Vương Xán bị tiếng chuông điện thoại ở phòng khách làm cho tỉnh giấc. Trời đã tối rồi, phải mất chút thời gian cô mới thích ứng với không
gian mờ tối của căn phòng, mơ hồ nhìn lên tấm trần nhà lạ lẫm rồi tỉnh
lại. Cô mâu thuẫn phân vân, xúc cảm lạ lẫm, lo lắng, cơ thể đau nhức,
mệt mỏi không chút sức lực nên đã ngủ quên mất. Cô đang định rướn người
lên thì bối rối phát hiện trên người mình không mặc gì.
Trần Hướng Viễn ấn nhẹ người cô xuống rồi nói: “Để anh.”
Anh bước xuống giường lấy quần áo mặc lên người rồi lại nhặt quần áo
của Vương Xán đặt cạnh gối cô. Vương Xán không dám nhìn thẳng vào anh,
chỉ thấy mặt cô nóng bừng bừng. Tiếng chuông điện thoại của cô vẫn không ngừng vang lên ngoài phòng khách. Trần Hướng Viễn nói: “Để anh đi lấy
cho em, chắc là ở trong ba lô của anh.”
Trần Hướng Viễn vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Vương Xán vội mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất. Khi anh bước vào, chiếc điện thoại của cô vẫn
đang đổ chuông. Vương Xán nhìn dãy số, quả nhiên là số điện thoại ở nhà. Cô vội nghe máy, giọng mẹ vừa lo lắng vừa tức giận: “Sao con không nghe điện thoại? Mẹ và bố con sắp lo lắng đến chết đây.”
“Con xin lỗi mẹ, con ngủ quên mất, không nghe thấy. Vâng, con không
sao.” Vương Xán mơ hồ trả lời: “Sắp đến nhà rồi, vâng. Con về nhà ăn
tối.”
Vương Xán căn bản không dám nhìn Trần Hướng Viễn, luống cuống chạy ra ngoài sắp xếp lại ba lô. Điện thoại bị rơi xuống đất, cô cúi người
nhặt. Chiếc ba lô chưa kéo khóa nghiêng đi, tất cả đồ đạc trong ba lô
đều rơi hết ra ngoài. Trần Hướng Viễn quỳ xuống nhặt từng đồ cất vào ba
lô, sau đó đứng lên ôm chặt Vương Xán đang chân tay lóng ngóng. Côội
vàng nói: “Em phải nhanh chóng về nhà.”
Anh không buông cô ra. Vương Xán ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc
bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại lúng túng đỏ mặt. Anh vẫn im lặng ôm
chặt cô, cái ôm mạnh mẽ này làm cô bình tĩnh trở lại.
Vương Xán tự nói với chính mình, chuyện dù sao đã xảy ra rồi, cũng không cần phải hối tiếc nữa.
Điều duy nhất làm cô lo lắng là chuyện này có khả năng sẽ dẫn đến
những hậu quả khó lường. Tất nhiên, cô hiểu những kiến thức sinh lí cần
thiết, cô biết mình đang ở trong thời kì an toàn, mà Trần Hướng Viễn đã
có những biện pháp ngăn ngừa khả năng lớn nhất, nhưng trong lòng vẫn lo
sợ bất an.
Trần Hướng Viễn dường như cảm nhận được Vương Xán đang nghĩ gì: “Xin
lỗi, Xán Xán. Hôm nay anh đã quá kích động rồi. Anh sẽ có trách nhiệm
với em.”
“Cái em cần không phải là chịu trách nhiệm.” Cô dụi đầu vào lòng anh, buồn bã nói: “Em không phải là đứa con gái không biết gì, bản thân em
có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
“Anh không có ý đó. Anh vốn định thong thả đến với em, thế nhưng…”
Anh quay mặt cô lại, nhìn cô đắm đuối: “Em đã làm anh mất kiểm soát
rồi!”
“Anh có hối hận không?”
“Hoàn toàn không hối hận. Anh chỉ hi vọng mình có thể làm em không
hối hận.” Trần Hướng Viễn cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Xán Xán, anh yêu
em.”
