Tám năm sau.
Tây Vực, bên dòng sông.
Binh trướng thuận theo mạch núi Hồng Nham đóng quân, vô số chiến mã ở bên bờ sông chậm rãi uống nước, phóng mắt nhìn lại uốn lượn không dứt. Lúc này đang là hoàng hôn vừa chấm dứt thao luyện, sĩ binh quay lại doanh địa, ngay ngắn trật tự, bước chân vẩy lên bụi đất dưới ánh chiều tà phản xạ ra mênh mông kim quang.
Cửa lều bằng da dê bị xốc lên, một thân ảnh nam tử cực kỳ cao gầy một mặt đem đoản chủy cài lại sau thắt lưng, một mặt bước ra khỏi doanh trướng.
Hắn không giống binh lính bình thường đồng phục áo giáp, trên thân chỉ mặc y bào nhẹ, theo bước đi lộ ra thân hình rắn chắc cùng chân dài vai rộng. Trên tay tùy tiện cầm một thanh trường kiếm, vỏ kiếm được bọc trong vải bố, trên cổ tay lộ ra một vòng băng vải, bởi vì trải qua nhiều năm đã ngả màu.
Binh lính trên đường về doanh đi qua, đồng loạt đứng lại cúi chào.
Nam tử không nói một lời, gật gật đầu, hướng lều trướng của chủ soái đi đến.
Trong soái trướng.
Phó dịch dọn chỗ ngồi, lại dâng lên một bàn rượu và đồ nhắm. Ngồi ở vị trí của khách là một lão đầu to béo, toàn thân đeo đầy vàng bạc, mặt mũi hiền lành vỗ tay cười nói: “Đây chính là ‘Ngọc tô sơn’ nổi tiếng xa gần của thiên triều? Tiêu đại nhân thật sự không cần phiền toái như thế, tiểu vương bất quá là…”
“Điện hạ quá lời!” Tiêu Tự Nghiệp sờ sờ chòm râu, cười nói: “Điện hạ suất lĩnh Vu Điền quân đánh bại Thổ Phiên, lại quyết định mang công chúa vào triều yết kiến, quy thuận Đại Đường, chính là công lao sự nghiệp thiên thu muôn đời, không cần đối với tại hạ khách khí.”
Vu Điền vương cùng công chúa đội khăn che mặt ngồi bên cạnh liếc nhau, nở nụ cười: “Thỉnh, thỉnh!”
Lại thêm qua ba tuần rượu, Vu Điền vương buông đũa xuống, thở dài:
“Đáng tiếc mặc dù tạm thời đánh bại tộc Thổ Phiên, lại không phải kế lâu dài. Những năm gần đây An Tây tứ trấn mấy lần đổi chủ, vô số Thổ Phiên gian tế xen lẫn trong vùng ven sông, tướng mạo cùng dân chúng địa phương không khác gì nhau, sớm đã không cách nào phân biệt…”
“Điện hạ sợ trên đường vào triều yết kiến sẽ gặp tập kích?” Tiêu Tự Nghiệp hỏi.
Vu Điền vương thản nhiên nói: “Không sợ đại nhân chê cười, một trận Hồng Nham sơn khiến cho tinh binh của bổn quốc cơ hồ toàn diệt. May mắn được Thiên triều phái thiết kỵ cứu giúp, cuối cùng mới có thể bảo vệ thắng lợi. Hiện giờ trong nước cực kỳ thiếu binh sĩ. Nếu muốn bảo đảm tiểu vương dọc đường đi đến Trường An được an toàn, ít nhất cũng phải mang hơn phân nửa quân đội trong nước đi, nhưng như vậy…”
Tiêu Tự Nghiệp bật cười: “Điện hạ sợ trong nước binh lực hư không, liền bị Thổ Phiên thừa dịp xâm nhập lần thứ hai?”
Vu Điền vương nghiêm túc gật đầu, thổn thức nói: “Tiểu quốc nhược dân! Thực sự là không có biện pháp a…”
Vu Điền vương Phục Đồ Hùng to béo, toàn thân đầy những vòng vàng bạc, châu ngọc đeo vô số, vừa cử động lên liền phát ra tiếng đinh đinh đang đang, nói đến rung đùi đắc ý, rất là thú vị.
May mà Vu Điền công chúa dáng người thon thả thướt tha, mặt mày xinh đẹp động lòng người, lớn lên hoàn toàn không giống cha nàng. Nếu không, khẳng định sẽ biến thành đại bi kịch – không riêng gì chính bản thân nàng, mà còn cho hoàng thất Lý Đường.
