Thanh Mai Không Gả Hai Lần

Chương 15: Chương 15




Lão quyết định sẽ giết Sam, nhưng lão phải lấy được chứng cứ về việc cấu kết của hai người trước đã, một khi chứng cứ đó bị phát hiện thì nhà Howson cũng tiêu đời theo. Hơn nữa, nếu Alice và Lan Hinh biết được những việc lão đã làm thì ngay cả người thân lão cũng không còn.

“Tao biết mày có cách mà, mau sắp xếp đi, tao nghĩ chắc mày cũng không muốn tao bị bọn Interpol tóm được trong địa bàn của mày chứ?”

“Bây giờ bên ngoài đang tra xét rất gắt gao, Interpol đã phát lệnh truy nã mày trên toàn cầu rồi.” Việc tra xét này chỉ là thứ yếu, còn lý do chính là lão hoàn toàn không có ý định để Sam rời đi, lão quyết không phạm phải sai lầm ngày trước nữa.

“Tao không muốn nghe mày lí sự nữa, tao cho mày ba ngày nữa thôi!” Nếu suốt ngày phải chui lủi ở xó xỉnh tăm tối trong trang viên Howson này thì có khác gì ngồi tù đâu, gã phải xây dựng lại đế quốc của gã, gã phải trở thành ông trùm buôn bán phụ nữ, “Tính cả mười triệu đô la nữa.”

“Tao sẽ cố thu xếp.” Anthony Howson cố nén tức giận vờ như vô tình hỏi: “Mày giấu thẻ nhớ ở đâu đó? Có dễ bị phát hiện không? Tao có thể đưa mày đến Nam Phi, cũng có thể cho mày mười triệu đô la, nhưng nếu thẻ nhớ bị phát hiện thì tao sẽ tiêu đời ngay, lúc đó thì tao cũng hết cách giúp mày.”

“Tao giấu nó ở chỗ rất an toàn.” Sam biết rõ mục đích của Anthony, giờ gã chẳng thể tin tưởng bất cứ ai chứ đừng nói là lão Anthony đang bị gã uy hiếp này, “Chỉ cần tao an toàn thì sẽ lập tức giao thẻ nhớ cho mày, còn nếu tao xảy ra chuyện gì thì những dữ liệu trong thẻ nhớ sẽ tự động được chuyển đến cơ quan chuyên trách của chính phủ Mĩ ngay lập tức.

“Vậy là tốt rồi…” Anthony ấp úng đáp, nhưng trong lòng lại nảy sinh suy tính mới, gã Sam luôn lấy chuyện hai người từng hợp tác ra để uy hiếp lão, nhưng trên thực tế quan hệ của bọn họ rất bí mật, nếu không thì sau khi Sam trốn thoát, Interpol sẽ không tra xét ráo riết những công ty có liên quan đến gã mà để lọt lưới lão như vậy. Chủ mưu kế hoạch vượt ngục của Sam là lão, trên đường chạy trốn Sam hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào khác, dựa theo hiểu biết của lão với Sam mà nói thì gã là loại người tự tin và đa nghi quá mức, nên sẽ không bao giờ giao những thứ trọng yếu như vậy cho bất cứ ai.

“Sam, tao vừa nghĩ ra một cách…”

“Cách gì?” Sam vừa mới lấy đồ ăn mà Anthony mang đến cho gã ra, đang còn chìm trong ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp sau này, lúc vừa ngẩng đầu lên nhìn Anthony thì nòng súng lạnh lẽo đã đặt ngay ót gã.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Anthony hoàn toàn không cho Sam cơ hội mở miệng, nã hai phát súng vào đầu, một phát vào ngực Sam.

Nhưng Anthony cũng không buông lỏng tinh thần được, vì lão chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Vương Dĩ Cầm cố nén đau đớn vì không cẩn thận té xuống cầu thang, cắn răng trốn đến góc tối của tầng hầm, cầu mong Anthony sẽ không phát hiện ra cô. Thật ra những gì bọn họ nói cô không hiểu cho lắm, nhưng vì nghe thấy tiếng súng giết người của Anthony nên cô mới sợ tới mức ngã từ trên cầu thang xuống.

Tiếng “Két” vang lên, cửa gỗ bị mở ra, Anthony từ từ xuất hiện trước mặt cô, “Sao cô lại ở đây?”

Vương Dĩ Cầm cắn môi vặn vẹo tay, hoảng sợ nhìn nòng súng của Anthony đang hướng về phía cô.

