Thời gian thấm thoát trôi qua, Tạ Tầm đi đại doanh ở Sơn Tây đã hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian đó, Tống Như Oản vẫn ru rú trong nhà, mấy lần Phù Xu công chúa mời nàng đến phủ tụ hội, nàng đều cáo ốm không đi.
Cho đến hôm nay, trong cung bỗng truyền đến ý chỉ của Thái Hậu, tứ hôn Tạ Tầm cùng Phù Xu! Tống Như Oản vừa nghe tin xong, trước mắt như biến thành màu đen, đầu óc vang lên tiếng ầm ầm đổ vỡ! Tại sao lại như vậy? Đời trước không phải như thế! Tạ Tầm cưới chính là nàng! Thái Hậu căn bản không có tứ hôn!
Rốt cuộc một đời này đã xảy ra chuyện gì? Mới có thể khiến Thái Hậu ban hạ ý chỉ tứ hôn?!
...
Đồng dạng ý chỉ của Thái Hậu được truyền tới Sơn Tây, Tạ Tầm giật mình đứng ngây người, không quỳ xuống tiếp chỉ, khiến cho thái giám truyền chỉ không biết nên làm thế nào cho phải. Cuối cùng vẫn là Ninh Quốc công đè Tạ Tầm quỳ xuống, mới miễn cưỡng cho qua việc này.
Chờ đến khi chỉ còn lại phụ tử hai người, bàn tay Tạ Tầm cầm ý chỉ tứ hôn, gân xanh ở mu bàn gồ lên, đè nén lửa giận, “Lần trước tiến cung, con đã biểu lộ tuyệt không cưới Phù Xu! Thái Hậu nương nương cũng cam chịu, thế nhưng bà ta lại hạ ý chỉ tứ hôn!”
Ninh Quốc công đã sớm biết tâm ý của Tạ Tầm, đối với Tống nhị cô nương ông cũng rất vừa lòng. Huống chi phụ thân nàng lại là bằng hữu tốt của ông, nếu không phải mất sớm, phủ Vĩnh An hầu sẽ không phải là quang cảnh như hiện tại, trọng văn hơn võ.
“A Tầm, con là quá nóng vội. Con biết rõ Hoàng Thượng muốn hoà thân để ổn định Phiên Nam quốc, nhưng con lại cố tình không đáp ứng. Cái này phải khen ngược, Thái Hậu trực tiếp tứ hôn, hết thảy kết cục đã được định sẵn.”
“Phiên Nam quốc tựa như lang hổ, cho dù hòa thân, sớm muộn gì cũng sẽ giao chiến. Phù Xu cũng không phải hạng người đơn thuần, chỉ là một vị trí thế tử phi, sao có thể thỏa mãn nàng?”
“Ai, Hoàng Thượng là quá mức tin người, thấy Phiên Nam chịu đưa công chúa được sủng ái nhất sang đây hòa thân, liền cho rằng bọn họ là thiệt tình. Hết thảy... Bất quá đều là để ẩn dấu tai mắt thôi.” Ninh Quốc công thấy Tạ Tầm thực sự tức giận, liền khuyên nhủ, “Hiện giờ chỉ còn cách tiếp nhận ý chỉ, đến khi hôn lễ diễn ra, phụ thân chắc chắn là hoàng đế Phiên Nam Quốc sẽ không cho phép Phù Xu gả cho tướng quân địch quốc.”
...
“Tỷ nói cái gì! Hôn kỳ của Tạ Tầm và Phù Xu đã được định ra?” Tống Như Oản bắt lấy cánh tay Tống Khỉ Trinh, vội vàng hỏi.
Tống Khỉ Trinh nhíu mi, đem toàn bộ tin tức nghe được, nói cho Tống Như Oản, “Ừ, nghe nói là ba tháng sau.”
Tống Như Oản buông lỏng bàn tay đang giữ cánh tay của Tống Khỉ Trinh ra, cả người như mất hết sức lực, nằm liệt trên ghế dựa.
Tạ Tầm... Tạ Tầm... trong lòng Tống Như Oản yên lặng gọi tên hắn, nhớ tới trước khi đi hắn đã lặp đi lặp lại hứa hẹn, còn có lời thề độc không chút do dự kia. Máu trong tim nàng từng chút từng chút rơi xuống, nàng... cần phải tin tưởng hắn, tin tưởng nam nhân mình yêu.
“Đường tỷ... muội... tin tưởng Tạ Tầm... sẽ không phụ muội!”
Trên mặt Tống Khỉ Trinh hiện lên một tia ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Tống Như Oản đối với Tạ Tầm kiên định như thế, nàng còn sợ hai người bởi vì việc này mà sinh ra ngăn cách, sẽ gây hại với Tống Như Oản. Nhưng thấy Tống Như Oản rất mau mà hạ quyết tâm, lựa chọn tin tưởng Tạ Tầm, có thể thấy được tình cảm của hai người đã rất sâu.
“Như Oản, chỉ cần muội tin tưởng Tạ Tầm, tỷ cũng tin tưởng hắn sẽ không phụ lòng. Tỷ nghe Mục Vân nói, mấy ngày nữa Tạ Tầm sẽ hồi kinh, đến lúc đó tỷ sẽ nhờ Mục Vân truyền lời cho hắn, có cái gì cũng phải gặp mặt mới nói được rõ ràng, không được hiểu lầm.”
Nghe thấy hai chữ “hiểu lầm”, Tống Như Oản không biết tư vị trong lòng là gì, loảng xoảng một tiếng, trái tim như là bị người nhéo, rất đau!