Trong Tử Thần điện, tiểu Hoàng đế đứng ngồi không yên, rốt cục nhịn không được hỏi thị tòng: “Triệu trung quan đâu?”
Thị tòng mạc danh kỳ diệu: “Đại gia quên rồi? Hắn không phải là đi Đan phủ ban yến sao?”
“Trẫm biết! Hắn còn chưa trở về?”
“Suốt buổi chiều nay đều không thấy người, hẳn là còn chưa về đi. Đại gia có gì phân phó?”
Tiểu Hoàng đế tâm phiền ý loạn rồi lại bất đắc dĩ, tự mình cân nhắc thật lâu, chỉ đành nói: “Ngươi lặng lẽ đi đến trước cửa Đan phủ nghe ngóng xem có động tĩnh gì. Phải tránh kinh động người, trở về trực tiếp hồi báo cho trẫm!”
Thị tòng lại càng ù ù cạc cạc (*), lên tiếng tuân lệnh rồi đi ra.
[(*) từ câu “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: không sờ được tới suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị, đại ý chẳng hiểu ra làm sao]
Nhưng mà lúc này bên ngoài Tử Thần điện, thị vệ thay phiên lại nhận được điều động của thượng cấp, bị một đội Bắc Nha cấm vệ thay thế.
Thị vệ cung đình sau ngày Trường An thành thất thủ, bị Nam quân tàn sát một trận hiện tại thiếu người nghiêm trọng, canh gác các nơi hầu hết đều bị Bắc Nha thay thế. Thị tòng kia phụng Hoàng đế khẩu dụ vội vàng xuất cung, còn chưa ra khỏi cửa Tử Thần điện, liền bị cấm quân sĩ binh bắt lại kéo đi.
Tiểu Hoàng đế chờ hoài chờ mãi không thấy người, sầu lo, sợ hãi, kinh nghi, hối hận rối loạn cả lên. Sau một hồi, rốt cục cỗ lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, lao ra khỏi tẩm điện quát: “Người đâu, người đâu?!”
“Thánh thượng!” Ngô Đình xoay người cung kính nói.
“Ngươi là…?” Tiểu Hoàng đế dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn, chỉ cảm thấy có vẻ quen mắt nói không nên lời. Nhưng nhìn đối phương một thân trang phục thị vệ, đeo lệnh bài, tựa hồ cùng đám thị vệ trong cung mỗi ngày qua lại cũng không có gì khác biệt, cân nhắc một lúc lâu nói: “Trẫm muốn đi ngự hoa viên một chút.”
Ngô Đình không chút do dự vâng dạ, lấy ánh mắt ý bảo thủ hạ Bắc Nha đã thay đổi trang phục đuổi theo, hộ vệ tiểu Hoàng đế đi về hướng ngự hoa viên.
Cùng lúc đó, Ký vương Lý Đán mới gần mười ba tuổi quỳ gối trước chính đường Vương phủ, mờ mịt nói: “Bệnh tình Thiên hậu nguy kịch, hoàng huynh tuyên ta tiến cung bầu bạn?”
Trong tay cung nhân lại thực sự là minh hoàng thánh chỉ, vị trí ngự ấn rõ ràng là tư chương của Hoàng đế, nghe vậy nghiêm mặt nói: “Phải. Bệ hạ đã ở Thanh Ninh cung chờ Ký vương điện hạ ngài, thỉnh mau mau theo tiểu nhân đi đến đấy.”
Phản ứng đầu tiên của Lý Đán là chẳng lẽ hoàng huynh xuống tay hạ thủ mẫu thân, kêu ta đi đưa đoạn đường cuối cùng? Nhưng càng nghĩ lại thật sự không có cách nào tưởng tượng được. Hoàng huynh hắn mới vừa đăng cơ, thế đơn lực cô làm sao lại có năng lực như thế được. Hắn đành trở vào thay đổi triều phục, theo cung nhân vội vàng xuất phủ. Chỉ thấy phía ngoài vương phủ đã sắp sẵn một chiếc xe ngựa lớn, hộ vệ canh gác sâm nghiêm. Đánh xe chính là Mã Hâm.
