Thanh Long Đồ Đằng

Chương 79: Chương 79: Vũ lâm




Nhưng mà Tạ Vân cũng không chờ Đan Siêu đến gặp y, Đan Siêu cũng thật sự chưa kịp chạy về.

Đông Cung hoả hoạn bị hủy hoại nghiêm trọng, trong cung toàn bộ nhân tâm hoảng sợ. Đêm đó ý kiến của đám người Hoàng hậu đảng như Phạm Lý Băng, Lưu Y Chi, đều là bởi vì Thánh thượng liên tiếp tỏ ý muốn nhường ngôi cho Thái tử, kinh động thượng thiên giáng xuống kỳ cảnh, gây thành tai hoạ thiêu cháy Đông Cung; mà đám Đông cung đảng như Mang Chí Đức, Trương Văn Quán nghiêm khắc phản bác cũng đưa ra nghi vấn thích khách các kiểu. Trong Tử Thần điện nháo thành một đoàn.

Hoàng đế nguyên bản đang kinh hoảng, lại nghe thấy hai chữ “thích khách”, lúc này suýt nữa nghẹn thở đương trường.

Mọi người cuống quít tuyên triệu ngự y, bắt mạch khai dược, gà bay chó sủa đến hơn nửa đêm, Thánh thượng mới rốt cục không nhanh không chậm dưới ánh mắt mọi người trông ngóng mới từ từ tỉnh dậy.

Tỉnh dậy Hoàng đế vừa không ủng hộ Hoàng hậu đảng, cũng không nghiêng về Đông Cung đảng. Hắn trước đem Phạm Lý Băng, Lưu Y Chi “vọng nghị thiên tử gia sự” (*) tha đi ra ngoài đánh mười đại bản. Sau đó phạt Mang Chí Đức, Trương Văn Quán “nguy ngôn tủng dẫn” (**) ba tháng lương bổng; vì thế thể diện của Hoàng hậu cùng Thái tử coi như đều chịu một bạt tai giống nhau.

[(*): dám bàn luận chuyện nhà của thiên tử/ (**): nói chuyện giật gân, hoang đường]

Bị đập vào mặt mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Hoàng đế miệng vàng lời ngọc hạ chỉ: Trung Võ tướng quân Đan Siêu cứu giá có công, phong hàm Hoài Hóa đại tướng quân, ban thưởng trăm lượng hoàng kim.

Này một loạt hành động chính trị, tưởng như Thái Cực quyền đánh đến có thể nói là cực kỳ kín kẽ, phút chốc trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một điểm nghi vấn giống nhau: Bệ hạ chúng ta vừa rồi là giả ngất đi?

Bọn họ hoài nghi còn sớm. Ngay sau đó Hoàng đế lại ban xuống một đạo thánh chỉ khiến toàn bộ mọi người phản ứng không kịp: đem hai đạo tả hữu thủ vệ Huyền Vũ môn năm xưa Thái tông thiết trí dồn lại làm một. Từ trong hai đạo quân doanh phân ra một biên chế riêng, đổi tên là tả hữu Vũ Lâm quân.

Vũ Lâm quân được giao toàn bộ cho Hoài Hóa đại tướng quân Đan Siêu suất lĩnh, từ nay về sau chuyên trách bảo vệ quanh hoàng thành, không được sai lầm, khâm thử!

…Việc này khiến cho phạm vi thế lực của Bắc Nha cấm quân trước giờ vẫn chèn ép Đông Cung đảng, giúp đỡ trú kinh binh quyền đột nhiên suy yếu, cũng triệt để cải biến kết cấu quân đội bảo vệ xung quanh hoàng thành.

Ngay cả chính Đan Siêu cũng ngoài liệu ý, sững sờ trên điện.

Trong Tử Thần điện một mảnh yên lặng. Mới vừa rồi hai phe nhân mã còn đỏ mặt tía tai hận không thể đương trường đánh nhau, giờ phút này đều không hẹn mà cùng lặng xuống.

