Trần Hướng Viễn ngồi trong xe, kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt.
Mấy ngày nay, anh luôn bận rộn, chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì chuyện
tiền vốn của Tín Hòa.
Bởi lẽ, vay vốn thông qua công ty bảo lãnh cần rất nhiều thủ tục phức tạp, thậm chí còn phải đi chiêu đãi tiếp khách. Đã nhúng tay vào, anh
đương nhiên phải theo tới cùng. Toàn bộ thời gian, anh hầu như chỉ nghĩ
đến việc này, không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.
Anh đương nhiên biết Vương Xán sẽ không vui, nhưng vì bài báo của
Vương Xán mà Thẩm gia có ý đối địch với cô. Đến bố mẹ anh sau khi nghe
Thẩm Tiểu Na kể lại chuyện cũng sinh ra nghi ngờ bạn gái mới của con
trai. Họ liên tục gọi điện, ép anh về nhà để hỏi cho rõ ràng về quan hệ
của hai người.
Anh vừa mệt mỏi vừa bất lực giải thích: “Không phải như Tiểu Na kể
đâu. Bài báo Vương Xán viết rất khách quan, có rất nhiều nguyên nhân làm Tín Hòa gặp khó khăn.”
Mẹ anh nghe vậy có vẻ không hài lòng, nói: “Cô ta biết rõ quan hệ
giữa con và nhà họ Thẩm mà vn viết bài báo đó. Làm sao mà có thể khách
quan được?”
Trong khi đó, thái độ của bố anh có vẻ bình tĩnh hơn: “Hướng Viễn, cứ cho là cô ấy với nhà họ Thẩm không có gì, nhưng bài báo này sẽ ảnh
hưởng đến con. Tại sao cô ấy lại không nghĩ đến?”
“Cô ấy hoàn toàn không biết việc con tham gia vào chuyện xin vay vốn của chú Thẩm.”
Mẹ anh lại xen vào: “Cô gái này rõ ràng rất ích kỉ, chỉ cần có tin là muốn thể hiện tốt ở tòa soạn, hoàn toàn không nghĩ gì cho con cả.”
Trần Hướng Viễn như bốc hỏa: “Bố mẹ đừng nghe Tiểu Na nói.”
“Tiểu Na là muốn tốt cho con. Con bé biết con hay mềm lòng, luôn
không muốn phê phán người khác. Vậy nên chuyện có lớn thế nào cũng một
mình nhẫn nhịn. Trước đây…”
Bố anh hắng giọng, chặn lời vợ, “Đừng có nói tận đâu nữa. Hướng Viễn, con và cô gái đó chỉ mới qua lại với nhau một thời gian, có lẽ vẫn nên
suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc là có hợp hay không? Chuyện đại sự cả
đời, qua loa là không được.”
Trần Hướng Viễn rốt cuộc cũng không thể thuyết phục được bố mẹ, không can thiệp vào chuyện của mình. Sau đó, anh nói có việc, không ăn cơm,
rồi đem tâm trạng hỗn loạn bước ra khỏi nhà. Vừa hay anh lại nhận được
điện thoại của Vương Minh Vũ, muốn tìm anh uống rượu. Nhưng anh thật sự
không có tâm trạng, “Xin lỗi, Minh Vũ, để hôm khác nhé.”
Giọng Minh Vũ còn nặng nề hơn, “Hôm nay, cậu nhất định phải qua đây
với tớ.” Dừng lại một lúc, Minh Vũ bổ sung thêm, “Vu Lâm chính thức đệ
đơn li dị tớ rồi.”
Trần Hướng Viễn nghe vô cùng kinh ngạc, liền lập tức lái xe đến địa
điểm đã hẹn. Đây là một quán ăn nhỏ gần trường học cũ của họ. Một chiếc
cửa nhỏ không nổi bật, một quán ăn cũ kĩ, hơn nửa khách là sinh viên,
ngồi uống bia, hút thuốc, nói chuyện,… không khí vô cùng náo nhiệt.
Minh Vũ ngồi một mình trong một phòng nhỏ, ánh đèn hiu hắt phía sau,
trước mặt bày một đĩa lạc rang muối và một chai rượu trắng. Trên bàn,
gạt tàn đã chứa đầy tàn thuốc. Thấy Hướng Viễn bước vào, Minh Vũ vẫn
lặng im không nói. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, vẫn là hai trang
giấy in, ép plastic đơn giản. Các món đều là những món ăn thường ngày,
không có gì đặc biệt.
