Thanh Long Đồ Đằng

Chương 108: Chương 108: Tứ yến




Đan Siêu đẩy cửa vào phòng, Tạ Vân đang dựa ở trên gối, hơi khép mí mắt. Đường nét từ cái trán trơn mịn kéo dài đến sống mũi cao ngất, đôi môi thậm chí hoàn toàn không có một chút huyết sắc lại thập phần duyên dáng. Hàng mi dài hình thành một đường cong đậm nét dưới bóng sống mũi mờ nhạt.

Đan Siêu hơi thở dồn dập, bước chân dừng lại cạnh giường, chỉ thấy Tạ Vân mở mắt mỉm cười nói: “Về rồi a?”

“…”

Sắc mặt Tạ Vân thập phần mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ bình thản vui sướng, đưa tay cầm lấy ngón tay ấm áp thô ráp của Đan Siêu: “Hà tất phải sắc mặt khó coi như vậy? Người có sinh lão bệnh tử, đều là bình thường. Đừng như vậy!”

Đan Siêu hầu kết kịch liệt mà nuốt xuống, Tạ Vân giễu cợt nói: “Chẳng lẽ giờ phút này không chết, liền vĩnh viễn trường sinh bất lão? Nhân sinh trăm năm, chỉ khác nhau sớm một khắc trễ một khắc mà thôi.”

Đan Siêu gian nan mà phát ra âm thanh: “… Nghịch lân của ngươi đi đâu?”

“Vỡ rồi!”

Đan Siêu gào thét chưa thốt ra lời, Tạ Vân đã chặn lại: “Đã vỡ nát rồi, cho dù tìm lại cũng vô dụng.”

“Khẳng định có biện pháp, nói cho ta biết! Chỉ là một mảnh lân mà thôi! Nếu không ta đây liền giết tới Lương Châu quan ải, cùng lắm thì lần nữa đoạt một mảnh về…”

Tạ Vân lại dễ dàng mà cắt ngang hắn: “Tới kịp sao?”

Đan Siêu khó có thể tiếp thu mà thở hổn hển. Nắm tay xiết thật chặt ở bên người, cả cánh tay đều nổi lên gân xanh đáng sợ.

“Không bằng chúng ta dùng thời gian còn lại nói mấy chuyện vui vẻ đi!” Tạ Vân cật lực ngồi dậy, theo động tác này ho khan vài tiếng, khàn khàn cười nói: “Tiểu hoàng đế tự mình đi vào con đường chết. Cứ theo lời tiên đoán của cái gã “Đào đại tiên” kia, ngươi đối với cái ngôi vị đó sợ là rất có lực cạnh tranh. Gần đây ngươi cùng mấy lão cáo già Trung thư tỉnh kia đi lại thân thiết?”

“…”

“Ngày sau binh biến lên ngôi cải nguyên, nghĩ được niên hiệu chưa?”

“…”

Hai người lẳng lặng đối diện, Tạ Vân giấu diếm mà đem ngụm máu dâng lên cổ họng nuốt trở xuống, tầm mắt có chút tan rã.

” Năm đó tại Mạc Bắc…” Đan Siêu hoảng hốt nói “Ngươi nói có một ngày ta sẽ chinh chiến sa trường, công thành danh toại, đăng ngôi cửu ngũ… Ngươi nói hết thảy đều sắp thành sự thật, nhưng chính ngươi thì sao?”

“Ngươi nói nếu ta lùi bước, cuối cùng không chỉ chính mình thúc thủ đợi chết, cũng sẽ đem toàn bộ những người phía sau ta tha xuống địa ngục… Nhưng từ đầu đến cuối đứng phía sau ta chỉ có ngươi. Nếu ngươi không ở đó, về sau cho dù một đời vinh hoa phú quý, với ta mà nói còn có ý nghĩa gì?”

Bùm một tiếng nặng nề, Đan Siêu quỳ gối xuống cạnh giường, gắt gao mà che lại hai mắt của mình, nhưng dòng lệ vẫn cứ từ trong khe hở tràn ra.

Tư thái hoàn toàn suy sụp này chưa bao giờ xuất hiện trên người của hắn. Nam nhân này cho dù là lúc trải qua mọi khó khăn gian khổ trên chiến trường Thanh Hải, ở trong núi thây biển máu nơi cánh đồng Tây Bắc hoang vu, cũng đều giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, kiên định vững vàng chưa bao giờ có một tia dao động.

Tạ Vân kiệt lực ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cảm giác nhiệt lệ theo xoang mũi quay ngược vào cổ họng, một lúc lâu mới nói: “Ta sai rồi!”