Vu Điền vương mang công chúa yết kiến tám phần là vì hòa thân, mà người được chọn cùng hoà thân ngoại trừ Thái tử thì hắn còn nghĩ đến ai khác?
Tiêu Tự Nghiệp nhìn công chúa một cái, trong lòng vì Thái tử nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Vấn đề an toàn, điện hạ không cần phải lo lắng. Thánh Thượng biết được điện hạ nguyện ý cả nước quy thuận, trong lòng hết sức vui mừng, cố ý ban hạ thánh chỉ, sai mãnh tướng trong quân tự mình hộ tống điện hạ cùng công chúa một đường vào kinh…”
Vu Điền vương nói: “Xin hỏi là vị tướng quân nào?” Ngay sau đó như nhớ ra cái gì, đôi mắt hắn sáng ngời: “Tiểu vương còn chưa kịp hướng Tiêu đại nhân nói lời cảm tạ! Ngày đó ở Hồng Nham sơn cốc, một tướng quân trẻ tuổi phi ngựa tới cứu. Người đó cách xa mấy trăm bước, giữa thiên quân vạn mã mà bắn một mũi tên mạnh mẽ xuyên qua đầu Thổ Phiên đại tướng Khất Cốt Lực! Đương trường toàn quân tiếng hoan hô như sấm dậy…”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm nam tử ngắn gọn trầm thấp:
“Tiêu soái!”
Tiêu Tự Nghiệp mặt mày hớn hở, đứng dậy nói: “Đến! Còn không mau tiến vào?”
Cửa soái trướng vén lên, ánh chiều nghiêng nghiêng chiếu vào.
Trước mắt bao người, một thân ảnh nam tử cao gầy bọc trong bão cát cùng hàn khí tái ngoại, đi vào soái trướng.
Vu Điền vương nguyên bản đang cười tủm tỉm, lúc này ánh mắt liền biến đổi.
– Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy khuôn mặt này.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, là nơi chiến trường đẫm máu tại Hồng Nham sơn cốc. Vu Điền vương suất dẫn năm vạn đại quân thân chinh, đem đại doanh quân địch cùng đồ quân nhu lương thảo một phen hỏa thiêu, lửa cháy đến tận trời. Toàn bộ binh lính Thổ Phiên bị bắt gọn. Đang lúc Vu Điền nhìn thắng lợi trước mắt, Khất Cốt Lực mạnh mẽ dẫn viện quân giết đến, lấy tám vạn người vây quanh chiến trường chặt như nêm cối.
Lúc ấy quân Vu Điền sau một hồi chém giết chỉ còn sót lại một vạn, kỵ binh không đủ ba nghìn. Mà đối phương Thổ Phiên là tám vạn binh hùng tướng mạnh tinh nhuệ, phóng mắt nhìn thấy đầy khắp núi đồi. Vu Điền vương thật cho là mình đã đến thời điểm diệt quốc – An Tây tứ trấn đối với sự áp bức, thống trị, thuế cao ngất trời của Thổ Phiên bất mãn đã lâu, trong lòng sớm hướng về Đại Đường, mà tộc Thổ Phiên sẽ không bỏ qua dịp này triệt để huỷ diệt cơ hội của họ.
Lại thêm Khất Cốt Lực có một cái xú danh cực đại mà Tây Vực chư quốc đều biết: giết hàng quân!
Chiến cũng chết, đầu hàng cũng là chết. Vu Điền vương tâm nhảy một nhịp, hạ lệnh dùng hết sức lực, đem đá lấy lửa, dầu hỏa vận ra chiến trường, chuẩn bị đốt cháy cả tòa Hồng Nham sơn, cùng đại quân Thổ Phiên đồng quy vu tận.
Lúc đó toàn quân vang vọng bi ca, tướng sĩ đem vô số dầu hỏa đổ đầy sơn cốc. Đang lúc sắp châm hỏa, xa xa tiếng “sát” rung trời, một cây tướng kỳ đỏ đậm thêu một chữ “Đan” phất phới.
“Quân Đường…”
“Là quân Đường!”
“Viện quân An Tây đô hộ phủ đến …!”
Vu Điền vương gạt ra thị vệ đưa tay muốn nâng, miễn cưỡng lên cao quan sát. Chỉ thấy một kỵ sĩ vó ngựa như cuồng phong thoát chúng mà ra, từ trên đỉnh núi chạy như bay xuống, chiến kích đi đến đâu không người có thể kháng cự, giống như giữa thiên quân vạn mã sống sờ sờ giết ra một con đường máu cuốn lên tận trời!