Trần Hướng Viễn gọi đại vài món. Đợi khi nhân viên phục vụ ra ngoài, anh mới hỏi Minh Vũ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Minh Vũ thở dài, nói một câu chẳng ăn nhập: “Hướng Viễn, tớ đang nghĩ lần cuối chúng ta đến quán này là khi nào?”
“Cậu nghĩ cái đó làm gì? Còn nhớ, khi nhận được tháng lương đầu tiên, cậu đã mời tớ đến nhà hàng sang trọng nhất để ăn. Thế nên làm gì ngó
đến những quán ăn bình dân như thế này chứ. Chỉ có tớ ở lại trường, học
nghiên cứu sinh là vẫn đến đây.”
“Nhớ lại lần đầu tiên nắm tay Vu Lâm, chính là sau khi bước ra từ quán ăn này.”
Trần Hướng Viễn cười buồn: “Thì ra cậu đang nhớ lại chuyện cũ. Cậu nói xem, rốt cuộc cậu và Vu Lâm đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Minh Vũ nhấc chai rượu lên rót đầy chén của mình, lúc định rót
cho bạn, Trần Hướng Viễn vội nói, “Trong chúng ta phải có một người tỉnh táo để lái xe chứ?”
Vương Minh Vũ cũng không cố ép, đưa chén lên làm một ngụm, “Cậu nhớ
không? Trước đây, chúng ta chỉ có tiền uống loại rượu này, rẻ, nồng độ
vừa phỉ. Lúc nãy nhìn ra bên ngoài, tớ thấy sinh viên bây giờ phung phí
hơn chúng ta hồi đó rất nhiều, cứ gọi rượu Yến Kinh ầm ầm.”
“Cậu đừng đánh trống lảng nữa.” Trần Hướng Viễn vốn rất bình tĩnh,
lúc này lại có cảm giác không nhẫn nhịn được, “Nói vào trọng điểm đi, Vu Lâm rốt cuộc…”
Giọng Vương Minh Vũ không hề thay đổi: “Vu Lâm bắt gặp tớ và người phụ nữ khác đi quá giới hạn.”
Trần Hướng Viễn lờ mờ đoán ra, quan hệ vợ chồng cậu bạn thân nhất
định có vấn đề. Nhưng khi chính tai nghe Vương Minh Vũ thừa nhận, anh
sững người, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thấy Vương Minh Vũ uống hết ly này đến ly khác, Trần Hướng Viễn ngăn
lại nói, “Với tình cảm bao nhiêu năm nay của các cậu, sao cậu lại có thể làm những chuyện như vậy?”
Vương Minh Vũ đẩy tay Trần Hướng Viễn ra, ngửa cổ uống cạn chén rượu. “Đúng vậy! Khi cô ấy mười chín, mới bước chân vào đại học, chúng tớ đã
quen nhau. Năm đó tớ mới hai mươi. Đến nay, đã tròn mười năm chúng tớ
bên nhau.”
Trong lòng Trần Hướng Viễn có vô vàn câu hỏi, nhưng không biết nên
bắt đầu từ đâu, chỉ đành giương mắt nhìn Vương Minh Vũ liên tục rót rượu uống. Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa thức ăn lên nhưng hai người lại không có tâm trạng để mà ăn uống. Tiếng ồn ào huyên náo vọng vào, hoàn
toàn trái ngược với không khí yên ắng bên trong.
“Bố mẹ hai bên luôn giục bọn tớ nên có con. Bây giờ, chúng tớ cũng
cảm thấy đến thời điểm rồi.” Vương Minh Vũ im lặng một lúc lại nói, “Mẹ
cô ấy thậm chí còn bảo, bố mẹ tớ tuổi cũng cao rồi, sức khỏe không tốt.
Nếu hai vợ chồng có con, bà sẽ từ Đông Bắc đến để trông giúp con cho.”
Trần Hướng Viễn buồn rầu nói: “Cậu nói những chuyện này thì có tác dụng gì chứ?”
“Đúng vậy, đều chẳng có ích gì nữa.”
“Trước khi uống say, ít nhất có thể nói rõ với tớ đã xảy ra chuyện gì được không?”
Chuyện xảy ra thực chất không hề phức tạp. Cho dù Vương Minh Vũ không nói hoàn toàn sự thật, nói ba thành bốn thì Trần Hướng Viễn cũng đại
khái nắm được tình hình.