“Ngươi…”

“Năm đó thời điểm ta đi Mạc Bắc, không chỉ phản xuất Ám Môn, cũng vô pháp cậy vào Hoàng hậu, nguyên bản cơ hồ cùng đường. Là ngươi khiến ta nhìn thấy một đường sinh cơ khác. Ta vốn định lợi dụng huyết thống của ngươi, ngày sau lên cao nhất hô quần hùng bá ứng, trở thành quyền thần công lao phò trợ chân long …”

Đan Siêu hàm lệ cười hỏi: “Sợ là còn muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (*) nữa, phải không?”

[(*): lợi dụng, ép thiên tử để sai khiến các chư hầu]

Tạ Vân mệt mỏi cười cười: “Vậy thì quá xa rồi.”

Trong phòng trầm mặc một khắc, Tạ Vân nhỏ giọng nói: “Sau khi Hoàng hậu truyền tin bắt ta giết ngươi, ý tưởng này liền thay đổi. Có một câu không lừa ngươi, trên đời này, người làm sư phụ, phần lớn đều bảo hộ đồ đệ non trẻ của mình. Ta cũng không biết làm sao lại biến thành hôm nay như vậy…”

Y khó tiếp tục chống đỡ thân thể, nhắm mắt lại cuộn mình nhỏm dậy, đem hai má ướt đẫm dán vào trong lòng bàn tay Đan Siêu, lẩm bẩm: “Ta là người ích kỷ tính kế như vậy, chỉ muốn an hưởng tôn vinh, tuyệt không nguyện ý chịu thiệt… Như thế nào lại biến thành như bây giờ chứ…”

Thanh âm của y càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng mơ hồ, âm cuối giống như một tiếng thở dài xa xăm, biến mất vào trong hư không.

Bàn tay Đan Siêu run rẩy vuốt ve khuôn mặt y, đem thân thể mê man của y ôm đứng lên, gắt gao đặt trong lồng ngực mình.

Đúng lúc này cửa phòng bị gõ gõ, sau đó bị đẩy ra. Đan Siêu không ngẩng đầu lên, chỉ nghe thanh âm Minh Sùng Nghiễm từ ngoài cửa vang lên, đúng là nghiêm túc hiếm thấy: “Đan tướng quân, bệ hạ sai người ban yến bồi lỗi. Đồ ăn đã đưa đến cửa phủ rồi!”

Một lúc lâu Đan Siêu khẽ ngẩng đầu lên, mơ hồ nói: “… Ban yến?”

“Bệ hạ hôm nay long thể bất an, nổi nóng mới nói không lựa lời. Sau khi Tướng quân rời cung, bệ hạ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cố ý sai người làm một bàn tiệc ban cho tướng quân…”

Đan Siêu không kiên nhẫn mà cắt ngang: “Bệ hạ hồi tâm chuyển ý?”

“Dạ” Hoạn quan trong cung cúi người đứng ở tiền thính, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ còn nói, Tướng quân chính là rường cột nước nhà, từng cứu tiên đế thoát khỏi nguy nan, đối với giang sơn Đại Đường ta trung thành tận tâm, ắt hẳn sẽ không trách bệ hạ nhất thời lỡ lời. Trong lòng Bệ hạ cũng thập phần hối hận…”

Chẳng lẽ là sau đó kịp phản ứng, sợ câu “Trẫm muốn nhường ngôi cho Vi Huyền Trinh” truyền ra ngoài, vội không ngừng đền bù lại?

Đan Siêu chỉ có một xung động là muốn nghiêm mặt phẩy tay áo bỏ đi, trở lại nội thất làm bạn với Tạ Vân.

Hắn hít sâu vào một hơi, cao thấp đánh giá cung nhân, nhận ra đây là tâm phúc thái giám chuyên môn ở ngự thư phòng hầu hạ bút mực cho Hoàng đế, ngày thường ở trong cung cũng coi như là người có quyền có thế. Ánh mắt Thái giám tựa hồ có chút trốn tránh, một mặt nhìn chằm chằm xuống đất, hai tay gắt gao thu lại trong tay áo. Đan Siêu chợt dấy lên nghi ngờ, chỉ cảm thấy sắc mặt người này lúc xanh lúc trắng cực khác thường, thái dương tựa hồ còn có mồ hôi lạnh đang chảy ra.

“Làm sao vậy?” Minh Sùng Nghiễm thấp giọng hỏi.

Đan Siêu lắc đầu không nói, đi đến trước cái bàn dài khoảng sáu thước, trên mặt bàn đúng là bày đầy các món ăn ngự ban, vây cá tay gấu…cái gì cần có đều có.

Thanh âm Hoạn quan hơi hơi run run: “Tướng quân không… không khấu tạ bệ hạ, thừa dịp thức ăn còn nóng thưởng thức ngay?”