Thổ Phiên đại tướng Khất Cốt Lực mạnh mẽ cao giọng rống giận, đang muốn quay ngựa tự mình nghênh chiến. Lại chỉ thấy vị tướng lĩnh trẻ tuổi kia trở tay ra sau đâm một cái, trường kích xuyên qua đầu một tên kỵ binh Thổ Phiên phía sau. Ngay tiếp đó hắn vứt bỏ kích, đưa tay gỡ xuống cự cung sau lưng.
Kế tiếp là một màn khắc sâu vào tâm trí tất cả những người ở trên chiến trường hôm ấy, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Viên tướng lĩnh kia kéo cung, cài tên, thiết huyền căng như minh nguyệt, trăm trượng xa như lạch trời. Tiếng gió gào thét, lửa cháy thiêu đốt, chiến mã hí vang…tất cả đều hóa thành vô hình. Thế giới ở trong nháy mắt đó chết lặng.
Một mũi kim cương tiễn như lưu tinh phá không, xoay tròn bay vụt qua chiến trường.
Bàn tay Khất Cốt Lực mạnh mẽ rút đao chợt đình trệ động tác. Ngay sau đó, mũi tên ngập sâu vào cổ họng, kình khí kịch liệt đến mức xé rách cổ, đem thủ cấp bay ra ngoài!
Cả một chiến trường đột nhiên tĩnh mịch. Ngay sau đó, mấy vạn người gào thét cùng gầm rú thẳng hướng cửu tiêu, hóa thành một làn sóng âm thanh đáng sợ khuếch tan ra bốn phương tám hướng!
Viên tướng lĩnh kia ghìm ngựa mà đứng, rút kiếm ra khỏi vỏ, đưa lưng về phía thiết kỵ tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng ùa đến, quát: “….Sát!”
Một trận chiến Hồng Nham sơn cốc, dưới tình huống Vu Điền quốc còn sót lại một vạn nhân mã, cùng An Tây Đô hộ phủ phái một vạn viện quân hội hợp, trước trận thắng lợi dễ dàng địch vạn chúng. Lại thừa sĩ khí kết thành kỵ binh liên hoàn trận, lợi dụng địa hình đại phá tám vạn binh lính Thổ Phiên, khắp núi mãn cốc đều đầy thi thể.
Vu Điền từ trong tuyệt địa phản kích, đem tộc Thổ Phiên từ gia viên cảnh nội đuổi ra ngoài. Toàn bộ Tây Vực chiến cuộc rốt cục triệt để đảo hướng, nghiêng về phía Đại Đường.
Sau cuộc chiến, chuyện đầu tiên của Vu Điền vương là đi tìm vị tướng lĩnh Đường quân. Nhưng mà khi hắn tìm thấy bên bờ sông, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia quay lưng lại hắn, ngồi xếp bằng trên một khối đá nổi lên trong nước, trên vạt áo vết máu bắn tung toé còn chưa giặt, làm nổi bật giương mặt nghiêng phá lệ lạnh lùng, đang tập trung tinh thần mà dùng đoản chủy gọt một khối gỗ.
Vu Điền vương lúc này mới có cơ hội cẩn thận đánh giá hắn, trong phút chốc chỉ có một suy nghĩ: hảo anh tuấn hậu sinh!
“Có chuyện gì?”
Vu Điền vương sửng sốt, lập tức kịp phản ứng lời này là nói với mình, vội hỏi: “Hôm nay ơn tướng quân cứu viện, bổn vương cùng trên dưới bỉ quốc suốt đời khó quên, bởi vậy cố ý tiến đến cảm tạ. Trước mắt chiến cuộc vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, ngày khác khi bổn vương đại yến khánh công, rất hân hạnh được thỉnh tướng quân…”
Viên tướng lĩnh trẻ tuổi đứng dậy, nhẹ nhàng tung người nhảy lên, liền từ giữa sông rơi xuống trên bờ, một bên đem khúc gỗ bỏ vào trong túi, một bên hướng về doanh trại phía xa đi đến, thanh âm bình thản không hề gợn sóng: “Không cần cảm tạ!”
Vu Điền vương bị cắt ngang không chút lưu tình, nhất thời có chút run rẩy.
Đợi khi hắn kịp phản ứng, đã thấy viên tướng lĩnh ở bờ sông bên kia đi xa.
…………..