Phong Tiêu Dã không cách nào chợp mắt được, hầu như lúc nào cũng chăm chăm nhìn đồng hồ. Anh phải chắc chắn Vương Dĩ Cầm đã về đến Đài Loan rồi. Một khi cô đã được Tô Y Dương bảo hộ an toàn thì anh mới dám nghĩ cách thoát khỏi sự giam lỏng của Anthony, những chuyện khác anh còn chưa nghĩ đến, tóm lại anh tuyệt đối sẽ không làm con rối để Anthony giật dây nữa.

Vừa đến thời gian, Phong Tiêu Dã lập tức xuống lầu. Hai gã da đen canh giữ ở cửa phòng cũng theo anh xuống.

“Tôi muốn gọi điện về Đài Loan.”

“Vâng thưa cậu chủ.” Quản gia lập tức đưa điện thoại cho Phong Tiêu Dã.

Phong Tiêu Dã trừng mắt nhìn quản gia rồi cầm điện thoại lên, nghe điện là y tá bệnh viện Nguyên Thịnh nơi Điềm Điềm đang nằm.

Quản gia một tấc không rời Phong Tiêu Dã, kín đáo nghe lén nội dung cuộc hội thoại.

Phong Tiêu Dã nghe điện thoại rất nhanh, sau đó trả điện thoại lại cho quản gia, “Tôi muốn dùng cơm, đưa tôi về phòng đi.” Anh nói xong, liếc nhìn quản gia rồi lên lầu.

Mãi đến khi vào phòng khóa cửa lại, Phong Tiêu Dã mới dám biểu lộ sự lo lắng của mình, tay anh run rẩy, người cứng đờ, tuy chỉ nói vài ba câu nhưng anh cũng cảm nhận thấy sự khác thường trong đó, tuy số máy anh gọi là số điện thoại mà Điềm Điềm đang nằm, tuy trong đó cũng có tiếng y tá gọi Vương Dĩ Cầm nghe máy và người nhận điện cũng đúng là Vương Dĩ Cầm nhưng anh dám khẳng định, Vương Dĩ Cầm chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhất định là cô đã rơi vào tay Anthony rồi.

Vương Dĩ Cầm nói trong điện thoại là cô đã về đến Đài Bắc, đang ở cùng Điềm Điềm, anh đừng làm phiền cô nữa, bữa tối cô và Điềm Điềm đã ăn món hai người thích nhất là cà rốt và tiêu, không ai rõ ràng hơn so với anh, đây là hai món mà họ ghét ăn nhất.

Chắc chắn Vương Dĩ Cầm đang bị uy hiếp nên mới nói vậy.

Phong Tiêu Dã lòng nóng như lửa đốt, không ngừng đi tới đi lui trong phòng.

Anh phải bình tĩnh, vừa rồi gọi điện anh đã yêu cầu được gặp Điềm Điềm, Vương Dĩ Cầm nói Điềm Điềm đang ngủ, bảo anh ngày mai hãy gọi lại, nếu Anthony lo lắng về điều này thì nhất định ngày mai sẽ bố trí cho anh nói chuyện với Điềm Điềm, trong thời gian đó hẳn là lão sẽ không dám đụng đến Vương Dĩ Cầm.

Sau bữa tối, Phong Tiêu Dã chủ động đề nghị nói chuyện với Alice. Sau khi vào phòng cô ta anh liền khóa cửa lại ngay, rồi chẳng đợi cô ta kịp vui mừng đã đánh cô ta ngất xỉu. Tiếp đến anh đặt Alice lên giường rồi lấy điện thoại trong túi xách cô ta ra, lắp sim đặc chế vào rồi nhấn số đội trưởng cũ của anh khi anh còn làm trong Interpol.

Ban đêm, John mang theo đội cảnh sát đặc nhiệm lén xâm nhập vào trang viên Howson.

John nhận được điện thoại của Phong Tiêu Dã liền hành động ngay lập tức, tuy dùng đội cảnh sát đặc nhiệm vào việc tư là trái pháp luật nhưng anh không cách nào khước từ lời thỉnh cầu của cấp dưới đã đi theo anh nhiều năm, chuyên làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, lập được nhiều chiến công hiển hách, hơn nữa ông trời cũng đứng về phía Tiêu. Vì Sam vượt ngục, đội đặc nhiệm phải tập hợp ở gần Boston vì theo nguồn tin đáng tin cậy, có thể sau khi vượt ngục Sam đang lẩn trốn ở Boston.

Với đội đặc nhiệm luôn phải chịu huấn luyện nghiêm khắc, thực chiến vô số mà nói thì chuyện lẻn vào trang viên Howson chẳng đáng kể gì. John dễ dàng đánh ngất bảo vệ ngoài biệt thự Howson, sau đó cùng một đội viên leo vào phòng Phong Tiêu Dã qua cửa sổ, những người khác canh gác xung quanh biệt thự.

