Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Chương 29: Chương 29: Không bao giờ xa cách




Vương Xán ngây lặng nhìn về phía Trần Hướng Viễn đi lại gần mình, nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

“Tại sao anh lại ở đây?”

“Nếu anh không đến đây tìm em, anh nghĩ mình sẽ mãi mãi mất em.”

Giọng nói của anh dịu dàng, trầm ấm, như thể hòa vào cùng sắc đêm tĩnh mịch, Vương Xán chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, không thoải mái.

“Thế nhưng… tại sao anh lại biết em đang ở khách sạn này?”

“Anh đã tới nhà em.” Anh ngước mắt nhìn cô. “Nói một cách chính xác thì, vẫn là dưới chân nhà em.”

Vương Xán bất giác mỉm cười khổ sở: “Thực sự không biết phải nói anh là cố chấp hay kiêu ngạo mới đúng?”

“Đó không phải là cố chấp hay kiêu ngạo, anh chỉ sợ nghe thấy lời từ chối từ em mà thôi. Anh thừa nhận, nghĩ quá nhiều mà hành động lại ít chính là một nhược điểm lớn của anh, anh đang nỗ lực hết sức để khắc phục đây.”

Dưới ánh trăng sáng, ánh mắt anh dịu dàng hơn bất cứ lúc nào khác. Vương Xán khẽ thở dài một tiếng, nhanh chóng mềm lòng, cảm động. Cô nhớ lại buổi đêm muộn đó, anh đứng hút thuốc dưới nhà chờ cô, đây chính là sự xuất hiện và biến mất trầm lặng của anh, khiến cô nhận ra rằng, cô chẳng thể nào thôi nhớ nhung anh, đồng thời cũng sợ chỉ cần anh xuất hiện, nói vài câu, thậm chí chỉ một ánh mắt đắm đuối là cô sẽ không kiềm chế được, nhanh chóng đồng ý với mong muốn của anh.

Chính vì vậy, Vương Xán mới xóa bỏ nick của anh trên MNS, thử đoạn tuyệt với nhược điểm của bản thân. Nếu nói anh phải khắc phục sự bình tĩnh quá đáng của mình thì cô cũng phải khắc phục phòng tuyến tự bảo vệ được hình thành một cách vô cùng tự nhiên và bản năng.

“Thế là anh lại đứng chờ mãi dưới nhà em?”

“Anh đã nói với bản thân rằng, hút nốt điếu thuốc này sẽ gọi điện cho em, cho dù thế nào cũng phải hẹn em xuống gặp mặt nói chuyện, có điều khi vẫn còn một phần ba điếu thuốc, bố em đột nhiên lại xuống nhà, gõ cửa xe khiến anh cảm thấy vô cùng tự hối.”

Vương Xãn tưởng tượng ra cảnh hai người đàn ông cô yêu thương đối diện với nhau, bất giác mỉm cười nói: “Bố em tính vốn ôn hòa, sẽ không nói gì anh đâu.”

“Đúng thế, chú rất tốt, không hề mắng mỏ một người khách không mời mà tới như anh, lại còn mời anh lên nhà ngồi nói chuyện.”

Vương Xán bất giác lo lắng. “Mẹ em cũng ở nhà đúng không?”

“Đúng thế, dì còn nấu nhiều món cho anh ăn, thực sự vô cùng ngon miệng.”

“Hầy, thế mẹ em có hỏi anh cái gì không?”

Trần Hướng Viễn mỉm cười không nói, Vương Xán chỉ đành lắc đầu, tự mỉa mai: “Mẹ em đã quá lo lắng cho em.”

“Anh rất thích không khí trong gia đình em, nhìn bố mẹ em, không khó để biết được em đã trưởng thành trong tình cảm yêu thương ấm áp của cha mẹ, cho nên tính cách mới ôn hòa, tốt đẹp như vậy.”

“Em cứ cho rằng sau khoảng thời gian vừa rồi, anh đã hoàn toàn thay đổi nhận xét về tính cách của em, không còn cho rằng em là một người con gái dịu dàng, lạc quan có thể bao dung người khác nữa.”

“Càng quen biết em lâu, anh lại càng thích tính cách của em.”