Nghe được câu nói của anh, Vương Xán rất vui, ôm chặt lấy anh hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đưa em về nhà đi.”
Về đến nhà, Vương Xán không tránh khỏi cảm giác trống rỗng. Những lời giáo huấn thường ngày của mẹ bỗng nhiên đồng loạt xuất hiện trong đầu
khiến cô có cảm giác tội lỗi. Cô né tránh cái nhìn của mẹ một cách bản
năng, viện cớ ngồi xe nửa ngày trời nên đi tắm trước.
Vương Xán tắm rất lâu mới bước ra ngoài. Bà Tiết Phượng Minh đã làm
xong bữa tối từ lâu. Ba người ngồi trước bàn ăn, bố mẹ hào hứng hỏi cô
đi chi thế nào, cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lấy tinh thần kể
cho họ nghe về chuyến dã ngoại, về phong cảnh trên đường đi.
Ăn tối xong, cô lắc eo nũng nịu nói: “Mệt rồi, mệt rồi! Con đi ngủ trước đây, mai còn phải đi làm nữa.”
Tất nhiên, cho dù là nằm trên giường nhưng Vương Xán không dễ đi vào
giấc ngủ. Bây giờ cô đã có thể hiểu được những kinh nghiệm được nói ra
từ miệng người khác, từ những quyển sách và trải nghiệm thực tế là hai
chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trong ánh sáng ảm đạm và êm dịu, dường như đã sinh ra một xúc cảm như những luồng điện vô hình từ ngón tay của anh đến cổ cô. Cái ôm chặt và
nóng bỏng ấy dường như làm cô nghẹt thở; những lời nói thì thầm nhỏ nhẹ
bên tai là những lời mà cô không tưởng tượng được do Trần Hướng Viễn
nói; những cái vuốt ve âu yếm, sự giao hòa thân thể làm cô run rẩy…
Vương Xán có không ít lý thuyết và những hiểu biết được truyền thụ
gián tiếp. Cô được biết, thông thường lần đầu tiên sẽ có cảm giác sung
sướng đến nỗi thấy mình như sắp lìa cõi đời. Những điều ấy cô biết qua
ngôn tình của Đài Loan hoặc tiểu thuyết lãng mạn phương Tây. Trong cuộc
sống hiện thực thì xác suất ấy dường như là con số không. Lần đầu tiên
của cô cũng như vậy, nhưng hoảng loạn nhiều hơn xúc cảm, đau đớn nhiều
hơn khoái cảm. Tuy nhiên, cảm giác hai trong một đó lại vô cùng chân
thực và mạnh mẽ.
Nghĩ đến câu nói nổi tiếng của Trương Ái Linh về suy nghĩ trong lòng
của người con gái, cô bỗng đỏ mặt rồi có chút tự trách mình. Cô nghĩ,
đứng trước một người đàn ông, cho dù có cảm động đến đâu thì cũng nên
giữ lại tất cả. Chỉ là cô không thể ngờ được rằng, đắm chìm vào tình yêu thể xác còn khó cưỡng hơn cả động lòng.
Tại sao có người lại thản nhiên cảm nhận khoái cảm của xác thịt mà
vẫn giữ được tự chủ. Còn cô, dường như giống một người con gái truyền
thống, để trái tim đi cùng với cảm xúc về thể xác.
Hồi còn đi học, môn logic Vương Xán học không đến nỗi nào. Nhưng
những suy nghĩ này lại làm cô hỗn loạn. Cô nghĩ, có lẽ muốn phân tích
tình yêu thì chính cô đã uổng công rồi. Không ai biết rằng cô đã lặng lẽ bước vào giai đoạn vô cùng quan trọng trong cuộc đời. Mặc dù mẹ cô là
người luôn luôn theo dõi quan sát từng hành động nhỏ của con gái nhưng
hàng ngày vẫn là một cô giáo sớm tối ở trường.
