Khi Vương Xán nhận được điện thoại của bạn trai cũ Hoàng Hiểu Thành
là lúc cô vừa kết thúc buổi phỏng vấn, đang trên taxi trở về tòa soạn.
Bình thường Vương Xán đều bắt xe bus, nhưng hôm nay thời tiết thật
quá nóng bức. Cô nhìn ánh mặt trời chói chang rồi quyết định nên yêu làn da của mình một chút, không nên tiếc tiền quá làm gì.
“Alo, Vương Xán à? Chào em, có nhận ra anh không?”
Nhìn dòng số lạ, Vương Xán hoàn toàn không nhận ra ai, đành vờ hỏi:
“Xin lỗi, chỗ tôi ồn quá, tôi không nghe rõ, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia nói tên, Vương Xán giật bắn mình. Người bạn trai cũ
hai năm không hề liên lạc bỗng dưng gọi điện thoại tất nhiên không phải
là chuyện bình thường.
“Rất bất ngờ phải không?” Hoàng Hiểu Thành cười lớn nói: “Anh đến Hán Giang công tác. Công việc ngày hôm nay cũng xong rồi, anh chuẩn bị về
Thượng Hải, từ giờ đến lúc máy bay cất cánh vẫn còn chút thời gian, tự
nhiên anh rất muốn gặp em.”
Vương Xán trầm ngâm. Cô không phải là người nhớ lâu thù dai. Khi tiễn anh đi cô đã hiểu hết, tất nhiên không đến mức hai năm sau chia tay mà
vẫn canh cánh trong lòng. Cô không mong chờ anh gặp anh lần nữa, nhưng
cũng không có lý do nào để từ chối cả.
“Anh bây giờ đang ở đâu?”
“Anh đang ở dưới lầu tòa soạn của em.”
“Được rồi, đối diện tòa soạn có một quán café, anh nhìn thấy chứ? Có
những ô cửa kính xanh đấy. Tên quán là Lục Môn. Anh ở đó đợi em, khoảng
mười lăm phút nữa em sẽ đến.”
***
Vương Xán xuống xe đẩy cửa bước vào. Bức rèm quán buông xuống, che đi ánh nắng chói chang đến hoa mắt của mùa hè, khúc dương cầm du dương,
không khí mát lạnh khiến người ta thấy thật thoải mái. Vừa bước vào cửa, người đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là La Âm trong góc quán. La Âm ngồi
nhìn ra cửa chính, đối diện cô là một cô gái đang chống tay lên trán nói gì đó. Đúng lúc đó La Âm ngẩng đầu lên, chào cô qua ánh mắt rồi ngay
lập tức tập trung tinh thần vào cô gái đối diện.
Lúc đó, ở một góc khác, Hoàng Hiểu Thành đứng dậệu. Vương Xán bước
đến ngồi đối diện anh. Hai người không hẹn mà cùng quan sát đối phương.
Đầu tóc Hoàng Hiểu Thành gọn gàng mát mẻ, anh mặc chiếc áo sơ mi PoLo
màu xanh nước biển kết hợp với chiếc quần dài màu xám. So với hai năm
trước, rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của anh đã chín chắn lên nhiều.
“Kiểu tóc này rất đẹp, rất hợp với em.” Hoàng Hiểu Thành nói một câu
khen ngợi Vương Xán. Cô vừa cắt một kiểu tóc đang rất thịnh hành, những
lọn tóc gọn gàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là đã tôn lên đôi mắt
sáng biết cười.
“Cảm ơn anh!”
“Em uống gì?”
Vương Xán gọi hai cốc café đá rồi buột miệng hỏi: “Hôm nay anh phải đi sao?”
“Nếu em bảo anh ở lại, anh sẽ lập tức đổi vé máy bay.” Hoàng Hiểu Thành nửa đùa nửa thật nói.
“Đừng đừng, ở Thượng Hải sẽ có một thiếu nữ đau lòng đấy!”
“Bây giờ anh chưa có bạn gái.”
Vương Xán cười: “Vậy sao? Không phải tiếp tục anh sẽ nói là từ khi chia tay em, anh chưa có bạn gái đấy chứ?”
“Nếu anh nói đúng thì em cũng sẽ không tin phải không?” Hoàng Hiểu
Thành cũng cười. Anh có một chiếc răng khểnh, vẫn như xưa, mỗi lần cười
trông có chút trẻ con. “Thật ra anh chưa có bạn gái, công việc bận rộn
quá, thời gian rảnh còn phải ôn luyện chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Hơn
nữa, những người con gái anh gặp không phải là em.”
Giọng nói của anh nhanh và nhẹ, hình như có chút bông đùa, tất nhiên Vương Xán không coi đó là thật.