Từ sau ngày đó, Vu Điền vương bận bịu thu thập chiến cuộc, trấn an dân chúng, không có thời gian đi hỏi thăm vị tướng quân nọ. Nhưng mà hắn cũng không quên vị sát thần tuổi trẻ lấy thủ cấp đại tướng giữa thiên binh vạn mã kia, lần này đăng môn bái phỏng Tiêu Tự Nghiệp liền có ý muốn hỏi thăm. Chính là không nghĩ tới, còn chưa kịp nói ra, liền tại đây xuất kỳ bất ý mà đối mặt.
“Mạt tướng tham kiến…”
Tiêu Tự Nghiệp hai tay đỡ lấy hắn, oán trách nói: “Như thế nào trễ như thế mới đến? Mau tới đây bái kiến, vị này chính là Vu Điền vương Phục Đồ Hùng điện hạ, vị này chính là Toa Đạt Lệ công chúa, sắp khởi hành về Đông kinh yết kiến đương kim Thánh Thượng…”
Viên tướng lĩnh trẻ tuổi xoay người, đối Vu Điền vương cùng công chúa ôm quyền, thản nhiên nói: “Tham kiến điện hạ.”
Khi hắn cúi đầu, có lẽ bởi vì góc độ, ánh mắt hướng về phía trước thẳng băng như lưỡi kiếm, đáy mắt lại sâu thẳm âm trầm như vực sâu không thấy đáy, ngay cả một tia quang mang đều không phản xạ, khiến tự đáy lòng người khác sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Bàn tay Toa Đạt Lệ công chúa đặt trên cạnh bàn run rẩy, ở bên tai cha nàng nhẹ giọng nói: “Cha, ngươi xem ánh mắt người này, sao lại…”
…lại lạnh như thế, Vu Điền vương thầm nghĩ…Là bởi vì đã giết qua rất nhiều người!
Nhưng hắn không trả lời nữ nhi, chỉ đưa tay đè lại nàng, đầy mặt tươi cười đứng lên: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Bổn vương cùng tướng quân có duyên gặp mặt một lần, hôm nay rốt cục có thể gặp lại, thật sự là vinh hạnh đến cực điểm! ….Xin hỏi Tiêu đại nhân, vị tiểu tướng quân này xưng hô như thế nào?”
Tiêu Tự Nghiệp vui vẻ nói:
“Điện hạ quá khen. Hắn họ Đan, tên một chữ Siêu. Chính là người lần này mang binh hộ tống điện hạ cùng công chúa đông hành Trường An …Người đâu, Đan tướng quân còn chưa có dùng cơm, mang thêm một bàn đến.”
Hai phe chia nhau an tọa. Đầu bếp tự mình bưng dê nướng nguyên con tiến vào dâng thịt. Lại có người đi lên rót rượu, bị Đan Siêu đưa tay chặn lại, nói: “Nước lạnh!”
Vu Điền vương cười hỏi: “Đan tướng quân không uống rượu?”
Đan Siêu xua tay ý bảo không uống, tiện đà chuyển hướng Tiêu Tự Nghiệp trên thủ tọa: “Tiêu soái mới vừa nói hộ tống quốc vương điện hạ đi Trường An, là có ý gì?”
Tiêu Tự Nghiệp “Ân” một tiếng nói: “Ngươi có điều không biết, điện hạ ngưỡng mộ đương kim Thánh Thượng văn trị võ công, quyết định mang theo công chúa vào triều yết kiến, cả nước quy thuận…”
Giặc ngoài đánh xong, bước tiếp theo dĩ nhiên là muốn trùng kiến quốc gia. Mà An Tây tứ trấn bị thống trị áp bức nhiều năm giờ phút này chính là không còn một đồng bạc, muốn ở trước mắt tộc Thổ Phiên nhìn như hổ rình mồi mà cầu được một đường sinh cơ, tự nhiên liền muốn hướng về Đại Đường trù phú nơi đất rộng của nhiều.
Bởi vậy Vu Điền vương một khắc cũng không chậm trễ, sau khi chiến tranh chấm dứt liền nhanh nhẹn hướng về Thiên triều trình quốc thư quy thuận; Thánh Thượng nhìn thấy long tâm đại duyệt, cũng nhanh nhẹn mà phê chuẩn. Thánh chỉ lệnh cho tân tú có công huân lớn nhất trong trận chiến này là Đan Siêu tự thân xuất mã, cùng lúc hộ tống Vu Điền vương vào triều. Mặt khác cũng xem như hồi kinh tiếp thu ngợi khen, luận công ban thưởng.