Lời nói thẳng thắn thế này khiến Vương Xán không biết phải ứng phó thế nào, cô liền chuyển sang chủ đề khác “Bố mẹ em nói cho anh biết em đã đến Hạ Môn?”

“Hai người còn nói cho anh tên khách sạn mà em đặt trên mạng.”

Vương Xán thật không ngờ người mẹ có cảnh giác cao độ như bà Tiết Phượng Minh lại có thể hào sảng nói hành tung của cô cho Trần Hướng Viễn nghe. Thế nhưng nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô không thể không thừa nhận, anh hoàn toàn có khả năng lấy được lòng tin của người khác.

Trần Hướng Viễn cầm tay dìu Vương Xán ngồi xuống, đi vào trong lấy một ly cà phê cho cô rồi nói: “Xán Xán, chuyện tập đoàn Đỉnh Phong, tại sao em cứ giấu anh mãi?”

Vương Xán cảm thấy vô cùng kì lạ, thậm chí mấy ngày nay cô hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyên tập đoàn Đỉnh Phong nữa, có điều lúc này nhắc đến, cô hoàn toàn không cảm thấy ảo não, buồn phiền nữa. “Cần gì phải làm khó anh chứ? Anh vừa đổi công việc, lại có quan hệ làm ăn cùng tập đoàn Đỉnh Phong. Hơn nữa…” Vương Xán do dự một hồi rồi nói tiếp: “Em đã nói rồi, em cần phải suy ngẫm, em cũng chưa thực sự quay lại cùng anh, em không muốn lợi dụng sự thiện lương của anh để làm anh phải khó xử.”

“Lời nói này có nghĩa gì chứ? Em cho rằng anh thấy bạn gái gặp rắc rối liền cảm thấy hứng khởi, làm một kẻ tự cao tự đại cho rằng bản thân có thể trở thành người cứu cả thế giới sao?”

Vương Xán nhanh chóng lên tiếng: “Ít nhất thì anh cũng đã gánh vác hết mọi khó khăn, phiền phức cho Thẩm Tiểu Na còn gì?”

“Cái đó không giống nhau, Xán Xán.”

“Em biết là không giống, em chỉ là… không muốn trở thành một Thẩm Tiểu Na khác trong cuộc đời của anh mà thôi.”

“Em thực sự để tâm đến sự tồn tại của Tiểu Na vậy sao?”

“Cô ấy đã từng tới tìm em nói chuyện, thái độ không mấy dễ chịu. Thế nhưng em cũng hiểu ra rằng, lễ đính hôn giữa hai người là một sai lầm, nếu em tiếp tục so đo chuyện đó thì đúng là mất hết ý nghĩa tốt đẹp. Đúng thế, em hoàn toàn không muốn trở thành một Thẩm Tiểu Na, cũng không hề để tâm nếu cuộc sống của anh có cô ấy. Điều em thực sự để tâm chính là…” Vương Xán dừng lại đôi giây, những suy nghĩ rối loạn trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng, cô ngẸ鮧 đầu lên nhìn thẳng vào Trần Hướng Viễn rồi nói: “Em không cảm nhận được tình cảm anh dành cho em.”

Trần Hướng Viễn vô cùng kinh ngạc.

“Anh với Thẩm Tiểu Na cùng lớn lên bên nhau, vị trí của người này trong lòng người kia vô cùng quan trọng, đây đều là sự thực mà không ai có thể thay đổi được. Em không có hứng thú diễn xuất, nhưng cũng không muốn trở thành nhân vật phụ trong cuộc sống của người khác.”

“Tình cảm anh dành cho em hoàn toàn khác với tình cảm dành cho cô ấy.”

“Xin lỗi. Em hoàn toàn nghi ngờ trong trái tim anh vẫn còn dư chỗ dành cho em. Em không muốn vì một thứ tình cảm chưa xác định mà tiếp tục đi cùng với anh, từ đó tạo ra rắc rối cho anh, cho em và cho cả Tiểu Na nữa. Em không muốn trở thành một người bị anh đem ra so sánh cùng với một đối tượng khác mỗi khi nhất định phải đưa ra lựa chọn. Có lẽ đó là tương lai, có lẽ là em gái thân thiết, sau đó lại vô duyên vô cớ trở thành một người bị ruồng bỏ.”