Khi mới chia tay, cô đã từng rất nhớ Hoàng Hiểu Thành. Thậm chí cô
còn nghĩ là sẽ tranh thủ kì nghỉ, đến Thượng Hải xem cuộc sống của anh
thế nào. Thế nhưng cùng với sự bận rộn của công việc và sự thay đổi về
thời gian, cô nhận ra rằng, có lẽ anh đã bỏ rơi cô, nếu không anh đã
không dùng cách đó để chia tay, vàng không đến mức đến Thượng Hải mà
không liên lạc gì với cô. Cô tùy tiện xuất hiện trước mặt anh, sẽ trở
thành một việc bất ngờ nhưng không vui. Điều ngốc nghếch ấy, tốt nhất là không nên chạm phải.
Còn hôm nay, Hoàng Hiểu Thành cũng chỉ là tranh thủ thời gian đi công tác đến thăm cô mà thôi, cô không định cho anh cơ hội làm ấm tình cảm
nên lập tức chuyển chủ đề.
“Anh định vừa học nghiên cứu sinh vừa đi làm sao? Như thế sẽ vất vả
lắm đấy. Nhưng anh lúc nào cũng có chí tiến thủ hơn em, có thể chịu được vất vả.”
“Trình độ của anh ở công ty nước ngoài rất hạn chế, không học không được.”
Sau đó, Hoàng Hiểu Thành không nói những câu nửa đùa nửa thật nữa.
Anh luôn biết cách gợi chuyện, hai người nhắc đến những người bạn học
cũ, nói về công việc hiện tại của cả hai, cảm giác cũng không nặng nề
lắm. Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cuộc nói chuyện của La Âm
dường như cũng kết thúc rồi. Cô gái ngồi đối diện La Âm đã đứng dậy bắt
tay tạm biệt chuẩn bị bước ra phía cửa chính. Vương Xán giật mình, đó
chẳng phải là Vu Lâm – vợ của Vương Minh Vũ sao?
Những người đến tìm La Âm phần lớn có nỗi buồn chất chứa. Hơn nữa, họ thường không bao giờ lấy tên thật để kể câu chuyện của mình, càng không muốn chạm mặt người quen. Vương Xán không hiểu, người luôn sống cởi mở, tình cảm với chồng cũng rất tốt như Vu Lâm lại như vậy. Cô tất nhiên
không ngốc đến mức ra chào hỏi, chỉ vội dùng cuốn tạp chí che nửa khuôn
mặt. Thế nhưng Vu Lâm lại nhìn thấy Vương Xán, cô dừng bước, lộ rõ vẻ
mặt bất ngờ.
Vương Xán chỉ đành ngượng ngịu mỉm cười. Lúc này, Vu Lâm đã trấn tĩnh trở lại, khẽ gật đầu với cô rồi bước thẳng ra cửa.
La Âm kí hóa đơn xong, thu dọn một số đồ trên bàn, nháy mắt với Vương Xán một cái rồi cũng quay về tòa soạn.
“Em có vẻ không tập trung, có phải anh đã khiến em hồi ức về những chuyện nhạt nhẽo đã qua không?”
“Không phải, em đang nghĩ đến một chuyện không liên quan. Đúng rồi,
sao anh biết số điện thoại của em?” Sau khi chia tay, hai người không hề liên lạc, cắt đứt triệt để, hơn nữa sau khi đi làm, Vương Xán cũng thay số điện thoại.
“Hà Lệ Lệ cho anh đấy.”
Hà Lệ Lệ là bạn học cùng trường từ nhỏ đến lớn của Hoàng Hiểu Thành
cũng là bạn đại học, bạn cùng phòng của Vương Xán. Nói cho cùng thì
trước khi hai người quen biết nhau cũng là thông qua Hà Lệ Lệ. Hà Lệ Lệ
tốt nghiệp xong cũng làm việc ở Thượng Hải, được Vương Xán cho vào nhóm
bạn cùng trường nhưng hầu như không còn liên lạc với nhau nữa. Vương Xán nhớ lại chuyện cũ, không giấu được nụ cười buồn: “Mấy giờ máy bay cất
cánh? Xem liệu có thể cùng ăn cơm tiễn anh không?”
Hoàng Hiểu Thành lắc đầu cười: “Chỉ sợ không đủ thời gian nữa, bây giờ anh phải ra sân bay rồi!”
Anh gọi phục vụ đến tính tièn, trong lúc chờ người phục vụ đi lấy
tiền lẻ, bỗng dưng anh hỏi: “Vương Xán, có phải em đã có bạn trai rồi
không?”
Vương Xán gật đầu không chút do dự. Ánh mắt Hoàng Hiểu Thành dường
như tối đi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nửa đùa nửa thật làm
bộ dạng đau buồn: “Anh cũng đoán ra từ lâu rồi, nhưng khi chính miệng em thừa nhận, anh lại rất đau khổ.”
