Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Chương 58: Chương 58: Xã trưởng trở thành nghi phạm giết người




Bên dưới tấm vải trắng thực sự là Trịnh Kiên. Tưởng đã mong đó là một người khác, nhưng gương mặt quen thuộc trắng bệch đó khiến cậu không khỏi đau xót. Có ai ngờ được đêm qua là lần cuối cùng cậu thấy Kiên nói cười, để rồi giờ đây lại trở thành cái xác không hồn. Tri huyện Xuyên đứng bên cạnh, khẽ khàng chỉ tay lên ngực áo nhuộm máu của xác chết, nói:

“Cậu Kiên chết bởi ba nhát đâm ngay ngực. Kẻ ra tay hẳn có thù oán với cậu ấy.”

Kín đáo, ông quan sát nét mặt Tưởng, nhưng chẳng có biểu hiện nào trên đó ngoài nỗi thất thần. Thở dài, ông bảo cậu nếu đã xem xong thì bây giờ hãy trả lời câu hỏi thẩm tra. Tưởng gật đầu, trước lúc quay đi vẫn kịp trông thấy cô bé hầu ngồi bất động, vô hồn bên cạnh xác Kiên. Đó là Hảo, vừa nghe tin báo là nhỏ lập tức chạy đến phủ huyện. Thân thể lạnh giá của Kiên nằm bên dưới lớp vải trắng phủ chụp khiến nhỏ khóc ngất vì quá đau đớn.

Lúc Tưởng đi theo tri huyện Xuyên, Hảo dõi mắt nhìn theo một cách vô thức. Đôi mắt mất hết hồn vía vì bị lấp đầy bởi nỗi tê tái, vụn vỡ. Trong lòng Hảo liên tục vang lên hàng ngàn câu hỏi thống thiết: “Cậu Kiên, rốt cuộc kẻ nào đã nhẫn tâm giết cậu? Có phải Tưởng không? Đúng thật là hắn sao, người bằng hữu mà cậu coi trọng nhất? Hay là... một kẻ ác độc khác? Xin hãy cho em biết, cậu ơi...!”

Đặt chiếc nhẫn ngọc lên bàn, tri huyện Xuyên nhìn Tưởng, cất giọng:

“Tình huống không mấy khả quan đối với ngài, xã trưởng. Tại hiện trường chẳng có bất kỳ manh mối nào ngoài nhẫn ngọc này ở trong tay cậu Kiên. Ngài nghĩ sao?”

Hình ảnh chiếc nhẫn nhuốm máu phản chiếu trong đáy mắt điềm tĩnh của Tưởng.

“Hung thủ dĩ nhiên sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào, cũng như nếu tôi thực sự giết cậu Kiên thì tôi chẳng dại gì để lại một vật chứng quan trọng như thế.”

“Nghĩa là ai đó cố tình đổ tội cho ngài?”

“Cũng có thể hoặc đây chỉ là sự ngẫu nhiên. Biết đâu chừng, đêm qua tôi sơ ý làm rơi chiếc nhẫn và cậu Kiên nhặt được.”

Tri huyện Xuyên chau mày, miệng lặp lại hai từ “đêm qua“. Tưởng kể đêm qua mình đã cùng Kiên uống rượu trong một quán tranh nhỏ đến tận khuya mới trở về. Nghe vậy, ông liền nói sẽ cho người đến quán tranh đó đưa chủ quán về đây đối chất. Đúng lúc từ ngoài, lão Sâm bước vào.

“Tôi vừa nghe báo cậu Kiên bị giết nên tức tốc đến đây xem sao, rồi lại nghe việc nhẫn ngọc của Triệu xã trưởng nằm trong tay cậu ấy, quả thật rất bất ngờ.”

Tưởng bắt gặp ánh nhìn thích thú của lão Sâm, miệng kín đáo nở nụ cười khỉnh. Cậu thấy sự xuất hiện của lão chẳng giúp được gì, khéo lại còn khiến cậu gặp thêm khó khăn. Lão vốn ghét cay ghét đắng Tưởng, nay chuyện ra cớ sự như vậy chắc lão đang mừng thầm trong bụng.

Tri huyện Xuyên thuật lại lời kể của Tưởng về đêm hôm qua, xong liền nói sẽ cho gọi chủ quán đến đây đối chất thực hư. Lão Sâm cười nhẹ, bảo cứ để mình đi thay ông. Lão còn vờ vịt thêm rằng, vì chuyện liên quan đến cậu Kiên và cả xã trưởng nên bản thân đâu thể làm ngơ.