Tuyết điền kê, Tiểu thiên tô, Bạch long diệu, Trứ đầu xuân; Quang minh hà chích, Dương bì hoa ty, Thông hoa ngưu tràng, Đinh hương lâm quái; Kim ngân hoa bình tiệt, Song bàn phương phá bính, Đan lung kim nhũ tô, Ngự hoàng vương mẫu phạn…(*)

[(*) tên mấy món ăn, dịch ra cũng chẳng biết là cái món gì, mỗ để nguyên vậy]

Ánh mắt Đan Siêu từ trên từng món ăn băn khoăn đi qua, sau đó liếc hướng hoạn quan, chỉ thấy người nọ dưới cằm hiện lên một tia thủy quang.

… Đó là mồ hôi trên thái dương hắn chậm rãi chảy xuôi xuống.

“… Bệ hạ quá khách khí.” Đan Siêu thản nhiên nói: “Người đâu, đem toàn bộ bàn tiệc xuống, mang đến từ đường tế bái tổ tông.”

Hạ nhân lên tiếng trả lời bước tới. Hoạn quan lập tức kinh hoàng tiến lên phía trước: “Tướng quân không thể như thế! Bệ hạ chính miệng ban thưởng rượu tiệc, ngài có thể nào một ngụm cũng không chạm vào?!”

Đan Siêu hỏi lại: “Cung phụng từ đường không phải là càng thể hiện tấm lòng tôn kính của ta đối với bệ hạ sao?”

“Tướng quân… Tướng quân tốt xấu gì cũng dùng vài miếng, tiểu nhân cũng tiện hồi cung hướng bệ hạ bẩm cáo, có được không?”

Đan Siêu bình tĩnh nhìn chằm chằm hoạn quan, một lát sau, chỉ thấy ống tay áo màu xanh đậm run nhè nhẹ, chính là toàn thân run rẩy không cách nào che dấu.

Tất cả mọi người không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng không một người nào có can đảm phát ra tiếng. Xung quanh một bầu không khí yên tĩnh đến hít thở không thông. Dày vò giằng co không biết qua bao lâu, mới thấy ánh mắt Đan Siêu bỗng nhiên xẹt qua một tia cười lạnh khiến người ta sợ hãi.

Ngay sau đó hắn thò tay qua eo quản gia lấy túi tiền, từ trong túi lấy ra khối bạc vụn – nguyên là dùng để tiện tay thưởng cho hạ nhân. Khối bạc nhỏ bị hắn nhẹ nhàng miết một cái liền vỡ thành hai nửa, lộ ra lớp bạc mới tinh bên trong, lập tức hướng vào trong thang canh ném tới.

Nháy mắt, khối bạc trắng biến thành một mảnh tối đen.

Hoạn quan sắc mặt kịch biến, quay đầu bỏ chạy!

“Bắt hắn lại!” Đan Siêu ngang nhiên lật bàn, lạnh lùng nói: “Tất cả những người trong cung đến đều không cho chạy! Áp đi xuống!”

Hạ nhân Đan phủ lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít vọt vào tiền thính, tóm lấy hoạn quan không kịp lao ra cùng một đám cung nhân mang thức ăn đến. Nhất thời bàn ghế đổ ngã, đồ ăn văng đầy đất, tiếng kinh hô không ngừng hét chói bên tai. Hoạn quan kia khàn cả giọng quát: “Ngươi… ngươi to gan! Thánh Thượng ban ngươi chết, ngươi dám không tuân chỉ?! Ngươi muốn làm phản sao…?!”

Đan Siêu như tia chớp xoay người, rút kiếm, đem thái giám kia một kích trảm thủ!

Trong đầy trời máu tươi Đan Siêu thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: “Phải.”

“Phong tỏa cửa phủ, không cho ra vào. Đem tất cả những người trong cung phái tới đều bịt miệng giải đi xuống.” Đan Siêu phân phó quản gia: “Toàn bộ hạ nhân trở về phòng đóng cửa, việc phát sinh hôm nay không cho phép đề cập đến một chữ.”

Quản gia chân sớm đã mềm nhũn, nghe vậy một lúc lâu mới hồi thần, thốt được một câu “Dạ!” rồi thất tha thất thểu chạy vội ra ngoài.

“Minh tiên sinh,” Đan Siêu khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một độ cong: “Ngươi không phải nên nói cái gì sao?”

Minh Sùng Nghiễm thần thái bình tĩnh, giống như cảnh tượng máu me đầy đất cùng tiếng kêu thảm thiết hoàn toàn không nhìn vào mắt, chỉ nghiêng người ấp lễ: “Bình vương lần này đi chắc chắn mã đáo thành công, tại hạ xin chúc mừng trước!”

“Lần này đi mã đáo thành công, chính là ngày Tạ Vân buông tay nhân gian, có phải không?”