“Đừng đùa nữa.” Vương Xán cười rồi đứng dậy: “Hai năm trước lúc chia
tay, em đã chúc anh tiền đồ rộng mở, bây giờ vẫn là câu này.”
Hoàng Hiểu Thành lắc đầu thở dài, nhấc túi xách lên rồi kéo vali cùng cô bước ra ngoài. Bên ngoài mặt trời vẫn kiêu hãnh trên cao, hơi nóng
phả vào mặt. Anh vừa giơ tay vẫy taxi vừa hỏi: “Vương Xán, em còn nhớ
không? Chúng ta gặp nhau và chia tay đều vào mùa này.”
Mùa hè của lần đầu gặp nhau, mùa hè tốt nghiệp và chia tay ấy, cô làm sao có thể quên được. Vương Xán chỉ cười bối rối: “Giữ lại một chút hồi ức cũng tốt mà.”
“Mùa hè ở Thượng Hải và ở đây cũng nóng như nhau, với kiểu thời tiết
này, anh luôn có một ảo giác là mình chưa từng rời xa thành phố này.”
Lúc đó một chiếc taxi dừng trước mặt, Hoàng Hiểu Thành cho vali vào
cốp xe, quay đầu nhìn Vương Xán, bỗng dưng thu lại vẻ mặt nhẹ nhõm, nhỏ
giọng nói: “Có những lúc, anh chỉ mong mình chưa rời xa thành phố này.”
Anh lên xe đi, Vương Xán đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của chiều hè, ngẩngơ nhìn chiếc xe biến mất.
Về đến tòa soạn, Vương Xán mở máy tính bắt đầu viết vài, cô vẫn còn cảm giác choáng váng.
Được giữa chừng, cô không viết nổi nữa. Câu nói cuối cùng của Hoàng
Hiểu Thành cứ vang bên tai cô, đây có gọi là tán tỉnh không? Hình như
không giống. Hoàng Hiểu Thành mà cô biết tưởng chừng thiếu trách nhiệm
nhưng thật ra với người khác và với công việc lại rất đúng mực. Khi hai
người ở cùng nhau đều vô cùng thoải mái. Chia tay rồi Vương Xán ít nhất
cũng không có gì oán hận nữa. Cô tình nguyện ở bên bố mẹ, vui vẻ sống,
nhưng cô có thể hiểu được quy tắc đối nhân của người có gia cảnh bình
thường như Hoàng Hiểu Thành – dù sao quy tắc đó không bao gồm cô.
Vương Xán không hề buồn rầu, cô không nghĩ là sau khi Hoàng Hiểu
Thành đến một đô thị lớn để phấn đấu thì cuộc sống của cô sẽ bị ảnh
hưởng. Nhưng thật sự thì cô đã đau khổ trong một khoảng thời gian khá
dài. Ban đầu họ đã có quãng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, thế mà khi
chia tay người con trai ấy lại đưa ra quyết định tuyệt tình như thế,
thậm chí còn không có ý nghĩ vì cô mà ở lại. Cho dù có rộng lượng đến
mức nào thì cô cũng không thể có chút hoài nghi và cảm giác mất mát. Bây giờ anh lại nói anh ước chưa từng rời khỏi đây ít nhiều chạm đến hồi ức đã xa và những tâm tư giấu kín của cô.
Không biết ngẩn ngơ được bao lâu, bỗng có người gõ bàn Vương Xán, gọi tên cô. Cô ngẩng đầu nhìn, là đồng nghiệp mảng kinh tế Lý Tiến Hiên.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Làm tôi giật cả mình.”
“Lúc nãy rõ ràng cô đang mộng du giữa ban ngày, tôi gọi cô tỉnh lại, để chủ nhiệm Dương thấy thì cô phiền phức rồi!”
“Vậy cảm ơn anh nhé!”
“Này, tôi tiết lộ cho cô một tin nhé, cô có muốn nghe không?”
Vương Xán tinh thần tỉnh táo, mọi người chạy các mảng khác nhau,
thường sẽ vô tình biết một số tin tức không liên quan đến bài viết của
mình nhưng đối với đồng nghiệp lại rất có giá trị thời sự. Hơn nữa, Lý
Tiến Hiên lại viết bài sâu về mảng kinh tế, nổi tiếng là người thạo tin.
“Tất nhiên là muốn rồi, anh mau kể đi!”
“Công ty bất động sản Tín Hòa có khả năng sẽ gặp vấn đề về vốn.”
Vấn đề về vốn đối với những công ty bất động sản nhỏ không phải là
lạ, nhưng dù sao giám đốc công ty Tín Hòa lại là bố của Thẩm Tiểu Na nên Vương Xán không thể không có đôi chút quan tâm, cô hỏi: “Đến mức nào?”