“Thành thật xin lỗi em, anh hoàn toàn không biết tình cảm cùa mình lại mờ ảo, khó hiểu như vậy đối với em.”

“Đây không phải vấn đề của riêng mình anh.” Vương Xán buồn bã lên tiếng: “Em nghĩ có thể do bản thân đã tự coi mình là trung tâm vũ trụ, lo lắng quá nhiều. Cho nên, em muốn được yên tĩnh đôi chút, ít nhất đợi sau khi chuyện này qua đi mới nhìn lại mọi việc, suy nghĩ thật kĩ xem sao.”

Trần Hướng Viễn im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm qua, anh hỏi em về chuyện bài báo kia, em vẫn không chịu nói cho anh biết, anh chẳng thế nào an tâm liền tìm thượng cấp của Đỉnh Phong nói chuyện, theo cách nói của ông ấy, lần này Tư Tiêu Hán đã gây áp lực rất lớn cho tòa soạn em làm.”

“Điều này em biết rồi, em cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, anh không cần lo lắng cho em đâu.”

“Ngoại trừ đau lòng vì chuyện em gặp rắc rối trong công việc, anh còn nghĩ, ít nhất anh cũng có thể đến bên em, chứng minh cho em thấy rằng, anh thực sự quan tâm đến em. Em xem, anh thậm chí còn mang theo một tâm tư nực cười như vậy để tìm kiếm một cơ hội níu kéo em, cho nên làm sao dám nghĩ tới mơ ước xa vời để hai chúng ta có thể quay lại bên nhau?”

Lời nói thành thật của anh khiến Vương Xán ngây lặng người đi. Cô cảm thấy trái tim đau nhói, đột nhiên cảm giác ánh mắt như đang long lanh, đành phải khép bờ mi xuống che đi, nhìn vào ngón tay của mình không nói tiếng nào.

Trần Hướng Viễn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Vương Xán nói: “Đúng thế, anh cũng chẳng thể chứng minh được điều gì. Công ty anh đang làm có một dự án xử lí nguồn vốn phức tạp cùng Đỉnh Phong, anh chỉ phụ trách các công việc cụ thể, cho dù đặt công việc sang một bên thì cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của Đỉnh Phong. Em không phải là Tiểu Na, em đã chuẩn bị đầy đủ để một mình ứng chiến, hoàn toàn không có bất cứ kì vọng gì ở anh. Có điều anh vẫn cứ tới đây, anh muốn em biết rằng, anh yêu em, cho dù kết quả của chuyện này thế nào, anh đều cho rằng những gì em làm đều đúng cả, không hề có điểm nào đáng chê trách.”

Vương Xán chẳng thể nào nín nhịn thêm nữa, nước mắt cuối cùng cũng tràn bờ mi, Trần Hướng Viễn đứng dậy, giang rộng đôi tay ôm cô vào lòng.

Khoảng thời gian này, cho dù là ở cơ quan hay khi về nhà, Vương Xán đều phải tỏ ra điềm đạm, bình thản như không. Mỗi lần đáp lại lời hỏi thăm của đồng nghiệp, thậm chí cô còn nói vài câu bông đùa, giữ đúng thái độ chuyên nghiệp, chín chắn đối diện với cấp trên, cố gắng hết sức không để bố mẹ phải lo lắng.

Tuy nhiên, cô biết rất rõ rằng, thái độ bình thản đó của mình không có nghĩa là thực sự không có chuyện gì xảy ra, dù có phân tích lí trí đến mấy thì cũng không thể gạt bỏ đi sự lo lắng mà cô phải gánh chịu. Cho dù lần này tới Hạ Môn du lịch có thể khiến tâm trạng cô thoải mái hơn, nhưng mọi thứ vẫn còn chờ đợi ở phía trước. Lúc này đối mặt với Trần Hướng Viễn, tất cả mọi uất ức, đau khổ giấu kín trong lòng bỗng trào dâng dữ dội, chẳng thể kìm nén được nữa. Trong vòng tay ấm áp, rộng lớn của Trần Hướng Viễn, nghe được nhịp thở quen thuộc của anh, cảm nhận được đôi tay rắn chắc kia, cô có cảm giác an ủi và thoải mái.

“Đừng buồn vì chuyện đó nữa.”