Nếu mà Lý Đán cân nhắc một khắc, hẳn có thể phát hiện manh mối.
Hoàng huynh hắn sau khi lên ngôi cơ hồ không hề có binh quyền. Đối với Bắc Nha, Trữ doanh, Vũ Lâm quân đều có nhiều đề phòng. Nếu Thiên hậu thật sự bệnh tình nguy kịch, có thể nào lại lệnh cho tâm phúc của Tạ Vân ở Bắc Nha tới đón hắn vào cung?!
Nhưng Lý Đán dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bị cung nhân một bên hối thúc, đầu óc mơ hồ liền lên xe. Một đường trải qua cửa cung, thẳng hướng đến Thanh Ninh cung, chỉ cảm thấy trải qua rất nhiều trạm kiểm soát chặt chẽ. Đến khi xuống xe thì đã đứng ở trước cửa đại điện của Thanh Ninh cung.
Mã Hâm tự mình mang theo vài tên tâm phúc tinh nhuệ, “hộ tống” Lý Đán đẩy vào cửa điện. Võ Hậu từ trước giá sách xoay người, từ trên cao nhìn xuống tiểu nhi tử của chính mình.
“Thiên…Thiên hậu?” Lý Đán lắp bắp nói: “Ngài không phải là…”
Rầm rầm vài tiếng nặng nề, chính là Mã Hâm dẫn người ở phía sau hắn quỳ xuống, cùng đồng thanh: “Tham kiến tân đế!”
Lý Đán nhất thời bị sợ cháng váng, lắc lắc tránh ra vài bước, đầu gối mềm nhũn liền ngã ngồi xuống: “Các ngươi… các ngươi đây là có chuyện gì?!…”
……….
Kinh thành khổng lồ giống như đầm nước sâu. Trên mặt bất động thanh sắc mà duy trì một tia gió êm sóng lặng cuối cùng, mạch nước ngầm bên dưới đã bắt đầu cuộn trào hiểm ác.
Giờ Thân.
Mang Chí Đức, Hách Xử Tuấn, Trương Văn Quán cùng chư vị Trung thư tỉnh đại thần nhận được thư do Đan Siêu tự tay viết, bị tách biệt mà thỉnh vào cung.
Đám quan viên trên danh sách kia của Võ Hậu, giờ phút này đang ở trong phủ đệ nhà mình, đều lục tục nhận được tín chỉ hoặc khẩu lệnh của Võ Hậu, đồng loạt hướng Đại Minh cung tụ tập.
Cấm quân trấn giữ Huyền Vũ môn. Tả hữu Trữ doanh thì chuyển dời đến Đan Phượng môn. Một số đông nhân mã ẩn nấp bên trong thành. Ấn theo kế hoạch của Đan Siêu, bọn họ theo một trục chính từ Nam sang Bắc một đường chiếm cứ Hàm Nguyên điện, Tuyên Chính điện đến Bồng Lai điện, cứ thế đem cả tòa cung điện thật lớn chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay.
Giờ Dậu.
Cửa cung đóng chặt.
Tiếng chuông chợt vang lên, từng tiếng mạnh mẽ vang vọng giữa không trung.
“Giết…!”
“Giết…!”
Trước khi cánh cửa cung chậm rãi đóng lại một khắc, hai cánh quân đồng thời từ hai cánh cung Nam Bắc tràn ra, rầm rộ hướng về phía hoàng cung giết tới!
“Cái gì?” Bên Thái Dịch trì, Lý Hiển kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: “Người nào lại đánh chuông? Bên ngoài là thanh âm gì vậy?!”
Lời còn chưa dứt, nền đất rung động như thiên quân vạn mã chạy qua, tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời từ ngoài tường cung truyền vào. Nguyên bản thị vệ quân chỉ còn sót lại mấy mạng, căn bản tổ chức không nổi bất luận chống cự gì, liền ở dưới giáp công của Bắc Nha tinh nhuệ cùng tả hữu Trữ doanh nhanh chóng tan rã, vừa mới đối mặt liền hóa thành máu thịt dưới gót sắt.
Lý Hiển quả thực không thể tin, cứng đờ mà lắc đầu nói: “Binh biến?!”