“Không lạc quan lắm! Thẩm Gia Hưng vừa ăn Tết xong đầu óc còn lâng
lâng, không hài lòng với việc phát triển căn hộ nhỏ, đầu tư khắp nơi,
ngoài nhà ở ra còn mua đất gần khu công nghiệp.”
Vương Xán vẫn nhớ chuyện này: “Đúng vậy, tin tức đó là do tôi viết.
Hình như các doanh nhân trong ngành đều rất bất ngờ với cái giá ông ta
đưa ra.”
“Ông ta vốn định kinh doanh thời trang nhưng kế hoạch lại mâu thuẫn
lợi nhuận với ngành thời trang. Dự án này của Thẩm Gia Hưng chỉ e sẽ bị
gác lại, vốn đầu tư không phải là con số nhỏ. Bây giờ nhà nước thắt chặt quỹ tín dụng bất động sản, ngân hàng không đánh giá cao quỹ tín dụng
của ông ta, rất khó để tiếp tục vay vốn. Nghe nói ông ta đã bắt tay vào
việc đi tìm giám đốc chuyên ngành này để cứu vãn. Trừ phi người ông ta
tìm có thể bán được các căn hộ của Tín Hòa để thu hồi vốn, không thì ông ấy sẽ gặp khó khăn lớn rồi.”
Sau khi Lý Tiến Hiên đi khỏi, Vương Xán bất giác nghĩ, nếu đem chuyện này kể với Trần Hướng Viễn, không biết anh sẽ phản ứng thế nào.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cho rằng tốt nhất không nên nhắc đến
chuyện này. Dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa Trần Hướng Viễn và Thẩm
gia, đến hoạt động của công ty thời trang mẹ Thẩm Tiểu Na anh còn rõ như lòng bàn tay, thì tất nhiên anh hiểu hơn ai hết về tình hình quỹ tín
dụng bất động sản rồi. Cứ cho là cô không phải là phóng viên thì chỉ e
anh ấy cũng chẳng đem chuyện khó khăn Thẩm gia ra thảo luận với cô.
Cũng may, bài viết của cô không cần thiết phải cho tin về Thẩm gia
vào. Mặc dù trong lòng cô cảm thấy may mắn nhưng nghĩ đến đó, cô thấy có chút không phải. Cô luôn không chủ động nhắc đến vấn đề liên quan đến
Thẩm Tiểu Na, kiểu vẽ ra phạm vi này, có thể coi là thẳng thắn không?
Lúc đó, trên MSN xuất hiện khung cửa sổ chat, là Trần Hướng Viễn.
“Đang bận à?”
Vương Xán quả thực có chút chột dạ khó tả. Đầu tiên là câu nói của
bạn trai cũ luẩn quẩn bên tai, sau lại là suy nghĩ về mối quan hệ giữa
cô và Trần Hướng Viễn. Cô vội vàng trả lời: “Em đang viết bài, còn anh?”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị phải ra ngoài có việc, hôm nay không đi
ăn tối cùng em được rồi. Thời tiết nóng lắm, em bắt xe về nhà nhé!”
Cô ngoan ngoãn đồng ý, suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Anh lái xe cẩn thận.”
Vương Xán nộp bài viết rồi đi về nhà. Đây là lần hiếm hoi cô về nhà
sớm. Về đến nhà thấy bố mẹ đang ngồi sofa xem ti vi, nhìn ánh mắt của
mẹ, cô biết khó tránh khỏi một cuộc tâm sự rồi.
Quả nhiên đợi cô tắm và thay quần áo xong, bà Tiết Phượng Minh bưng
một đĩa dưa hấu lạnh đi vào phòng. Vương Xán vừa vui vẻ ăn dưa hấu vừa
liếc nhìn mẹ: “Mẹ muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Bà Tiết Phượng Minh vốn chuẩn bị khéo léo mở màn, nhưng không ngờ con gái chủ động hỏi, đành vào thẳng chủ đề: “Bạn trai con làm nghề gì
vậy?”
Vương Xán lần lượt kể: anh ấy làm ở ngân hàng, hai mươi chín tuổi, thạc sĩ, bề ngoài bình thường, không có thói quen xấu nào cả.
Lần báo cáo thẳng thắn này của Vương Xán làm bà Tiết Phượng Minh
không thể bắt bẻ gì thêm. Bà chủ trương tìm cho con gái một người có
xuất thân trong sạch, đáng tin cậy, có công việc chân chính, nhưng con
gái bà đã thể hiện một sự thành thật làm bà muốn hỏi tiếp cũng không
biết bắt đầu từ đâu.
“Tình cảm của hai đứa đến mức nào rồi?”
“Mẹ, mới bắt đầu, chỉ mới bắt đầu thôi mà, mức nào cũng chưa đến.”