Một năm trước, sau khi uống rượu say, Vương Minh Vũ đã lên giường với một đồng nghiệp nữ đã kết hôn. Sau lần đó, mối quan hệ này vẫn tiếp
tục, và một ngày cách đây hai tháng, cuối cùng Vu Lâm đã phát hiện ra.
Khi ấy, phản ứng của Vu Lâm rất sốc và tức giận. Sau một trận cãi vã
lớn, Vương Minh Vũ nhận sai, đồng ý cắt đứt quan hệ. Thế nhưng anh không hề nắm lấy cơ hội mà nỗ lực làm hòa với vợ, càng không làm theo lời
hứa. Tuần trước, Vu Lâm lại bắt gặp anh và người phụ nữ đó bên nhau. Hôm đó, Minh Vũ đã bị Vu Lâm đuổi ra khỏi nhà.
Trần Hướng Viễn nghe kể mà suýt nôn ra máu, “Dây thần kinh của cậu có vấn đề gì vậy? Với tính cách của Vu Lâm, cho cậu cơ hội đã không dễ
dàng. Sao cậu lại có thể đùa với lửa lần nữa? Tinh trùng xông lên não
cũng không nên hành động thế!”
“Oan uổng quá! Lần này thật sự tớ chẳng làm gì cả. Cô ta bị bệnh. Tớ
chỉ là tiện đường đưa đi bệnh viện rồi ngồi trông cô ấy một lúc.”
“Cậu có biết tránh hiểu lầm là gì không? Cô ta không có người thân,
bạn bè, không có những đồng nghiệp khác, chỉ có cậu là chiếc cọc có thể
bám lấy à? Lúc ấy, cậu có nghĩ tới cảm giác của vợ mình không?”
“Tớ biết tớ có lỗi với Vu Lâm. Sai tớ nhận rồi, cũng đá hứa không qua lại nữa. Miệng cô ấy nói đồng ý tha thứ nhưng thật ra luôn chiến tranh
lạnh với tớ. Tớ rất… đau khổ. Cậu không biết những ngày qua đối với tớ,
đó không phải là cuộc sống của một con người.”
“Cậu có nghĩ cô ấy còn đau khổ hơn cậu không? Thảo nào lần trước khi
đi chơi, sắc mặt của cô ấy lại kém thế. Cậu ngoại tình, cô ấy không đánh chết cậu đã là khách khí lắm rồi, cậu còn mặt mũi mà oán trách sao? Đây là thứ lý lẽ quái quỷ gì chứ?”
Vương Minh Vũ không biện hộ, nhìn chăm chú vào một điểm không xác định nào đó, ánh mắt đờ đẫn.
Mặc cho Trần Hướng Viễn có tiếp tục truy vấn thế nào thì cũng chẳng
biết được thêm chút thông tin gì. Nhìn bạn, Trần Hướng Viễn chỉ muốn
uống cho say, nhưng nghĩ đến tình hình lúc này của Vương Minh Vũ, anh
đành châm một điếu thuốc rồi bất lực nhìn người bạn thân của mình.
Họ sống cùng thành phố, sau khi thi đỗ vào cùng một trường đại học,
được phân ở chung phòng suốt bốn năm, tình cảm bạn bè đã trở nên sâu
sắc. Trần Hướng Viễn đã chứng kiến cả chặng đường yêu đương của Vương
Minh Vũ và Vu Lâm. Sau này, anh cũng bắt đầu yêu đương, cũng chia tay và đau khổ suốt một thời gian dài. Chỉ có Vương Minh Vũ và Vu Lâm là cặp
tình nhân duy nhất anh quen đi đến hôn nhân từ tình yêu sinh viên. Về
mặt nào đó, anh âm thầm ngưỡng mộ, chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm giữa
hai người họ. Sau khi họ kết hôn, anh vẫn giữ tình bạn với Vương Minh
Vũ, thường xuyên qua lại. Trong mắt anh, họ đã sống những tháng ngày
hạnh phúc.
Anh cứ nghĩ bản thân vô cùng hiểu Vương Minh Vũ. Người bạn ấy luôn
phóng khoángđược nhiều bạn nữ quý mến, nhưng tuyệt đối không phải là
loại đàn ông đào hoa, tùy tiện.
Thế nhưng một cuộc hôn nhân tưởng như hoàn mỹ lại có kết cục thế này khiến anh rất bất ngờ.