Đây là lần đầu tiên Vương Xán có một bí mật chỉ thuộc về riêng mình.
Cô nghĩ, thật ra con người ta muốn có một chút bí mật cũng không phải là khó khăn lắm. Nhưng chút bí mật này của cô so với những tin tức nóng
hổi mang tính thời sự ở tòa soạn, thì bí mật đó chỉ là chuyện vặt.
Vương Xán đi phỏng vấn về, vừa ngồi xuống ghế chuẩn bị viết bài thì
Lý Tiến Hiên bước thẳng đến chỗ cô ngồi nói rằng đồng nghiệp của họ,
phóng viên chuyên mục thổ lộ tình cảm – Ngô tĩnh đang gấp rút đính hôn
và nộp đơn xin thôi việc.
Vương Xán thường xuyên đến chỗ La Âm, tất nhiên quen biết Ngô Tĩnh.
“Á, mới qua một cuối tuần thôi mà trên thế giới đã đổi mặt trăng mặt
trời rồi sao? Trước đây tôi chưa từng nghe cô ấy nói có bạn trai. Hơn
một tháng trước, hình như trong lúc tôi và La Âm trao đổi về lắp đặt
thiết bị trong nhà, cô ấy còn nói với tôi, cô ấy không vội kết hôn,
chuẩn bị biến mình thành Thánh đấu sĩ, tuyệt đối không đồng ý kết hôn
mà. Sao tự dưng lại đính hôn vậy?
Lý Tiến Hiên cười thành tiếng: “Tiến sĩ đại học Harvard, phó tổng tài phụ trách các công ty công nghệ cao lên sàn tại khu vực Châu Á của sàn
giao dịch chứng khoán Hoa Kì (NASDAQ: viết tắt của National Association
of Securities Dealers Automated, sàn giao dịch lớn nhất thế giới). Tôi
đã đọc qua tài liệu, tính sơ sơ, tài sản nhà anh ta cũng phải hơn chục
tỉ. Một người đàn ông như vậy cầu hôn với cô ấy, cô ấy gật đầu đồng ý
luôn, không được sao?”
“Oa…” Nghe được những chuyện xảy ra xung quanh mình, tinh thần Vương Xán hào hứng hơn: “Thật không? Sao anh biết rõ như vậy?”
“Cái này giấu được tôi sao? Sau khi biết tên, tôi lên mạng tra là ra tất cả.”
“Không biết Ngô Tĩnh có tổ chức hôn lễ ở bên này không? Đến lúc đó chúng ta có thể nhìn xem chú rễ trông như thế nào?”
“Cô ấy âm thầm làm xong hộ chiếu, giờ bay đến Bắc Kinh đợi visa rồi,
sau đó đến Mỹ nghỉ tuần trăng mật. Nhưng trên mạng có thể tìm thấy ảnh
của chú rễ. Nếu cô hiếu kì, lát nữa tôi gửi link trang web cho cô xem.”
Vương Xán có chút thất vọng: “Ra ngoài chơi một chuyến mà lại bỏ qua tin hot này.”
“Yên tâm, nghe nói chú rễ có dự án đầu tư ở đây. Cô dâu nói với chúng tôi rồi, sau khi quay về sẽ mở đại tiệc rượu.” Lý Tiến Hiên cười: “Rồi
cô sẽ nhìn thấy người thật.”
Lý Tiến Hiên đã kể rất đầy đủ rồi mà Vương Xán vẫn có cảm giác không
thể tin nổi: “Tôi chưa từng nghe La Âm nhắc đến chuyện này. Hai người họ cùng mỴ phòng, lại ngồi ở hai bàn đối diện nhau. Đúng là không thể
tưởng tượng được.”
“Cô đừng trách mà oan uổng cho La Âm, hai ngày nay cô ấy đã bị mọi
người hỏi nhiều lắm rồi.” Điện thoại Lý Tiến Hiên đổ chuông, sau khi
nghe máy anh vội vàng đi ra ngoài, “Cô tự đi hỏi cô ấy đi. Hai người
quan hệ tốt, có lẽ sẽ nghe ngóng được chút tin tức độc quyền đấy.”
