Tạ Tầm đi rồi, Tống Như Oản thường trốn trong khuê phòng, Tiếu Thừa Diễn nhờ người hẹn nàng rất nhiều lần, nàng cũng không đáp ứng đi ra ngoài gặp hắn. Nàng nghĩ, đã lâu như vậy, tình cảm của Tiếu Thừa Diễn cũng nên phai nhạt, nàng thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dáng thương tâm đến chết của Tiếu Thừa Diễn. Hiện tại tàn nhẫn với hắn một ít, là vì tốt cho hắn.
Tống Như Oản thường xuyên viết thư cho Tạ Tầm, ban đầu mỗi lần Tạ Tầm đều sẽ hồi báo lại cho nàng, nói về tình trạng ở Sơn Tây cùng những lời nhớ thương.Nhưng gần đây không biết như thế nào, hồi âm của Tạ Tầm càng ngày càng ít, trong lòng Tống Như Oản càng thêm bất an.
Những ngày này, Tống Như Oản thật sự không thể cứ mãi ở trong khuê phòng suy nghĩ miên mang, nàng liền đi tới chỗ Tống Khỉ Trinh. Thật kỳ quái, là ngày thường nhưng nha hoàn và bà tử đều không thấy đâu, đang lúc Tống Như Oản định giơ tay gõ cửa, lại nghe thấy tiếng rên rỉ bị đè ép từ bên trong truyền tới.
Tống Như Oản nhất thời tiến thoái lưỡng nan, âm thanh rõ ràng như vậy sao nàng có thể không rõ hai người trong phòng đang làm gì. Nàng định im lặng xoay người rời đi, lại lơ đãng nhìn thấy qua cánh cửa sổ bị gió mạnh thổi hé ra là hình ảnh một đôi nam nữ trần trụi.
Nam tử quay lưng lại với nàng, tuy vậy vẫn thấy được đường cong cơ bắp săn chắc, da thịt là màu đồng cường tráng, hai tay hắn tách hai chân của Tống Khỉ Trinh ra, vùi đầu liếm láp hoa huyệt hấp dẫn.
Trái tim Tống Như Oản đập mạnh mẽ, biết rõ như vậy là không được, nhưng hai chân cứ như bị dính chặt dưới nền sân, không thể di chuyển được, mặt đỏ tai hồng nhìn động tác của hai người trong phòng.
“Mục Vân... Đừng liếm nữa... Mau cắm vào đi... Ta muốn chàng...” Thân thể Tống Khỉ Trinh trần trụi, hai chân nàng mở rộng ngồi ở trên giường, cánh tay chống đỡ đằng sau, trước ngực là đôi gò đào nở nang, khiến người xem dục hỏa khó nhịn.
Mục Vân ngẩng đầu lên, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng là si mê, trên môi hắn còn dính dâm dịch, “Muốn cây gậy của ta?”
Tống Khỉ Trinh cười yêu mị, xoay người quay vào bên trong giường, đưa hai cánh mông tuyết trắng dẩu lên cao, xuân thủy trong suốt từ mật động nhè nhẹ liên tục nhỏ giọt xuống, thấy cảnh này cho dù là thánh nhân cũng khó mà nhịn được, “Chúng ta đã một tháng không gặp nhau, rất nhớ chàng, nhớ cả côn thịt của chàng, ca ca tốt, mau vào đi.”
Mục Vân vươn đầu lưỡi liếm láp dâm thủy còn vương lại trên đầu môi, sau đó đưa tay nắm chặt eo thon của Tống Khỉ Trinh, động thắt lưng đưa côn thịt to dài nhắm ngay tiểu huyệt nàng mà đi vào, “Hôm nay có thế nào cũng phải làm chết cái tiểu tao hoá này!”
Cảm nhận được côn thịt đang đi vào hoa huyệt của mình, Tống Khỉ Trinh ngứa ngáy khó nhịn, nàng chủ động lùi lại sau một bước, đưa côn thịt hoàn toàn xâm nhập, “Ân... A... thoải mái quá... Mục ca ca... Mau vào hết đi... Hung hăng thao ta đi... A...”
Lúc này, đôi mắt của Mục Vân đã trở lên u ám, hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm lấy eo thon của Tống Khỉ Trinh hơi dùng sức, đồng thời động thắt lưng đưa côn thịt lần nữa vào sâu bên trong.
Côn thịt đi vào hoa huyệt khiến cơ thể vốn mềm mại của Tống Khỉ Trinh bỗng trở lên căng thẳng, cho dù vật nóng bỏng này đã từng nhiều lần đi vào, và nàng cũng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn như cũ vô pháp thừa nhận vật to lớn đó của hắn.
Tống Khỉ Trinh theo bản năng bò về phía trước, bất đắc dĩ Mục Vân phải kề sát với lưng nàng, tăng lực đạo của bàn tay đang nằm lấy eo nàng, kéo nàng dính sát với cơ thể mình, côn thịt chầm chậm chuyển động.
“Trinh nhi... huyệt nhi của muội cắn ta rất chặt...” Mục Vân mạnh mẽ va chạm, mị thịt gắt gao bao bọc lấy côn thịt, khiến cả hai đều đạt tới khoái cảm tình dục, hắn cảm giác như mình nháy mắt có thể bắn ra.