Điện thoại của Trần Hướng Viễn đã chuyển sang chế độ im lặng. Khi đọc được tin nhắn của Vương Xán thì Vương Minh Vũ đã uống hết hai phần ba
chai rượu rồi. Anh vội gọi lại nhưng Vương Xán chỉ trả lời ngắn gọn một
câu rồi nhanh chóng gác máy.
Cho dù không tinh ý thì anh cũng nhận ra rằng, Vương Xán đang không
vui. Trần Hướng Viễn lặng nhìn điện thoại trong tay, lòng vô cùng buồn
rầu. Vương Minh Vũ dường như đã tỉnh hơn một chút, lớn tiếng nói: “Cậu
cãi nhau với Vương Xán à? Sao lại chỉ nói một câu rồi gác máy thế?”
Trần Hướng Viễn ảo não nói: “Cảm ơn cậu vẫn còn chú ý đến điều này.”
“Cậu phải đối xử với Vương Xán tốt vào nhé!”
Trần Hướng Viễn chìm trong im lặng. Trong khi Vương Minh Vũ thẫn thờ
nói, “Vu Lâm từng nói, nếu cậu cứ tiếp tục diễn vai anh trai của một
thiếu nữ hai mươi tư tuổi – Thẩm Tiểu Na một cách không rõ ràng thì chỉ
có nước cả đời làm kẻ độc thân mà thôi. Con gái có tốt đến thế nào cũng
không thể chịu nổi cách cư xử này của cậu đâu.”
Trần Hướng Viễn thật có chút dở khóc dở cười. Vu Lâm vốn cởi mở và
nhạy bén, nói chuyện luôn nói câu nào trúng câu đó. Lần trước ở quầy lễ
tân, sau khi hát karaoke xong, hai vợ chồng họ gọi anh đến nhà ăn cơm.
Khi ăn, Vu Lâm không chút khách khí nói những lời như vậy. Lúc đó Vương
Minh Vũ ngồi bên chỉ cười ha ha. Hình ảnh vợ hát chồng phụ họa ấy cứ như đang diễn ra trước mắt anh. Không ngờ chỉ mới vài tháng, họ đã đi đến
nước sắp ly hôn. Quan hệ của anh với Vương Xán dường như cũng đang có
vấn đề.
Nghĩ đến đây, Trần Hướng Viễn không thể ngồi yên được nữa, liên tục
gọi điên lại cho Vương Xán. Nhưng điện thoại chỉ đổ vài hồi chuông rồi
lại bị tắt, thậm chí còn nghe được tín hiệu truyền đến, “Thuê bao quý
khách vừa gọi hiện tại không có người nhấc my.”
Vương Minh Vũ liếc sang Trần Hướng Viễn, đưa lời chế nhạo, “Vương Xán không thèm quan tâm cậu nữa sao? Có phải cậu có lôi thôi gì với Thẩm
Tiểu Na không?”
“Làm gì có? Chỉ là một chút hiểu lầm. Rồi tớ sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.”
“Hiểu lầm? Cậu đơn giản nhɿ Chuyện năm đó cũng là hiểu lầm sao?”
“Cậu nhắc lại chuyện cũ làm gì?”
“Vu Lâm nói không sai. Có tâm sự gì cậu cũng chỉ biết giấu trong lòng.”
“Bây giờ đã biết vợ cậu nói đúng rồi chứ?”
Vương Minh Vũ im lặng không đáp. Lúc Trần Hướng Viễn chuẩn bị gửi tin nhắn cho Vương Xán thì lại nghe thấy Vương Minh Vũ nói, “Thật ra, hiểu
lầm thì cũng đã hiểu lầm rồi. Cứ cho là không có hiểu lầm, không có sóng gió, cứ thuận lợi kết hôn rồi thì sao chứ? Cuộc sống dần dần không còn
thú vị nữa, tiết kiệm tiền mua nhà, mua xe, chờ được thăng chức, rồi
chuẩn bị sinh con. Những việc như vậy cứ lặp đi lặp lại, mở mắt chỉ nhìn thấy một người, thoáng chốc đã ba mươi, vậy là đã đi hết một phần ba
cuộc đời…”
Vương Minh Vũ cứ lẩm bẩm không ngừng, Trần Hướng Viễn tức giận, ngắt
lời, nói: “Vậy cậu nghĩ sống thế nào mới thú vị? Đi ngoại tình, lên
giường với đồng nghiệp, phá nát cuộc hôn nhân của chính mình đúng
không?”