Một canh giờ sau, Độ - người chủ quán rượu đêm qua đã có mặt ở phòng thẩm tra của phủ huyện. Sau khi quỳ gối hành lễ, hắn khép nép đứng dậy và nghe tri huyện hỏi:

“Đêm qua có đúng là Triệu xã trưởng và cậu Kiên ngồi uống rượu trong quán của ngươi đến tận khuya?” Độ gật đầu, ông lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thấy chuyện gì bất thường giữa hai người họ không?”

Bấy giờ Độ thoáng nhìn qua Tưởng rồi ngập ngừng trả lời:

“Dạ là cuộc trò chuyện không được tốt đẹp ạ...”

Tưởng nhíu mày, tức thì lão Sâm đằng hắng giọng, yêu cầu hắn có gì cứ nói ra.

“Bẩm quan, vì con thấy Triệu xã trưởng và cậu Kiên đã xảy ra tranh cãi.”

“Tranh cãi?” Tri huyện Xuyên đặc biệt để ý đến điều này.

“Vâng, con không rõ nguyên nhân mà chỉ thấy cậu Kiên tức giận đứng dậy vung tay đánh tới tấp vào Triệu xã trưởng, còn ngài ấy không phản kháng. Sau đó, con lại nghe mang máng cậu Kiên buông một câu đe dọa rằng: Ta sẽ giết ngươi! Quán lúc đó đã vắng, giọng cậu ấy lại khá lớn nên con chắc chắn không nghe nhầm.”

Tri huyện Xuyên hết sức kinh ngạc, còn Tưởng thì mau chóng giải thích:

“Sự việc không phải như chủ quán nghĩ, việc vung tay đánh và lời nói đe dọa ấy chẳng qua là hành động đùa vui của cậu Kiên trong lúc say thôi.”

“Xã trưởng!” Tri huyện Xuyên cắt ngang, “Ngài hãy trả lời, chủ quán nói đúng hay không?”

“Đúng, nhưng...”

Đột ngột lão Sâm lên tiếng, nghe như một sự khẳng định đầy quả quyết:

“Lý nào giữa hai người đã xảy ra xung đột, khiến cậu Kiên phải buông lời cảnh cáo. Rồi vì sợ hãi nên ngài liều ra tay giết chết cậu ấy? Nhưng thật không ngờ vì cậu Kiên lại nắm được nhẫn ngọc của ngài.”

“Không phải như thế! Ngài đừng suy xét vô căn cứ như vậy!”

“Vô căn cứ? Xã trưởng, nếu đúng như lời của tên chủ quán Độ thì sự việc ấy nhìn theo khía cạnh nào đi nữa cũng có thể khiến người ta nghĩ đến tình huống đó.”

“Ta chẳng có thù oán gì mà giết cậu Kiên!”

“Đấy là ngài nói thôi, làm sao biết được trong lòng ngài nghĩ gì.”

Tưởng nhìn chằm chằm nét mặt xảo quyệt của lão Sâm. Miệng lưỡi sắc bén ấy thật khiến người ta rùng mình, khó mà ứng đáp lại. Lúc đưa mắt sang tri huyện Xuyên và bắt gặp vẻ trầm ngâm của ông, thì cậu hiểu rằng có lẽ chính ông cũng đang đồng tình với lập luận từ phía lão Sâm.

***

Nghe tin Ngãi báo, Liêm từ Chùa tức tốc trở về nhà. Bước chân vào phòng lớn, cậu thấy bà Tư ôm mặt khóc sụt sùi, còn bên cạnh mẹ mình thì thở dài lo lắng. Gần đó, Tằm ngồi yên bất động, ánh mắt hoang mang lẫn mờ mịt. Mọi người chỉ chợt bừng tỉnh khi nghe tiếng Liêm vang lên:

“Rốt cuộc, mọi chuyện là như thế nào?”

“Rắc rối lắm thưa cậu! Sáng nay, người ta vừa phát hiện xác cậu Kiên...” Hỷ sốt sắng kể lại mọi chuyện.

Nghe xong, Liêm ngồi phịch xuống ghế, nhịp thở nặng nề:

“Trời ơi, sao lại ra cớ sự như vậy? Cậu Kiên không dưng bị ai giết chết mà trong tay lại giữ nhẫn ngọc của Tưởng, thử hỏi làm sao không bị nghi ngờ?”