Phía sau hắn mấy bước, Ngô Đình cùng đám thủ hạ đứng yên lặng.
“Quay… quay lại Tử Thần điện!” Lý Hiển thất kinh mà xoay người chạy tới: “Mau hộ giá, phong tỏa cung môn, truyền Vi ái khanh! Mau!”
Tất cả đám người lẳng lặng nhìn chăm chú vào tiểu Hoàng đế, không ai phát ra tiếng cũng không ai động đậy, giống như tiếng chém giết thảm thiết cách đó hơn mười trượng chỉ là một hồi mộng cảnh vớ vẩn. Lý Hiển rốt cục ý thức được cái gì, ánh mắt hoảng sợ đảo qua mặt từng người, lập cập nói: “Các ngươi… các ngươi phản, các ngươi lớn mật…”
“Bệ hạ,” Ngô Đình hòa nhã nói “Chuông thượng triều vang lên, ngài hiện tại nên lâm triều.”
Lý Hiển căn bản không thể tiếp thu bất ngờ không kịp đề phòng này, suy sụp: “Nói hươu nói vượn! Thị vệ đâu? Vi khanh đâu?! Ta là Thái tử do Tiên đế di chiếu lập nên, các ngươi…”
“Chuông thượng triều vang lên,” Ngô Đình cơ hồ có chút thương hại mà nhìn Hoàng đế, hướng thủ hạ của mình chậm rãi vung tay lên: “Đến, Thỉnh bệ hạ lâm triều!”
Lý Hiển quay đầu bỏ chạy, nhưng mà chưa chạy được hai bước, đã bị cấm vệ vây quanh, trực tiếp xách lên!
“Buông trẫm ra! Các ngươi muốn làm gì?!” Lý Hiển liều mạng giãy dụa: “Ám sát thiên tử tru di cửu tộc, các ngươi tự tìm đường chết! Một đám các ngươi…Đan Siêu, Tạ Vân, Thiên hậu…”
Tiếng la hét ầm ĩ dần dần đi xa. Cách một đạo tường cung gạch đỏ ngói xanh nặng nề, tiếng chuông vang vọng đến từng góc cung thành. Một hồi binh biến cứ thế như cơn lốc quét qua toàn bộ ngự hoa viên.
Tiếng ồn ào từ cửa ngoài song cửa sổ truyền vào trong căn phòng mờ mịt. Trên trúc tháp, Tạ Vân toàn thân đẫm mồ hôi lạnh chậm rãi mở mắt, đồng tử ướt át giống như được nước rửa qua.
“… Giờ nào rồi?”
Đan Siêu ngồi ở bên cạnh tháp, đem nửa người trên của y khóa trong vòng tay kiên cố hữu lực của mình, trầm thấp nói: “Giờ Dậu.”
“Thanh âm bên ngoài… là…”
“…Cung biến.”
Tạ Vân nhắm mắt lại. Một lúc lâu mới nỗ lực mở ra lần thứ hai, nhỏ giọng hỏi: “Ta sắp chết rồi sao?”
Đan Siêu nở nụ cười, đem mặt chôn vào bên gáy y hít một hơi thật sâu: “Không, sư phụ! Ta sẽ để cho ngươi sống đàng hoàng, an hưởng tôn vinh, quyền vị ngập trời, sẽ không bao giờ lo lắng hãi hùng, cũng sẽ không bị bất cứ thương tổn gì… Tất cả những gian nan khốn khổ đều đã vĩnh viễn qua đi…”
“…Đợi nhiều năm như vậy, đồ đệ không nên thân ngươi dạy rốt cục có thể quay lại dưỡng ngươi!”
Thần trí Tạ Vân còn có chút hoảng hốt, giãy dụa giơ tay lên, bị Đan Siêu nắm chặt lòng bàn tay, đem môi hôn lên mạch tượng mỏng manh trên cổ tay lạnh lẽo của y.