Vương Xán cười nói: “Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ kịp thời báo cáo tình
hình tiến triển với mẹ.”
“Mẹ không tin, con mà báo cáo mới lạ đấy.” Mẹ cô biết kiểu xảo trá
của con gái, nhưng cũng không biết nên làm thế nào. “Có một chuyện con
phải nhớ, hai người ở bên nhau, nhất định phải giữ được lý trí, phải
biết yêu thương tôn trọng nhau.”
Vương Xán cũng không biết nói thế nào, chỉ biết gật đầu: “Mẹ, lời dạy bảo của mẹ, con lúc nào cũng ghi lòng tạc dạ, hay là…” Cô đưa cánh tay
phải ra, “Hay là mẹ cho con ít thủ cung sa[1] đi, mỗi lần con về nhà mẹ
đều kiểm tra, đỡ phải lo con không giữ được mình.”
[1] “Thủ cung sa” là một khái niệm thật lạ trong tiểu thuyết võ hiệp
Kim Dung. Sách y học cổ Trung Quốc gọi bộ phận sinh dục của người phụ nữ là xuân cung bởi về mặt cấu tạo, chữ Xuân (9 nét) trong tự dạng Hán văn là tượng hình của bộ phận này. Sa là dấu vết một hạt châu đỏ nằm dưới
da trên cánh tay của người phụ nữ. Thủ cung sa là dấu hạt châu đỏ trên
cánh tay, có nhiệm vụ giữ gìn xuân cung của người phụ nữ, chứng minh
người ấy vẫn còn trong trắng.
Bà Tiết Phượng Minh giận đến mức ấn ngón tay vào đầu cô: “Con là con
gái, nho nhã, kín đáo chút đi, đừng có cả ngày mở miệng ra là nói những
lời như vậy.”
Vương Xán cười, mẹ cô tất nhiên cũng không thể giận cô thật, cười
nói: “Tiểu Xán, bố mẹ rất tin tưởng con, con đừng phụ lòng tin tưởng của bố mẹ là được rồi. Dưa hấu lạnh, ăn ít thôi không đau bụng đấy!”
Vương Xán nằm trên giường, cô không ngăn được tiếng thở dài, cô thấy mẹ đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cho đến hôm nay, hành động thân mật nhất của cô và Trần Hướng Viễn
cũng chỉ là vài nụ hôn môi nhẹ và cái ôm. Biểu hiện của Trần Hướng Viễn
lại rất phù hợp với yêu cầu của mẹ cô: nho nhã, kín đáo, lý trí, điềm
đạm. Nên thừa nhận rằng, anh đúng là người bạn trai rất ân cần chu đáo
nhưng nói đến sự tiến triển trong tình cảm thì Vương Xán lại thấy rất
mông lung.
Hình như trong tiềm thức, cô nhớ đến người bạn trai cũ, người duy nhất mà cô nghiêm túc yêu – Hoàng Hiểu Thành.
Nếu khi học đại học không yêu đương, thì hình như đã bỏ phí quãng
thời gian tuổi trẻ. Đây hầu như là việc mà mọi người đều công nhận. Nam
sinh viên những năm cuối thường để ý đến những nữ sinh viên năm nhất,
năm hai, còn những nữ sinh viên năm cuối lại trở thành mục tiêu của
những nam nghiên cứu sinh.
Khi Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành quen nhau, họ đều là sinh viên năm
thứ ba. Kí túc xá mới của trường Vương Xán vừa được đưa vào sử dụng, bốn người một phòng, có điều hòa và nhà vệ sinh riêng. Những sinh viên nhà
tương đối có điều kiện đều lũ lượt nộp đơn xin vào ở. Vương Xán và Hà Lệ Lệ ở cùng một phòng. Trước đó, họ chỉ cùng khoa nhưng không cùng chuyên ngành, cùng lắm chỉ có thể nói là quen mặt thôi.
Ngày chuyển phòng, kí túc xá vô cùng náo nhiệt. Hầu như mỗi nữ sinh
đều có một nam sinh đến cùng. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, những nam
sinh đó nóng đến mức mồ hôi túa ra, nhưng vì cơ hội hiếm khi quang minh
chính đại đến phòng nữ sinh nên rất cam nguyện, luôn miệng pha trò vui
vẻ.
Hoàng Hiểu Thành và Hà Lệ Lệ sống cùng thành phố, hiện anh đang học ở một trường kĩ thuật công nghệ. Anh đến hơi muộn, rõ ràng là không mấy
hào hứng, cũng không hề nói chuyện nhiều, chỉ nhanh nhẹn đưa đồ cho Hà
Lệ Lệ lên rồi giúp cô lắp đặt máy tính.