Vương Xán giải quyết hết công việc trước mắt rồi lập tức chạy đến văn phòng của La Âm, thò đầu vào thăm dò, Ngô Tĩnh không có ở đó. Cô kéo
một chiếc ghế ngồi trước mặt La Âm, mắt chớp chớp ở tư thế sẵn sàng nghe chuyện. La Âm lập tức bị làm cho tức cười.
“Được rồi, không cần cậu tra khảo. Tớ sẽ nói tất cả những gì tớ biết. Tớ chỉ là biết trước một ngày so với những người khác trong tòa soạn
thôi. Ngày đầu tiên Ngô Tĩnh nộp đơn xin từ chức lên tòa soạn, cô ấy hẹn gặp tớ ở quán Lục Môn, tâm sự đến khi quán đóng cửa. Cô ấy nói với tớ,
chồng chưa cưới của cô ấy là độc giả đã gọi điện đến tòa soạn thổ lộ tâm sự.”
Vương Xán tự nâng cằm mình lên, thừa nhận dự báo của Lý Tiến Hiên quả nhiên không sai.
“Chính xác là cách đây một thng, có một người đàn ông gọi điện đến
đường dây nóng của chuyên mục thổ lộ tâm sự. Lúc đầu anh ta gọi đến số
điện thoại của tớ. Người đó nói vừa từ Mỹ trở về để đầu tư một dự án, vô tình đọc được tờ báo của chúng ta, muốn kể chuyện tình duyên trắc trở
của mình. Hôm đó lại đúng vào hôm tớ bị cảm cúm, muốn về nhà nghỉ ngơi
nên giới thiệu Ngô Tĩnh đi tiếp anh ta. Anh ta hẹn gặp Ngô Tĩnh tại
khách sạn Minh Châu ở ven sông. Cậu cũng biết đấy, chúng ta gặp gỡ độc
giả, một là ở phòng họp có thiết kế đặc biệt của tòa soạn, hai là ở quán café Lục Môn đối diện bên kia, chứ không có ý định đến chỗ khác. Lúc đó tớ còn nhắc Ngô Tĩnh thông minh một chút, cẩn thận gặp phải một người
không trả tiền nước uống, một ly café ở đó có giá không hề nhỏ.”
Vương Xán hào hứng truy vấn: “Kết quả hai người đó trúng tiếng sét ái tình sao?”
“Trúng hay không trúng thì tớ không rõ.” La Âm đặt tay xuống: “Tất cả những gì tớ biết là, sau khi Ngô Tĩnh quay về đã viết một bài về câu
chuyện tình duyên của một người đàn ông độc thân giàu có từ nước ngoài
trở về. Tớ đã khen cô ấy viết rất day dứt và có cảm xúc, lời lẽ rất sâu
sắc. Sau khi đăng lên đã thu hút rất nhiều cô thiếu nữ gọi điện đến tòa
soạn muốn biết phương thức liên hệ với anh ta. Nhiều ngày liền, điện
thoại của bọn tớ đã trở thành đường dây nóng kết bạn rồi. Tớ chỉ có thể
giải thích đi giải thích lại, không thể tiết lộ thông tin độc giả, kết
quả là rất nhiều người mắng bọn tớ tự bịa chuyện, rồi đi lừa gạt. Giờ
cậu thấy đấy, chuyên mục của bọn tớ làm rất thực tế, phải nói là vô cùng chân thực, đến người già trẻ nhỏ cũng không hề lừa gạt.”
Nói như vậy Vương Xán đúng là có chút ấn tượng về bài báo này: “Tớ
nhớ ra rồi, người đàn ông đó gốc người thành phố, tốt nghiệp trung học
xong thì đỗ học bổng du học. Mối tình đầu của anh ta là bạn học, đã qua
đời vì tai nạn giao thông. Anh ta từng kết hôn một lần sau đó ly hôn, có đúng không?”