Nghe vậy, Vương Minh Vũ ngẩn người nhìn anh.
“Minh Vũ, cậu thực sự hy vọng đêm đêm ca hát, người mở mắt ra nhìn
cậu mỗi ngày không phải là Vu Lâm sao? Vậy thì được rồi, bây giờ cô ấy
đề nghị ly hôn, cậu chỉ cần đồng ý là đạt được mong ước rồi đấy. Cậu suy nghĩ kĩ đi, cậu có muốn như vậy không?”
Vương Minh Vũ ôm chặt lấy đầu, chìm trong im lặng. Trần Hướng Viễn
nghĩ chắc Minh Vũ đang kiểm điểm bản thân, nào ngờ một lúc sau tiếng
ngáy ngủ vang lên, hóa ra cậu ta đã ngủ rồi.
Quả nhiên, không thể nói chuyện đạo lý với một kẻ say rượu. Trần
Hướng Viễn chán nản lắc đầu. Sau khi thanh toán, Hướng Viễn dìu Vương
Minh Vũ lên xe, đưa về nhà. Sau đó, anh vô thức lái xe đến nhà Vương
Xán.
Hướng Viễn ngẩng đầu nhìn lên, nhà Vương Xán vẫn sáng đèn nhưng phòng ngủ Vương Xán lại tối đen. Anh nhất thời không chắc chắn đó có phải là
nhà cô không. Đang chuẩn bị gọi điện cho Vương Xán thì thấy một chiếc xe Jeep lớn đang đi tới, rồi dừng lại cách chỗ anh không xa.
Người xuống xe trước là Cao Tường, chủ sở hữu biệt thự mà lần trước
anh đưa Vương Xán đi trả lại số tiền cho nhà đầu tư. Anh đã từng thấy
Cao Tường ở Lục Môn nên cũng có chút ấn tượng. Chỉ thấy anh ta bước qua
đầu xe, phong độ mở cửa, dìu Vương Xán xuống xe. Hai người họ đứng nói
chuyện ở một khoảng cách rất gần, dưới ánh đèn lờ mờ, rõ ràng có gì đó
rất thân mật.
Trần Hướng Viễn nhìn chiếc xe jeep rờẫn chưa hết sững sờ. Thấy Vương
Xán quay người bước vào tòa nhà, anh không kịp nghĩ nhiều, liền bước ra
gọi tên cô.
“Xán Xán.”
Vương Xán quay đầu lại, có chút mất thăng bằng. Trần Hướng Viễn chạy nhanh đến đỡ lấy cô, nheo mắt hỏi: “Em sao vậy?”
“Không cần anh phải lo.” Vương Xán hất tay anh ra.
Mùi rượu xộc lên, Trần Hướng Viễn có chút khóc dở mếu dở, không ngờ
vừa đưa một kẻ say không biết gì về, giờ lại phải đối diện với bạn gái
cũng đang say mèm.
“Em cứ hét lên như vậy, hàng xóm sẽ nghĩ em gặp phải người xấu đấy.”
Vương Xán chưa say đến mức không biết gì cả, lại sợ làm ồn đến mẹ, nhỏ giọng nói: “Em đau đầu quá.”
Trần Hướng Viễn dìu Vương Xán ngồi vào xe của anh, rồi mở một chai nước khoáng đưa cho cô: “Em uống chút nước đi.”
Vương Xán nhận lấy, uống một ngụm lớn, lại nghe Trần Hướng Viễn nói:
“Em uống rượu à? Uống bao nhiêu? Sao có thể uống đến mức đứng cũng không vững nữa?”
Nghe vậy, Vương Xán bực bội đáp: “Mượn rượu giải sầu không phải bản quyền của riêng ai, em uống một chút thì sao chứ?”
Trần Hướng Viễn bất lực, vỗ về cô, nói: “Được rồi, không sao. Nhưng
bình thường em không hay uống rượu, một lúc uống nhiều rượu như thế này
không tốt đâu.”
“Ai bảo anh không thèm quan tâm em?” Cô buột miệng nũng nịu nói.
Trần Hướng Viễn nắm chặt tay Vương Xán, âu yếm nói: “Có lúc nào anh nói không quan tâm em chứ?”
Nước mắt Vương Xán đã đong đầy khoang mắt, cô mím chặt môi không nói gì.
“Chuyện này không thể trách em. Anh, chú Thẩm, cô Lưu và Tiểu Na đều nói như vậy.”
