn họ trở lại Phụng Cao hành cung, sắc trời đã sáng nhạt. Cung điện rộng lớn trong bóng tối mờ mờ to lớn như một dãy núi trập trùng, tường vàng ngói xanh, thênh thang tráng lệ. Đan Siêu đem Tạ Vân ôm ngang trong lòng, phóng qua quảng trường trống trải, qua con đường lát đá lớn, cuối cùng đứng ở dưới tàng cây ngân hạnh trước Thiên viện, bước lên bậc thang, trong tiếng “két” nho nhỏ hắn đẩy ra cửa phòng.
Tạ Vân vùi đầu giữa cánh tay hắn, không rên một tiếng.
Đan Siêu nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa. Bóng xám cuối cùng của đêm dài ở phía sau hắn lùi dần, sắc trời dần dần sáng lên.
Trong phòng còn lưu lại cảnh tượng trước khi rời đi tối qua. Ngọn nến đã cháy cạn, nửa chén trà còn đặt trên bàn. Đan Siêu xốc lên tầng tầng rèm lụa mỏng quanh giường, đem Tạ Vân đặt lên, quỳ một chân bên cạnh, cuối cùng cúi đầu cẩn thận mà hôn hôn y.
Tạ Vân rốt cục mở to mắt, yên lặng chăm chú nhìn vào Đan Siêu.
Giờ phút này ánh mặt trời còn chưa chiếu đến, ánh sáng thanh tân ban mai xuyên qua song cửa sổ, đem mọi vật bài trí trong phòng đều bao phủ trong mờ ảo. Chung quanh không khí an tĩnh không tiếng động, trong không trung chỉ có lơ lửng vẩn bụi chậm rãi phiêu động; trừ cái này ra, chỉ có hơi thở phập phồng sâu xa của hai người hô hấp quấn quýt lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, Đan Siêu mới cởi Thất tinh Long uyên xuống, keng một tiếng rút ra khỏi vỏ một nửa, đưa cho Tạ Vân.
“Ngươi muốn giết ta, hiện tại liền có thể động thủ.”
Trên thân kiếm chói lọi chiếu ra khiến đồng tử Tạ Vân áp thành một đường, ba thước thanh phong toả ra tinh quang lạnh lẽo.
Thật lâu sau sau Tạ Vân mới vươn tay, nắm chặt chuôi kiếm, nhưng không đem Long uyên rút ra khỏi vỏ, mà là “tinh” một tiếng thật mạnh đóng trở về.
Động tác Đan Siêu sững lại. Chỉ thấy Tạ Vân nâng tay chỉ ra hướng cửa, từ giữa hai hàm răng gằn từng chữ một: “Ngươi-cút-cho-ta!”