“Không sai, một người đàn ông bốn mươi tuổi, ưu tú, có khí chất, chín chắn, nho nhã; có một cậu con trai tám tuổ; một gia đình bề thế, một
tiền đồ tươi sáng và một trái tim tan nát cần được an ủi.”
Vương Xán bị chọc cho cười ha ha: “Cậu nghĩ xem, nếu là cậu đi nghe anh ta tâm sự thì kết quả như thế nào nhỉ?”
“Cậu đúng là không phải người đầu tiên hỏi tớ câu này.” La Âm cũng
cười. “Hết hy vọng rồi, tớ luôn trả lời họ một cách nghiêm túc, tôi là
hoa đã có chủ, quyết không có người thứ hai. Tớ không sợ nói thật với
cậu, tớ luôn không phải là người đào hoa. Ngô Tĩnh nói với tớ, cô ấy đã
bị cảm động mạnh mẽ về những trải nghiệm của anh ta. Chỉ e rằng, sau này khi nhiều năm nghe những tâm sự của độc giả, những câu chuyện dù có
trắc trở cảm động đến đâu tớ cũng cho rằng đó là cuộc sống của người
khác, không thể nào nảy sinh tình cảm được.”
“Đây cũng được coi là kì tích nhỉ?”
Hai người đều yên lặng. Tất nhiên Ngô Tĩnh cùng lắm cũng chỉ nói được là tướng mạo thanh tú, gia cảnh bình thường. Nếu nhìn bằng con mắt thực tế hiện nay, thì một cô gái hơn ba mươi tuổi như cô ấy rõ ràng đã trúng số độc đắc. La Âm thở dài: “Ngày đầu tiên Ngô Tĩnh nộp đơn xin từ chức
đã tâm sự với tớ, chính cô ấy cũng nói, đây là định mệnh mà cô ấy tuyệt
đối không có cách nào dự tính được.”
Đến lượt Vương Xán thở dài: “Đúng là không ngờ được, kì tích lại xảy ra xung quanh chúng ta.”
La Âm mỉm cười: “Ai nói không phải chứ?”
Vương Xán đã được thỏa mãn lòng hiếu kì, về văn phòng tiếp tục làm
việc, so với những đồng nghiệp đang ồn ào bàn tán, cô tỏ ra bình tĩnh
hơn nhiều.
Đúng như La Âm nói, cho dù có mang màu sắc kì tích như thế nào thì
rốt cuộc nó vẫn là cuộc sống của người khác. Bây giờ trái tim và thể xác của cô đã bị tình yêu chiếm trọn rồi.
Mặc dù đã bước vào tháng chín nhưng chẳng có cảm giác của đầu mùa
thu. Khoảng thời gian nóng bức nhất cũng đã qua đi, thành phố này lại
bắt đầu bước vào thời điểm khiến con người ta dễ chịu. Không khí sáng
sớm và buổi tối cũng mát mẻ hơn, khiến những cảm xúc nông nổi bị tích tụ lại trong suốt mùa hè cũng dịu lại, dòng người đi trên đường phố dường
như cũng thong thả hơn nhiều.
Tình cảm của Vương Xán và Trần Hướng Viễn cũng bước vào thời kì nồng
nhiệt. Chỉ cần có thời gian, hàng ngày sau khi tan sở họ đều ở bên cạnh
nhau. Ngoài những việc bình thường như đi ăn, xem phim, ra ngoại ô dạo
mát, lái xe đi hóng gió ra, cũng có lúc anh đưa cô về nhà, pha cho cô
một ly café, cùng nhau nghe nhạc hoặc xem phim. Tất nhiên không tránh
khỏi những lúc động chạm thân thể.