Tiếng binh khí giao kích cùng tiếng chém giết dần dần đi xa về hướng Nam, biến mất ở phía Hàm Nguyên điện. Tạ Vân kinh hoàng mà nhìn Đan Siêu, lại miễn cưỡng nâng lên một tay khác, vuốt ve gương mặt anh tuấn của hắn: “… Ngươi khóc…”
“Ân.” Đan Siêu hàm lệ cười rộ lên: “Cao hứng!”
Cửa bị gõ hai cái. Tâm phúc phó tướng ở ngoài cửa thấp giọng nói: “Tướng quân, Vũ Lâm quân thành công bao vây quanh Hàm Nguyên điện. Văn võ triều thần đã từ Đan Phượng môn vào cung. Mã Hâm cùng đám thuộc hạ Bắc Nha đang hộ tống Thiên hậu cùng Ký vương thượng triều. Ngô Đình bên kia cũng truyền tin nói hết thảy đều đã bố trí thỏa đáng.”
Ánh mắt Đan Siêu không rời Tạ Vân, chỉ trả lời một tiếng “Ân”.
“Đi đi,” Tạ Vân khàn khàn nói, ấn gáy Đan Siêu khiến cho hắn cúi người xuống, chuyên chú mà tiếp tục nụ hôn.
Môi lưỡi hòa quyện, hơi thở dây dưa. Cả một tòa Đại Minh cung rộng lớn hàng trăm dặm hóa thành bối cảnh ố vàng, vô số thời gian tại nháy mắt kia hôi phi yên diệt.
Đan Siêu rốt cục đứng lên, ánh mắt trên khuôn mặt anh tuấn nhìn chăm chú Tạ Vân không chớp, lùi lại ra cửa.
…………
Một ngày triệt để xoay chuyển lịch sử Đại Đường truyền lưu ngàn năm trên sử sách, rốt cục buông xuống vòm trời vẫn tràn ngập khói thuốc súng của Trường An thành.
Trước Hàm Nguyên điện tiếng chuông vàng thánh thót, mạnh mẽ hùng hậu vang vọng thật lâu không dứt. Văn võ bá quan xếp thành hàng vào triều. Có người thấp thỏm, có người xúc động phẫn nộ, có kẻ chột dạ phức tạp cũng có kẻ kiễng chân chờ mong … Trung thư tỉnh vài vị Tể tướng dẫn đầu, phía sau là quần thần, hướng về ngai vàng cao cao tại thượng quỳ xuống đất lạy phục xuống.
…. Trên ngai vàng song song cùng ngồi, rõ ràng là Thiên hậu vẻ mặt uy nghiêm, cùng Lý Đán sắc mặt tái nhợt.
Phía dưới tay Lý Đán lại đặt một cái án, Đan Siêu thẳng tắp như một thanh trường kiếm ngồi ở sau, trước mặt đoan đoan chính chính đặt huyết ngọc hổ phù, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn xuống quần thần dưới điện, lập tức hướng về phía Mã Hâm trấn thủ ở phía sau long ỷ vứt cho một ánh mắt ra hiệu.
Mã Hâm hiểu ý, quay xuống phía dưới phân phó vài câu. Rất nhanh liền thấy hai thân ảnh bước vào Hàm Nguyên điện. Trong đó một người tóc tai bù xù, nghiêng ngả lảo đảo, chính là Lý Hiển đang chật vật bất kham!
“Bệ hạ!” Trong đám triều thần có vị Ngự sử tóc trắng xoá té ngã lộn nhào mà xông tới: “Các ngươi một lũ nghịch thần, dám đối xử với bệ hạ như thế… Bệ hạ a …!”
Bịch một tiếng vang nặng nề. Ngự Sử còn chưa chạm vào góc áo Lý Hiển, liền bị Ngô Đình đạp ngay vào lưng lăn ra ngoài: “Người đâu! Kéo xuống!”
Cấm vệ đồng loạt lên tiếng trả lời, đi lên đem Ngự Sử vừa lôi vừa kéo ra khỏi đại điện, tiếng gào khóc nhanh chóng biến mất trên quảng trường rộng lớn.
Vài người trong đám văn võ bá quan nguyên bản muốn rục rịch nhất thời co rúm lại, thậm chí có người bước chân đã bước ra lại lặng lẽ thu trở về. Lý Hiển hoảng sợ nhìn chung quanh, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy vài tên thị vệ ngoài cửa lại đẩy mạnh tới một người bị trói gô lại, rõ ràng đúng là người hắn muốn tìm – Vi Huyền Trinh!