Phong Tiêu Dã không ngừng nín thở chờ đợi đến khi John và một đồng nghiệp mà anh chưa bao giờ gặp mặt xuất hiện bên cửa sổ, không nhiều lời, John vỗ vai anh rồi đưa laptop cho anh.

Phong Tiêu Dã mở máy tính, thực hiện những thao tác thuần thục, sau mấy chục giây anh kinh ngạc phát hiện vị trí của Vương Dĩ Cầm đang ở rất gần anh.

Có lẽ là bệnh nghề nghiệp do anh đã nằm vùng quá lâu, Phong Tiêu Dã đưa cho Vương Dĩ Cầm con chip định vị tân tiến nhất trong giới công nghệ, thông qua tương tác giữa con chip và hệ thống và cách thức thao tác có thể định vị được vị trí của con chip.

“Vợ tôi đang ở gần đây, chúng ta phải hành động ngay lập tức.” Phong Tiêu Dã đóng laptop lại, xoay người nói với John.

“Xuất phát thôi, đội viên đội đặc nhiệm dưới đất sẽ tiếp ứng cho chúng ta.” Để lại một đội viên trong phòng đợi lệnh và hai người canh gác ở cửa sổ, John và Phong Tiêu Dã mang theo bảy đội viên âm thầm tiến vào khu rừng thuộc trang viên Howson.

“Tiêu, nói cho cậu biết, những đồng nghiệp này đều rất muốn gặp cậu, cậu là truyền thuyết đầy kiêu hãnh của đội đặc nhiệm chúng ta.” John vừa chạy vừa nói.

Phong Tiêu Dã nhếch môi không nói, mấy năm nay anh luôn hành động độc lập, chỉ có John là người duy nhất biết được thân phận của anh, tuy anh từng gặp rất nhiều đồng nghiệp nhưng đều phải giả vờ coi như kẻ địch.

Nửa giờ sau, đội đặc nhiệm phát hiện ngôi nhà gỗ ở sâu trong rừng.

” Hành động phải nhanh chóng bí mật, chắc chắn trong đó có kẻ giữ con tin, bằng mọi giá phải bảo vệ con tin an toàn.” Sauk hi John ra lệnh, các đội viên đội đặc nhiệm liền tản ra, vây quanh nhà gỗ theo mọi hướng. John dùng dụng cụ mang theo bên người không một tiếng động mở cửa nhà gỗ, sau đó rọi thẳng đèn pin vào, không gian trong ngôi nhà gỗ không lớn, liếc mắt cũng thấy được toàn bộ nội thất bên trong, trừ một chiếc bàn, ghế và giường thì không còn bất cứ đồ vật nào.

Phong Tiêu Dã vọt vào nhà gỗ, theo ánh đèn cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách trong nhà gỗ. Khi phát hiện phía dưới chiếc bàn có một móc khóa, anh hít sâu một hơi. John ra hiệu cho các thành viên tắt đèn pin rồi cùng anh nhẹ nhàng nâng chiếc bàn ra chỗ khác, để lộ ra khoảng không phía dưới.

Theo ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, Phong Tiêu Dã thấy được cầu thang dốc đứng nhỏ hẹp bên dưới, thì ra nơi này có một tầng hầm, anh có cảm giác anh đang ở rất gần Vương Dĩ Cầm, song anh không thể xác định được bên cạnh cô còn có kẻ nào khác không nên anh không dám manh động khiến cô lâm vào nguy hiểm.

Phong Tiêu Dã thận trọng bước xuống phía dưới, John tóm lấy tay anh nhắc anh chú ý an toàn. Phong Tiêu Dã nín thở tiếp tục bước xuống, tầng hầm tối om, phảng phất mùi máu tanh khiến anh hoảng sợ, lúc này anh không cách nào bình tĩnh xem xét tình huống nữa, vội bật đèn pin lên.

Vương Dĩ Cầm đang ngồi dựa vào vách tường như con búp bê vải rách nát không còn chút sinh lực nào.

“Tiểu Cầm!” Phong Tiêu Dã như hóa điên xông lên, bắt lấy bả vai cô, “Tiểu Cầm! Em không thể chết được! Em mở mắt nhìn anh đi, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em, Tiểu Cầm à!” Sau khi thấy người cô vẫn còn ấm thì Phong Tiêu Dã mới yên tâm một chút, tiếp tục lay tỉnh cô.

John nghe thấy tiếng kêu của Phong Tiêu Dã liền chạy xuống dưới, bật đèn pin lên, quan sát tất thảy mọi thứ dưới tầng hầm.

“Sam?”