Vương Xán xuống lầu mua mấy hộp nước uống lạnh lên, thấy ai là cô lại đưa cho một hộp. Khi đến chỗ Hoàng Hiểu Thành, anh vừa lắp xong máy
tính, cô đưa nước cho anh, anh nhận lấy mà không thèm quay đầu lại nói:
“Máy tính của bạn lúc khởi động có âm thanh lạ, là tiếng từ quạt gió
phát ra, để tôi chỉnh một chút chắc là không vấn đề gì.”
Vương Xán cười nói: “Tôi cứ thấy có âm thanh lạ là đá một cái để giải quyết, rất có tác dụng.”
Hoàng Hiểu Thành kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt
long lanh biết cười của cô. Anh cũng cười: “Bạn bạo lực như vậy sao?”
Hà Lệ Lệ từ nhà vệ sinh đi ra, đưa khăn cho Hoàng Hiểu Thành lau mồ hôi. Ba người tự giới thiệu, thế là thành quen biết.
Vào đại học, Hà Lệ Lệ rất nhiệt tình tìm bạn cùng tham gia hội đồng
hương hoặc rất nhiều các hoạt động đoàn thể khác nhau. Cứ như vậy, bạn
học, bạn cùng phòng cô hầu hết đều quen người bạn Hoàng Hiểu Thành này.
Sau khi ở cùng phòng với Hà Lệ Lệ, Vương Xán cũng bị lôi kéo đi tham gia hoạt động văn nghệ của trường kĩ thuật công nghệ, lại một lần nữa cô
gặp Hoàng Hiểu Thành.
Hoàng Hiểu Thành tướng mạo tuấn tú, ăn nói có duyên, mang nụ cười có
phần con trẻ và một chút tự phụ, rất được con gái chào đón. Trước đây có người còn mạnh dạn tỏ tình với anh, nhưng anh không hề trả lời. Thế mà
hình như anh lại có chút ấn tượng với Vương Xán, còn trực tiếp tìm gặp
cô xin số điện thoại.
Vương Xán không thể cưỡng lại sự theo đuổi của những nam sinh anh
tuấn, vài lần hẹn gặp nhau, cảm giác cũng rất thú vị. Chỉ là quan hệ
giữa cô và Hà Lệ Lệ bỗng chốc xa cách, làm cô có chút lưỡng lự. Lúc này
cô mới lờ mờ phát hiện, thì ra Hà Lệ Lệ có tình cảm với Hoàng Hiểu
Thành. Nếu không thì sao cô lại tham gia diễn đàn chẳng có chút thú vị
gì của những tên mọt sách trường Kỹ thuật Công nghệ.
Vương Xán khổ não hỏi Hoàng Hiểu Thành có tình cảm với Hà Lệ Lệ
không? Hoàng Hiểu Thành chỉ cười lớn: “Ngốc thật, em liệu có tình cảm
với người đã quen biết từ hồi mặc quần yếm, học cùng từ mẫu giáo, tiểu
học đến trung học, biết tất cả các chuyện chẳng ra sao của mình không?”
Vương Xán không có tình bạn lâu dài đến vậy: “Anh nói đến chuyện gì vậy? Kể em nghe đi!”
“Nghịch ngợm, đánh lộn, trò đùa quái đản, bị phạt, viết kiểm điểm, mời phụ huynh…”
Vương Xán tỏ ra chưa thỏa mãn: “Có gì đặc biệt đâu. Bố em trước đây
là hiệu trưởng trường tiểu học, mẹ em là giáo viên, những học sinh
nghịch ngợm em thấy nhiều rồi.”
“Em đã thấy có học sinh nào nghịch ngợm, đến lớp không nghe giảng,
thường xuyên không làm bài tập mà bài kiểm tra nào cũng đứng nhất?”
Vương Xán đã lĩnh giáo được sự thông minh trong máu Hoàng Hiểu Thành, cô rất phục anh. Cô chuyển đề tài: “Thế thì anh và Hà Lệ Lệ không phải
thanh mai trúc mã sao? Rất lãng mạn đấy chứ!”
“Mặc dù anh biết mình đẹp trai, được rất nhiều người yêu thầm.” Hoàng Hiểu Thành dương dương tự đắc nói: “Thế nhưng anh tự biết mình, còn lâu mới tu luyện đến giai đoạn sống chín ăn hết đâu nhé, anh cũng không bao giờ ăn cỏ gần hang.”
Vương Xán liếc nhìn anh một cái, trong lòng cảm giác thấy yên tâm. Cô không muốn mất đi tình bạn với Hà Lệ Lệ, nhưng lại nghĩ, họ thậm chí
còn chưa bắt đầu, cho dù cô có rút lui thì cũng không thể cứu vãn được.
Kì nghỉ hè năm đó, Hà Lệ Lệ về nhà, Hoàng Hiểu Thành tham gia một
chương trình thực nghiệm lớn ở trường kĩ thuật công nghệ nên ở lại
trường. Vương Xán đến thực tập ở tòa soạn và thỉnh thoảng theo phóng
viên đi phỏng vấn. Hai người có rất nhiều thời gian gặp nhau, thế là bắt đầu chính thức hẹn hò.