“Bệ hạ! Ngài làm sao vậy bệ hạ?!” Vi Huyền Trinh không ngừng giãy dụa vặn vẹo, lại rống to: “Bệ hạ chính là Thái tử do tiên đế di chiếu lập lên, danh chính ngôn thuận lên ngôi trước linh tiền! Thi thể Tiên đế còn chưa lạnh, các ngươi đây là muốn tạo phản sao?!”
Thiên hậu chưa mở miệng, Đan Siêu đã lười biếng nói: “Vả miệng!”
Vi Huyền Trinh run lên, liền có thị vệ tiến lên, bàn tay thẳng mặt đánh tới, lúc này đem hắn đánh đến ngã nhào xuống đất!
“Các ngươi… Tiên đế… Di chiếu…”
Lý Đán không đành lòng nhìn, run rẩy nhắm hai mắt lại. Thiên hậu lạnh lùng nói: “Tuyên chỉ đi.”
Các vị Tể tướng ngươi xem ta, ta xem ngươi, hiển nhiên đều không muốn làm người gánh vác trước. Ngắn ngủi một lát sau rốt cục có một người tay nâng minh hoàng thánh chỉ bước ra khỏi hàng, chính là Đồng phụng các Loan đài tam phẩm Tả Túc Chính đại phu, soạt một tiếng đem quyển trục mở ra, đối diện Lý Hiển khó có thể tin, cất cao giọng đọc: “Phụng Thiên hậu ý chỉ!”
“Chu vương Lý Hiển vô tài vô đức, không thể gánh vác trọng trách, khó có thể đảm nhiệm thiên hạ chi chủ; Nay phế Hoàng đế Lý Hiển thành Lư Lăng vương, lưu đày Vi thị tộc tới Lĩnh Nam ; Lập con trai trưởng của Tiên đế cùng Thiên hậu là Ký vương Lý Đán thiện vị. Khâm thử!”
Quần thần đồng loạt biến sắc. Có người hô to “Không thể!” “Vì sao?!” Nhưng càng lúc càng nhiều người quỳ xuống, đối mặt với ngai vàng, từng cái đầu đội tử ngọc kim quan lạy xuống thật thấp, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế …!”
Tất cả mọi người đều biết, họ hô vang câu kia không phải là cho Lý Đán toàn thân run rẩy đến ngây ngốc, mà là dành cho Thiên hậu, vị nữ vương chân chính thay tiên đế cầm quyền từ năm Lân Đức đến nay.
Ngô Đình tiến lên một phen đoạt lấy vương miện trên đầu Lý Hiển. Hắn giãy dụa không đứng nổi, đôi chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, không cam lòng mà lê đầu gối đi mấy bước: “Không! Ta mới là Hoàng đế được di chiếu lên ngôi! Trẫm làm sai cái gì? Dựa vào cái gì lại phế trẫm?!”
Thanh âm Thiên hậu gằn từng chữ, rõ ràng đến mức lãnh khốc: “…Ngươi muốn đem cả thiên hạ này tặng cho Vi Huyền Trinh, còn hỏi mình có tội gì?!”
Lý Hiển chợt nghẹn lời.
Thanh âm Đan Siêu dễ dàng áp đảo tiếng lao xao huyên tạp trong điện: “Đêm đó Tiên đế băng hà, chỉ có một mình ngươi canh giữ trước giường bệnh. Ngươi chân trước mang theo chiếu thư sắc phong Thái tử từ Tử Thần điện đi ra, sau lưng trong cung liền vang tiếng chuông báo Tiên đế quy thiên. Hiện giờ nghĩ lại, không chừng biết đâu ngươi nhìn thấy Tiên đế có ý lập ấu tử, liền tiên hạ thủ vi cường làm việc táng tận thiên lương?”
“Ta không có!” Lý Hiển rống giận: “Ngậm máu phun người!”
Đan Siêu mặt trầm như nước, đưa tay thoáng phất qua: “Dẫn đi!”