Không ngờ vừa nghe đến đây, Vương Xán ngẩng đầu, tức giận nói: “Họ
dựa vào cái gì mà trách em. Em đã làm sai gì mà để anh phải biện hộ cho
em trước mặt họ?”
Ánh mắt hai người gặp nhau. Khi Trần Hướng Viễn nhìn thấy những giọt
nước mắt của Vương Xán, lập tức không nhẫn nại được: “Ai cũng là người
anh coi trọng, anh hy vọng mọi người có thể…”
Vương Xán bị biểu hiện không biết làm thế nào cho phải của anh làm
cho tức giận, “Nhưng người anh coi trọng lại quá nhiều. Em chỉ có thể
nói ra rằng, em tôn trọng tình cảm giữa anh và gia đình họ. Nhưng đó
không phải là lý do để anh hy sinh sự nghiệp của mình vì họ, càng không
phải là lý do để anh nhận sai và cầu xin họ tha thứ.”
“Không đến mức hy sinh, nhận sai và tha thứ. Xán Xán, đó đều là những chuyện chúng ta nên làm.”
Nước mắt Vương Xán cuối cùng cũng không thể kìm được: “Những chuyện
anh làm đều liên quan đến họ, căn bản là không cần bàn bạc với em, thậm
chí còn không cần nói trước một tiếng, xảy ra chuyện rồi còn không thèm
quan tâm đến em. Xin hỏi người bạn gái này rốt cuộc chiếm vị trí nào
trong trái tim anh?”
Trần Hướng Viễn rút khăn giấy giúp Vương Xán lau nước mắt, “Anh xin
lỗi, Xán Xán. Mấy ngày nay anh bận quá, quả thật không nghĩ đến cảm xúc
của em. Là anh không đúng.”
Anh nhận sai mà không hề biện hộ khiến Vương Xán có cảm giác như bị
bóp nghẹn, cộng thêm trong người vẫn còn hơi men, cô vừa lo vừa giận,
bỗng chốc bật khóc thành tiếng.
Trần Hướng Viễn dường như hoảng sợ, nhất thời không biết nên an ủi
Vương Xán thế nào, lại thấy người qua đường cứ nhìn nên luống cuống khởi động xe, “Đừng khóc, đừng khóc! Anh đưa em đi lòng vòng một lát.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, đến nhà anh rửa mặt nhé. Anh pha một ly café cho em, đợi em tỉnh táo hơn sẽ đưa em về, được không?”
Trước giờ, Vương Xán không hề tự do phóng khoáng, cũng không phải là
mong manh yếu ớt. Một buổi tối mà khóc đến hai lần, bản thân cô đã hổ
thẹn lắm rồi. Cô lấy khăn giấy che đi khuôn mặt nghẹn ngào của mình,
ngồi nghiêng trên ghế xe. Cô biết khóc như thế này mà về, nhất định mẹ
sẽ nghi ngờ. Cô chỉ đành chấp nhận đề nghị này, nhưng không chịu nói gì.
Trần Hướng Viễn lái xe quay về căn hộ của anh. Sau khi hai người lên
phòng, Vương Xán vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc bước ra, cô thấy Trần
Hướng Viễn đã pha xong café, đang cho thêm đường và sữa rồi bưng đến
trước mặt cô. Cô uống mà không nói một lời nào, “Đưa em về nhà đi.”
Trần Hướng Viễn dang tay ôm chặt Vương Xán vào lòng, “Đồ ngốc, em giận như vậy làm sao anh có thể bỏ mặc em được?”
Có những lúc, sự tiếp xúc của cơ thể làm ngôn ngữ trở nên thừa thãi.
Vương Xán chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi dừng lại trong vòng tay anh.
“Em hãy quên chuyện này đi. Đừng buồn phiền nữa nhé.”
“Nếu có thể dễ dàng quên đi thì sao có thể gọi là muộn phiền được?”
Vương Xán chua chát nói, không nhận ra rằng mình đang dẫn lời của Hà Lệ
Lệ.
“Đều đã qua rồi!” Trần Hướng Viễn thì thầm bên tai cô: “Lần sau đừng
uống rượu nhiều như vậy nhé! Nếu thực sự muốn uống, anh sẽ đưa em đi,
con gái uống nhiều không tốt đâu.”