………………

“… đã chết a” Minh Sùng Nghiễm nhẹ giọng nói.

Trong bảo điện nơi Linh Loan cung, kim thân phật tượng hương án bồ đoàn, nền gạch xanh rộng mênh mang toả ra ánh sáng dìu dịu.

Xuyên qua song cửa sổ cao ngất, vòm trời xa xa rộng rãi, mơ hồ có thể nhìn thấy mái cong trùng điệp của Đại minh cung.

Minh Sùng Nghiễm khoát tay, đệ tử khom mình hành lễ, không một tiếng động mà lui xuống.

Trong đại điện trống trơn đãng đãng, Minh Sùng Nghiễm chấp tay hành lễ, nhắm lại hai mắt, thấp giọng niệm tụng một đoạn kinh văn không thể nghe rõ. Một lúc lâu ngoài cửa sổ, một con chim vô thanh vô tức cắt ngang trời, Minh Sùng Nghiễm đột nhiên giương đôi mắt, thần phật từ trong hương khói lượn lờ cúi đầu nhìn xuống hắn.

“… Tạ Thống lĩnh!”

Tạ Vân hai tay khoanh lại, thân ảnh như quỷ mỵ đứng ở chỗ ánh sáng giao giới, sau đó tiến lên đứng ở phía sau Minh Sùng Nghiễm, ngẩng đầu lạnh lùng đánh giá phật tượng: “Đã lâu không gặp Minh phương sĩ, biệt lai vô dạng?”

Minh Sùng Nghiễm cũng không quay đầu lại, nói: “Thanh âm Tạ Thống lĩnh có chút ách, biệt lai vô dạng?”

Từ sau Thái sơn Phong thiện tám năm trước, Đế Hậu hai người đối với Minh Sùng Nghiễm tín nhiệm càng ngày càng gia tăng mạnh mẽ, thậm chí ở bên trong hoàng thành dựng lên Linh Loan cung này làm chỗ cho hắn thanh tu, thường xuyên đàm luận hỏi ý kiến quỷ thần.

Minh Sùng Nghiễm cũng biết trọng thần danh nho không chấp nhận được một phương sĩ can thiệp vào triều chính, vì thế thực tự giác mà ẩn cư ở trong Linh Loan cung, cũng ít ra ngoài, tính thời gian cùng Tạ Vân cũng đã hơn nửa năm không chạm mặt.

Tạ Vân không trả lời câu hỏi thanh âm vì sao khàn, hỏi: “Minh phương sĩ vừa rồi niệm chính là cái gì?”

“Không phải là kinh văn, chỉ là vài câu khấn vái mà thôi.”

“A? Vì sao khấn vái?”

“… Mới vừa nghe được vị hôn thê của Tạ Thống lĩnh bất hạnh qua đời, nên đưa tiễn vài câu, lược tận tâm ý thôi.”

Sau một khắc lặng im, Tạ Vân đưa một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Minh Sùng Nghiễm đang căng thẳng: “Ngươi có biết Diệu Dung là chết như thế nào không?”

Thân thể Minh Sùng Nghiễm có chút run rẩy kỳ quái, Tạ Vân từ từ nói:

“Truyền thuyết nói rằng, ở nơi hoang vu Kiềm Châu có loại thực vật gọi là ‘Phược long thảo’. Cây này mùi thơm ngát, xua đi không được. Mấy chục năm trước Thanh Long thị tộc từ Kiềm châu di chuyển đi xa ngàn dặm, chính là bởi vì phát hiện Phược long thảo có thể gây ra cường bách khai ấn, thậm chí hậu quả đáng sợ làm người ta khô cạn khí huyết, kiệt lực mà chết.”

“Ta cho rằng loại thực vật này đã tuyệt chủng. Nào ngờ mấy ngày trước Đông Cung bị hoả hoạn, trong nội thất vậy mà lại bay ra hương vị của Phược long thảo.”

“…” Minh Sùng Nghiễm cười khổ, nói: “Vậy Tạ Thống lĩnh lại làm thế nào tránh thoát khai ấn?”