“Ta không có!” Tiếng Lý Hiển gào thét khàn cả giọng dần dần đi xa: “Ta không làm cái thứ Lư Lăng vương kia…”
Đan Siêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống chúng thần chen nhau triều bái dưới chân.
Nếu tầm mắt của hắn hướng xa xa, liền có thể nhìn thấy ngoài Hàm Nguyên điện đao binh san sát, đều là nhân mã của hắn từ Dương Châu ngàn dặm giết vào kinh thành; Hiện giờ vó ngựa sắt lại một lần nữa chiếm lĩnh Đại Minh cung vạn quốc triều hướng.
Hắn tuy rằng vẫn không phải Hoàng đế, trên thực tế cũng đã mang binh nhiếp chính, nắm được quyền lực chí cao vô thượng.
Đan Siêu quay đầu liếc về hướng ngai vàng, nghênh hướng ánh nhìn chăm chú như có điều suy nghĩ của Thiên hậu. Trong phút chốc, ánh mắt mẫu tử chạm vào nhau trên không trung, Thiên hậu tựa hồ hơi có ý cười, trong ý cười ngắn ngủi lại ẩn tàng cảm khái cùng cực độ phức tạp khó có thể diễn tả thành lời.
“… Hoài hóa Đại tướng quân, Bình vương Đan Siêu.”
Thiên hậu đứng lên, tiến về phía trước một bước, đối mặt với không trung rộng lớn ngoài Hàm Nguyên điện cùng ngàn dặm giang sơn:
“…Chiến công hiển hách, tài đức vẹn toàn, là rường cột của đất nước. Hiện phong Thái Thú hai thành Trường An, Lạc Dương, gia tôn Nhiếp Chính vương. Khâm thử… !”
Mỗi một câu một chữ của Thiên hậu xuyên qua Đại Minh cung khói thuốc súng còn chưa tan hết, bay về hướng trung nguyên đại địa, vang vọng đến tận Bắc cương xa xôi rộng lớn.
Chăn lông trên mái căn phòng tường đất rung động lạch xạch, bão cát bao trùm tường viện, âm thanh như tiếng rít sắc nhọn lướt qua cửa. Căn phòng đất dần dần ở trong thiên địa hóa thành một cái chấm đen nhỏ bé.
…………..
Trước Hàm Nguyên điện là chín mươi chín bậc thang bằng bạch ngọc, Đan Siêu từng bước một đi xuống. Một thân ảnh đang đứng dưới thềm đưa lưng về phía hắn, tay áo rộng, mái tóc tùy ý tung bay phía sau, mặt hướng về phía tịch dương mênh mang cuối chân trời.
Đan Siêu dừng bước, mỉm cười nói: “Xin hỏi…”
Thân ảnh kia khẽ động, hơi nghiêng mặt đi.
“Tại hạ Đan Siêu. Khi niên thiếu từng sơ ngộ các hạ, hoảng hốt quen thuộc như đã từng gặp nhau kiếp trước…”
“…Gặp nhau tức là hữu duyên. Không biết các hạ có nguyện ý cùng ta nắm tay bày tỏ?”
Tạ Vân rốt cục xoay người, thản nhiên nói: “Gặp nhau tức là hữu duyên?”
“Phải.”
“Lương duyên hay nghiệt duyên?”
Đan Siêu đi xuống bậc thềm cuối cùng, nắm lấy tay Tạ Vân đặt lên ngực nơi trái tim mình đang đập mạnh mẽ hữu lực từng nhịp đều đặn: “Vừa mới gặp, liền sinh tâm ma. Nghiệt duyên từ đó liên miên bất tuyệt. Hiện giờ chấp niệm sâu nặng, khắc cốt minh tâm, chỉ mong ban cho ta thời gian còn lại, cùng ngươi ràng buộc nghiệt duyên trọn đời …”
Trên quảng trường trước Hàm Nguyên điện, Đan Siêu đối Tạ Vân, chậm rãi quỳ một gối xuống.