Đối với việc an bài này Tiêu Tự Nghiệp tỏ vẻ thực vừa lòng: Đan Siêu là tâm phúc ái tướng của hắn, được thăng chức là chuyện tốt.
Vu Điền vương cũng thực vừa lòng, nguyên nhân càng không cần nhiều lời.
Xuất hồ ý liêu chính là, Đan Siêu nghe xong ngọn nguồn, trầm mặc một lát sau đứng dậy nói: “Thỉnh Tiêu soái thứ tội.”
Tiêu Tự Nghiệp hỏi: “Như thế nào?”
“Mạt tướng quân vụ trong người, bất tiện hồi kinh. Về sau ban thưởng cũng được. Thỉnh Tiêu soái phái người khác đi.”
Tiêu Tự Nghiệp phản ứng đầu tiên là nghe lầm, ngay sau đó sắc mặt liền trầm xuống: “Ngươi nói cái gì?”
“…”
“Thánh chỉ không được cãi lời, ngươi điên rồi phải không? Đây là gọi ngươi thượng kinh ban thưởng, cũng không phải thụ hình, có cái gì mà phải chối từ?!”
“…”
Tiêu Tự Nghiệp tay to vung lên: “Không cần nhiều lời! Ngày mai ngươi liền đem quân vụ công đạo giao lại, thu thập chuẩn bị khởi hành! Quyết định như vậy đi!”
“Tiêu soái!” Đan Siêu rốt cục mở miệng nói, ánh mắt bình thản trầm định, giống như không có bất cứ sự tình gì có thể làm lay động: “…mạt tướng không thể vâng mệnh, xin thứ tội!”
Tiêu Tự Nghiệp một hơi thở không ra, thiếu chút nữa bị rượu sặc mà chết.
Đan Siêu hơi cúi người trí lễ, hướng cửa lều đi ra.
Vừa lúc đó, người đầu bếp vừa tiến dâng đùi dê lui ra phía sau nửa bước, rời khỏi bàn trống của Đan Siêu, chuyển hướng Vu Điền vương.
Tiêu Tự Nghiệp ở trên thủ tọa sặc sụa ho khan, phó dịch nhanh chóng tiến lên bưng trà dâng nước; Vu Điền vương ngồi ở phía dưới, đang suy nghĩ muốn cất tiếng giữ lại Đan Siêu, tầm mắt dư quang thoáng nhìn qua đầu bếp đang hướng về phía mình, cũng không nhìn kỹ liền tùy tiện phất tay: “Đi xuống, bổn vương không cần …”
Ngay một khắc ai cũng không kịp thấy kia, ánh mắt đầu bếp hiện lên vẻ ngoan độc, sau đó bước nhanh tiến đến.
Vu Điền vương bản năng chững lại, ngay sau đó hàn quang chớp loé, đầu bếp đã nắm lên dịch cốt đao hướng về phía hắn đâm tới!
Toa Đạt Lệ công chúa thét chói tai: “A ….”
Phịch!
Vu Điền vương theo bản năng nắm bừa đồ vật lên ngăn cản, đao nhọn đem chén sứ trong tay hắn đâm cho dập nát; đầu bếp tóm lấy tay Vu Điền vương, đao thứ hai hướng mặt đâm lên;
Cùng lúc đó, Đan Siêu quay đầu lại, ấn đường nhíu chặt.
Ngay tại thời điểm mũi đao cách gương mặt hoảng sợ của Vu Điền vương chỉ khoảng một tấc, một thanh đoản chủy rít gió bay đến, nháy mắt chỉ nghe … phập!
Đoản chủy cắm thật sâu vào sau bả vai đầu bếp, mũi dao xuyên qua cơ thể thò ra ngoài, huyết hoa vẩy ra tung toé.
Ngay sau đó, dịch cốt đao trong tay đầu bếp leng keng một tiếng rơi xuống đất!
“Đan tướng quân!”
Một tiếng này là Toa Đạt Lệ công chúa thất thanh kêu lên. Chỉ thấy Đan Siêu mặt trầm như nước, thu bàn tay vừa ném mạnh chủy thủ, thân hình cực nhanh giống như biến mất tại chỗ lại nháy mắt xuất hiện, một tay khóa vào nơi hiểm yếu của đầu bếp, quát: “Người đâu!”
Ngoài trướng tiếng bước chân rầm rập chạy tới, binh sĩ xông vào, nhất thời sợ hãi đến mức gương mặt trắng bệch.