Vương Xán thì thầm đáp lại: “Làm sao có thể không buồn được chứ? Lí Tiến Hiên đã từ chức rồi, không biết tòa soạn tiếp theo sẽ xử lí thế nào, lại càng không biết đến lúc đó em sẽ phải giải thích với bố mẹ sao đây.”

“Chú và dì sẽ thấu hiểu mọi chuyện thôi.” Trần Hướng Viễn nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. “Em có biết công ty quản lí nguồn vốn ở nước ngoài có biệt danh gì khác không?”

Vương Xán không biết nên lắc đầu, Trần Hướng Viễn mỉm cười rồi nói tiếp: “Ở nước ngoài, người ta gọi các công ty này là chim ưng đầu trọc, nghe cái tên là biết ngay, các công ty quản lí nguồn vốn chẳng qua chỉ là một cách xử lí các nguồn tiền bất lương, thậm chí chính là hành động rửa tiền. Đỉnh Phong hiện nay đã trở thành mục tiêu của các công ty quản lí nguồn vốn. Bài báo mà em viết ít nhiều đã chạm đúng vào vấn đề mà Đỉnh Phong đang phải đối diện, vậy nên bọn họ mới tìm mọi cách để che đậy, thế nhưng cái kim trong bọc làm sao có thể vĩnh viễn không lòi ra được?”

Vương Xán im lặng không nói tiếng nào, ít nhất bây giờ, cô không hề quan tâm đến hành động tiếp theo của Đỉnh Phong. Cô trước nay đều không chịu hành động thân mật giữa chốn đông người, tuy nhiên trong chiếc sân rộng lớn của khách sạn lúc này chỉ có đúng hai người, thi thoảng mới có một vài người khác quay về và lẳng lặng vào phòng, hoàn toàn không hề có bất cứ ánh mắt hiếu kì nào khác. Lúc này, cô chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng không khác gì dây đàn hơn hai mươi ngày nay cuối cùng đã có thể thoải mái, tất cả mọi cảm xúc âu lo, sợ hãi đều được đặt sang một bên, cảm giác rệu rã, mệt mỏi tràn ngập khắp cơ thể khiến cô muốn bước đi mà cũng chẳng được, cứ như vậy thả lỏng người, cô thậm chí cảm thấy rất buồn ngủ.

“Em rất mệt mỏi sao?”

“Ừm.” Vương Xán mơ màng đáp lại một tiếng.

“Đợi anh một lát.”

Trần Hướng Viễn đặt cô vào một chiếc ghế, đứng dậy đi qua chiếc sân rồi nói: “Ông chủ, phiền ông cho tôi đặt một căn phòng.”

A Lập nghe vậy liền ra ngoài, vừa làm thủ tục vừa lên tiếng trêu chọc: “Tôi còn đang nói với bà xã, phụ nữ cho dù giận đến mức nào nếu được bạn trai đuổi theo tới tận đây, không thể nào đuổi anh về được. Phòng anh đối diện với phòng của Vương tiểu thư.”

Trần Hướng Viễn mỉm cười, cầm lấy chìa khóa, xách theo hành lí rồi nói: “Đi lên phòng nghỉ ngơi thôi.”

Vương Xán im lặng bước lên cầu thang, cầm chìa khóa phòng, đột nhiên quay lại nhìn Trần Hướng Viễn. Anh hiểu ánh mắt của Vương Xán, vứt hành lí lại rồi ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Anh nói rồi, lúc tới tìm em, anh đã hứa với mẹ em, phải ở cạnh bên em, nhưng nhất định phải biết tự kiềm chế và giữ tự trọng.”

Vương Xán thật không ngờ mẹ mình lại có thể đưa ra lời dặn dò rõ ràng và tường tận với Trần Hướng Viễn như vậy. Ăn cơm tối xong, cô lại gọi điện về nhà, mẹ không hề thẳng thắn dặn dò điều gì, hình như vô cùng thông cảm và khoan dung, cô đoán chắc đã bị bố ngăn cản. Khuôn mặt Vương Xán bất giác đỏ bừng, đang định thoát khỏi vòng tay của Trần Hướng Viễn nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, rồi đặt một nụ hôn nồng thắm lên môi. Hai người hôn nhau cho tới tận khi khách sạn có du khách về muộn mở cửa vào, mới lưu luyến không thôi tách nhau ra.