Lập tức bà Tư lao đến nắm chặt tay Liêm, khẩn khoản cầu xin cậu cứu lấy Tưởng. Liêm lực bất tòng tâm, bản thân cũng rất muốn cứu em trai nhưng biết phải làm sao. Bây giờ chỉ còn biết trông chờ vào sự điều tra công bằng của tri huyện Xuyên.

Tằm nhìn mẹ vừa khóc lóc vừa van nài Liêm, lòng chợt liên tưởng đến một người.

“Nếu Trịnh tri phủ biết con trai mình bị giết thì sẽ ra sao? Liệu ông ấy có đủ bình tĩnh và sáng suốt tin rằng Tưởng không phải thủ phạm...?”

Câu hỏi nhẹ hẫng của Tằm khiến ai nấy đều nhìn nhau, lòng càng thêm sợ hãi. Liêm hiểu rất rõ điều Tằm vừa nói. Với cương vị làm cha làm mẹ, có ai không đau đớn trước cái chết oan ức của con. Và Trịnh tri phủ nhất định cũng không ngoại lệ, chưa kể trong tay Kiên lại nắm giữ một vật chứng quan trọng đến thế thì e rằng, Tưởng khó thoát khỏi vòng lao lý này!

***

Trịnh Kiên bị giết ở xã Thổ là chuyện vô cùng hệ trọng và cấp bách, vì vậy người đưa tin hộc tốc phi ngựa thật nhanh lên đến phủ nội trong một ngày. Chỉ qua sáng hôm sau, tin báo đã được truyền đến tai Trịnh tri phủ. Khi vừa nghe người làm vội vã báo lại, ông đã đứng bất động rất lâu, những văn kiện đang cầm trên tay đều rơi xuống đất. Gương mặt nghiêm nghị mọi khi trở nên nhăn nhúm, tuy không có giọt lệ nào nhưng lại hằn rõ niềm đau đớn khôn xiết.

“Tin này... chính xác chứ?”

“Chính xác thưa ông, cậu Kiên thực sự đã bị giết rồi ạ!”

Nghe tiếng khóc nức nở của tên người làm, Trịnh tri phủ liền nhắm mắt, cố kìm nỗi đau mất con đang giày xéo trong lòng. Ông phải tựa vào bàn mới đứng vững được.

“Thế đã biết thủ phạm là ai chưa?”

“Dạ, nghe đâu là xã trưởng Triệu Tưởng...”

Ban đầu là ngạc nhiên, rồi tiếp theo đó Trịnh tri phủ đã siết chặt bàn tay đang run rẩy đồng thời đôi mắt ánh lên sự cuồng nộ dữ dội. Ông ra lệnh người làm chuẩn bị xe ngựa, phải đến xã Thổ ngay lập tức!

***

Người thứ hai cùng lúc nhận được hung tin là Đỗ tri huyện. Ông cũng sững sờ chẳng kém gì Trịnh tri phủ, nên vội vội vàng vàng hỏi lại tên đưa tin nhiều lần. Và câu trả lời cũng chỉ duy nhất có một.

Về phía Quyên, cô thấy trước mắt bỗng dưng trắng xóa, mờ mịt. Bần thần đến nỗi, cô đã ngã người xuống ghế trước khi nhận ra điều này. Quyên không có cách nào tin đây là sự thật. Sao lại có thể như vậy? Cái tên Trịnh Kiên đáng ghét ấy sao có thể bị giết chứ? Trước lúc đi, cậu còn hứa với cô sẽ quay về mà. Lý nào cậu lại chết dễ dàng như thế? Quyên nhắm mắt lại, siết chặt cơ thể không ngừng run lên, miệng cứ lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc vô nghĩa. Đến khi có vị mặn đọng trên môi, cô mới nức nở.

“Ngươi có biết là ai giết cậu Kiên?” Đỗ tri huyện chợt nhớ ra điều quan trọng.

“Nghe báo thì đó là xã trưởng Triệu Tưởng.”

Đỗ tri huyện còn chưa kịp tỏ rõ sự ngạc nhiên là tức khắc, Quyên ngước lên với gương mặt đầm đìa lệ, thảng thốt:

“Cái gì? Là... Triệu Tưởng ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.