Tạ Tầm ngày thường một bộ dáng công tử thanh nhã, cao quý, nào dự đoán được sẽ nói ra những lời nói dâm đãng như thế. Tống Như Oản thở hổn hển, gian nan nói: “Tầm ca ca... Đừng nói nữa... Quá mắc cỡ...”
Tạ Tầm tiếp tục tiến lên, đưa cực đại dương vật vào sâu bên trong tiểu huyệt kiều nộn của Tống Như Oản, “Chúng ta vốn đã làm chuyện thân mật nhất trên đời, còn xấu hổ cái gì. Muội nói xem, đại quy đầu của huynh đang cắm vào nơi nào của muội?”
Tạ Tầm dụ hoặc như vậy, là sau khi thành thân mới chậm rãi trở thành như vậy. Trong lòng Tống Như Oản có chút hoảng hốt, giống như trở về đời trước.
Tạ Tầm bất mãn Tống Như Oản xuất thần, hạ thân dùng sức một cái liền đụng vào màng xử nữ, đường đi chưa từng bị người khác khai phá thắt chặt không chịu được, hắn cố nén lại dục vọng mạnh mẽ muốn ra vào cái động nhỏ này, buộc Tống Như Oản nói: “Oản Oản mau nói, đại dương vật của huynh đang cắm vào nơi nào của muội?”
Hai tay của Tống Như Oản bị trói ra sau lưng gắt gao nắm chặt lấy nhau, đau đến nước mắt đã trực chờ chảy ra, theo bản năng nàng muốn nhích mông lại đằng sau để rời khỏi côn thịt đáng sợ của Tạ Tầm. Tạ Tầm nhận thấy động tác của nàng, dứt khoát lấy tay đè lại bả vai non nớt của nàng, bỗng nhiên tiến lên phía trước! Côn thịt mãnh mẽ xông vào! Màng xử nữ cứ như vậy bị phá rách!
Chặt quá! Nóng quá! Giờ phút này, trong đầu Tạ Tầm cũng chỉ có hai từ này. Hắn chỉ thoáng ngừng lại một chút, liền ôm lấy Tống Như Oản, bắt đầu từ trên xuống dưới, chọc vào rút ra.
Mặt Tống Như Oản chôn vào hõm cổ Tạ Tầm, trong miệng cắn lên từng thớ thịt rắn chắc, hai chân nàng bị mở rộng hết cỡ, vòng lên ôm lấy vòng eo săn chắc của Tạ Tầm, hai cánh hoa phiếm hồng đáng thương bị côn thịt ngang ngạnh của Tạ Tầm gữi lấy, từng nhịp ra vào không ngừng nghỉ.
Thân mình yêu kiều của Tống Như Oản bị Tạ Tầm nhất nhất giữ chặt.
Trong không trung vang vọng âm thanh “Phụt phụt” phát ra từ nơi giao hợp, tiểu bánh bao được hắn vuốt ve đến căng cứng. Bởi vậy mỗi khi hắn thẳng thắt lưng đỉnh vào, bàn tay to vẫn kiên quyết xoa nắn tiểu bánh bao, rất đau.
Cho dù Tống Như Oản có kinh nghiệm một đời, nhưng đời này đây vẫn là lần đầu tiên của nàng, giờ phút này bị Tạ Tầm ra vào đến cả người mềm nhũn ra, da thịt nhiễm một tầng sắc đỏ. Hô hấp của hai người dây dưa cùng một chỗ, hai bộ phận giao hợp gắt gao ở bên nhau, trừu sáp, chọc vào rút ra không ngừng.
Tạ Tầm cũng không thể biết được tại sao chỉ đơn giản làm đi làm lại một động tác lại có thể mang tới khoái cảm như thế, đuôi mắt hắn phiếm ánh hồng, giữ chặt lấy eo nhỏ Tống Như Oản, côn thịt một khắc cũng không ngừng việc thân mật với hoa huyệt của nàng, cả côn thịt tiến vào hoa hồ ấm nóng rồi lại rút ra, lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân biệt mà thô bạo cắm vào rút ra.
Tống Như Oản là lần đầu tiên, nơi nào có thể chịu được sức lực kinh người như thế, nàng ai oán xin tha: “Tầm ca ca... huynh chậm một chút... Oản Oản chịu không nổi... côn thịt của huynh quá lớn... sẽ đâm thủng bụng nhỏ của Oản Oản mất.”
Thấy Tống Như Oản thật sự đáng thương, hơn nữa nghe nói nữ tử sau khi phá thân phải chịu sự đau đớn, Tạ Tầm thoáng chậm lại, chậm rãi rút ra rồi thật sâu đi vào. Hắn buông bàn tay đang nắm lấy eo nàng, xuống dưới vuốt ve nơi giao hợp, giữa hai cánh hoa môi có một mị thịt nho nhỏ, kiều nộn kích thích lọt vào tầm mắt hắn, ngón tay đặt lên nó, nhẹ nhàng xoa nắn.
Không bao lâu, Tống Như Oản đã không còn cảm giác đau đớn, môi anh đào phát ra tiếng rên rỉ. Mật thủy chảy ra, tiểu huyệt run rẩy, phảng phất như nhiệt độ cơ thể đều hội tụ về nơi giữa hai chân, da đầu từng đợt tê dại, tiếp theo đột nhiên kịch liệt run rẩy, dâm dịch từ hoa hồ tràn ra, tưới lên côn thịt nóng bỏng.