Vu Điền vương lảo đảo đứng dậy, bát đũa trên bàn rơi đầy đất. Toa Đạt Lệ công chúa che cho phụ vương lập tức lui vào góc trướng. Tiêu Tự Nghiệp vỗ án đứng lên, gương mặt còn đỏ bừng do trận ho sặc vừa rồi, chỉ vào đầu bếp lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi là người nào?!”
Thanh âm công chúa cả giận nói: “Tiêu đại nhân, đây là có chuyện gì?!”
Vu Điền vương cao giọng ngăn lại: “Toa Đạt Lệ!”
Trong soái trướng nhất thời giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người trong lòng sáng tỏ: Nếu là Vu Điền vương ở trong chủ soái Đại Đường bị mưu sát, vậy liền không chỉ là việc giữa hai quốc gia, mà sự tình nghiêm trọng cực lớn, đủ để đảo lộn thế cục chưa yên ổn của toàn bộ vùng Tây Vực.
Thích khách này rốt cuộc là người như thế nào?!
Gương mặt đầu bếp quỷ dị mà vặn vẹo, tựa hồ từ trong răng lợi liếm cái gì xuống dưới, liền muốn nuốt vào cổ họng.
“…Không tốt, hắn muốn uống thuốc độc!”
Lời Tiêu Tự Nghiệp còn chưa dứt, bàn tay Đan Siêu như kìm sắt bóp chặt cổ họng đầu bếp, nhìn như vô cùng đơn giản kì thực rất có kỹ xảo mà nhấn một cái, đầu bếp nhất thời ho sặc lên, phun ra một viên thuốc màu đỏ lên mặt đất!
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Thích khách không cam lòng mà giãy dụa, bị Đan Siêu tùy tay ném cho sĩ binh áp xuống, tiến lên nhặt viên thuốc đánh giá một chút.
“…Là người Thổ Phiên.” Đan Siêu thản nhiên nói, giữa những ánh mắt vô cùng lo lắng tiến lên, đem độc dược đặt ở trước mặt Toa Đạt Lệ công chúa: “Đây là Xích lưu ly, bí dược nội cung của Thổ Phiên vương. Ngươi có thể căn cứ cái này đi thăm dò.”
Nói xong hắn xoay người, cũng không nói thêm lời nào, đi thẳng ra soái trướng.
Bờ cát ven sông, hoàng hôn tứ hợp, chim nhạn thành hàng xẹt qua vòm trời, chiến mã hí vang hướng về doanh địa phía xa chạy đi.
Viên tướng lĩnh trẻ tuổi ngồi một mình trên bờ đá, thân khoác giáp nhẹ, lưng đeo trường kiếm, tỉ mỉ điêu khắc tượng gỗ chưa thành hình trong tay.
Một lúc sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó thanh âm Tiêu Tự Nghiệp vang lên, hòa ái gọi: “…Đan Siêu.”
Đan Siêu thu hồi tượng gỗ, Tiêu Tự Nghiệp đi tới vén lên một bên y cư, điều chỉnh một tư thế thoải mái ngồi bệt xuống bên bên cạnh hắn, nói: “Kết quả thẩm vấn thích khách kia, chính là người Thổ Phiên, thủ hạ của Khất Cốt Lực trên chiến trường bị ngươi một tên xuyên qua thủ cấp. Hắn lẻn vào doanh trướng cũng đã mấy tháng trời, lần này vì báo thù mới…”
Hắn một mặt nói, Đan Siêu một mặt gật đầu lặng im. Một lát sau Tiêu Tự Nghiệp thở dài: “Đi một chuyến Trường An đi, Đan Siêu! Thánh chỉ là Thiên hoàng Thiên hậu đồng loạt phê ấn, chưa từng có tiền lệ. Chuyện tốt bực này ngươi vì sao lại không chịu đi chứ?”
Đan Siêu ngồi xếp bằng, một tay vuốt ve hoa văn trên vỏ kiếm bằng da của Thất tinh Long Uyên, ngũ quan khắc sâu như tạc bị bao phủ trong bóng tối lấp loáng.
Tiêu Tự Nghiệp đánh giá hắn một khắc, thăm dò nói: “Ngươi không phải là… cố kỵ người nào trong kinh thành?”
Đan Siêu ngón tay nhất thời ngừng lại.
Tiêu Tự Nghiệp mơ hồ đoán được cái gì: “… Bởi vì Bắc Nha cấm quân thống lĩnh?”