Vương Xán dần dần cảm nhận được sự vui sướng trong tình yêu. Những
người đàn ông bình thường lạnh lùng nhạt nhẽo, bỗng dưng lại sôi nổi
nhiệt tình dường như làm người khác vô cùng mê đắm. Sự va chạm giao hòa
thể xác như vậy, từng tấc da thịt như dán vào nhau, toàn bộ cảm quan
được kích thích. Thậm chí từng tế bào đều cảm nhận được những tác động
nhỏ của sự đi vào và đón nhận, trải nghiệm sự nhịp nhàng, tựa như nhờ
vào sự hỗ trợ của một phương thức thần bí được nghi thức hóa, tiến sâu
hơn nữa vào trái tim và linh hồn của đối phương. Nếu là trước đây, Vương Xán sẽ cười chế giễu, nghi ngờ cách nói hư ảo này, nhưng bây giờ, đây
lại là cảm giác thật của cô.
Bởi vì đã có những kinh nghiệm như thế nên mỗi lần hẹn hò đều ngọt
ngào như mật. Đến mức sau khi kết thúc cuộc hẹn hò, anh đưa cô về nhà mà cô vẫn lưu luyến không rời, chỉ hi vọng thời gian ở bên anh được kéo
dài thêm nữa.
Vương Xán nghĩ, yêu một người và được một người yêu, trái tim và thể
xác lại được thỏa mãn đến thế, thảo nào có nhiều người lại khát khao
được đắm chìm vào tình yêu đến vậy.
Hôm nay, khi Vương Xán nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhà đã gần mười hai giờ đêm, nằm ngoài dự đoán của cô, bà Tiết Phượng Minh vẫn chưa đi ngủ. Bà đang cầm một cuốn sách ngồi trên sofa đọc, rõ ràng là đang đợi cô
về.
Vương Xán vừa thầm kêu vừa cười nói: “Mẹ, mai còn phải đi làm, sao mẹ vẫn chưa ngủ?”
“Con cũng biết ngày mai phải đi làm à?” Bà Tiết Phượng Minh nói bằng giọng quở trách, vỗ vỗ ghế ra hiệu cô ngồi xuống.
Vương Xán ngoan ngoãn bước tới: “Mẹ, hôm nay bộ phim dài quá nên con
về hơi muộn. Lần sau con sẽ cố gắng về sớm, mẹ không phải đợi con đâu.”
“Tiểu Xán, mẹ biết chuyện yêu đương là như thế nào, nhưng hai đứa qua lại với nhau chưa lâu, còn phải tìm hiểu kĩ về nhau, không thể quá…
nồng nhiệt như vậy được, sẽ có những ảnh hưởng không tốt.”
Mặt Vương Xán đỏ lựng lên, cô biết mẹ đã nhìn thấy nụ hôn tạm biệt
của cô và Trần Hướng Viễn từ trên lầu, chỉ đành thật thà nói: “Vâng, sau này con sẽ chú ý.”
“Con đã trưởng thành rồi, mẹ không định cả ngày canh giữ con. Mẹ chỉ
có thể khuyên bảo con, hai người giữ khoảng cách hợp lý mới giữ được
những bí mật cần thiết.”
“Mẹ, con hiểu rồi!”
“Quan hệ của hai đứa đến mức nào rồi?”
Câu hỏi này đúng là không có cách nào để trả lời. Vương Xán níu áo
mẹ, mặt dày cười tươi, cô gắng chối cãi: “Mẹ, lúc nãy mẹ cũng nói rồi,
không phải là mẹ không biết chuyện yêu đương là như thế nào, sao mẹ còn
hỏi con làm gì?”
Bà Tiết Phượng Minh rõ ràng là không có ý định cho qua dễ dàng như
thế: “Xán Xán, mẹ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, nên có
nói thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Chuyện yêu đương tuyệt đối không
thể tùy tiện buông thả được. Chuyện tình cảm nhất định phải từng chút
từng chút một mới có thể lâu bền. Con phải hiểu mọi mặt về anh ta, đừng
chỉ có chú ý đến ưu điểm bên ngoài. Con cần biết, không khó để yêu những mặt tốt của đối phương, nhưng nếu con biết được cả những mặt xấu của
đối phương mà vẫn đón nhận thì hai người mới có thể tiếp tục ở bên cạnh
nhau.”
Vương Xán gật đầu nghe giáo huấn: “Mẹ, những lời này mẹ nói rất đúng.”