Trần Hướng Viễn mở cửa phòng cho cô rồi nói: “Chúc em ngủ ngon.”

Hai ngày tiếp theo không còn nghi ngờ gì nữa, chính là một kì nghỉ vô cùng hoàn mỹ. Vương Xán và Trần Hướng Viễn dắt tay nhau đi dạo khắp Cổ Lãng Tự, đi đến các cảnh quan thu hút cực nhiều du khách như khối đá Nhật Quang, viện bảo tàng Phong Cầm, đồng thời cũng đi theo lời chỉ dẫn của A Lập, tới những nơi ít khách du lịch, một phần khác chưa được khai thác của hòn đảo này.

“Khu dân cư sinh sống ở hòn đảo này cũng rất đáng tham quan.” Chị A Lan bổ sung. “Hầy, nhiều khi tôi cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, du khách càng nhiều thì việc làm ăn của chúng tôi lại càng tốt. Thế nhưng cũng cảm thấy những người du khách bao gồm cả chúng tôi đều là người ngoại lai. Thực sự chúng ta đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, nhìn thấy nhiều khách du lịch không lịch sự, động chút là hò hét loạn xạ, cầm máy ảnh chụp lia lịa vào một bác gái đang ngồi phơi nắng, tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Sáu năm trước, tôi với anh A Lập lần đầu tới đây, hòn đảo này vô cùng yên tĩnh, vẫn chưa hề đậm chất làm ăn buôn bán như bây giờ. Còn hiện tại…”

“Em lại bắt đầu than thở không nguôi rồi đấy.” Anh A Lập ôm lấy vai của chị A Lan rồi nói: “Đừng quên là chính em đã kiên quyết muốn định cư ở nơi này đấy.”

Chị A Lan bật cười nói: “Đúng thế, đúng thế, ông xã, em đã kéo anh tới đây, anh muốn hối hận cũng đừng hòng.”

Nhìn đôi vợ chồng này ngọt ngào, hạnh phúc, Vương Xán và Trần Hướng Viễn bất giác nhìn nhau mỉm cười.

Hai người đi tản bộ trên con đường dài, im lìm không bóng người, mang thức ăn cho những chú mèo hoang tội nghiệp, ngắm nhìn các kiến trúc hai bên đường với phong cách kì dị, những cây cối, hoa thơm cỏ lạ, những đình nghỉ nhỏ bé, nhũng giáo đường truyền lại tiếng thánh ca, những ngôi nhà cổ hoang vắng, những khúc nhạc dương cầm thi thoảng vang lên, những cư dân thân thiện mà hiền hòa… Tất cả mọi thứ đều khác biệt với thành phố mà họ sinh sống, dường như đang bước vào một không gian khác.

Vương Xán ngây ngô truy hỏi: “Khoảng thời gian trước, em cố chấp như vậy, không giải thích, không để tâm đến anh, lại còn hay tức giận vô lối. Anh có giận em không?”

“Nghe tin em đi xem mặt, anh thực sự rất buồn.”

“Lí Tiến Hiên đúng là một ông anh lắm chuyện. Em cũng chẳng hề bước vào gặp anh ấy, nghĩ đi nghĩ lại, hoàn toàn chẳng có tâm trạng đi xem mặt.”

“Vị Cao tiên sinh ấy…”

Vương Xán bật cười hớn hở: “Cho nên, anh đang ghen tuông đúng không?”

“Chuyện đó là đương nhiên.”

“Em đã từ chối anh ấy, rất rõ ràng.”

Trần Hướng Viễn cũng bật cười, nắm tay cô rồi đặt lên đó một nụ hôn: “Anh đang giận chính bản thân mình thì đúng hơn.”

“Được rồi, cho dù anh không giận thế nhưng từ trước đến nay anh chẳng chủ động chút nào, vậy mà còn đến tìm em, em cảm thấy vô cùng bất ngờ.” Đٴ nhiên, Vương Xán tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Phải chăng là mẹ em đã nói điều gì đó?”

Trần Hướng Viễn lại bật cười rồi lắc đầu chán nản. “Bố mẹ em chỉ nói, thời gian gần đây tâm trạng em không vui, mẹ em không hề yên tâm khi anh tới tìm em đâu. Sau khi anh nói đảm bảo với dì, dì mới chịu nói cho anh biết khách sạn nơi em ở đấy.”