Tạ Vân trầm mặc hồi lâu, mới đem ống tay áo Đan Siêu nhấc lên, từ trên cổ tay rắn chắc của hắn cởi xuống sợi dây buộc tóc đã phai màu. Mái tóc của Đan Siêu đã không còn ngắn giống khi mới ra khỏi Từ Ân tự nhiều năm trước, hiện giờ cũng đã thành dài mượt có thể búi lên, vài lọn tóc rơi ra khỏi tử ngọc quan.
Tạ Vân cúi người vì hắn vuốt lại tóc, động tác cực kỳ cẩn thận, lại dùng dây buộc tóc cột lại, dồn ở dưới tử ngọc quan, xong xuôi mới đứng thẳng dậy hơi mỉm cười: “Tốt.”
Kết phát vi phu phụ,
Ân ái lưỡng bất nghi.
Hoan ngu tại kim tịch,
Yến uyển cập lương thì.
…
Nỗ lực ái xuân hoa,
Mạc vong hoan lạc thì.
Sinh đương phục lai quy,
Tử đương trường tương tư
[(*) từ bài “Biệt thi kỳ 2” của Tô Vũ thời nhà Hán, mỗ tạm dịch:
Kết tóc thành vợ thành chồng,
Đôi lòng tương duyệt ắt không nghi ngờ.
Đêm nay chỉ mấy canh giờ
Cùng vui ân ái, đừng chần chờ thêm.
…
Lòng yêu mãi như hoa xuân,
Không quên hoan lạc khi gần bên nhau.
Sống liền đôi cánh uyên ương
Chết liền ôm mãi vấn vương muôn đời]
………….
Năm Tự thánh thứ nhất, Đường Trung Tông Lý Hiển bị phế làm Lư Lăng vương, cùng Vi thị tộc bị lưu đày đến Lĩnh Nam; Ký vương Lý Đán lên ngôi, ở biệt cung; mọi việc đều nghe Thiên hậu Võ thị cùng Nhiếp chính vương Đan Siêu quyết định, sửa niên hiệu là Thùy Củng.
Năm sau, nhà Đường phát binh an Đông, bình định Cao Ly, tiếp nhận Tân La đầu hàng.
Thùy Củng năm thứ ba chinh phạt Khiết Đan, Nhiếp Chính vương tự mình nắm giữ ấn soái, tiêu diệt tặc thủ cũng bình định Đột Quyết, Mạc Bắc thái bình.
Chiến thắng khải hoàn quay lại Trường An, Hoàng đế Lý Đán tự mình công khai thân thế Nhiếp Chính vương, thừa nhận là huynh trưởng của mình, cũng để người này sửa họ nhận tổ quy tông.
Hai năm sau đó, Thiên hậu xưng đế, đổi từ Đường sang Chu, lập trưởng tử Lý Siêu làm Hoàng tự, trọng dụng đám danh thần như Địch Nhân Kiệt.
Vài năm sau, hạ nhân tiến hiến hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi nhập thị. Võ hoàng bởi vì yêu dung mạo hai kẻ này mà cực kỳ phóng túng, khiến cho đám Thiệu vương Lý Trọng Nhuận cùng Vĩnh Thái quận chúa gièm pha bị giết; Hai huynh đệ họ Trương lại thành lập Khống hạc phủ, kiêu ngạo quyền thế ngập trời, Lý Đường tôn thất người người cảm thấy bất an;
Năm Thần Long, Nhiếp Chính vương mang binh vào cung, tự tay chém chết Trương thị huynh đệ hai người trước ngự tiền, Võ hoàng nhường ngôi.
Nhiếp Chính vương như vậy đăng cơ xưng đế, tên hiệu Hưng Tông.
Đan Siêu một đời chưa từng phong hậu, cũng không con cháu, chỉ cùng Bắc Nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân đi lại thân mật. Khi trung niên chọn con thứ ba của Lý Đán -Lý Long Cơ – phong làm Lâm Truy vương, sau đó chính thức sắc phong Hoàng tự.
Năm Diên Hòa, Lâm Truy vương Lý Long Cơ lên ngôi ở Trường An, hào Huyền Tông, đời sau gọi Đường Minh Hoàng, bắt đầu mở ra ba mươi năm Khai Nguyên thịnh thế.
—— chính văn hoàn ——