Bây giờ nghĩ lại quãng thời gian yêu đương ngắn ngủi thời sinh viên, Vương Xán vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Vương Xán còn nhớ cả những nụ hôn nồng cháy, những cái ôm siết chặt
đến ngạt thở của Hoàng Hiểu Thành. Tình cảm của họ trắc trở nhưng cũng
phát triển nhanh chóng, chỉ là những lời giáo huấn của mẹ lúc nào cũng
văng vẳng bên tai cô ít nhiều làm cô nhớ rằng mình đang là sinh viên,
không được buông thả. Hơn nữa họ mới yêu nhau chưa được một năm, hình
như không kịp tiến xa hơn, tốt nghiệp cũng là lúc hai người chia tay.
Khi Hoàng Hiểu Thành mặt lạnh tanh từ biệt Vương Xán, cú sốc bất ngờ
này làm cô vô cùng đau khổ. Nhưng đến khi tĩnh tâm lại, cô mới an ủi bản thân. Cô từng hỏi chính mình, nếu trong giai đoạn nồng cháy ấy, cô thật sự đã trao thân thì đối diện với thời khắc chia ly, cô sẽ như thế nào?
Liệu có phải cô luôn giữ mình, nên trái tim chưa thể đến với nhau?
Những câu hỏi kiểu này luôn làm Vương Xán bối rối, nhưng cô không bao giờ rối trí. Cuối cùng chỉ đành băn khoăn thừa nhận, có lẽ như vậy sẽ
là tốt nhất cho cả hai.
Sự rộng lượng phần lớn chỉ để an ủi bản thân khi không có một cái kết tốt đẹp mà thôi. Cho dù vẫn còn một chút cảm giác bất lực thì cô cũng
hoàn toàn nghĩ thông rồi. Khi đang miên man theo dòng ký ức, điện thoại
bỗng có tin nhắn đến làm cô giật mình.
Vương Xán không phải là người thích lục lọi chuyện cũ và đây có lẽ là lần đầu tiên cô nghiêm túc nghĩ về tình yêu sau khi quyết định bỏ lại
tất cả. Cô tưởng rằng mình đã quên hoàn toàn chuyện cũ nhưng hôm nay
nghĩ lại, thì ra cô cũng đem theo một chút vết thương lòng. Cô nhấc điện thoại lên, là một số điện thoại lạ: “Anh về đến Thượng Hải rồi, anh rất vui khi gặp lại em. Tiểu Xán, em vẫn giống như trong kí ức của anh.”
Vẫn là Hoàng Hiểu Thành, Vương Xán ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại.
Tất nhiên câu nói này không hề mập mờ, anh trong kí ức của cô cũng không có gì khác biệt. Nhưng có lẽ không cần thiết phải trả lời lại. Cô xóa
tinh nhắn đó nhưng đồng thời cũng lưu lại số điện thoại của anh.
Ngày hôm sau, mặc dù là thứ bảy nhưng Vương Xán vẫn có hoạt động cần
tham gia. Khi cô đang ở văn phòng chuẩn bị một số tài liệu bỗng trên QQ
hiện ra một yêu cầu chat của một nick lạ. Cô nhấn vào xem, thì ra là Hà
Lệ Lệ. Hai người cùng nhóm bạn học, nhưng không add vào nhóm bạn thân,
bình thường Vương Xán cũng không hay nói chuyện trên nhóm.
“Chào người đẹp.” Hà Lệ Lệ gửi một mặt cười tỏa nắng.
Kiểu nhiệt tình lâu ngày không gặp này hình như làm Vương Xán có cảm giác vừa mừng vừa lo: “Lệ Lệ, chào cậu!”
Bên kia gửi yêu cầu add làm bạn thân, Vương Xán lập tức đồng ý. Một
lát sau, Hà Lệ Lệ gửi đến một câu: “Gặp Hoàng Hiểu Thành rồi chứ?”
Vương Xán chỉ đành gửi một chữ: “Ừ!”
Hà Lệ Lệ im lặng một lúc lâu, Vương Xán có chút không nhẫn nại được:
“Chúng tớ chỉ nói chuyện vài câu, anh ấy còn vội ra sân bay.”
“Anh ấy cố ý đi gặp cậu đấy!”
Vương Xán phản bác theo bản năng: “Anh ấy nói thường xuyên đi công tác, một năm đi thì hơn nửa là ở trên đường.”
“Nhưng khu vực Trung bộ luôn nằm ngoài phạm vi công tác của anh ấy.”
Vương Xán chỉ đành nói: “Tớ có bạn trai rồi, tớ cũng nói với Hiểu Thành rồi!”