Vương Xán tưởng tượng thái độ của mẹ, cảm thấy ngần ngại, lại không nhịn được mừng thầm trong lòng.

“Hôm giao thừa, sau khi gọi điện thoại cho em, anh không an tâm chút nào.”

“Ngày hôm đó em không hề cố chấp, biểu hiện vô cùng bình tĩnh còn gì.”

“Chính thái độ bình tĩnh đó mới khiến anh hoảng sợ.”

Vương Xản bĩu môi nói: “Ồ, thì ra anh chỉ sợngười khác biểu hiện giống mình thôi đúng không?”

Trần Hướng Viễn mỉm cười khổ sở: “Ngày đầu tiên anh lái xe đưa Minh Vũ ra sân bay. Mối quan hệ giữa anh ấy và Vu Lâm có vấn đề, tranh cãi vô cùng dữ dội, sau đó Vu Lâm không thèm quan tâm đến Minh Vũ, đề nghị li hôn, một mình quay về nhà mẹ đẻ ở Đông Bắc ăn Tết. Minh Vũ định bay về đó tìm Vu Lâm níu kéo lại mọi thứ, có điều bản thân anh ấy cũng nói không hề có chút chắc chắn nào hết. Anh liền nghĩ nếu anh cứ đợi cái được gọi là “sau này hãy tính” của em, có lẽ sẽ mãi mãi chẳng còn cơ hội bộc bạch với em điều gì nữa. Anh không thể để mối quan hệ giữa hai chúng ta đi đến bước đường không thể nào cứu vãn được.”

“Hai người họ đã có khoảng thời gian dài yêu nhau thật không ngờ…”

“Đúng thế, em nhìn căn biệt thự kia…”

Lúc này hai người đã bước vào một khu đường núi gập ghềnh, người ở nơi đây rất ít, rừng cây mọc um tùm, những cây liễu rũ lả lướt trong gió, che đi cả khoảng trời. Phía sau rặng liễu này là một tòa biệt thự cổ kính được khóa cẩn thận, mái nhà đen bụi đã bị tổn hại, nền gạch màu hổ phách cho thấy lịch sử lâu năm của nơi đây, những ngọn cỏ dại màu vàng úa lay động trong gió, cho thấy căn biệt thự này đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

Vương Xán nhìn căn biệt thự bỏ hoang rồi nói: “Một tòa biệt thự đẹp thế này, người chủ lúc xây dựng chắc chắn đã đặt rất nhiều tâm tư, vậy mà ngay khi không được người chủ chăm sóc, bảo vệ nữa, nó cũng chẳng thể nào chống lại được thời gian.”

Trần Hướng Viễn ôm cô từ phía sau: “Tình cảm xem ra còn yếu mềm hơn cả căn nhà kia, cho nên, càng cần chúng ta phải trân trọng, bảo vệ. Xán Xán, anh đã từng thất bại trong chuyện tình cảm, điều tồi tệ hơn là anh không biết tự kiểm điểm lại bản thân để trưởng thành, chín chắn hơn. Lúc gặp em, anh chỉ là một người đàn ông trầm lặng, em chú ý đến anh khiến anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau khi ở cạnh bên em, anh mới biết rõ bản thân mong muốn điều gì. Anh đích thực cảm thấy nghi ngờ, không thể xác định được liệu mình có phải là người mà em mong chờ hay không. Có lẽ khi đem so sánh với những người cùng theo đuổi mình, em sẽ dễ dàng nhận ra được nhược điểm của anh. Thế nhưng ít nhất anh cũng nên làm được đến mức không dễ dàng rời đi, không dễ dàng từ bỏ.”

Tâm trạng Vương Xán lúc này vô cùng hứng khởi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cảm ơn anh.”

“Em cảm ơn vì điều gì?”

“Cảm ơn anh đã kiên định hơn em vào lúc em do dự không quyết định được.” Cô quay đầu lại, hôn nhẹ lên đôi môi anh.

Ngày cuối cùng ở Cổ Lãng Tự, Vương Xán và Trần Hướng Viễn đi dọc theo bờ biển, từ từ du ngoạn đảo theo bờ cát trắng. Một buổi chiều yên lành, thanh tịnh thế này, ánh mặt trời sáng chói, rực rỡ, rất thích hợp tận hưởng gió trời, tán gẫu những chuyện trên trời dưới biển.