…Phịch!

Thân thể Minh Sùng Nghiễm bị chuyển một vòng, ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống đất, cổ họng bị Tạ Vân từ trên cao nhìn xuống mà gắt gao bóp chặt, đau nhức cùng hít thở không thông làm trước mắt hắn từng trận biến thành màu đen.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui,” Tạ Vân nhẹ nhàng nói: “Trên đời này phàm nhân biết được Phược long thảo, ước chừng chỉ có phương sĩ ngươi mà thôi.”

“Ta không biết!” Minh Sùng Nghiễm giãy dụa cao giọng nói: “Ta cái gì cũng không biết! Thật sự a!”

Leng keng một tiếng Thái A ra khỏi vỏ, kiếm phong kề sát mặt của hắn đâm vào nền gạch, sát khí thậm chí ở trên gương mặt trực tiếp cứa ra một vết máu. Tạ Vân lạnh lùng nói: “Ngươi thề?”

“Ta thề đó!”

“Phương sĩ!” “Người nào?” “Lớn mật, mau dừng tay!”

Các đệ tử trong Linh Loan cung nghe thấy động tĩnh, ùn ùn vọt vào cửa điện. Nhưng ngay sau đó, Thái A kiếm đột ngột từ dưới đất bay lên, Tạ Vân ngang nhiên lật cổ tay hướng về phía sau quét ngang. Vô hình kiếm khí hóa thành sóng lớn, đập vào ngực các đệ tử khiến cả đám bị đẩy ra ngoài!

Tiếng kêu thảm thiết nhất loạt truyền đến, Tạ Vân một phen xách Minh Sùng Nghiễm, tựa như chim ưng tha gà con đi nhanh ra phía cửa. Minh Sùng Nghiễm bị bóp đến sắc mặt xanh tím, vô cùng phẫn nộ mà giãy dụa: “Buông tay! Thật sự ta không có liên quan, Tạ Thống lĩnh! …”

“Một khi đã như vậy, ta liền mang ngươi quay về Lương Châu quan ải, hướng toàn bộ Thanh Long thị tộc giải thích cái chết của Dương Diệu Dung. Bọn họ tự nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp có thể tin tưởng ngươi.”

Minh Sùng Nghiễm sắc mặt kịch biến. Ngay sau đó bỗng nhiên hoá thành vô số hắc điểu, ồ lên bay về phía hậu đường.

Keng!

Một thanh lợi kiếm như từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đâm vào giữa đàn chim. Minh Sùng Nghiễm chật vật bất kham mà hiện ra nguyên hình, chóp mũi khó khăn lắm mới dừng lại ngay trước kiếm phong, suýt tí nữa là bị hớt mất nửa gương mặt.

“Sợ cái gì?” Tạ Vân giễu cợt, một quyền đem Minh Sùng Nghiễm đánh nhào xuống mặt đất!

Minh Sùng Nghiễm căn bản ngay cả trốn cũng không kịp, đầy tai là tiếng ong ong vang vọng, chỉ cảm thấy miệng mình đầy răng thiếu chút nữa đã văng ra ngoài. Chờ hắn từ trong đau đớn hơi chút khôi phục thần trí, liền phát hiện mình lại ngã xuống đất ngửa mặt lên trời, ngực bị một đầu gối Tạ Vân chống lên, sức mạnh thật lớn cơ hồ có thể đem phổi của hắn ép vọt ra cổ họng.

“…” Minh Sùng Nghiễm đầy mặt lẫn đầu cổ đều là máu, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú lạnh như băng của Tạ Vân, miễn cưỡng cười khổ nói: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đây là muốn làm gì?”

Bỗng nhiên ngực hắn lạnh toát lại đau xót, là Tạ Vân trở tay cắt đứt vạt áo hắn, máu tươi từ ngực trái dưới kiếm phong nhanh chóng ứa ra.