Vương Xán chợt nghĩ, anh cũng đã từng nói những lời y hệt như vậy với Thẩm Tiểu Na. Nhưng bây giờ cô không có sức để đi so đo. Cái ôm ấm áp
của anh cô đã quen thuộc, đôi môi mềm của anh in hằn lên làn da phía sau tai cô, hơi thở ấm áp nhè nhẹ. Cảm giác buồn và mềm mại lướt qua, cô có thể cảm nhận được sự khát khao của anh và sự đáp lại của mình. Giây
phút ấy, mọi buồn phiền và tủi thân đều tan biến.
Vương Xán thật sự vẫn còn lâng lâng. Động tác của Hướng Viễn không
thúc ép như bình thường, từ sự đòi hỏi mãnh liệt của hai bên, bỏ qua
những dục vọng giấu kín dưới đáy lòng không thể nói ra. Tất cả những
nghĩ suy để sang một bên, không cần thiết phải hổ thẹn nữa. Dường như
chỉ cần hai cơ thể giao hòa với nhau là có thể chứng minh tất cả rồi.
Thế nhưng, tất cả cũng chỉ là dường như mà thôi. Khi bình tĩnh trở lại, thế giới thực tại vẫn hiện hữu ngay trước mắt.
Vương Xán chỉ cử động nhẹ, Trần Hướng Viễn đã cảm nhận được, anh càng ôm cô chặt hơn: “Nằm một lúc nữa rồi anh đưa em về.”
Cứ lặng lẽ nằm trên giường, không có một chút ngăn cách nào, hai
người cảm nhận được rõ nhịp tim của nhau. Vương Xán quay đầu sang, nhìn
gối của Trần Hướng Viễn. Một cách tay anh ôm chặt cô, mắt khẽ nhắm.
Khuôn mặt sáng sủa ấy nhìn có vẻ vô lo nhưng đường nét cong cong trên
lông mày và bờ môi của anh lại nhắc nhở Vương Xán rằng, anh chưa hoàn
toàn thoải mái.
Từ khi bắt đầu làm phóng viên, Vương Xán đã phát hiện ra rằng, việc
nhìn một người với những góc độ khác nhau sẽ thấy những khuôn mặt khác
nhau. Những người ở chỗ đông luôn trang trọng nghiêm túc thì khi tiếp
nhận phỏng vấn thường sẽ nở nụ cười thân thiện, thậm chí luôn cố gắng tỏ ra dí dỏm.
Cho đến lúc, mọi người không chú ý đến họ nữa thì lại hay để lộ ra vẻ trầm ngâm. Có những người cô nghĩ lương thiện đến mức ngây thơ, lại có
lúc nào đó thấy được ở họ những suy nghĩ khác thường…
Vương Xán đã từng nói về cảm xúc của mình khi gặp các loại người với
La Âm. La Âm gật đầu: “Sự phức tạp của con người lúc nào cũng vượt qua
dự đoán của chúng ta. Nhiều người ngồi trò chuyện thao thao bất tuyệt cả vài tiếng đồng hồ, kể từng câu chuyện nhỏ, từng biến đổi với tớ thì tớ
cũng không dám khẳng định tớ thực sự hiểu họ.”
Từ khi bắt đầu chú ý đến người đàn ông nhìn có vẻ lí trí, lạnh lùng
này đến khi nằm trong vòng tay anh, khoảng cách giữa anh và cô đã kéo
gần lại đến không thể gần hơn, anh không hề làm cô tiêu tan ảo tưởng.
Vương Xán không thể không thừa nhận, Vu Lâm nói anh gần như là một
người đàn ông hoàn hảo không hề quá lời. Ít nhất cô cũng không thấy một
khuyết điểm nào rõ ràng từ con người anh. Anh nỗ lực làm việc, không có
những thói quen xấu, đối xử với cô rất ân cần, dịu dàng. Cứ cho là anh
yêu quý Thẩm Tiểu Na thì cũng chỉ vì anh lương thiện và trọng tình cảm.
Người đàn ông như vậy giữa cuộc sống của những người bình thường thì gần như hoàn mỹ. Thế nhưng cô lại không dám nói cô hiểu tất cả về anh, càng không dám kết luận họ đã thực sự hiểu nhau, quan hệ giữa họ không có
bất kì nghi ngờ nào.