Thi thể trần trụi đã cứng lại của Sam nằm ở một góc sáng sủa của tầng hầm, cách Vương Dĩ Cầm chưa đến một mét.

Vương Dĩ Cầm khó nhọc mở mắt ra, cô rất yếu, không nhìn rõ gì nữa, nhưng vẫn cảm giác được hơi thở quen thuộc của Phong Tiêu Dã, “Anthony… Giết lão ta…” Cô khẽ nói đứt quãng rồi ngất đi trong lòng Phong Tiêu Dã…

Ngày hôm sau, Anthony Howson bị Interpol Mĩ triệu tập đến trụ sở của họ ở Boston để hợp tác điều tra.

“Tôi không biết vì sao tên tội phạm nguy hiểm Sam lại ẩn núp trong trang viên của tôi, trang viên rộng như thế sao tôi có thể để ý hết mọi ngóc ngách được.” Anthony bình tĩnh trả lời, lão không ngờ Interpol sẽ phát hiện thi thể Sam nhanh như vậy, nhưng thế thì sao, Sam đã chết, người chết thì làm sao đối chứng được, trừ khi Interpol có bằng chứng xác thực, bằng không thì đừng hòng bắt lão, “Xem ra tôi phải thuê thêm vài bảo vệ thôi, cảnh sát làm việc tắc trách, không thể bảo đảm an toàn cho người dân như thế này thì tôi đành tự lực cánh sinh vậy.”

“Vậy còn cô gái Trung Quốc bị nhốt chung với thi thể Sam thì sao? Chẳng lẽ ông cũng không quen?” Nghe Anthony nói dối, John liền châm chích.

“Tôi biết cô gái đó, nhưng tôi lại không biết sao cô ta lại bị nhốt ở đấy, tôi đã đưa cô ta ra sân bay rồi, có lẽ là Sam đã bắt cóc cô ta, rồi chắc cô ta đã giết Sam, cậu cũng biết đấy, phụ nữ nhiều khi điên cuồng lắm…” Anthony tự tin rằng ở nước Mĩ này, thân phận và địa vị sẽ khiến lời nói của lão ta có trọng lượng hơn một người da vàng tứ cố vô thân nhiều nên thẳng thừng đem mọi tội lỗi đổ vấy cho Vương Dĩ Cầm.

“Anthony, ông chắc chắn mọi việc ông làm không ai biết sao?” Phong Tiêu Dã đẩy cửa phòng lấy khẩu cung bước vào, phẫn nộ nhìn lão.

“Sao mày lai ở đây?” Trước khi lão ra ngoài đã cẩn thận hỏi những kẻ đang canh giữ ngoài phòng, xác định anh luôn ở trong phòng mấy hôm nay không đi đâu nên lão chưa từng nghi ngờ gì.

“Tôi đến giao cái này cho John.” Phong Tiêu Dã đem một mảnh vụn giống móng tay đưa ra trước mặt cho Anthony xem, rồi giao con chip cho John, “Tôi nghĩ đây là bằng chứng chứng minh Anthony và Sam đã cấu kết với nhau.”

“Đó là cái gì? Mày muốn vu oan cho tao à? Mày muốn chiếm đoạt tài sản của tao?” Anthony cực kì sợ hãi, sau khi giết chết Sam lão đã cẩn thận lục tìm toàn bộ người gã, ngay cả khoang miệng, lỗ tai, hậu môn cũng không tha, sao Phong Tiêu Dã lại tìm được con chip đó?

“Ông bỏ cái trò vừa ăn cướp vừa la làng đi!” Cứ nghĩ đến việc Anthony suýt nữa giết chết Vương Dĩ Cầm là Phong Tiêu Dã lại hận không thể cho lão một đấm, có điều, Vương Dĩ Cầm đang ở bệnh viện chờ anh, mà Anthony cũng sắp chịu chế tài của pháp luật rồi, anh tin Interpol và cảnh sát Mĩ sẽ rất hứng thú với loại tội phạm nguy hiểm như Anthony, anh không cần làm bẩn tay mình, “Tôi về trước đây, vợ tôi đang chờ tôi ở bệnh viện.”

Phong Tiêu Dã không thốt ra lời buồn nôn nào, chỉ chân thành nói cảm ơn John, anh biết John đã giúp anh một chuyện quan trọng đến mức nào.

“Đáng lẽ tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, cậu đã giúp tôi lập công lớn.” Vì truy tìm Sam, Interpol đã treo giải thường mười triệu đô la, đồng thời cử ra những người xuất sắc nhất.

“Tôi đi đây.” Phong Tiêu Dã không muốn nhìn thấy Anthony nữa, chào tạm biệt John.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.