“Tạ Thống lĩnh mỹ nhân như họa, nếu nói là có hưng trí, tại hạ tình nguyện tự hiến chẩm tịch (*), hà tất phải như thế… A!”

[(*) chẩm tịch: chiếu gối…hihi…anh ko có cửa đâu Minh Minh!]

“Ba” một tiếng vang nặng nề. Mặt Minh Sùng Nghiễm bị đánh đến lật sang một bên, lập tức hiện lên bốn đường dấu tay tím bầm.

“Tại hạ thật sự… A!!”

Lại thêm một bàn tay. Cái này khiến dấu tay hai bên cân bằng, cứ vậy một lát ắt hẳn mặt Minh phương sĩ có thể sưng phù giống cái đầu heo.

“Tha…tha mạng! Thống lĩnh tha mạng!” Minh Sùng Nghiễm nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ: “Đánh người không đánh mặt, nhìn xem ngươi và ta cùng triều làm quan, cũng đều là con cờ trong tay người khác…”

Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì mũi của Thái A kiếm đang gắt gao để ngay vị trí trái tim. Nếu chỉ nhích tới nửa phân là có thể lập tức đem trái tim hắn từ trong lồng ngực đào ra.

“Có quân cờ có thể đi đến tàn cục, có quân chỉ nửa đường liền sẽ tan xương nát thịt.” Tạ Vân cúi người xuống, cơ hồ song song đứng ở trên tầm mắt kinh sợ của Minh Sùng Nghiễm, chậm rãi nói: “Xem ra ngươi là muốn làm cái quân bị hi sinh kia.”

Minh Sùng Nghiễm đồng tử run nhè nhẹ, vô số quan hệ lợi hại từ trong đầu xẹt qua, cuối cùng hóa thành lưỡi dao sắc bén lạnh như băng giờ phút này đang để ngay trước trái tim mình.

“… Ta không biết…” Hắn rốt cục gian nan chật vật mà mở miệng.

Minh phương sĩ ngữ điệu khàn khàn đến lạc giọng, hoàn toàn không còn chút thần thái phong lưu phóng khoáng ngày xưa: “Ta không biết… Người chết vậy mà không phải là ngươi…”

Thời gian lâu như qua một thế kỷ, Thái A kiếm rốt cục từ trước ngực hắn chậm rãi nâng lên, máu tươi từ mũi kiếm quyến luyến rơi xuống, đồng thời chiếu vào ánh mắt hai người đối diện nhau.

“Người hỏi ngươi muốn Phược long thảo,” Tạ Vân chậm rãi nói “Là chính Thái tử, hay là Hoàng hậu?”

……………

Cấm quân thống lĩnh phủ.

Cửa phòng kẹt một tiếng đẩy ra, Tạ Vân nhấc chân bước vào, bỗng nhiên chợt đứng lại.

Một thân ảnh cao lớn sắc nét đưa lưng về phía y, ngồi ở trong ghế thái sư có tay vịn, đưa tay đem sách lật sang một trang: “Nếu là quay về nhà mình, vì cái gì lại muốn trèo tường khóa viện, hành tung quỷ bí không chịu lộ ra?”

“Hoài hóa Đại tướng quân!” Tạ Vân không chút nào che dấu mà giễu một câu, đi đến trước án, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Đây là ghế của ta, lăn đứng lên!”

Đan Siêu nhìn chăm chú y một khắc, thế nhưng thật sự khép sách lại, đứng dậy dời đi nửa bước, mỉm cười làm thủ thế “Thỉnh”: “Ta sai rồi, sư phụ thứ lỗi a!”

“Ngoài phủ ta, Vũ Lâm quân ngày đêm bao vây giám thị cũng là đi lầm đường?”

“Đó là bảo hộ a.”

“Bệ hạ lệnh ngươi điều tra kẻ chủ mưu đằng sau việc Đông Cung hoả hoạn, ngươi ở đây bảo hộ ta làm gì?”

“Tính mạng của ngươi so với Thái tử trọng yếu hơn.”