Sau khi nồng nhiệt bên nhau, hơi rượu hoàn toàn biến mất, hai người
dựa vào nhau ấm áp và yên bình. Tiếp tục truy vấn anh rốt cuộc là yêu cô đến mức nào, trong trái tim anh cô chiếm vị trí nào là việc Vương Xán
không thể làm được. Cô nghĩ không cần thiết phải tự làm phiền mình, hãy
cứ để thời gian chứng minh tất cả.
Xuống đến hầm đỗ xe đêm đã về khuya, không khí càng lạnh hơn. Trần
Hướng Viễn cương quyết ra sau xe lấy áo khoác lên người Vương Xán.
Cô vui vẻ đón nhận sự chăm sóc này, nhưng lại thầm thì: “Mẹ mà thấy
muộn thế này vẫn khoác áo của con trai về nhà, thế nào cũng thẩm vấn cho mà xem.”
“Thế còn hơn là bị cảm cúm. Hơn nữa, áo khoác của bạn trai không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Trần Hướng Viễn giúp Vương Xán chỉnh lại vạt áo, tranh thủ rẽ tóc cô
ra rồi hôn lên gáy cô. Vương Xán cười né tránh rồi lập tức nghiêm mặt
lại. Cô thấy Thẩm Tiểu Na đứng cạnh chiếc xe Honda CRV trắng trong hầm
để xe cách đó không xa, lạnh lùng nhìn về phía họ.
Trần Hướng Viễn nhìn theo ánh mắt của Vương Xán, chau mày nói: “Tiểu Na, sao muộn thế này em mới về nhà?”
Thẩm Tiểu Na đong đưa bước tới. Vương Xán lập tức nhận ra, hôm nay cô cũng uống rượu say, quả nhiên Trần Hướng Viễn bực tực nói: “Không phải
anh đã nói với em rồi sao? Đừng có động một tí là uống rượu, càng không
được lái xe khi uống say.”
Thẩm Tiểu Na mặc kệ anh nói, bước đến một chỗ cách họ rất gần rồi
đứng lại, nhìn Vương Xán từ trên xuống dưới, “Tối nay ăn mặc đẹp lắm,
cũng coi như có chút gợi cảm, tốt hơn bình thường nhiều.”
Vương Xán không thèm đáp lại. Cô bỗng hồi tưởng lại, vừa rồi sau khi
uống say chắc cô không có bộ dạng chẳng ra làm sao như thế này chứ. Cô
chỉ phán đoán một cách khách quan, bộ dạng đó đúng là không hề tốt đẹp
gì.
Thẩm Tiểu Na cười chế giễu: “ Không phải cố tình mặc như thế này để anh Hướng Viễn nhìn đấy chứ?”
Vương Xán rất tức giận, nhưng không đợi cô nói, Trần Hướng Viễn đã
lên tiếng: “Tiểu Na, không được nói năng lung tung. Mau về nhà ngủ đi!”
Thẩm Tiểu Na bĩu môi: “Xem ra cô đạt được rồi đấy. Chúc mừng cô, chúc cô may mắn.” Tiểu Na vung vẩy chiếc túi màu vàng kim, quay người nghêu
ngao hát rồi bước về phía thang máy.
“Đợi một lát, anh nói với em bao nhiêu lần rồi. Không được tùy tiện để xe vào vị trí xe cố định của người khác.”
Thẩm Tiểu Na đứng lại, cứ thế bước vào thang máy. Vương Xán nhìn Trần Hướng Viễn, anh bối rối nói: “Xán Xán, bảo vệ đã có ý kiến nhiều lần
rồi. Người để xe nói nếu khi quay về mà còn thấy bị chiếm vị trí để xe
thì sẽ có biện pháp. Em đợi một lát, anh đi dịch xe ra.”
Vương Xán khép vạt áo lại, lặng lẽ đứng nhìn Hướng Viễn dịch chuyển
xe. Cô nghĩ, cuộc sống hiện thực đang quay lại nhanh chóng và mãnh liệt
hơn tưởng tượng.
Cho dù cô có yêu anh đến mức nào, cho dù vừa xong họ đã có những phút giây ngọt ngào, thì bạn trai cô vẫn đang quan tâm chăm sóc cho người
con gái đó như một lẽ đương nhiên, không hề nghĩ đến tiền đồ của mình mà giúp bố cô ấy vay vốn, luôn giúp cô ấy đỗ xe.
Lẽ nào đây là sự thật mà Vương Xán phải quen, phải thừa nhận? Từ
trong tim cô trào dâng một nỗi ớn lạnh. Cái lạnh này áo khoác của anh
cũng không chống đỡ được.