Vương Xán cảm thán: “Nếu có thể tiếp tục cuộc sống thế này thì thật tốt biết bao.”

“Em dự định sống nhờ vào cái gì đây? Đừng nói với anh là em sẽ ra khơi đánh cá đấy.”

“Anh phối hợp với em một chút được không, đừng có lấy hiện thực tàn khốc để làm em nản lòng. Có lẽ cũng giống như vợ chồng chị A Lan, mở một khách sạn nhỏ, hoặc một quán cà phê cũng được. Cà phê anh pha cũng rất ngon đấy.”

Trần Hướng Viễn liền mỉm cười đáp lại: “Ừm, anh có thể tự tin mà nói rằng, ít nhất cà phê anh pha ngon hơn quán cà phê khi nãy. Hoặc hai chúng mình mở một khách sạn nhỏ cũng được, anh sẽ pha chế một vài loại rượu đơn giản, làm một bartender nghiệp dư cũng không tệ.”

Vương Xán nghĩ một hồi rồi nói: “Ấy, vậy em sẽ làm gì đây?”

“Em có thể đón tiếp du khách, lập hóa đơn, rửa chén đĩa, cho mèo ăn, nhìn anh pha cà phê, pha chế rượu…”

Vương Xán bật cười. “Nghe ra thì cuộc sống này đúng là vô ưu vô lo, thế nhưng…”

“Thế nhưng cái gì?” Trần Hướng Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nói tiếp. “Có phải vài tài nghệ nhỏ nhặt đó của anh không thể nào khiến em sống vô ưu vô lo được đúng không?”

Cô lắc đầu nói: “Em đang nghĩ, cho dù là ở nơi nào thì bản lĩnh mưu sinh của em đều rất có hạn.”

Trần Hướng Viễn cảm thấy ngạc nhiên. “Về điều này thì anh nghi ngờ thật không giống em chút nào, Xán Xán, em là một phóng viên rất tốt, chẳng ai có thể phủ định được điều này.”

“Ngoài việc làm phóng viên ra, em không biết mình còn có thể làm được gì khác. Trải nghiệm suốt hơn hai năm nay thậm chí còn chẳng bằng một dấu chấm nhỏ trong bảng kinh nghiệm làm việc của Lí Tiến Hiên.”

“Em vẫn đang nghĩ tới công việc của mình sao?”

“Cứ nghĩ tới việc tối hôm nay phải quay về nhà, em lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện phiền não đó.”

“Cho nên mới mong muốn mở luôn khách sạn sống tiếp tại Cổ Lãng Tự hay sao?” Anh nhìn cô, mỉm cười mang ý chọc ghẹo.

Cô chu miệng nói: “Em cũng biết trốn tránh là không thể, nhưng một giấc mơ đẹp là vậy tội gì không mơ chứ?”

“Anh rất thích nhìn dáng vẻ mơộng của em, thế nhưng em bây giờ…” Anh ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng rồi nói: “Đang vô cùng lo lắng.”

Cô đành phải thành thật thừa nhận: “Đúng vậy, em còn cảm thấy sợ hãi nữa.”

“Anh vừa tốt nghiệp thạc sỹ đã vào ngân hàng luôn, công việc luôn luôn thuận lợi, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện có ngày lại đổi sang một công việc khác. Thế nhưng khi thực sự hạ quyết tâm làm một công việc khác, thì mới biết thay đổi không hề khó chập nhận như mình vẫn tưởng tượng.” Trần Hướng Viễn ôm chặt cô vào lòng, giọng nói trầm ấm, dịu dàng. “Điều quan trọng hơn là, chúng ta có thể cùng nhau đón nhận những thay đổi đó.”

Vương Xán cảm thấy xúc động vô cùng, ôm chặt lấy anh, kiễng chân hôn anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động, đặt đôi môi mềm mại lên môi anh, đem theo hơi thở ngọt ngào và ấm áp. Trần Hướng Viễn ôm lấy eo cô, để cô ép sát vào thân người mình, để nụ hôn này càng thêm nồng nàn, cháy bỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.