“Có lời nào mẹ nói không đúng không?”
“Hi hi, câu nào cũng có lý ạ. Những lời khuyên vàng ngọc này, con nhất định sẽ tạc sâu trong lòng.”
“Con đừng có ba hoa với mẹ.” Cuối cùng bà Tiết Phượng Minh cũng không thể chống lại những lời nói bùi tai của con gái, không ngăn được nụ
cười nhưng vẫn nói: “Còn một chuyện nữa. Hai đứa đừng có cả ngày dính
lấy nhau, như thế rất dễ bị cuốn vào, đặc biệt là đàn ông, một khi đã bị kích động là sẽ phát sinh nhu cầu. Con nhất định phải lý trí, giữ
khoảng cách bảo vệ chính mình, không được dễ dãi để xảy ra… những chuyện không nên. Con gái một khi biểu hiện dễ dãi, buông thả, sẽ không có
được sự tôn trọng của đối phương. Và quan trọng hơn, nếu hai bên phát
hiện tính cách không hợp nhau, quan hệ yêu đương không thể tiếp tục được nữa, lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
Miệng Vương Xán nhất thời khô cứng, tim cô bỗng đập có chút không
theo quy tắc nào. Cô mở miệng mà không biết nên nói gì. Bà Tiết Phượng
Minh nhìn chằm chằm vào cô: “Xán Xán, con có đang nghe mẹ nói không
đấy?”
“Con đang nghe, đang nghe.” Cô liến thoắng trả lời: “Con biết là mẹ muốn tốt cho con.”
Thái độ ngoan ngoãn nghe theo của Vương Xán làm bà Tiết Phượng Minh
rất hài lòng: “Thật ra mẹ và bố rất tin tưởngon. Nếu tình cảm của con và Tiểu Trần tốt đẹp, qua một thời gian nữa, con có thể dẫn cậu ấy về nhà
ăn cơm, để bố mẹ giúp con chấm điểm.”
“Vâng, chuyện này nói sau nhé mẹ.” Vương Xán không nghĩ nhanh như vậy mà đã đưa Trần Hướng Viễn về nhà để nhận sự xét duyệt của gia đình, sau đó quan hệ của hai người sẽ tiến triển dưới con mắt quan sát triệt để
của bố mẹ. “Mẹ, không còn sớm nữa, mẹ cũng nghỉ ngơi đi.”
Vương Xán về phòng, nằm vật ra giường, không thể không có chút cảm
giác tội lỗi. Cô không phải là con thỏ trắng nhỏ có chuyện gì cũng báo
cáo với mẹ. Nhưng cô cũng không quen nói dối mẹ một cách thản nhiên như
thế.
Điều quan trọng hơn là, cô không chắc chắn giữa cô và Trần Hướng Viễn có phải là đã đi quá nhanh rồi không. Dù sao cũng chỉ quen nhau vào
cuối mùa xuân, bây giờ mới chỉ là cuối hè đầu thu. Cho dù mùa hè ở nơi
đây có dài như thế nào thì cũng chỉ là một mùa mà tình yêu của họ đã
không còn là tình yêu trong sáng đơn thuần nữa rồi. Nó đã phá vỡ lời
khuyên ân cần của mẹ là phải duy trì khoảng cách.
Đây có phải là bị kích động không? Nhưng Trần Hướng Viễn không phải
là người dễ bị cảm xúc khống chế và cô tự nhận mình không phải là người
kích động. Hơn nữa, thật ra từ khi hai người bắt đầu qua lại, mi chuyện
đã không hề thuận lợi.
Không biết từ ngày nào, cô đã bỏ hết sự lưỡng lự, phân vân, chỉ muốn
đắm chìm vào không gian thân mật bên cạnh anh, quay đầu lại là điều
không thể. Hơn nữa dư vị đụng chạm thân thể như vậy, mỗi lẫn nghĩ đến,
trái tim cô vẫn còn xao động, làm sao có thể từ bỏ được chứ?