Minh Sùng Nghiễm không đáp.

Đan Siêu đi chầm chậm ra khỏi tiền thính, Minh Sùng Nghiễm theo sát phía sau. Chỉ thấy hắn nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm ngoài viện, thản nhiên nói: “Đợi ta dẫn binh đánh hạ Đại Minh cung, sau đó trước long ỷ, đối mặt với người trong thiên hạ, một kiếm tự vận cùng Tạ Vân ra đi. Ta ngược lại muốn nhìn lời tiên đoán của Minh tiên sinh làm thế nào trở thành sự thật…”

Minh Sùng Nghiễm thất thanh nói: “Không thể! Ngươi muốn làm gì?!”

“Đương nhiên, trước khi tự vận ta sẽ đem tiểu hoàng đế giết đi. Ký vương cũng thuận tay giết, lại phụng theo tiên hoàng di chiếu giết mẫu thân tiện nghi kia của ta. Toàn Lý Đường hoàng thất sẽ cùng ta xuống địa ngục. Minh tiên sinh cứ ngồi đó mà đối diện với ngai vàng rỗng tuếch kia…”

Đan Siêu đảo mắt nhìn về phía Minh Sùng Nghiễm, ánh mắt xuất hiện xuất một ý cười khát máu: “..Lại nghĩ biện pháp thay thế, cũng coi như báo cái ân cứu mạng ngày ấy ở Lạc Dương hành cung.”

Một khắc kia Minh Sùng Nghiễm nhìn thấy, là một đầu mãnh thú hai mắt đỏ rực trong tuyệt cảnh giãy dụa gào thét.

“…” Minh Sùng Nghiễm cơ hồ hao hết toàn thân lực mới miễn cưỡng ngăn chặn run rẩy, cường bách chính mình nhìn thẳng vào ánh mắt Đan Siêu, nói: “Ngươi không cần làm như vậy.”

“A, vì cái gì?”

“Bởi vì ngươi giết Thiên hậu, liền không có cách nào cứu Tạ Thống lĩnh!”

Minh Sùng Nghiễm gian nan mà hít một hơi, thấp giọng nói: “Năm đó sau khi từ Thái sơn hồi kinh, vì để loại bỏ lòng nghi ngờ của Thiên hậu đối với mình, ta đã chủ động tiến hiến hai viên bí dược của Thanh Long tộc nhân. Trong đó một viên màu đỏ là Phược long thảo đã giết Dương Diệu Dung cô nương, chính là đem sức mạnh của Thanh Long ấn tăng lên tới cực hạn, khiến cho kinh mạch đứt đoạn.”

“Mà một viên màu đen tác dụng vừa khéo lại tương phản, có thể làm Thanh Long ấn không ngừng suy nhược đến sạch sẽ, thậm chí đem sức mạnh của Ẩn Thiên thanh hoàn toàn gỡ ra hết. Nói cách khác liền khiến Tạ Thống lĩnh cơ hồ biến thành người thường…”

“Không có Thanh Long ấn, tự nhiên cũng sẽ không phải chịu nỗi đau mất nghịch lân.” Minh Sùng Nghiễm cười khổ, nói: “Có lẽ đó là biện pháp duy nhất hiện nay có thể cứu Tạ Thống lĩnh đi.”

Hắn gắt gao nhắm mắt lại, chỉ nghe trước mặt y bào loạt xoạt, tựa như Đan Siêu cúi mình vái xuống thật sâu, sau đó lập tức như gió xoáy bay về phía nội viện.

Cánh cửa phòng ngủ ầm ầm phá vỡ, Đan Siêu ôm ngang bế Tạ Vân lên, quay lại trước tiền đường tung mình lên ngựa, nghe động tĩnh thân binh đồng loạt từ bốn phương tám hướng trong phủ đệ rộng lớn vọt tới.

“Phong tỏa toàn phủ. Điểm năm trăm Vũ Lâm quân bảo vệ Huyền Vũ môn.” Đan Siêu một bên xiết dây cương, trong tiếng chiến mã ngửa mặt lên trời rung động hí dài, quát: “Còn lại sai người truyền tin Bắc Nha – Theo ta yết kiến Thanh Ninh cung!”

[Mỗ bên lề một chút: bác Minh Sùng Nghiễm này là nhân vật có thật trong lịch sử nha, là đạo sĩ rất được Võ hậu tin dùng. Ngay cả Triệu Đạo Sinh/Bùi Viêm/Từ Kính Nghiệp/Xứng Tâm… cũng đều là những nhân vật có thật. Thế mới thấy tác giả bám sát lịch sử, vận dụng nhuần nhuyễn đến thế nào.

Ôi, còn có 2 chương nữa là xong, cảm giác giống như là sắp gả con gái về nhà chồng ấy!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.