Tạ Vân cao thấp đánh giá Đan Siêu một lúc lâu, bỗng nhiên đầy hứng thú mà gật gù: “Một nửa Vũ Lâm quân khác không phải đi vây cung của Thái tử sao? Xem ra ở trong lòng ngươi, tính mạng Thái tử cùng vi sư đều trọng yếu giống nhau a.”

Lần này Đan Siêu không trả lời, rốt cục nhận thua mà lắc đầu, nở nụ cười.

“Một nửa Vũ Lâm quân kia vây quanh Thái tử cũng là vì bảo hộ ngươi không phạm phải diệt môn trọng tội … Cho nên cũng xem như là bảo hộ ngươi đi, có thể chứ?”

Tạ Vân vươn ra một ngón trỏ thon dài, trêu tức lắc lắc, nhưng mà đáy mắt không có bất luận ý cười nào: “Ngươi lo lắng ta ở Đông Cung phát hiện bí mật Diệu Dung vì sao đột nhiên khai ấn, liền vọt vào trong đem Thái tử một kiếm giết đi?”

Đan Siêu không đáp, trên mặt vẻ mặt rõ ràng là ngầm thừa nhận.

“Đại tướng quân,” Tạ Vân giễu cợt nói “Ta tại Mạc Bắc nuôi ngươi lớn lên, sau khi hồi kinh dạy dỗ Cẩm Tâm, đem Mã Hâm từ trong thiên lao mò ra cũng dốc lòng dạy dỗ nhiều năm; mặt khác Bắc Nha cấm quân đệ tử nhiều vô số không thể đếm hết, mấy cái sư đồ bèo nước gặp nhau đại khái cũng đếm không xuể…”

“…trong những người này, tối ngu ngốc nhất chính là ngươi!”

Đôi môi mỏng cương nghị của Đan Siêu hơi hơi run rẩy: “… Vì sao?”

“Không có việc gì.” Tạ Vân ngồi vào trong ghế, thuận miệng nói: “Đồ đệ tối ngu ngốc thường thường càng mang đến niềm vui cho sư phụ, trên đời chính là việc không công bình như vậy.”

Đan đại tướng quân: “…”

Đan đại tướng quân hít vào một hơi, chính muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghe Tạ Vân miễn cưỡng nói: “Còn nhớ Hạ Lan Mẫn Chi không?”

Tên người này đã rất xa xăm, Đan Siêu hơi ngập ngừng một chút, mới hồ nghi nói: “Nhớ rõ.”

“Ba năm trước đây sinh mẫu của Hoàng hậu là Dương phu nhân tạ thế, Hạ Lan Mẫn Chi cắt xén kim ngân tài vật bồi tang mà bỏ túi riêng. Sau khi bị phát hiện liền bị lưu đày đi Thiều châu. Sau Hoàng hậu vẫn chưa giải hận, lại sai người đưa độc tửu, chủy thủ cùng bạch lăng, buộc hắn thắt cổ tự tử mà chết. Một đám sĩ tử trong triều cùng hắn giao hảo phần lớn cũng bị lưu đày đi Lĩnh Nam.”

“…”

Đan Siêu chính là đang suy nghĩ kẻ này vì sao bỗng nhiên bị nhắc tới, lại nghe Tạ Vân nói: “Nhưng đây không phải là trọng điểm.”

“Trọng điểm là, năm đó ngươi đã từng hỏi ta, vì cái gì Hạ Lan Mẫn Chi cùng ta khắp nơi chống đối, thậm chí không tiếc sử dụng các loại thủ đoạn, nhiều lần bày trò mưu mô làm khó dễ…”

Trong lòng Đan Siêu nói: đó không phải là bởi vì ngươi tự thân xuất mã, đem người hành hung một trận, sau lại lột sạch để ở trước cửa giáo phường sao?

Nào ngờ Tạ Vân nhẹ nhàng chuyển đầu đề, đưa ra một cái tên Đan Siêu nhiều năm chưa từng nghe lại: “Bởi vì Doãn Khai Dương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.