“Tớ thật buồn cười phải không Vương Xán?”
“Đừng nói linh tinh, tình cảm của ai cũng không đáng cười.”
“Tớ thì thấy mình thật buồn cười. Trước đây ghen tị với cậu, bây giờ cũng vậy.”
Vương Xán không biết nên nói gì, đây là lần đầu tiên Hà Lệ Lệ nói ra
tiếng lòng với cô. Nhưng cô nhận thức được, cô không hề có bản lĩnh tư
vấn tâm lý cho người khác như La Âm, cô càng không muốn nhắc đến chuyện
cũ.
“Tớ và anh ấy, đã kết thúc ba năm trước rồi!”
“Thế nhưng tớ và Hoàng Hiểu Thành hình như vĩnh viễn không có khả
năng bắt đầu. Anh ấy luôn coi tớ như bạn bè tốt. Trước khi đi công tác,
còn đến hỏi tớ số điện thoại của cậu như một điều tất nhiên. Trời ạ!”
Vương Xán không ngờ tình cảm của Hà Lệ Lệ đối với Hoàng Hiểu Thành
lại sâu sắc đến vậy. Cô có chút chấn động: “Cậu… Hoàng Hiểu Thành có
biết không? Ý tớ muốn nói là, cậu đã từng nói rõ với Hiểu Thành chưa?”
“Tớ phải nói thế nào đây? Từ nhỏ đến lớn tớ đã tỏ ý rứ. Anh ấy luôn có thái độ phớt lờ.”
Vương Xán nhớ lại cách nói hồn nhiên của Hoàng Hiểu Thành về quan hệ thanh mai trúc mã của họ, chỉ đành im lặng không nói.
“Xin lỗi, Vương Xán, tớ biết là không liên quan đến cậu, luôn luôn là như vậy. Tớ nghĩ mình đã ngột ngạt đến sắp phát điên lên rồi, cậu đừng
để bụng nhé!”
“Không sao, không sao!” Lưỡng lự một chút, Vương Xán nói thêm một
câu: “Chúc cậu may mắn, dù sao thì hai người bây giờ cũng ở cùng một
thành phố rồi!”
“Vô ích thôi!” Hà Lệ Lệ gửi một cái mặt đang đập đầu vào tường, “Thà
cậu chúc tớ sớm chết để được giải thoát còn hơn. Hôm nay tớ phải làm
thêm, giờ cũng phải đi làm đây. Vương Xán, tớ ngưỡng mộ cậu, cầm lên
được thì cũng bỏ xuống được, tớ ước gì mình có thể làm được như vậy.”
Hà Lệ Lệ thoát QQ, Vương Xán nhìn màn hình cười đau khổ: “Cầm lên
được, bỏ xuống được?” Đúng là không biết đây là lời khen ngợi hay là ám
chỉ cô vô tâm. Tình yêu hơn một năm đó, chẳng lẽ đúng là do cô không
trao trọn thể xác nên cô cũng toàn tâm rút lui, bắt đầu một cuộc sống
mới như chưa hề có vết thương nào.
Không để Vương Xán kiểm điểm xong bản thân, Trần Hướng Viễn đã gửi một tin nhắn đến: “Chào buổi sáng, hôm nay vẫn làm việc à?”
“Lát nữa em phải ra ngoài, giờ đang chuẩn bị tài liệu.” Vương Xán
bỗng quyết định thăm dò vào vấn đề kiêng kị của hai người: “Nghe nói một số công ty đầu tư nhỏ ở khu vực đang đối diện với khó khăn về vốn, anh
phụ trách khoản bất động sản, chắc là có tin tức gì chứ?”
Bên kia rất lâu không hồi đáp. Vương Xán nghĩ, rõ ràng biết anh ấy sẽ phản ứng như vậy mà cô vẫn không kìm được nói bóng gió, đúng là thiếu
lý trí. Nhưng lúc nào cũng né tránh, cũng không thể coi là khôn khéo
được. Luôn phải tự đánh giá hành động của chính mình làm Vương Xán cảm
thấy thất vọng. Khi cô đang định tắt cửa sổ chat, đầu bên kia bỗng gửi
một tin nhắn đến.
“Xán Xán, nếu em nghe thấy tin đồn về Tín Hòa, tốt nhất đừng đưa tin, dù sao thì vấn đề này không nghiêm trọng đến mức có thể đăng trên báo
đâu.”
Vương Xán thừa nhận, lời Trần Hướng Viễn vô cùng khách quan. Thế
nhưng những câu đó, kèm theo lời giải thích này lại chọc vào tâm tư của
cô. Cô cảm thấy hổ thẹn, nhưng lại có chút tức giận.
“Anh đi làm việc đây. Tạm biệt!”
Vương Xán không phản hồi.